Sau Khi Hào Môn Lão Nam Nhân Mang Thai Con Trai Ta, Ta Chạy

chương 54

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Lục Minh Thời ở nhà xem TV, tin tức kinh tế tài chính kết thúc, hắn cầm lấy điều khiển từ xa tùy tay chuyển mấy kênh, nhấp một cái.

Trước kia chưa bao giờ xem kênh giải trí, Lục tổng ở trên TV lại một lần thấy được mặt của đối tượng nhà mình.

"Đạo diễn Vương trứ danh đỉnh đỉnh debut người mới, ngoại hình đẹp trai khí chất tiêu sái được lòng muôn vàn thiếu nữ."

Lục Minh Thời trừng mắt TV, người chủ trì chính vẻ mặt hoa si mà giới thiệu người mới này, bối cảnh là các tư liệu sống lăn lộn ngoài phim trường.

"Người hot nhất năm nay vô cùng có khả năng là một trong hai người nam thần Mao cùng với nam mẫu công trường, người chiến thắng sẽ nhận được số tiền thưởng triệu nhân dân tệ ( tỷ) huy động từ khán giả, cùng với nhiều tài nguyên giải trí do công ty XX cung cấp, quay XX cái album, XX bộ phim truyền hình điện ảnh, XX cái quảng cáo, chụp ảnh tạp chí XX thứ......"

Lục Minh Thời sinh ra một loại cảm giác phiền muộn.

Người yêu được hoan nghênh như thế, thế nhân lại không biết hắn là của mình.

Chờ một chút.

Cái tên công ty XX này sao lại quen tai như vậy chứ.

Dường như là sản nghiệp nhà Đổ Vương.

Nghĩ đến Đổ Vương, sắc mặt Lục Minh Thời có điểm xấu.

Sau khi lần trước bị ăn mệt, hắn liền gọi cho Đổ Vương một cuộc điện thoại, hỏi thẳng vì sao lại phái người động thủ với hắn.

Đổ Vương vô cùng khiếp sợ mà xin lỗi, tỏ vẻ tên sát thủ não tàn kia của lão, có thể mặc hắn tùy tiện xử trí.

Thuận tiện dò hỏi Lục Minh Thời có hứng thú đối với đứa con trai đã tìm được của lão hay không, lão có thể an bài cho bọn họ gặp mặt bất cứ lúc nào.

Tặng kèm bức ảnh chụp.

Không thể không nói, An Lạc Vũ lớn lên xác thật không tồi.

Cũng rất phù hợp với thẩm mỹ của Lục Minh Thời.

Nếu là khi thế giới tình cảm của hắn vẫn còn trống rỗng, tiếp xúc với người này, cũng không phải là chuyện gì thật chán ghét.

Nhưng mà......

Hiện tại Lục Minh Thời chỉ cần nghĩ đến An Lạc Vũ, liền sẽ sinh ra đau lòng kịch liệt.

Đau lòng giấy hôn thú của hắn mới ra lò đã bị xé bỏ.

Đó là tâm ma không thể tiêu diệt.

Cho nên hắn hiển nhiên không có khả năng có bất kỳ hảo cảm nào đối với người như vậy.

Huống chi.

Lục Minh Thời ngẩng đầu ưỡn ngực, cách điện thoại đều có thể nghe ra hắn đang kiêu ngạo: "Đổ Vương tiên sinh, tôi đã kết hôn."

Đổ Vương thực khiếp sợ, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.

Lão không hổ là người đã trải qua bao sóng gió, có mười tám bà vợ, dưới có ba đời con cháu, nam nhân không có tiết tháo gì.

"Không liên quan, Lục tiên sinh." Đổ Vương hòa ái nói, "Con trai tôi nhất định sẽ không để ý. Tôi đã nói với nó, cậu là rể hiền tốt nhất mà tôi tìm được cho nó."

Nam nhân có tiền nhiều mấy người vợ, không phải rất bình thường sao.

Lục Minh Thời bị tam quan của Đổ Vương làm cho sốc nặng.

"Nhưng mà tôi để ý, Đổ Vương tiên sinh." Lục Minh Thời nói, "Tôi đối với người yêu của mình là toàn tâm toàn ý, mong ông hãy từ bỏ ý tưởng hoang đường này đi, đây là đối với tôi, đối với người yêu tôi, cùng với con trai ông đều là vũ nhục."

Đổ Vương hô mưa gọi gió lần đầu tiên bị người khác cúp điện thoại.

Lục Minh Thời thật sự rất tức giận, hắn ngồi trên tay vịn ghế, xoa xoa huyệt Thái Dương phát đau.

Hắn biết lời này của mình đã đắc tội Đổ Vương, nghe nói Đổ Vương là người tàn nhẫn có thù tất báo, nhưng hắn cũng không hối hận.

Lục Minh Thời nghĩ đến cuộc nói chuyện lần đó tan rã trong không vui, phục hồi tinh thần lại, màn hình TV đã chiếu tới cảnh một tiểu thịt tươi mới nổi đang ca hát trên sân khấu.

Hắn tập trung nhìn vào, kia thế mà là An Lạc Vũ.

Hắn nhớ rõ An Lạc Vũ là một tiểu minh tinh tuyến mười tám, còn bị công ty đóng băng, không thể có cơ hội được biểu diễn như vậy.

Xem ra Đổ Vương hoặc là công khai nhận về đứa con trai này, hoặc chính là đang âm thầm trợ giúp cậu ta.

Lục Minh Thời đối với chuyện nhà bọn họ không có hứng thú, thậm chí có chút phản cảm.

Hắn một lần nữa chuyển về kênh kinh tế tài chính, lại cũng không có tâm trạng nghe mỹ nữ dẫn chương trình ăn mặc đẹp đẽ thông báo chỉ số chứng khoán hôm nay.

Lục Minh Thời khom người, lấy ra một cái bình nhỏ từ phía dưới bàn trà.

Thân bình màu lam, bên trong chảy chất lỏng không màu giống như keo.

Đó là thuốc dinh dưỡng An Kiều đưa hắn.

Sau khi Cố Dịch Tân trở về Lục trạch, hắn đã bớt ỷ lại thuốc dinh dưỡng. Nhưng trong giai đoạn giữa gần cuối thai kỳ, ngoại trừ được người yêu bầu bạn, còn cần phải bổ sung thêm một chút.

Lục Minh Thời bẹp miệng nhìn cái chai, có hơi không vui.

Vì sao thuốc An Kiều đưa lại đắng như vậy.

Hắn sờ vào túi, bên trong còn một cây kẹo que.

Lục Minh Thời lột giấy gói kẹo, đặt trong dĩa sứ nhỏ trên bàn trà, sau đó cau mày vặn nắm bình ra, nhắm mắt lại, bóp mũi, ngửa cổ rót vào miệng.

Cố Dịch Tân cười vui vẻ ngâm nga mà đi vào phòng khách, một bên cao hứng sau khi mình đóng máy lại được khôi phục tự do, một bên tiếc nuối bởi vì bài thơ kia quá mức chấn động, thế cho nên anh cũng chưa có cố mà ăn một miếng bánh kem nào.

Không ăn được bánh kem, Cố Dịch Tân hiện giờ rất muốn ăn món đồ ngọt khác.

Vì thế khi anh đi ngang qua sô pha, thấy kẹo que đã được lột sẵn kia, lập tức ánh mắt sáng lên.

Mùi vị của thuốc dinh dưỡng lại một lần làm cho Lục Minh Thời cảm nhận được tâm linh rung mạnh.

Chua mặn đắng cay sau đó là tê cay mặn đắng, hỗn tạp với mùi vớ thúi và giẻ lau, cho dù bóp mũi cũng có thể xuyên thấu qua khoang mũi xộc thẳng lên não.

Rốt cuộc, thuốc dinh dưỡng toàn bộ trôi vào dạ dày, kết thúc sự đau khổ.

Lục Minh Thời vẫn cứ không dám hít thở, còn bóp mũi nhắm mắt lại đi sờ dĩa nhỏ trên bàn trà, nhưng mà sờ sờ lại thấy trống không.

?

Hắn bỗng nhiên mở to mắt, nhìn mọi nơi xung quanh.

Chỉ thấy Cố Dịch Tân đang ngồi ở bên cạnh, ngồi xếp bằng khoanh chân thoải mái xem TV, trong miệng ngậm một cây kẹo que.

......

Lục Minh Thời mờ mịt mà nhìn đầu que nhỏ màu trắng lộ ra ngoài miệng anh, lại sờ sờ túi.

Đã không còn.

Một cây kẹo que cuối cùng.

"......" Lục Minh Thời buồn bã nói, "Em muốn ăn kẹo......"

Cố Dịch Tân nghe vậy quay đầu qua.

Lục Minh Thời gật gật đầu khẳng định với anh.

Chẳng sợ còn thừa một chút cũng được a.

Em không chê anh, thật sự!

Vì thế tay trái Cố Dịch Tân bắt lấy đầu que nhỏ, đem kẹo que ngậm ở trong miệng rút ra.

Nơi nào còn kẹo đâu.

Chỉ còn lại một cây que trắng.

Cố Dịch Tân xin lỗi mà nhìn Lục Minh Thời.

Lục Minh Thời nhìn que nhỏ kia, dường như mất đi sức lực để tự hỏi.

Hắn chỉ muốn ăn một viên kẹo.

Vì sao, vì sao lại đối xử với hắn như vậy.

Lục Minh Thời cúi đầu.

Cố Dịch Tân nhìn Lục Minh Thời tang thương đến hai sợi tóc ngố cũng dựng thẳng lên.

Cảm thấy bản thân giờ phút này, giống như một đứa nhóc hư đoạt đồ chơi của anh trai vậy

Anh hối hận ném que nhỏ vào thùng rác, sờ sờ túi của mình, không có tìm được kẹo.

Trong miệng Lục Minh Thời vẫn rất đắng.

Người bên cạnh thử thăm dò chạm vào hắn một cái, Lục Minh Thời bần thần mà ngẩng đầu.

Hai mảnh mềm mại ịn lên đôi môi hắn.

Đầu lưỡi ngọt ngào luồn vào trong miệng hắn.

Lục Minh Thời mở to hai mắt.

Đầu lưỡi mềm mại, ngọt.

Khoang miệng nóng như lửa, ngọt.

Ngay cả không khí để hít thở, đều giống như biến thành kẹo bông gòn.

Lúc đầu là ngồi, sau đó biến thành ôm nhau, cuối cùng hắn nằm trên sô pha dày rộng, bị hôn cho mất lý trí.

Cố Dịch Tân hôn hắn, nhìn ánh mắt Lục Minh Thời từ thanh minh đến mê say, ánh mắt anh cũng sâu thẳm.

Anh thích nhìn bộ dáng đối phương không thể tự thoát ra được.

Dường như căn bản không rời khỏi anh.

Cuối cùng Lục Minh Thời chôn mặt trên cổ Cố Dịch Tân, hít sâu không khí.

Trên người thiếu niên còn sót lại một chút bánh kem thơm ngọt, đó là do lúc trước thư ký trường quay không cẩn thận vấy lên quần áo anh.

"Ông xã." Lục Minh Thời trầm tư hỏi, "Vì sao trên người anh chỗ nào cũng ngọt ngào hết vậy?"

Cố Dịch Tân dùng ngón tay gảy vành tai đang đỏ lên của Lục Minh Thời, nhìn nơi đó từ đỏ hồng chuyển thành đỏ thẫm, thổi một hơi thì đáng thương run nhè nhẹ, giống như chơi nghiện rồi.

Nghe vậy anh lại chọc chọc sợi tóc của Lục Minh Thời.

"Em thích ngọt ngào sao?"

Lục Minh Thời thành thành thật thật nói: "Thích."

Cố Dịch Tân cười nhẹ.

"Có thể là vì em cũng thích anh đó."

Hết chương

Truyện Chữ Hay