Chương
Cố Dịch Tân đờ đẫn nhìn chằm chằm con số trên báo cáo tài chính.
Anh tuy rằng xem không hiểu lắm, nhưng một hàng dài con số đằng sau lợi nhuận, vẫn có thể đếm được.
Lục Minh Thời hơi bất an nhìn phản ứng của anh, thử hỏi: "Tin chưa?"
Cố Dịch Tân gật gật đầu.
Sau đó anh cầm quần jean tùy tay ném ở mép giường mặc trở lại.
Thấy Cố Dịch Tân gật đầu, trên mặt Lục Minh Thời rõ ràng đã thả lỏng rất nhiều.
Lục Minh Thời thở phào một hơi, đặt bản báo cáo tài chính về lại trên bàn, sau đó nhiệt tình mở ra đôi tay:
"Đến......"
Tiếp tục chứ?
???
Chờ một chút.
Tại sao ông xã đột nhiên bắt đầu mặc quần?
Tư duy của Lục Minh Thời bay lộn xộn.
Hành vi này của Cố Dịch Tân rất có phong thái rút X vô tình, mặc quần rồi không nhận người.
Vấn đề là người khác rút X vô tình cũng phải sướng xong mới rút, Cố Dịch Tân còn chưa có sướng đâu, bây giờ mà rút không...... Không phải lỗ sao?
Lục Minh Thời đây cũng vô cùng có tư duy người một nhà, bản thân bị rút X vô tình, còn thay người ta tự hỏi lỗ hay không lỗ.
Cố Dịch Tân bên này cũng không biết đi nơi nào.
Tiểu huynh đệ của anh vẫn đang dựng cao cao, cương cứng bị chủ nhân mạnh mẽ nhét vào trong quần, cho nên vì biểu thị kháng nghị, lúc kéo khoá quần còn kẹt lại một chút.
"Ngao!"
Cố Dịch Tân đau đến mức kêu thảm thiết một tiếng, tiểu huynh đệ sinh long hoạt hổ rốt cuộc cũng bởi vì đau đớn mà ngoan một chút, cố chấp mà dùng sự ngoan cường cuối cùng của mình quay trở về.
Lục Minh Thời sợ ngây người.
Hắn ngồi dậy, nhìn Cố Dịch Tân ở phía trước bị đau đến mặt mày trắng bệch, lại nhìn xuống tiểu huynh đệ phía dưới Cố Dịch Tân đang nhô lên một đống, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết nên đau lòng bên nào trước.
Lục Minh Thời nhìn Cố Dịch Tân sắc mặt vặn vẹo.
"Nếu không em, em cho anh, hô hô?"
Lục Minh Thời còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Năm phút sau, hai tay hai chân hắn bị trói bằng dây lưng mềm buộc vào đầu giường chân giường.
Thời điểm Cố Dịch Tân nhẹ nhàng để hắn nằm ổn thoả ở trên giường, Lục Minh Thời hoàn toàn không có đoán được hướng đi của chuyện này.
Lục Minh Thời trong lòng run sợ: "Thật sự, anh không cần trói em, muốn làm gì em cũng sẽ không phản kháng mà."
Cố Dịch Tân chắc chắn nói: "Không em sẽ."
Lục Minh Thời: "Em sẽ không."
"Em sẽ."
"Sẽ không...... A!"
Trong lòng Lục Minh Thời như hỏng mất.
Hắn cảm giác được một sợi lông mềm mại đang xoèn xoẹt xoèn xoẹt cù lên gan bàn chân hắn, ngay khi nó đụng vào, trong nội tâm nam nhân kiên cường như sắt thép, gây ra một hồi bão táp mưa sa tiểu hành tinh đâm sầm vào Trái Đất.
Giờ phút này, nam nhân cứng như sắt thép đang ở trên giường điên cuồng vặn vẹo, phát ra âm thanh kiệt lực không thuộc về nhân loại, trên mặt lộ ra biểu tình hoảng hốt cùng nhân sinh một mảnh u ám.
Cố Dịch Tân dừng cỏ đuôi chó trong tay.
Lục Minh Thời mặt đầy trống rỗng, máy móc hỏi: "Đã bao lâu?"
Cố Dịch Tân nhìn điện thoại một chút.
"Mười giây."
Anh đáp.
Sử dụng vũ khí gây sát thương quy mô lớn phải có sự khắc chế, bởi vậy giới hạn mà anh đưa ra chính là mười giây.
Lục Minh Thời thất thần nhìn trần nhà, nước mắt nước mũi đều đã trào ra.
Tuy rằng gan bàn chân đã không còn bị cỏ đuôi chó hành hung, nhưng cảm giác ngứa cực độ vẫn còn sót lại ở nơi đó, làm hắn trong một lát cũng không dám an thần.
"Em cho rằng đã qua mười năm."
Nam nhân cứng như sắt thép suy yếu nói.
Cố Dịch Tân ném cỏ đuôi chó đi, Lục Minh Thơi đầy mặt dơ hề hề, tốt bụng cầm cái khăn ướt lau mặt cho hắn.
Động tác chà lau kia cực kỳ ôn nhu, là Cố Dịch Tân vì muốn làm tốt công việc bảo mẫu mà đặc biệt lên mạng xem video học hỏi.
Lục Minh Thời đáng thương vô cùng, ánh mắt nỗ lực truyền đạt ủy khuất.
Nhưng cái người lớn như vậy nằm ở chỗ đó, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chỉ quấn một tấm chăn, tay chân đều bị trói lên, vẫn không tránh được có một chút buồn cười.
Lục Minh Thời thâm tình mà nhìn Cố Dịch Tân.
"Thật sự, em sai rồi, em hẳn nên nói cho anh sớm hơn, anh muốn trừng phạt em như thế nào cũng được, nhưng làm ơn đừng dùng cỏ đuôi chó nữa."
Giọng nói và tình cảm phong phú của hắn, than thở khóc lóc, từng câu từng chữ khóc ra máu, thâm tình trời đất chứng giám.
Cố Dịch Tân tự hỏi một chút.
"Chỉ cần không dùng cỏ đuôi chó, thế nào cũng đều có thể?"
Lục Minh Thời gật gật đầu.
Lục Minh Thời lúc này hoàn toàn không biết, chờ đợi hắn tiếp theo, mới chân chính là khổ hình tàn ác vô nhân đạo.
Đúng, như mọi người có thể đoán, Cố Dịch Tân dùng ngón tay và đầu lưỡi liếm khắp các bộ phận không thể miêu tả trên người Lục Minh Thời, chỉ cố tình mà bỏ qua cái ấy của hắn.
Khi Cố Dịch Tân làm như vậy, Lục Minh Thời cảm nhận được cái gọi là dày vò.
Đến cuối cùng, cả người Lục Minh Thời đỏ thành từng mảng, như bị nấu chín, ở trên giường không tiếng động mà nhẹ búng lên.
Cái ấy của hắn không cần bất kỳ cái gì đụng vào vẫn cứ sừng sững không ngã, cái ấy ② đã nhiệt tình mà chuẩn bị tốt cho mình, cái ấy ③ cũng phản ứng cực kỳ kích động, biểu lộ đầy đủ tâm tình của chủ nhân nó.
Mà quan trọng nhất là.
Bộ vị không thể miêu tả vốn tùy tiện lộ ra bên ngoài cũng không có vấn đề gì, một khi cái ấy tự cứng lên.
Từ góc độ thị giác, sẽ làm bạn bè người xem cảm nhận được gấp bội không thể miêu tả.
Mà lúc này Cố Dịch Tân đã mặc áo vào.
Căn cứ theo nhiều lý luận nghiên cứu, khi hai bên xảy ra quan hệ, nếu một người áo mũ chỉnh tề, một người không thể miêu tả, sẽ khiến người không thể miêu tả kia cảm nhận được xấu hổ gấp ngàn lần, do đó làm tăng lên độ mẫn cảm của hắn.
Nói cách khác, cảm giác sảng khoái và sỉ nhục, đều đồng thời gia tăng.
Sự thật chứng minh, thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.
Cố Dịch Tân giờ phút này nhìn Lục Minh Thời khẽ búng lên, hiển nhiên đã sớm không chịu nổi, cực kỳ vừa lòng.
Bộ phận duy nhất không hài lòng, chính là tiểu huynh đệ không nghe lời của anh.
Trên mặt Lục Minh Thời tất cả đều là mồ hôi ẩn nhẫn, hắn gắt gao cắn răng mới có thể ngăn cản tiếng thở dốc sắp sửa tràn ra.
Tay và chân bị trói chặt khẽ run lên, hai nắm tay nắm chặt, kìm nén du͙ƈ vọиɠ càng ngày càng muốn lên đỉnh.
Cố Dịch Tân thấy Lục Minh Thời nhẫn đến đáng yêu, thò lại gần xoa xoa mồ hôi trên trán hắn.
"Em có thể cầu xin anh." Cố Dịch Tân nghiêm túc nói.
Lục Minh Thời thô nặng thở gấp.
Trong khoé mắt hắn, Cố Dịch Tân dán lại thật sự gần, một đôi tròng mắt thiển sắc ánh sáng liễm diễm, khoé môi hơi hơi gợi lên như đang cố ý câu dẫn người.
Lục Minh Thời nắm chặt tay, có chút thoát lực mà thấp giọng nói: "Xin anh đó, ông xã."
Một tiếng kêu này giọng đã khàn khàn, âm cuối thu lại dứt khoát, chỉ lưu lại vài phần run rẩy không che giấu được, như một búa nhẹ nhàng đập vào trong tâm khảm Cố Dịch Tân.
Anh hưởng thụ.
Ban đêm đồng hồ chạy tích tắc.
Bồn cây xanh cạnh cửa phòng ngủ lẳng lặng ngồi xổm ở đó.
Ngôi sao và ánh trăng chui ra khỏi mây, lại thẹn thùng nấp trở về.
Một cái hôn lần thứ hai dừng trên môi Lục Minh Thời, sau đó bọn họ lại làm một chút chuyện hài hoà nhu cầu cấp bách.
Lúc này đây vừa không thô bạo như lúc ban đầu, cũng không giống cẩn thận như ngày hôm qua, mà là ở giữa hai bên tìm kiếm một chút vừa vặn.
Sau giây phút đặc biệt này, bọn họ cảm thụ được lẫn nhau, vẫn cứ ôm nhau nghỉ ngơi trên chiếc giường ngủ ấm áp.
Một hồi trừng phạt lại biến thành OOXX.
Cố Dịch Tân hơi tiếc nuối mà thở dài.
Lục Minh Thời cảm thụ được năng lượng mênh mông mãnh liệt như dòng nước ấm hội tụ về vị trí của bé con, hắn và bảo bảo có liên hệ cảm xúc, cảm giác được bé con giờ phút này cực kỳ thoải mái hạnh phúc, ngâm mình trong dòng nước ấm áp an toàn, chuyên chú hấp thu chất dinh dưỡng.
Một nụ cười tươi bò lên trên gương mặt hắn.
Lục Minh Thời nói: "Bảo bảo sắp dậy. Anh chờ một chút, hôm nay hẳn là muốn lộn xộn."
Cố Dịch Tân quả nhiên rất nghiêm túc mà nhìn xuống, lòng bàn tay dán qua cảm thụ sự tồn tại của bảo bảo.
Một lát sau, anh vui sướng mà oa một tiếng nho nhỏ, cười nói: "Thật vui."
Đương nhiên không phải lần đầu tiên anh cảm nhận được thai động, nhưng hôm nay cảm xúc của bé con dường như đặc biệt rõ ràng, ngay cả anh cũng đều có thể cảm nhận được.
Cố Dịch Tân cười, Lục Minh Thời liền nhịn không được nhìn chằm chằm anh.
Cố Dịch Tân nhướng mày với hắn.
"Lục tổng, em không chỉ là kẻ lừa đảo, còn rất mê trai nữa."
Lục Minh Thời biểu tình nghiêm túc, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Em mê bạn đời hợp pháp của chính mình, hợp lý còn gì."
"A, cũng đúng."
Quá hợp lý, Cố Dịch Tân một bên gật đầu, một bên đè tổng tài đại nhân đang nghiêm túc trở lại.
Làm chuyện đó với bạn đời hợp pháp của mình, hiển nhiên cũng rất hợp lý.
Đầu tháng ba Cố Dịch Tân đóng máy, không đến thời gian hai tháng mà kiếm được một ngàn vạn, thật sự rất có lời.
Cố Dịch Tân đứng trong đoàn phim đang chuẩn bị cho anh một cái bánh kem bự, có chút cảm khái.
Một vòng fans vây xung quanh mắt lấp lánh nhìn anh.
Những fans này cũng không còn vô trật tự như lúc vừa bắt đầu, có tổ chức và kỷ luật, hiện giờ mỗi người đều rất ngoan ngoãn, tự giác cách ra một khoảng, đứng xa hơn hai mét.
Đạo diễn và nhân viên đoàn phim, cùng với diễn viên khác còn chưa có đóng máy, đều nhiệt liệt khen ngợi Cố Dịch Tân.
Đạo diễn:
"Tiểu Cố tuy rằng còn nhỏ tuổi, lại vô cùng hiểu chuyện, đóng phim cũng rất chuyên nghiệp, tôi chọn cậu ấy diễn vai nam tuyệt đối không phải bởi vì cậu ấy lớn lên đẹp trai, mà là bởi vì, kỹ thuật diễn của cậu ấy!
Tôi tin rằng, trong năm nay Đại IP của chúng ta nhất định sẽ trở thành một hit lớn!
Mà tiểu Cố, tôi chắc chắn rằng, nhất định cậu ấy có thể bắt lấy giải Thị Đế năm nay!"
() Giải thường niên TVB cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Cố Dịch Tân bị đạo diễn khích lệ cho chấn kinh rồi.
Anh chà xát gương mặt đã đỏ lên.
Diễn viên:
" Mao đệ đệ tuy rằng nhân khí rất cao, người lại một chút cũng không cao lãnh, cực kỳ bình dân!
Tôn chỉ của cậu ấy là 'Tất thảy dựa vào quần chúng, tất thảy vì quần chúng', có nhân duyên cực tốt. Dù là dì làm bếp trong nhà ăn, hay bác đưa cơm, đều cùng Mao đệ đệ trở thành bạn tốt!"
Cố Dịch Tân gãi gãi đầu, có hơi chột dạ.
Thật ra anh đi bất cứ đâu cũng đều sẽ cố gắng làm tốt quan hệ với dì làm bếp trong nhà ăn, bởi vì như vậy các dì sẽ cho anh cà chua xào trứng nhiều hơn chút trứng, bánh nướng hành cũng bỏ nhiều hơn chút hành.
Kịch vụ:
" Mao là một đồng chí tốt.
Từ ngày đầu tiên tôi tới đoàn phim, mọi người đều nghĩ hết mọi cách để làm việc ít, lấy tiền nhiều. Chỉ có đồng chí Mao, làm nam của đoàn phim, cậu ấy còn một hai phải kiêm luôn công việc kịch vụ của tổ chúng tôi, ngày đầu tiên đi diễn liền giúp chúng tôi dọn bao cát, trải bối cảnh sa mạc.
Mỗi ngày sau đó, chỉ cần có thời gian rảnh, cậu ấy nhất định sẽ tới giúp chúng tôi làm việc, cũng không lấy của đoàn phim thêm một phân tiền lương nào.
Vì ngợi khen đồng chí Mao, chúng tôi đặc biệt trích ra một bộ phận kinh phí, mua một cái bánh kem thật lớn dành cho hôm nay!"
Các fan xung quanh đặc biệt cảm động, bạch bạch bạch bạch nhiệt liệt vỗ tay!
Mao của chúng ta tiền đồ vô lượng! Một bộ lấy Thị Đế, hai bộ Hollywood, Ảnh Đế Ảnh Đế không còn là mơ! Nhân khí lại càng chuẩn cmnr, ngoại trừ nam mẫu công trường nổi tiếng trên mạng kia, cũng không ai có thể cùng hắn tranh độ nổi tiếng!
Có thần tượng không chịu thua kém như Mao, lo gì sự nghiệp fans của bọn họ lại bị mẹ ruột fans diss! (?)
Không khí cực cảm động.
Chỉ là, lúc Cố Dịch Tân vẻ mặt cảm động xốc lên cái nắp bánh kem, tâm tình của anh liền trở nên rất không bình tĩnh.
Trên cái bánh kem thình lình vẽ chân dung anh màu sắc rực rỡ, dưới chân dung còn có mứt trái cây viết thành bốn dòng thơ:
Một mao hai mao ba bốn mao,
Bảy mao tám mao chín mươi mao.
Chúng mao đều không bằng mao,
Mao đức trí thể mỹ lao.
"Ừm......"
Cho dù lấy văn hoá giám định ưu tú và trình độ thưởng thức của Cố Dịch Tân, cũng thật sự không có khả năng khích lệ bốn câu thơ này.
Vì thế anh quyết đoán cầm lấy dao nhỏ, cắt bánh kem đóng máy thành miếng, chia cho mọi người ăn.
Hết chương
() Cố Mao (顾五毛): Có thể hiểu theo nghĩa là CDT khi sinh ra có sợi tóc. Chữ 毛 "Mao" được hiểu theo cả nghĩa râu, lông, tóc.
Cảm ơn bạn @Ame_Sakebi đã gợi ý cho mình nhéMình đã tra lại trên mạng rồi.