Người phụ nữ chợt nhớ ra mình còn chưa tự giới thiệu, liền nói: “Kỷ tiên sinh, chào ngài, xin tự giới thiệu một chút, tôi là giám đốc trung tâm thương mại này, tôi họ Hồng, ngài có thể gọi tôi là tiểu Hồng.”
“Chào chị.” Kỷ Lê lễ phép đáp lời, “Tôi đã từng gặp chị chưa nhỉ?”
Giám đốc? Cậu không quen biết nha.
Những người kia cũng ngây ra.
Nhân viên đứng quầy cũng nghi hoặc nhìn về hướng này.
An Tuyên, Phạm Thanh, Khúc Minh Phàn cùng Trần Tuấn Hoành đều đang nhìn cậu.
Giám đốc Hồng cười với Kỷ Lê: “Hẳn là chưa, ngài lần đầu gặp tôi, nhưng tôi rất vinh hạnh được phục vụ ngài!”
Kỷ Lê càng choáng váng: “Nhưng tôi không cần chị phục vụ……”
“Kỷ tiên sinh đừng khách khí, có thể phục vụ ngài là vinh hạnh của tôi!!”
Sau đó, giám đốc Hồng quay lại nói với nhân viên đứng quầy: “Giới thiệu một chút, vị này chính là khách VIP cao nhất của trung tâm thương mại chúng ta, về sau nếu gặp đều phải cẩn thận tiếp đãi.”
Lời này khiến tất cả mọi người ở đây kinh ngạc.
Quần áo Kỷ Lê đang mặc lẫn đồng hồ đeo tay của cậu đều không hề có logo của nhãn hiệu lớn nào, ai cũng không nghĩ người như vậy lại có thể là khách hàng VIP.
Đây là khái niệm gì chứ?
Tỉnh G này có những người đã tiêu hàng triệu, hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu ở trung tâm thương mại này nhưng chưa hề có ai là khách hàng VIP, cũng chưa ai từng nghe nói có đãi ngộ gì gọi là khách hàng VIP, thế mà cậu thanh niên này lại nằm trong nhóm đó?
Trần Tuấn Hoành và Khúc Minh Phàn choáng váng.
Hai người An Tuyên và Phạm Thanh cũng choáng váng.
Chính Kỷ Lê cũng choáng nốt.
“Chị, liệu chị có nhận nhầm người không?” Khúc Minh Phàn đã hơi lắp bắp.
Trần Tuấn Hoành đã nói với cậu ta là Kỷ Lê rất nghèo cơ mà.
Vẻ mặt giám đốc Hồng rất kiên định: “Tôi tuyệt đối sẽ không nhận nhầm người, gần đây mỗi ngày tôi đều xem ảnh chụp của Kỷ tiên sinh đến vài lần! Cho nên khi nãy nhìn camera theo dõi, tôi lập tức nhận ra cậu ấy!”
Mỗi ngày xem mấy lần……
Dù có là khách hàng VIP, nhưng tự nhiên nghe cái này cứ cảm giác như biến thái ấy nhỉ……
Khúc Minh Phàn cùng Trần Tuấn Hoành không nói nổi một câu.
Phạm Thanh cùng An Tuyên mở to mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy nỗi khiếp sợ trong mắt đối phương!
“Chị có ảnh chụp ở đó không?” Kỷ Lê bỗng lên tiếng.
“Có chứ!” Giám đốc Hồng kích động, “Vì để nhắm mắt cũng có thể nhận ra Kỷ tiên sinh nên mỗi tối trước khi ngủ tôi đều xem đến mấy lần!”
Kỷ Lê: “Chị vất vả quá…..”
“Không vất vả, có thể phục vụ Kỷ tiên sinh là vinh hạnh lớn lao của tôi!” Gương mặt trang điểm tinh xảo của giám đốc Hồng cười tươi vô cùng.
“Tôi có thể xem qua bức ảnh không?” Có lẽ nhìn ảnh là cậu có thể phát hiện điều gì đó.
“Đương nhiên có thể!” Giám đốc Hồng lấy ảnh trong túi ra.
Nhìn thấy bức ảnh, Kỷ Lê ngây ngẩn cả người.
Bức ảnh này được chụp lén khi cậu và Thẩm Thuật Bạch tạm biệt nhau ở cổng trường, cậu có thể nhìn rõ cả nét trìu mến cùng không nỡ rời xa trong mắt anh!
Thế mà lại chụp lén nha! Quan trọng nhất là chụp lén xong còn không chịu gửi hình cho cậu trước!!
Đầu óc Kỷ Lê cũng không quá ngốc, nhìn bức ảnh này, ít nhiều gì cậu cũng đã có suy đoán.
Nếu là biến thái chụp lén thì sẽ không thể để cậu là khách hàng VIP được!
Kỷ Lê trả lại ảnh cho giám đốc Hồng: “Để tôi thêm Wechat, sau đó chị gửi ảnh này cho tôi nhé.”
Giám đốc Hồng: “Được!!”
Kỷ Lê quay lại nhìn Trần Tuấn Hoành, sắc mặt cậu ta không quá tốt, liền nói với cậu ta một câu: “Kẻ có tiền thường không thích để lộ ra, cậu phô trương như vậy, chắc là rất có tiền phải không?”
Trước đây Trần Tuấn Hoành luôn nói nhà mình có tiền, nhưng giờ cậu ta nhìn giám đốc Hồng, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng, không nói nổi một câu.
Kỷ Lê không để ý đến cậu ta, sau khi thêm bạn với giám đốc Hồng, cậu bỏ chạy lấy người luôn.
Giám đốc Hồng nhìn theo hướng Kỷ Lê rời đi, bóng cậu khuất sau chỗ ngoặt.
Kỷ Lê đi rồi, nhân viên đứng quầy bắt đầu muốn hóng chuyện, chỉ có điều ở đây còn có người nên cô ta không hóng được.
Vì vậy, cô ta vẫn tiếp tục đứng ở quầy thu ngân rồi cười với Trần Tuấn Hoành: “Xin chào, xin hỏi ngài sẽ thanh toán hóa đơn này chứ?”
Họ đều đã thấy người này nói năng thế nào với cái người có cấp bậc khách hàng VIP kia, hẳn là người này cũng có rất nhiều tiền đúng không?
Thái độ vừa rồi của Kỷ Lê khiến sắc mặt Trần Tuấn Hoành rất không tốt.
Nhưng mọi con mắt đều đổ dồn vào cậu ta.
Cậu ta đành phải nghiến răng lấy ra một tấm thẻ.
“Quẹt thẻ này!!”
Nhân viên tiếp nhận thẻ rồi thanh toán thành công.
……
Bên kia, một người đàn ông trung niên bụng bia đang chạy loanh quanh tìm việc, khi điện thoại khẽ rung lên, ông ta tưởng cuối cùng cũng có dự án cho mình, liền vui vẻ mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn từ ngân hàng, sau đó đôi mắt ông ta trợn trừng không tin nổi.
- ------ Bạn vừa chi tiêu số tiền . đồng!!?
Hai mắt ông ta trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.
……
Kỷ Lê tới gian hàng lần trước mua một bộ đồ ngủ cùng kiểu với Thẩm Thuật Bạch nhưng size nhỏ hơn, trong lòng cậu vừa mong chờ vừa vui vẻ.
Cậu sẽ mặc đồ ngủ giống Thẩm Thuật Bạch, lần này cũng quét thẻ của Thẩm Thuật Bạch. Còn Thẩm Thuật Bạch mặc đồ ngủ do cậu dùng tiền của mình mua, làm tròn thì cũng coi như họ tặng nhau đồ ngủ!
Vừa được nâng cấp thành khách hàng VIP nên những nhân viên đứng quầy luôn tươi cười với cậu.
Lúc đóng gói còn bỏ thêm cho cậu hai cây kẹo rồi nói: “Hoan nghênh lần sau lại tới ạ ~~”
Kỷ Lê nhận đồ ngủ, tâm trạng rất tốt rời đi.
Lúc đi về, cậu còn cố tình tránh khỏi gian hàng LV kia.
Cũng không biết bọn Trần Tuấn Hoành đã đi chưa, dù sao giờ cậu cũng chỉ muốn về nhà thật nhanh, cứ gặp Trần Tuấn Hoành nghe cậu ta nói lung tung phiền chết đi được.
……
Kỷ Lê bắt taxi rời khỏi trung tâm thương mại.
Khi đến nơi, tài xế còn không nhịn được nhìn cổng lớn xa hoa của căn biệt thự này thêm vài lần.
Kỷ Lê mang theo đồ của mình rồi xuống xe.
Vừa xuống xe, lập tức đã có người mở cổng cho cậu, như thể đang chờ cậu về vậy.
Kỷ Lê xách túi đi vào.
Nhìn mấy vòng mà không thấy Thẩm Thuật Bạch, chắc anh ấy không nghĩ mình sẽ về sớm như vậy nha!
Cậu mang đồ vào phòng giặt ở lầu một, mấy người hầu bên trong đang làm việc lập tức nhận lấy: “Phu nhân, cứ đưa cho tôi.”
Họ xưng hô rất tự nhiên, chỉ có Kỷ Lê nghĩ mình là nam mà lần nào cũng bị gọi phu nhân nên mới thẹn thùng.
Cậu đưa quần áo cho họ rồi chạy ù ra khỏi phòng.
Sau đó nhắn tin cho Thẩm Thuật Bạch.
Lê: [Bao giờ anh mới về vậy?]
Người kia nhận được tin nhắn xong lập tức đóng máy tính, sau đó nói với Vương đặc trợ: “Gửi những việc chưa xử lý xong vào email của tôi.”
Nghe vậy, Vương đặc trợ biết ngay tổng tài bá đạo cuồng công tác này lại hóa thân thành người đàn ông tốt về nhà với tiểu kiều thê rồi.
Sau khi về nhà, cơm nước xong sẽ đại chiến bảy lần với tiểu kiều thê, tiểu kiều thê sẽ mệt đến mức rúc vào ngực bá tổng ngủ say, sau đó bá tổng sẽ mở laptop lên làm việc.
Hôm trước đại chiến bảy lần mà ngày hôm sau bá tổng vẫn sẽ phơi phới, chỉ có tiểu kiều thê mệt đến mức ngủ gà ngủ gật.
Hầy, kịch bản cả thôi.
“Vâng, thưa chủ tịch.”
Vương đặc trợ vẫn mặt lạnh nghiêm cẩn như trước.
……
Thẩm Đại Bạch: [Giờ anh về đây.]
Kỷ Lê nhìn tin nhắn, vẻ mặt dịu dàng vô cùng, cậu cất điện thoại, quyết định cho Thẩm Thuật Bạch một việc kinh hỉ.