Chương
Ân ái đi, các người cứ ân ái đi.
Ngụy Tuấn Sam chết lặng mà cầm tách trà lên uống một hơi sạch bách.
Nhưng thật ra hắn đã nghĩ nhầm người rồi.
Bởi vì người hôm nay chủ động ở trên đài khởi xướng màn tú ân ái này cũng không phải Lục Minh Thời, mà là đối tượng theo đuổi tiền nhiệm của hắn ta.
Kỹ thuật hôn của Cố Dịch Tân đương nhiên lợi hại, Lục Minh Thời đành phải nhiệt tình mà đáp lại anh, sau đó chớp một mắt dùng ánh mắt ám chỉ anh phải chú ý hoàn cảnh.
Ngang nhiên phát cơm chó như thế này rất dễ kéo thù hận.
Ở đây ai biết có bao nhiêu tình địch tiềm tàng đâu, hơn nữa chẳng phân biệt ta ngươi.
Cố Dịch Tân hiển nhiên nhìn không hiểu ánh mắt ám chỉ của Lục Minh Thời, chỉ cho là mí mắt hắn đang giật.
Ngụy Tuấn Sam thật sự chịu không nổi.
Chỉ thấy hắn ta cứng cổ, vẻ mặt túc mục bi tráng mà giơ hai tay lên,
Ngụy tổng bạch bạch bạch bạch dẫn đầu vỗ tay!
Còn không phải là muốn vỗ tay sao? Còn không phải là muốn chúc phúc sao? Tôi phục, tôi phục được chưa hả? Tôi vỗ tay cho các người rồi, cầu xin các người dừng lại đi, hai mắt thực sự sắp mù.
Mọi người đều biết, khi bạn muốn ngăn cản người khác ở trước mắt mình thân thiết, bạn cần phải vỗ tay cho bọn hắn.
Vừa để làm cho bọn họ ý thức được sự tồn tại của bạn, lại biểu hiện ra sự rộng lượng của chính mình, cùng với nhắc nhở bọn họ chú ý chừng mực.
Mà thời điểm một người rất có địa vị đột nhiên bắt đầu vỗ tay, hội trường thông thường sẽ nhanh chóng vang lên tràng vỗ tay như sấm.
Vì thế, tại đây dưới bầu không khí vui mừng, Cố Dịch Tân rốt cuộc ý thức được không ổn.
Anh lặng lẽ nói với Lục Minh Thời.
"Chúng ta hình như đoạt mất nổi bật của Cửu Tân, như vậy không tốt."
Hôm nay dù sao cũng là đầy tháng của Lục Cửu Tân đồng chí, hẳn là phải đặt trọng điểm lên người nhóc con mới phải.
Lúc này, tiểu Lục tổng nằm ở giữa đệm mềm, còn rất oán niệm mà vẫy vẫy móng vuốt.
Khi Ngụy Tuấn Sam bùm bùm tự sa ngã dẫn đầu vỗ tay, An Lạc Vũ cũng không tự chủ được mà vì tình yêu tốt đẹp trước mắt vỗ tay.
Sau đó cậu phát hiện cha mới của mình không có vỗ, đành phải thức thời mà ngừng lại.
Đổ Vương nghĩ thầm còn đứa con mà lão muốn mai mối thì sao? Chẳng lẽ Lục Minh Thời thật sự tính toán cùng thằng nhóc đó kết hôn?
Đổ Vương tâm tình cực kỳ không tốt, càng thêm không buồn ăn uống.
Nhưng mà lão lại không thể không ăn cơm, bởi vì dạ dày Đổ Vương không tốt, nếu không ăn cơm đúng giờ, bệnh bao tử sẽ lập tức tái phát.
Nếu là người bình thường khi không muốn ăn uống nhưng lại cần phải ăn, sẽ chủ động gắp cho mình hai đĩa dưa muối.
Chao hay kim chi trộn cơm tương gì đó.
Nhưng Đổ Vương sở dĩ là Đổ Vương, tự nhiên là bởi vì lão rất giỏi cá cược.
Cho nên khi không muốn ăn uống, lão cần phải đánh cược một ván để trợ hứng.
Đổ Vương nhìn xem khách khứa ngồi cùng bàn với mình, tự nhiên cười nói: "Đồ ăn còn chưa bưng lên, chúng ta làm một ván cược để tiêu khiển được không nào?"
Các khách khứa biết cơn nghiện đỏ đen của Đổ Vương phát tác, trên mặt có chút do dự. Đổ Vương nếu đã tới tiệc đầy tháng Lục gia, có thể thấy được Đổ Vương và Lục gia cũng có chút giao tình.
Thế gia đại biểu ngồi cùng bàn này vốn dĩ đối với Đổ Vương hoặc kiêng kị, hoặc kính sợ, hoặc muốn kết giao, tự nhiên không muốn làm lão mất hứng.
Đổ Vương thấy mọi người không ai có dị nghị, liền để tay sai của mình đem bàn ăn dọn sạch.
Một vị tuổi trẻ lớn mật chỉ ra: "Đổ Vương tiên sinh, chúng ta không có bài."
Vừa vặn lúc này Lục Minh Thời đi xuống dưới bục, trên đường đi qua bên người Đổ Vương.
Đổ Vương lập tức bắt được cánh tay Lục Minh Thời.
"Lục lão đệ......" Lão cười tủm tỉm nói, "Lấy một bộ bài Poker cho chúng tôi tiêu khiển chút được không?"
Lục Minh Thời sắc mặt có chút cứng lại, hắn nghĩ thầm ông mẹ nó không biết tôi đây ghét đánh bạc sao, vậy mà dám ở tiệc đầy tháng của con trai tôi bài bạc.
Bất quá đối phương yêu cầu rõ ràng chỉ là một bộ bài Poker, hắn không có khả năng vì một bộ bài Poker mà làm khách khứa mất hết mặt mũi.
Phân lượng của Đổ Vương, hắn cũng nên cẩn thận châm chước.
Lục Minh Thời hiểu rõ điều này, nho nhã lễ độ mà tỏ vẻ hắn sẽ nhanh chóng gọi người lấy tới một bộ.
Lục Minh Thời thuận miệng hỏi một câu: "Đổ Vương tiên sinh còn có yêu cầu nào khác không?"
Trời đất chứng giám, hắn chỉ là khách khí mà thôi.
Đổ Vương lập tức tỏ vẻ lão thật sự còn có một yêu cầu.
"Lục tổng ngồi xuống chơi một ván đi, chỉ một ván thôi."
Lục Minh Thời cực kỳ xúc động.
Sau đó từ chối lão.
"Tôi không chơi bài, Đổ Vương tiên sinh." Lục Minh Thời nói.
Đổ Vương đầy mặt không tin.
Cố Dịch Tân lúc này cũng vừa vặn đi ngang qua bên này, Lục Minh Thời linh cơ vừa động, bắt được tay Cố Dịch Tân.
"Đổ Vương tiên sinh, thật sự tôi không biết chơi, hơn nữa bây giờ tôi đang bận." Lục Minh Thời lịch sự nói, "Nhưng mà nếu ông khăng khăng một mực muốn, tôi chỉ đành để ái nhân của tôi chơi với ông một ván." Vừa nói vừa đẩy ở sau lưng Cố Dịch Tân.
Cố Dịch Tân vô cùng kinh hoảng thất thố: "Anh thật sự không biết đánh bài......"
Lục Minh Thời ôn hòa nói: "Thua cũng không sao cả, cùng Đổ Vương tiên sinh đánh bài, thua là chuyện bình thường."
Cố Dịch Tân nghe xong càng thêm hoảng loạn. "Nhưng mà......"
Lục Minh Thời lớn tiếng cổ vũ: "Đi thôi anh yêu!"
Đổ Vương bất động thanh sắc mà nhìn thoáng qua Cố Dịch Tân, cười đến giống con hồ ly: "Trò chơi mà thôi. Không cần để ở trong lòng."
Lục Minh Thời vô tình ấn Cố Dịch Tân vẻ mặt đưa đám ngồi ở đối diện với Đổ Vương.
Những người ngồi xung quanh không liên quan thức thời sôi nổi tìm cớ rời bàn, lúc này liền sót lại Đổ Vương, Cố Dịch Tân cùng với hai người qua đường khác.
Người qua đường Giáp và người qua đường Ất.
An Lạc Vũ ở một bên ngoan ngoãn quan sát.
Ngụy Lâm Hắc ba người cũng chú ý tới tình huống bên này.
"Không phải chứ." Lâm Thụy ngoài ý muốn nói, "Lục tổng thế nhưng để Cố thiếu đi bồi Đổ Vương đánh bài?"
Này không phù hợp với thiết lập của Lục Minh Thời lắm.
Đánh bài với Đổ Vương, khẳng định là phải thua.
Bản thân Lục Minh Thời không muốn thua, sợ mất mặt, vì thế để cho Cố Dịch Tân đi thua thay mình sao?
Hắc Triệt nhìn An Lạc Vũ, mắt đầy nhu tình: "An An ở chỗ đó, tôi có nên đi qua chào hỏi hay không?"
Hai tháng này Lâm Thụy và Hắc Triệt đi chung với nhau thật sự rất quen thuộc, đã sớm biết chút tâm tư này của gã lập tức đả kích người nọ: "Người ta lúc mới còn là tiểu minh tinh cũng không coi trọng ông, hiện tại có người cha tiện nghi là Đổ Vương đây, còn sẽ chú ý tới ông sao?"
Hắc Triệt như trúng đòn nghiêm trọng, trầm mặc mà đỏ vành mắt.
"An An, An An em ấy không phải người như vậy......"
Lâm Thụy an ủi mà rót một chén rượu cho Hắc Triệt: "Làm một ly đi, cái gì An Lạc Vũ, Nguy Khởi Vân, đều sẽ quỳ gối dưới quần cậu thôi."
Hắc Triệt tiếp nhận rượu, nửa tin nửa ngờ mà nói: "Thật vậy chăng?"
"Thật sự." Lâm Thụy vô cùng chân thành.
Hắc Triệt cười khổ một tiếng, đem rượu uống cạn.
Sau đó rầm một tiếng ngã quỵ ở trên bàn cơm, làm đổ một mâm đồ ăn.
Lâm Thụy nói với nhân viên phục vụ Hắc Triệt say khướt rồi, dẫn hắn đi nghỉ ngơi một chút đi.
Ngụy Tuấn Sam hừ một tiếng, đối với thói quen đùa dai của Lâm Thụy rất là không quen nhìn.
"Cậu trêu cợt người ta làm gì."
Lâm Thụy nhún vai: "Tôi không lừa cậu ấy, ngủ rồi tự nhiên sẽ có mỹ nhân làm bạn."
Gã vỗ vỗ Hắc Triệt đang ngáy rung trời: "Đúng không? Trong mộng cái gì mà chẳng có."
Hắc Triệt bị vỗ đến ngừng ngáy, bắt đầu ngây ngô cười.
"An An, hắc hắc hắc......"
Lâm Thụy buông tay: "Anh xem."
Ngụy Tuấn Sam:......
Bên này Cố Dịch Tân cùng Đổ Vương đã bắt đầu ván thứ nhất.
Đối mặt với Cố Dịch Tân cái gì cũng không biết, Đổ Vương hiển nhiên không thể chơi hạng mục có độ khó cao với anh.
Chỉ là giảng luật chơi thôi cũng có thể làm cho lão mệt chết.
Vì thế đường đường Đổ Vương lại chọn chơi đấu địa chủ.
Đây cũng chính là vì sao bọn họ lại cần người qua đường Giáp và người qua đường Ất tồn tại.
Chia bài chính là một nhân viên phục vụ ở Lục gia, Đổ Vương đối với chuyện này cũng không có dị nghị.
Khi lão cầm được bài trên tay, biểu tình liền có chút không đúng rồi.
Hôm nay vận may của lão xác thật không tốt.
Đổ Vương bất động thanh sắc giương mắt nhìn thoáng qua Cố Dịch Tân.
Chỉ thấy tiểu tử kia vò đầu bứt tai, thần sắc mê mang, hoàn toàn không biết ra bài như thế nào.
Chậc.
Đổ Vương đột nhiên cảm thấy Lục Minh Thời rất tàn nhẫn.
Cuối cùng thì, dù cho mình có thắng tiểu tử này, cũng không chiếm được cảm thụ suиɠ sướиɠ gì.
Lão đường đường là Đỗ Vương một phương, cùng một thằng ranh ngay cả bài cũng không biết đánh, dù chiến thắng, cũng không có bất kỳ cảm giác thành tựu nào cả.
Đổ Vương hứng thú rã rời mà ra một quân bài.
Người qua đường Giáp một tay ra bài, đến phiên Cố Dịch Tân.
Cố Dịch Tân bó tay không biện pháp, chỉ phải cầm bài trong tay xoè hết ra, tất cả ném ở trên mặt bàn.
"Không đánh." Cố Dịch Tân uể oải nói.
Anh cơ bản là không biết đánh bài.
An Lạc Vũ khiếp sợ mà mở to hai mắt nhìn.
Đồng thời trừng lớn đôi mắt còn có Ngụy Tuấn Sam và Lâm Thụy đang đứng bên cạnh.
Thậm chí ngay cả Đổ Vương đồng chí, lão hít hà một hơi, nhìn chằm chằm bài của Cố Dịch Tân thật lâu không lên tiếng.
Cố Dịch Tân đứng lên, rầu rĩ nói: "Không chơi."
Đổ Vương gân xanh trên trán nhảy nhót.
Tay sai của Đổ Vương lập tức tiến lên, mạnh mẽ đè Cố Dịch Tân lại không cho anh rời đi.
"Thắng rồi muốn chạy sao?"
Không được! Đây nhất định là do người bên Lục gia động tay động chân! Ông chủ của chúng ta sao lại có thể thua chứ!
Đổ Vương không có khả năng thua.
Nếu thua, cũng nhất định phải gỡ trở về.
Bằng không, làm sao có thể gọi là Đổ Vương đây?
Đổ Vương nhìn bài Cố Dịch Tân lật ra, có loại cảm giác ức chế nghẹn muốn sặc.
Phải biết rằng, lấy trình độ đánh bài giữa Cố Dịch Tân và Đổ Vương, mặc dù Cố Dịch Tân cầm bài tốt hơn Đổ Vương hai bậc, cũng rất khó mà thắng nổi.
Nhưng mà cái này gọi là hơn hai bậc thôi sao?
Đây căn bản là gian lận biết chưa hả!
Cố Dịch Tân bị tay sai của Đổ Vương ấn, bởi vì quá độ khiếp sợ, thậm chí quên mất phải đẩy họ ra.
"Tôi thắng?"
Cố Dịch Tân khiếp sợ nói.
Tay sai của Đổ Vương càng tức giận: "Mày cái thằng này bị cái gì vậy, thắng thì thắng, còn giả ngu!"
Lâm Thụy nghĩ thầm, Cố thiếu cũng không phải là giả ngu, tám phần là khờ thật.
Bất quá anh dù cho khờ thật, vẫn là có thể đem người tra tấn đến chết, cho nên tốt nhất vẫn là không nên cùng vị dũng sĩ họ Cố đây đối nghịch.
Rốt cuộc Lâm thiếu đối với chuyện bị Cố Dịch Tân tra tấn chết có kinh nghiệm phong phú, lời gã nói hẳn là tin được.
Tay sai Đổ Vương thật sự tức không chịu nổi, vì thế chỉ vào bài Cố Dịch ở trên bàn.
"Bốn quỷ bốn nhị cùng hoa thuận. Người hầu nhà các người không có kinh nghiệm chia bài, sao loại xác suất này lại có thể xuất hiện được chứ!"
Cố Dịch Tân nhìn kỹ, buồn rầu nói: "Tôi thật sự không biết đánh bài mà."
Nhưng anh nghe thấy tay sai Đổ Vương chỉ trích anh gian lận, liền không cao hứng: "Không có gian lận, không tin thì đổi người bên các ông tới chia bài đi."
Đổ Vương chỉ vào An Lạc Vũ.
"Con tới chia bài."
Vì thế An Lạc Vũ run rẩy mà dựa theo ý của Đổ Vương xào bài tận lần, xào đến ngón tay An Lạc Vũ đều đau, lại dưới con mắt nhìn chằm chặp của tám tay sai đem bài một tấm lại một tấm phát ra.
Nói thật ra, Cố Dịch Tân chưa từng khẩn cầu vận may, đặc biệt là ở thời điểm đánh bài.
Anh chỉ nghĩ thành thật kiên định làm chuyện chính mình thích làm.
Chỉ cần nghiêm túc làm việc, vận may tự nhiên sẽ đi theo.
Nhưng mà hôm nay, anh thật sự có chút bực bội.
Cho nên anh chẳng những tại nội tâm hô to "Cho ta bài tốt!" Còn thuận tiện hô to "Cho lão bài dỏm!"
Tất cả bài được phát xong, bốn người mới đồng thời cầm bài lên xem.
Trong quá trình chia bài, Đổ Vương dùng đôi mắt sắc bén lão, bảo đảm xác suất không có bị người khác động tay động chân.
Lão hơi an tâm mà cầm lấy bài mình, sau đó sắc mặt cứng đờ.
Đây có thể nói là lần cầm bài xấu nhất trong năm đánh bạc của lão.
Lão căn bản không thể tưởng tượng, trên thế giới sao có thể tổ hợp ra một hàng bài vĩnh viễn đều không thể đánh thắng này......
Lão nhìn chằm chằm Cố Dịch Tân lại lần nữa lật ra một con thủy và hoa thuận, thật lâu không nói.
Lục Minh Thời kính rượu một hồi, lại ôn chuyện với bạn bè một lúc, thời điểm quay lại đại sảnh, thấy Cố Dịch Tân và Đổ Vương thế nhưng còn đang giằng co, không khỏi sửng sốt.
Chỉ thấy Đổ Vương sắc mặt xám ngoét, thậm chí nhiễm vài luồng tử khí.
"Trên đời này...... Trên đời này sao lại có người khí vận mạnh như vậy......"
Đổ Vương trong lòng lẩm bẩm tự nói, cái loại cảm giác toàn bộ thế giới quan được đập đi xây lại này, phảng phất cả quan niệm nhân sinh của bản thân hoàn toàn bị phá hủy.
Lão cả đời khổ luyện kỹ năng đánh cược, nhưng khi ở trước mặt người trẻ tuổi này, thế mà hoàn toàn không có sức chống cự.
Đổ Vương cả người nản lòng thoái chí, lão không còn tâm tư tham gia yến tiệc, vẫy vẫy tay áo xoay người rời đi.
Lục Minh Thời không thể hiểu được nói: "Đổ Vương tiên sinh, sao ông lại về sớm vậy?"
Hắn nhìn các lá bài tán loạn trên mặt bàn một cái, đại khái phỏng đoán ra kết quả.
Xem ra chồng mình thắng một lần lại một lần, thật là sướng quá đi.
Đổ Vương sắc mặt xám xịt, xua tay nói: "Hôm nào lại ghé thăm."
Lục Minh Thời còn muốn nói cái gì, Cố Dịch Tân lại mở miệng trước.
Anh mỉm cười đứng dậy tiễn Đổ Vương rời đi, khách khí nói với Đổ Vương:
"Trò chơi mà thôi. Không cần để ở trong lòng."
Hết chương
() Đấu địa chủ: Editor cũng không hiểu luật chơi, nhưng mà chơi bằng bộ bài Tây mà mình hay chơi á.