Ta thích một người, đó là bí mật chôn giấu dưới đáy lòng. Rất nhiều năm trôi qua, cũng chưa từng thay đổi.
Hiện tại bí mật chôn giấu trỗi dậy, giống như mùi hương hoa hồng tỏa ra trước mặt ngươi.
Đáy mắt Lộ Kiều mê mang, bởi vì say rượu mà giống như bị phủ một tầng sương.
Cậu không ngừng bắt Khương Dịch Duy ngửi mùi hoa hồng, lại nói: "Thơm sao?"
Khương Dịch Duy đắm chìm ở trong lời nói Lộ Kiều tìm không được suy nghĩ của mình trở về, hắn dừng chân thật lâu, vẫn giữ tư thế nghiêng đầu nhìn Lộ Kiều.
Chóp mũi hắn quanh quẩn hương hoa hồng, mùi rượu. Nhìn thẳng vào đôi mắt Lộ Kiều, cuối cùng hắn nói: "Tiểu Lộ, anh là ai?"
Hắn gấp gáp xác nhận lời nói của Lộ Kiều, có phải thật sự nói với mình hay không. Hay bởi vì rượu, lung tung thốt lên trong cơn say.
Lộ Kiều cười, đem hoa cài lên tai Khương Dịch Duy, đôi tay ở trên mặt Khương Dịch Duy hết sờ lại miết.
"Anh chính là Khương Dịch Duy a!" Cậu nhẹ nhàng chạm vào vành tai Khương Dịch Duy, nửa trào phúng nửa cười, "Anh sao lại đến tên chính mình cũng quên..."
"Tiểu ngốc tử..." Cậu tiếp tục nói, "Còn may em nhớ kỹ tên của anh..."
Khương Dịch Duy thề, hắn chưa từng có thời điểm khẩn trương đến mức môi run rẩy. Yết hầu lên xuống, hướng Lộ Kiều xác nhận lại: "Em nói, em thích anh."
Lộ Kiều gật đầu, đôi mắt cong lên, cực kỳ vui vẻ mà "A" một tiếng: "Thích a!"
"Anh không cảm nhận ra sao?" Nói rồi Lộ Kiều đem ngực mình dán lên phía sau lưng Khương Dịch Duy, "Cảm nhận được chưa... Tim em đập nhanh muốn nhảy cả ra ngoài. Mỗi lần đối mặt với anh... Nó liền nhảy nhanh như vậy."
"Thanh âm cũng thực lớn... Giống sét đánh không?"
"Giống." Khương Dịch Duy trầm giọng trả lời, đáy lòng như có ngàn tầng sóng biển cuốn lên.
Lộ Kiều gối đầu lên bả vai Khương Dịch Duy, thanh âm nhỏ đi một chút: "Nó luôn như vậy, đối mặt với anh, một chút cũng không biết cố gắng..."
Khương Dịch Duy còn muốn nói gì đó, bên tai lại truyền đến hô hấp đều đều.
Lộ Kiều ngủ rồi, nói làm cho hắn kích động, cao hứng, không thể tin được xong liền ngủ rồi.
Nằm trên giường, Khương Dịch Duy vẫn luôn nhìn mặt Lộ Kiều mà phát ngốc.
Từ khi nào em ấy thích mình? Là trước khi kết hôn đã thích? Hay là sau khi kết hôn mới thích?
Xuất thần hết sức, người trong lòng đột nhiên động đậy, muốn xoay người.
Khương Dịch Duy hơi hơi buông lỏng cánh tay, để cho Lộ Kiều có thể đem người xoay.
Từ nằm nghiêng thành nằm thẳng, không bao lâu, trên trán Lộ Kiều lại ra một tầng mồ hôi.
Khương Dịch Duy cho rằng Lộ Kiều phát sốt, lập tức sờ trán Lộ Kiều, cũng may nhiệt độ bình thường. Hắn vừa mới yên lòng, lại nghe Lộ Kiều nói: "Nóng quá..."
Lộ Kiều theo bản năng mà đẩy Khương Dịch Duy ra, một lần nữa nỉ non: "Nóng muốn chết... Cháy sao..."
Khương Dịch Duy khóe môi nổi lên ý cười, nhẹ nhàng nói: "Không cháy."
Lộ Kiều nhíu nhíu mày, rõ ràng say đến không rõ lại đáp Khương Dịch Duy: "Nói hươu nói vượn...... Không cháy sao có thể nóng như vậy......"
Cậu đột nhiên ngồi dậy, lôi kéo Khương Dịch Duy phải chạy: "Nhanh chạy... không chạy hai ta đều bị thiêu chết!"
Khương Dịch Duy thật sự cười ra tiếng, ấn Lộ Kiều bắt cậu nằm lại lên giường, kiên nhẫn mà dỗ cậu ngủ: "Ngoan, không cháy, là em uống quá nhiều, cho nên mới nóng như vậy."
Lộ Kiều không tin, còn đang làm ầm ĩ, nháo một hồi lại nói muốn ói.
Cậu đứng dậy xuống giường, người uống quá nhiều rượu bước chân có chút loạng choạng, suýt nữa ngã. Được Khương Dịch Duy kịp thời đỡ lấy, mới đứng vững thân mình chạy đến toilet.
Lộ Kiều ói đến chảy nước mắt, cả người vô lực mà nằm liệt kế bên bồn cầu.
Khương Dịch Duy vô vỗ lưng Lộ Kiều, lại giúp cậu lấy ly nước súc miệng, hỏi: "Dễ chịu chút sao?"
Lộ Kiều gật gật đầu, hai tay hướng Khương Dịch Duy duỗi ra muốn ôm: "Anh ôm em về đi... Chân em mềm."
Khương Dịch Duy nhẹ nhàng nhấc người lên, bế Lộ Kiều trên tay.
Trở về giường, hắn thừa dịp Lộ Kiều chưa hoàn toàn ngủ đi, thấp giọng dò hỏi: "Tiểu Lộ, từ khi nào em thích anh?"
Lộ Kiều thật sự quá mệt, đầu cũng đau, che lại miệng Khương Dịch Duy liền nói: "Đừng ồn... Tiểu Lộ muốn ngủ."
Khương Dịch Duy không có cách nào, chỉ có thể an tĩnh lại, nhìn Lộ Kiều đi vào giấc ngủ.
Kết quả không ngủ bao lâu, Lộ Kiều lại khóc ra tới, trong miệng lẩm bẩm: "Mẹ...... Con sợ......"
Khương Dịch Duy lau lau nước mắt Lộ Kiều, đem người kéo vào trong lồng ngực.
Có thể động tác có chút mạnh, Lộ Kiều liền mở mắt. Đối mặt với Khương Dịch Duy thất thần một lát, cậu nghe Khương Dịch Duy hỏi: "Sao lại khóc?"
Lộ Kiều đem đầu vùi vào ngực Khương Dịch Duy, nói: "Em vừa mới nằm mơ, mơ thấy mẹ. Nhất thời không nhịn xuống, liền khóc."
Khương Dịch Duy không nói gì, chỉ là hôn hôn Lộ Kiều cái trán.
Đối với nỗi nhớ người thân, hắn nói bao nhiêu lời an ủi đều có vẻ vô lực.
Vốn định lại hỏi chuyện Lộ Kiều thích mình, nhưng lúc này đáy mắt Lộ Kiều đỏ lên làm hắn cảm thấy tội lỗi. Liền đè xuống, không vội đi hỏi.
-
Mấy ngày kế tiếp Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy ở Pháp du lịch, Phương Húc Tiềm không đi theo, vé về đã đặt nên đã bay về trước.
Lộ Kiều đi tháp Eiffel, cùng Khương Dịch Duy chụp thật nhiều ảnh chung. Còn đến đại lộ Champs Élysées, ở dưới ánh đèn ấm áp cùng Khương Dịch Duy hôn môi.
Ngồi trên phi cơ cùng Khương Dịch Duy về nước đêm đó, Khương Dịch Duy ôm Lộ Kiều nói: "Tiểu Lộ, sắp đến sinh nhật em."
Lộ Kiều nhìn lịch, mới nhớ đến chuyện sinh nhật này.
Từ trước cậu rất ít chủ động mở tiệc sinh nhật, có tính qua, cũng là bị Trần Diệp cùng Hứa Thăng Vinh lôi kéo.
Nhưng năm nay không giống, bên người có Khương Dịch Duy, cậu bắt đầu khát khao.
Khát khao món quà của Khương Dịch Duy, khát khao cảnh hắn bồi mình ăn sinh nhật.
Trở về nước, Lộ Kiều mất mấy ngày lệch múi giờ.
Khương Dịch Duy thời gian thích ứng lệch múi giờ cũng không có, trở lại công ty liền bận rộn công tác.
Hôm nay Lộ Kiều trở lại quay chụp.
Phương Húc Tiềm chọn mấy cái ảnh bìa cho cậu. Tạp chí nổi tiếng số một số hai ở châu Á, hợp tác với nhiếp ảnh gia số một trong nước, cùng đội ngũ chuyên nghiệp hiệu suất.
Đổi lại với bình thường, bộ ảnh phải dùng cả buổi sáng mới thể kết thúc thì hôm nay chỉ cần bốn tiếng. Giữa trưa cùng nhiếp ảnh gia và đội ngũ ăn cơm, Lộ Kiều lại đến văn phòng bồi Khương Dịch Duy ngây người một lát.
Thời điểm một rưỡi chiều, Lộ Kiều từ công ty trực tiếp đến bệnh viện.
Đêm qua hắn cũng nói qua với Đoạn Diễn Lâm, nói muốn đến bệnh viện kiểm tra. Đoạn Diễn Lâm nói được, trấn an Lộ Kiều nói: "Thời điểm kiểm tra ngươi cũng đừng sợ, bệnh của ngươi trước mắt thuốc có thể khống chế."
Những điều này Lộ Kiều đều hiểu, khả năng bởi vì khi ở nước ngoài đã biết bệnh của mình đã phát, cậu cảm thấy không quá an tâm, muốn ở trong nước kiểm tra lại một lần.
Tới phòng khám của Đoạn Diễn Lâm, trong phòng trừ Đoạn Diễn Lâm, còn có một đứa bé trai bảy tám tuổi.
Bé trai trắng nõn sạch sẽ, có chút mảnh khảnh.
Đoạn Diễn Lâm cho Lộ Kiều ngồi xuống, tùy tay chỉ vào bé trai nói một câu: "Tiểu hài tử này lớn lên rất giống ngươi khi còn nhỏ."
Lộ Kiều cũng cảm thấy rất giống, đặc biết là thân hình mảnh khảnh kia.
Bé trai này cũng không sợ người lạ, hỏi Đoạn Diễn Lâm: "Ta đây trưởng thành có phải hay không có thế đẹp giống ca ca? Giống hắn cao như vậy?"
Đoạn Diễn Lâm lắc đầu: "Nói không chừng, ngươi cao còn đỡ, liền sợ người về sau lùn."
"Ngươi nói chuyện với trẻ con vậy sao?" Lộ Kiều đem bé trai kéo đến trước mặt mình, "Đừng nghe hắn nói bừa, ta cảm thấy ngươi lớn lên có thể đẹp."
"Ngươi nói cho ca ca, ngươi tên là gì?"
"Gọi là Quý Mỹ Thiên."
Tên còn rất đáng yêu.
Lộ Kiều cười cười, cực kỳ kiên nhẫn mà ngồi nói chuyện phiếm với Quý Mỹ Thiên. Nói chuyện không bao lâu, cha Quý Mỹ Thiên liền cầm đơn đăng ký và sổ khám bệnh lại đây.
"Bác sĩ Đoạn, tiền ta đã đóng xong, có phải hay không trực tiếp cầm sổ khám bệnh đi mua thuốc là được?" Cha Quý Mỹ Thiên thanh âm thực thấp, tay cầm sổ bệnh run run.
Đoạn Diễn Lâm gật đầu, dặn dò nói: "Đừng lo lắng, thuốc là có thể khống chế bệnh tình. Con ngài cũng không sợ, đương là cha cũng nên an tâm."
Cha Quý Mỹ Thiên thở dài: "mẹ Mỹ Thiên mới đi không lâu, nếu Mỹ Thiên cũng...."
"Ba." Quý Mỹ Thiên túm lấy góc áo cha mình, "Con sẽ không đi, mẹ bảo con phải hảo hảo bồi ba, con nói được sẽ làm được."
Cha Quý Mỹ Thiên vành mắt đều đỏ, hít sâu mấy lần mới ổn định cảm xúc, mang theo Quý Mỹ Thiên đi lấy thuốc.
Lộ Kiều nhìn bóng dáng Quý Mỹ Thiên cùng cha hơi hơi xuất thần, sau khi lấy lại tinh thần hỏi Đoạn Diễn Lâm: "Bọn họ làm sao vậy?"
"Mẹ của đứa nhỏ hôm trước vừa qua đời, đứa nhỏ này đột nhiên phát bệnh." Dừng lại một chút, Đoạn Diễn Lâm lại nói, "Chủ yếu là tuổi của Quý Mỹ Thiên tuổi còn quá nhỏ, làm cha nó lo lắng không yên."
Đoạn Diễn Lâm nói có chút mơ hồ, giấu đi nguyên nhân, cũng cố ý đem ngữ khí nhẹ nhàng.
Lộ Kiều đầu tiên là không đáp lại, qua nửa phút mới hỏi: "Nguyên nhân bệnh?"
"......" Đoạn Diễn Lâm trầm mặc, sau đó nói, "Cũng giống như ngươi."
Lộ Kiều gật gật đầu, không biết nói cái gì cho tốt.
Lại một lúc trầm mặc thật lâu, không khí xấu hổ ở phòng khám lan tràn.
Tự hỏi thật lâu, miệng cậu đóng lại mở, thanh âm giống như bị nghẹn trong cổ họng, phát âm khó khăn: "Trên Baidu nói đều là sự thật đi? Nói rằng bệnh tim di truyền đều là đến tuổi trung niên mới phát bệnh, người giống như ta với Quý Mỹ Thiên rất sớm đã phát bệnh... Căn bản là sống không lâu."
"Ta không phải đã nói sao? Baidu nói không thể tin." Đoạn Diễn Lâm biểu tình nghiêm túc nói, "Ta là bác sĩ, ta minh xác mà nói cho ngươi, bệnh này thuốc có thể khống chế. Ta nói ngươi cũng không tin sao?"
"Ta không phải không tin, ta chính là sợ hãi......"
"Đừng sợ." Đoạn Diễn Lâm ấn bả vai Lộ Kiều, "Không sao đâu."
Đứng dậy dẫn Lộ Kiều đi kiểm tra, hắn ở bên cạnh hỏi Lộ Kiều: "Chuyện ngươi phát bệnh không nói với Khương Dịch Duy?"
Lộ Kiều lắc đầu: "Chưa nói."
"Bảo sao! Bằng không hắn sao có thể để ngươi một mình đi kiểm tra." Đoạn Diễn Lâm biết Lộ Kiều là cái loại tính cách nhất định sẽ không đem loại chuyện này nói ra, chỉ có thể để tự mình chịu đựng.
Nhưng như vậy làm người khác rất đau lòng, cho nên hắn mở miệng khuyên vài câu: "Đừng cái gì cũng đem nghẹn ở trong lòng, nên nói liền nói, ngươi cũng không thể chuyện gì cũng giấu hắn đi?"
"Ta cũng không muốn giấu hắn." Lộ Kiều dừng bước chân, nhìn Đoạn Diễn Lâm, chậm rãi nói, "Sắp đến sinh nhật ta."
Đoạn Diễn Lâm ngơ ngác: "Ta biết a!"
Lộ Kiều cúi thấp đầu, khi ngẩng lên trong mắt lại lóe lên chút mong chờ: "Ta muốn làm hắn bồi ta đón sinh nhật. Nhiều năm như vậy trôi qua, lần đầu ta hy vọng ngày sinh nhật có thể mau đến một chút. Nếu ta nói với hắn ta đã phát bệnh, lần sinh nhật này cũng đừng nghĩ."
"Chờ đến ngày sinh nhật, ta còn muốn thổ lộ cùng Khương Dịch Duy, nói cho hắn biết ta có bao nhiêu thích hắn." Ngày say rượu hôm đó mê sảng cậu có chút ấn tượng, cho nên khi Khương Dịch Duy hỏi về sự việc hôm đó, cậu giả như hàm hồ cho qua.
Mong chờ tới ngày sinh nhật, nói cho Khương Dịch Duy nghe.
Lộ Kiều đem hết mọi chuyện nghĩ đến thật tốt.
Nhẹ giọng cười cười, cậu làm Đoạn Diễn Lâm yên tâm, mở miệng nói: "Chờ qua sinh nhật, ta nhất định đem chuyện phát bệnh nói cho hắn biết."
-Oct-
Editor: Tui trở lại với mọi người rùi nè. Còn ai nhớ tui hơm.