Chương
Lục Minh Thời và Ngụy Tuấn Sam mắt to trừng mắt lớn.
Ngụy Tuấn Sam thật sự không vui.
Vốn dĩ hắn đã rất không vui, hiện tại là thật sự cực kì không vui.
"Xem như anh lợi hại."
Ngụy Tuấn Sam yên lặng nghiêng người, trong lòng tính toán.
Bản thân hắn cũng muốn nhanh chóng tìm được đối tượng, sinh một đứa nhỏ so với con trai của Lục Minh Thời còn đáng yêu hơn gấp một vạn lần!
Hắn ta không muốn bại dưới tay Lục Minh Thời! Tuyệt không muốn thua!
Lục Minh Thời thắng lợi mà giơ bé con, thưởng thức bóng lưng Ngụy Tuấn Sam chạy trối chết.
Nếu Ngụy Tuấn Sam ở lại ngốc nhiều vài phút, Lục Minh Thời khả năng sẽ càng thêm ác độc mà kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn.
Nói ra "Đứa nhỏ không chỉ là của tôi, còn là do tôi tự mình sinh đấy" như vậy.
Cho nên Ngụy Tuấn Sam chạy một mạch, không chỉ là cứu chính hắn, cũng là cứu vớt lý trí của Lục Minh Thời.
Má Trần nhìn thiếu gia nhà mình hiếm thấy một mặt trẻ con, có chút buồn cười.
"Thiếu gia, vẫn nên buông tiểu thiếu gia xuống đi." Má Trần ngửa đầu nói, "Giơ nhiều mệt."
Vốn dĩ thì, sau khi Ngụy Tuấn Sam tiến vào, Cố Dịch Tân cho rằng khách khứa đã tới hết.
Anh đứng trong chốc lát, thấy mọi người mỗi người đều trò chuyện đến khí thế ngất trời, liền tính toán trở về nghỉ ngơi một hồi, chờ giữa trưa mở tiệc.
Nhưng mà Cố Dịch Tân mới vừa động chân, cửa phần phật vào một đám người.
Anh đành dừng lại bước chân, xoay người lại.
Trong phòng những vị khách khác cũng sôi nổi chuyển ánh mắt qua cửa.
Mọi người kinh hãi.
Sao Đổ Vương cũng tới đây??
Cố Dịch Tân không quen biết Đổ Vương, nhưng anh nhận thức thiếu niên đi theo bên người Đổ Vương kia.
Dung mạo tú lệ lộ ra một chút hoảng hốt, trong thanh thuần mang theo diêm dúa, không phải An Lạc Vũ thì là ai.
Lúc trước có nói đến, bởi vì đối với buff trong nguyên tác mang theo tâm lý cảnh giác, Cố Dịch Tân vừa nhìn thấy An Lạc Vũ đã muốn dị ứng ngay lập tức.
Cộng thêm khi trước thẩm vấn tên sát thủ nhược trí đẩy ngã Lục Minh Thời, biết được sát thủ là người của vị Đổ Vương này.
Khi Cố Dịch Tân ý thức được người tới là Đổ Vương, anh phản ứng đầu tiên, là muốn đánh gãy răng lão.
Đổ Vương thật là đại lão hàng real, phần phật một người mang theo N tên tùy tùng.
Cũng may lão không có dẫn theo mười tám vị phu nhân bất đồng dân tộc bất đồng màu da bất đồng ngôn ngữ kia, nếu không hôm nay quà tặng Lục gia chuẩn bị cho khách khứa khả năng sẽ không đủ chia.
Đổ Vương là một lão già trung niên bốn năm chục tuổi, đã có bụng, tóc đen có chút rõ ràng, lúc nào cũng đầy mặt tươi cười, bởi vì lão thờ phụng hòa khí sinh tài.
An Lạc Vũ nhìn thấy Cố Dịch Tân, hết sức nhiệt tình muốn tiến đến ôn chuyện.
Cố Dịch Tân bất động thanh sắc lui về phía sau một cm.
An Lạc Vũ không bắt bẻ, hứng thú bừng bừng giới thiệu cho anh người cha cậu vừa nhận thân không tới mấy tháng.
Đổ Vương nghe đứa con trai này của lão kể chuyện về Cố Dịch Tân rất nhiều lần.
Nhưng lão cũng không cảm thấy hứng thú.
Người đến tuổi trung niên, Đổ Vương tiên sinh ngoại trừ tiền tài và sức khỏe hết thảy đều mất đi hứng thú.
Lão bắt rể Lục Minh Thời cùng con trai con gái mình, cũng không phải cái gì thưởng thức đánh cuộc vào người trẻ tuổi, thuần túy đơn giản là vì Lục gia có nhiều tiền mà thôi.
Bởi vậy thái độ lão đối đãi với Cố Dịch Tân, cũng thật tùy ý.
Chỉ là đối tượng tình nhân mà tiểu tử Lục gia nhất thời mê mẩn.
Bất quá cũng không khác gì mười tám phòng vợ bé của lão.
Càng không xong ở chỗ anh là một nam nhân, ngay cả một đứa con đều không sinh ra nổi.
Thái độ từ Đổ Vương, Cố Dịch Tân đương nhiên có thể cảm nhận được.
Đổ Vương hu tôn hàng quý mà chìa bàn tay béo tôn quý của lão ra, cho bạn bè của con trai thất lạc nhiều năm của mình một cái bắt tay.
"Hân hạnh."
Cố Dịch Tân nhìn lão một cái, trầm tư trong chốc lát.
Tay cắm ở trong túi, không chìa ra.
Đổ Vương đồng chí vốn cho là Cố Dịch Tân hẳn phải kinh sợ mà nắm lấy bàn tay béo của lão, không ngờ Cố Dịch Tân lại phản ứng như thế này.
Đổ Vương thực không vui.
Ở đây đều là nhân vật có chút lợi hại, trông thấy thiếu niên khác họ được Lục gia nuôi lớn thế nhưng trước mặt mọi người lại không để mặt mũi đại lão vào mắt, đều ngoài ý muốn nhìn lại đây.
Màn này, độ ăn dưa của quần chúng thăng lên cấp bậc max!
Trận này diễn phải diễn cho tới, Cố Dịch Tân nghĩ.
Anh nhíu mày nhìn lòng bàn tay mập mạp của Đổ Vương, một bộ biểu tình mười phần ưu quốc ưu dân.
Đúng lúc Đổ Vương chuẩn bị rút tay về,
Cố Dịch Tân mau lẹ vô cùng, bắt lấy bàn tay béo của Đổ Vương,
Chế trụ giơ lên trước mắt.
Đổ Vương giật ra, không tránh được.
Lão tốt xấu cũng ở Thiếu Lâm Tự luyện qua mấy năm, người bình thường căn bản không thể lại gần, lại bị tên tiểu tử trước mắt này nắm chặt, không thể động đậy.
Tiểu bạch kiểm bên người Lục Minh Thời sao lại có sức lực lớn như vậy.
Vài người bên cạnh Đổ Vương muốn ở chỗ này động thủ.
Bọn họ đương nhiên không thể mang theo vũ khí đi vào, thậm chí ngay cả vệ sĩ đều bị Lục gia chặn ở bên ngoài.
Nhưng đây là Đổ Vương, một nhân vật mắc bệnh đa nghi cực nặng, bên người nào có thể không có mấy tên tuỳ tùng biết đánh đấm chứ?
Đổ Vương phất tay, khiến tùy tùng tạm thời đừng nóng nảy.
Đây là tiệc đầy tháng nhà họ Lục, không đến mức vạn bất đắc dĩ, không cần thiết phải ở chỗ này nổi lên tranh chấp.
Lão muốn nhìn xem tên tiểu bạch kiểm này muốn làm cái gì.
"Đổ Vương tiên sinh."
Cố Dịch Tân nhìn đường chỉ trong tay lão, trong ánh mắt hiện lên thần sắc kinh ngạc, tán thưởng, tiếc hận cùng phức tạp.
"Chỉ tay của ngài nói, thời trẻ nhấp nhô, trung niên phú quý, chỉ là lúc về già......"
Đổ Vương nghĩ thầm, nói ma nói quỷ.
"Lúc tuổi già làm sao?"
Cố Dịch Tân lắc đầu.
"Lúc tuổi già chắc chắn có đại tai đại họa."
Cố Dịch Tân quả thật là đang giở trò.
Anh đương nhiên không biết xem tướng, cũng không đọc tới phiên ngoại, không biết kết cục của Đổ Vương như thế nào.
Nhưng mà anh hiện tại tâm tình không tốt.
Cố Dịch Tân tâm tình không tốt.
Anh sẽ nghĩ mọi cách, làm những người khiến cho tâm tình anh không tốt.
Càng thêm không tốt.
Sau đó anh thành công.
Đổ Vương thật sự, thật sự giận dữ nha!
Đổ Vương muốn duỗi tay phải đấm Cố Dịch Tân một cái, nhưng mà không biết đối phương làm cái gì, cổ tay trái của lão bị nắm lấy tê rần lên, khớp xương khắp thân thể đồng thời mềm nhũn.
Cả người chúi xuống mặt đất, mắt thấy sắp sửa ngã xuống.
Cố Dịch Tân bắt lấy cổ áo lão nhấc lên, kinh ngạc khuyên nhủ.
"Đổ Vương tiên sinh không cần quá mức hoảng loạn, tiền tài là vật ngoài thân, bỏ tiền trừ tai là được."
Đổ Vương hồng hộc thở phì phò, trong mắt bốc lửa.
Trong phòng vẫn luôn có người nói chuyện với nhau, mọi người cũng không thể nghe rõ hai người đối thoại, chỉ có thể từ trên ngôn ngữ cơ thể suy đoán đã xảy ra cái gì.
Từ góc độ mọi người tới xem, tình huống đã xảy ra chính là, Cố Dịch Tân sở dĩ không muốn bắt tay với Đổ Vương, là bởi vì từ trong tay Đổ Vương nhìn trúng cái gì không sạch sẽ.
Mà phản ứng sau đó của Đổ Vương cũng xác minh điểm này.
Lão không phải bị dọa đến suýt nữa té ngã trên đất đó sao, lúc sau còn bị Cố Dịch Tân nâng dậy?
Sau đó lập tức xoay người tìm chỗ ngồi xuống, cũng không có cắn lại.
Đám đại lão này đó % trở lên đều đi tìm người đoán mệnh, một đám lắm tiền nhiều của hoàn toàn không tin chuyện này cơ bản là không tồn tại.
Huống chi Đổ Vương còn là người làm loại nghề dựa vào vận may ăn cơm nữa.
Cố Dịch Tân không phải người Lục gia, có thể ở Lục gia được đãi ngộ cao như thế, tất nhiên có một ít chỗ thần bí.
Hiểu được huyền học, là một lời giải thích không tồi.
Khúc nhạc đệm nhỏ rất nhanh bị mọi người quên lãng ở sau đầu.
Tiết mục lớn hôm nay, sẽ là giữa trưa, tiệc đầy tháng thành viên mới nhất Lục thị.
"Sắp đến giờ rồi, thiếu gia."
"Ừ."
Yến tiệc tổ chức trong vườn hoa lộ thiên ở sân sau Lục gia.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, một mảnh màu xanh da trời, ánh sáng sáng ngời chiếu rọi.
Thời điểm dùng bữa trưa, khách khứa sôi nổi ngồi vào vị trí.
Cố Dịch Tân thấy lão già nghi ngờ là thống đốc bang nào đó ở Mỹ đang cùng hai vợ chồng Lục thị nhiệt tình ôm chầm nhau chào hỏi, không khỏi lần thứ hai hoài nghi cha Lục mẹ Lục ở Mỹ rốt cuộc có phải chỉ đi du lịch hay không.
Thống đốc nhìn quanh hoa viên Lục gia.
Trong đôi mắt xám của gã toát lên sự tán thưởng, ngay cả mỗi sợi tóc bạc của gã đều phất phơ theo gió, kể ra tâm trạng vui sướng của chủ nhân.
"Lục, nhà các anh thật là đẹp!"
Những khách khứa còn lại, ngoại trừ đã từng tới Lục gia làm khách, cũng đều lộ ra thần sắc kinh diễm.
Sau khi MC chúc những lời cát tường xong, Cố Dịch Tân ngồi ở bên cạnh cha Lục mẹ Lục, nhìn Lục Minh Thời ôm tiêu tiểu bảo bối, từ bãi cỏ bên kia chậm rãi đi tới.
Hắn ôm con của bọn họ.
Cố Dịch Tân trong lòng mềm thành một bãi nước.
Mấy trăm khách khứa nhìn một đứa bé con phấn điêu ngọc trác, trăm miệng khen không ngớt có, yên lặng không nói có, trong lòng hâm mộ ghen tị hận cũng có.
Cái gì gọi là sinh ra đã ở sẵn trên vạch đích?
Chính là đây.
Đầu thai tốt cũng thôi đi, còn đẻ ra đẹp như vậy.
Có thể dựa hơi cha ăn cơm, cố tình còn có thể dựa mặt ăn cơm.
Đây là một cái nhân sinh gì vậy trời.
Lục Minh Thời đi lên bục, bắt đầu bài diễn thuyết của hắn.
Hắn kể vài chuyện thú vị sau khi bé con chào đời, nói mong đợi đối với tương lai của bé, sau đó hai phút liền kết thúc.
Hả?
Có ngắn quá không vậy.
Mọi người rất là ngoài ý muốn.
Cố Dịch Tân hiểu được, Lục Minh Thời là không thể nói thêm gì nữa.
Hắn muốn nói thêm chút gì đó, nhưng chuyện đứa bé là do Lục Minh Thời tự mình sinh ra này, tuyệt đối sẽ không thể giấu diếm được nữa.
Ở đây nhiều như vậy, liên tưởng một chút, đoán được không phải không có khả năng.
Ví như Cố Dịch Tân nhìn ánh mắt của đồng chí thống đốc bang đến từ Mỹ kia đã thấy rất có vấn đề.
Sẽ không phải người ta đặt mua tạp chí QWE, là fans của An Kiều đâu chứ.
Cố Dịch Tân đang miên man suy nghĩ, lại thấy Lục Minh Thời đang vươn tay về phía anh.
"Thông thường lúc này, hẳn là nên giới thiệu mẹ đứa bé là ai."
Lục Minh Thời khi nói ra lời này, các khách mời đều an tĩnh.
Đây cũng là vấn đề mọi người muốn biết nhất.
Lục Minh Thời ngừng một chút, chờ xôn xao bình ổn, một lúc lâu sau mới không nhanh không chậm từ tốn nói:
"Thật thứ lỗi, hôm nay tôi không thể nói cho mọi người bí mật này. Chờ sau khi Cửu Tân lớn lên hiểu chuyện rồi, chúng tôi trước tiên sẽ cho nó biết chân tướng việc này, trên thế giới chỉ có nó mới là người có quyền lợi được biết chân tướng nhất."
Lục Minh Thời lời này nói ra rất có lực đạo, cho dù trong lòng mọi người tràn ngập tò mò bao nhiêu, cũng không khỏi thán phục hắn nói rất đúng.
Cho dù những người có mặt ở đây rất muốn biết, bọn họ cũng sẽ không đi truy hỏi tung tích mẹ đứa bé sau khi người trong cuộc đã tỏ rõ thái độ.
Lòng hiếu kỳ dày đặc của mọi người thoáng vơi đi một ít.
Lục Minh Thời nhẹ nhàng đặt bé con ở trên bàn đã lót vải nhung sạch sẽ.
Tiểu Cửu Tân lẻ loi một mình đang mềm mại quẫy đạp giữa tấm vải nhung, mờ mịt mà ăn tay.
Lại là một mảnh dễ thương đến vang lên tiếng hít khí.
Lực chú ý của mọi người đặt trên người bảo bảo, duy nhất bốn người Lâm, Hắc, Ngụy, An là thấy được Lục Minh Thời đang từ trên bục đi xuống, đi về hướng bàn chính.
Ngụy Tuấn Sam thống khổ mà lấy tay che kín mặt.
Hắn ta thật sự quá hận Lục Minh Thời ở trước mặt mình.
Mặc kệ là khoe con mình như hiến vật quý, hay là ngay trước mặt hắn ta cùng người yêu tú ân ái thật lâu, đều làm hắn ta đau đầu.
Cái tên người yêu này còn đối tượng hắn từng theo đuổi.
Ngụy Tuấn Sam chôn mặt ở trong tay, trong miệng mơ hồ không rõ nói bằng giọng căm hận:
"Biết ngay tên họ Lục này lại muốn làm gì mà...... Hắn không thể ngừng nghỉ một lát được hay sao!"
An Lạc Vũ mở lớn đôi mắt.
Hắc Triệt cắn khăn tay.
Lâm Thụy trừng mắt nhìn Lục Minh Thời, lại ăn từng miếng salad một, trong chốc lát mà gã đã sắp ăn no.
Sau đó, Ngụy Tuấn Sam đang chôn mặt ở trong tay nghe được âm thanh mọi người vỗ tay hoan hô.
Đệch mợ, đây mẹ nó là tiệc đầy tháng hay là tiệc kết hôn vậy?
Ngụy Tuấn Sam thật tức giận, thật bi thương, cũng thật chán ghét Lục Minh Thời.
Nhưng mà chính hắn cũng rất tò mò.
Cho nên Ngụy Tuấn Sam vẫn không nhịn được trộm ngẩng đầu, từ khe hở ngón tay nhìn thoáng ra bên ngoài.
Quả nhiên, Lục Minh Thời lôi kéo Cố Dịch Tân đi tới.
"Không thể giới thiệu mẹ đứa bé, nhưng mà tôi có thể giới thiệu một người cha khác của bé con cho mọi người nhận thức."
Phía dưới đầu tiên là an tĩnh một trận, sau đó là nghị luận sôi nổi.
Lòng bàn tay Lục Minh Thời kỳ thật đã chảy ra mồ hôi, hắn theo bản năng nhìn lướt qua cha mẹ mình, mong đợi từ trong ánh mắt bọn họ thấy được sự ủng hộ.
Nhưng hắn còn chưa tìm được vị trí cha mẹ hắn, Cố Dịch Tân bên cạnh vốn dĩ vẫn luôn ngoan ngoãn bị hắn nắm tay lại động.
Cố Dịch Tân vẫn luôn nắm lấy bàn tay Lục Minh Thời, nhận thấy được hắn ra rất nhiều mồ hôi, hiểu ra rằng ba của con anh thật ra cũng rất bất an.
Hắn cũng cần được người khác chủ động một chút.
Cố Dịch Tân là một tình nhân biết săn sóc như thế, làm sao lại luôn để cho vợ mình chủ động chứ.
Cho nên anh đơn giản tùy tâm tuỳ tính, luôn luôn tuân theo nội tâm, làm một chuyện mà bản thân mình muốn làm nhất.
Cố Dịch Tân lôi kéo tay Lục Minh Thời, đem người túm vào trong lòng ngực.
Sau đó là một nụ hôn kiểu Pháp cực kỳ dài.
WOCCCCCCCCCCC!
Nếu có thứ gì có thể hình dung tâm trạng của khách khứa lúc này,
Chắc chỉ có một chuỗi làn đạn như trên.
Bởi vì tình huống vượt khỏi khống chế, ngay cả nhiếp ảnh gia vẫn luôn chuyên tâm chụp ảnh bảo bảo đều sợ ngây người.
Ngụy Tuấn Sam từ khe hở ngón tay thấy một màn như vậy, tuyệt vọng mà lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
Hết chương