"Lưu manh." Thẩm Du Khanh lườm hắn một cái, phun ra hai chữ.
Một lúc lâu sau nàng cũng không nói chuyện.
Ngụy Nghiên buồn cười nhếch môi, "Đợi lâu như vậy chỉ mắng hai chữ này, không phải có chút mất mát sao?"
Thẩm Du Khanh liếc qua, sau đó quay đầu lại, đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh của hắn, "Còn muốn ta mắng cái gì nữa?"
"Ngươi dám nghe?"
Ý hắn là có có dám nghe chứ không phải nghĩ hay không.
Ngụy Nghiên vẫn không rời mắt, cúi đầu nhìn bóng dáng tuyết trắng mờ ảo quyến rũ trong lớp áo bông, mặc dù hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Hắn cười nham hiểm, tất cả luồng khí nóng thở ra đều phả vào mặt nàng.
Thẩm Du Khanh cố gắng kìm chế tai nóng lên, mặt không thay đổi, thản nhiên nói: "Ngươi dám nói thì ta dám nghe."
Có gì không dám, chẳng lẽ nàng còn sợ hắn?
Ngụy Nghiên nhếch đường viền môi, cúi đầu hoàn toàn áp vào trán nàng.
Xuyên qua tóc mây, tóc nàng mềm mại và hơi lạnh, giống như sắc mặt của nàng.
Thẩm Du Khanh sững người, sắp lảo đảo thì bị hắn đè lại, nàng nhìn thẳng vào mắt anh, "Ngươi làm gì vậy?"
"Dạy ngươi mắng chửi người." Hắn nói.
Hắn mím môi, mép môi mỏng khiến hắn trông có vẻ du đãng lại bạc tình.
Hắn nói hai chữ, Thẩm Du Khanh nghe rõ.
Ánh trăng vụt qua, rót vào mắt hắn.
...
Thân hình cao gầy bước đi xa, bước chân vội vã, có chút gấp gáp.
Ngụy Nghiên mắt nhìn, sờ sờ khóe miệng, đột nhiên nở nụ cười.
Mỗi lần đều đến trước dụ dỗ hắn, nhưng cuối cùng đều là tự mình chịu không nổi, rốt cuộc bị mắng chính là hắn.
Ngụy Nghiên đem tờ giấy ôm vào trong ngực, xoay người rời đi.
...
Lệ Túc tuân lệnh điều tra vấn đề của Trung Cự Quan, sau nửa tháng trôi qua, đúng là tra ra vài manh mối.
Trung Cự Quan trấn thủ Mạc Bắc, ngăn cách với các vùng dị vực và là con đường quan trọng nối liền Tây Vực và Trung Nguyên.
Khi Ngụy Nghiên lần đầu tiên đến Mạc Bắc, còn ngồi chưa ổn vị trí Hoài An vương, người Hồ nhân cơ hội này xuất binh để khắc phục khó khăn.
Khi đó Mạc Bắc binh ít, lương thực thiếu, nhân dân hoang mang.
Ngụy Nghiên ngày đêm vất vả cầm binh, ăn ở với quân sĩ, đóng đồn.
Hai bên đối đầu, Ngụy Nghiên điều binh bất ngờ dẫn đầu, chiếm lại thành trì đã mất mấy năm, sĩ khí binh lính phấn chấn rất nhiều, lòng dân yên ổn, một tiếng trống kích động tinh thần hăng hái đem người Hồ ra khỏi vùng quan ngoại. Kể từ đó, không ai ở Mạc Bắc không biết danh của Hoài An vương, người Hồ nghe thấy tên mặt biến sắc.
Đến nay yên ổn đã vài năm, chỉ vì một mình Gia Luật Diên mà liên lụy ra nhiều sự việc.
"Vương gia, đây là mật báo của trinh thám."
Lệ Túc đêm tờ giấy kẹp trong tay trình lên, "Thuộc hạ đi kiểm tra bên ngoài quan ải, phát hiện không chỉ có một nhóm người đó, còn có người chạy về phía nam, phần lớn là người già trẻ nhỏ, cũng không biết từ đâu ra. Thuộc hạ đi kiểm tra lai lịch, thật kỳ lạ, bọn họ thậm chí còn nói mình từ Dương Quan tới."
"Ai không biết Dương Quan là một tử thành chứ, ngay cả bóng ma cũng không có..."
Ngụy Nghiên nhận quân báo, ngước mắt lên: "Tại sao nửa tháng trước lô lương thảo ở Bắc Doanh lại bốc cháy?"
Hắn đột ngột hỏi.
Lệ Túc bị cắt ngang, gãi gãi đầu, "Là do mấy tên Khuyển Nhung không sợ chết sắp đặt, ngay cả người cũng bị thiêu chết."
Nửa tháng trước, khi Ngụy Nghiên rời khỏi Thượng Quận, lương thảo ở Bắc Doanh đột nhiên bốc cháy, không lâu sau mới biết nguyên nhân là do người Khuyển Nhung bày ra, nhưng bây giờ nhìn lại, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Ngụy Nghiên cầm vỏ đao gõ lên bàn, tay dừng lại, "Bí mật dẫn binh đến Dương Quan, có tình huống gì lập tức báo cáo."
"Vương gia nghi ngờ người Khuyển Nhung có động tĩnh lớn sao?" Lệ Túc lắm miệng hỏi câu.
"Đúng vậy." Ngụy Nghiên nói, "Cẩn thận một chút, đừng để bất luận kẻ nào phát hiện."
Nhìn thấy Vương gia vẻ mặt nghiêm trọng, Lệ Túc biết việc trọng đại, không dám sơ suất, lập tức ôm quyền nói: "Thuộc hạ tuân mệnh!"
Lệ Túc đi xuống, Ngụy Nghiên lấy trong ngực ra tờ giấy, mặt giấy viết dày đặc một đống tên thuốc. Nét chữ thanh tú, duyên dáng, khác hẳn với tính tình cứng rắn của cô.
Có rất nhiều tên thuốc, hắn xem cũng không hiểu.
Hắn gấp lại kĩ cất trong lồ ng ngực, nhấc đao đi ra cửa.
Mấy vị thuốc này không dễ tìm bên ngoài, xuất nhập quan cũng không tiện, cho nên hắn đành phải nhờ đến một số mối quan hệ trên giang hồ.
Bên ngoài hắn là Mạc Bắc Hoài An vương, nhưng ít người biết trong bóng tối, có người gọi hắn một tiếng "đại ca".
Ngụy Nghiên phân phó đi xuống, tính toán một vòng quanh xá nội, họ đều là những người nhân vật uy tín trong Mạc Bắc.
"Vương gia phân phó, chúng ta sẽ tận lực trợ giúp!"
Một nhóm hán tử cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt hung dữ đến mức có có thể nửa đêm ngăn tiếng trẻ con khóc, khiến người khác nhìn vào đều phải rùng mình.
Bọn họ ưa động chân động tay, và đối với bọn họ mà nói, dùng đao nói chuyện ở Mạc Bắc là tốt nhất.
Dáng vẻ tàn nhẫn của Ngụy Nghiên đủ để kinh sợ một phương, hắn lại là người chính trực bằng xương bằng thịt, mọi người đều kính phục hắn.
...
Rời khỏi chỗ đó, Ngụy Nghiên dẫn ngựa, chuẩn bị quay lại.
Xa xa một bóng người thướt tha đi tới, khẽ gọi: "Vương gia."
Ngụy Nghiên nhíu mày, người họ tiến đến, quỳ gối hành lễ: "Vương gia."
Nữ lang dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng, êm dịu.
Nữ lang: từ chỉ người phụ nữ, cô gái, chỉ phái nữ.
Ngụy Nghiên mặt không biểu tình, "Có việc sao?"
An Tầm Nghiêu nói: "Nghe nói Vương gia bị thương, thiếp sợ Vương gia như cũ không chịu tìm lang trung, thiếp chỉ là lo lắng mà thôi."
"Hiện tại không có việc gì." Ngụy Nghiên nói, "Nếu không có chuyện gì, ta đi trước."
An Tầm Nghiêu vừa mới mở miệng, đã thấy hắn trên lưng ngựa, mấy lời định nói nuốt lời vào trong miệng.
Ở hiệu thuốc phía xa, Thẩm Du Khanh vừa đi ra khỏi đó, nàng liếc mắt thấy người đàn ông bên kia đường, sau đó một phụ nhân búi tóc nữ lang đi tới đáp lời. Hai người dường như biết nhau, nói vài câu.
Không lâu sau, Ngụy Nghiên lên ngựa và rời đi.
Thẩm Du Khanh nhìn chằm chằm tấm lưng kia trong chốc lát, hắn nhạy bén phát hiện, đột nhiên quay đầu lại, Thẩm Du Khanh tầm mắt không kịp thu hồi, hai người ánh mắt chạm vào nhau.
Hắn nhìn đến nàng, nhếch môi cười, lại trưng ra nụ cười đáng ghét đó. Hai tay kéo cương, lại quay đầu và tiến về phía nàng.
Thẩm Du Khanh đưa gói thuốc cho Tỉnh Liễu, quay người đi dắt ngựa.
Người đàn ông cưỡi ngựa rất nhanh, thoắt cái đã ở trước mặt.
Hắn đánh giá, chỉ thấy Tỉnh Liễu ở bên cạnh nàng, "Sao không mang thêm vài người nữa?"
Thẩm Du Khanh nghiêng người nhìn hắn, "Cái gì?"
Ngụy Nghiên nói, "Gần đây có người lẻn nhập quan, về sau ra ngoài mang theo nhiều người hơn."
"Lo lắng cho ta sao?" Thẩm Du Khanh quay đầu nhìn hắn.
Ngụy Nghiên lim chân răng, "Ngươi nói vậy thì như vậy đi."
Tỉnh Liễu cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Thẩm Du Khanh không nói nữa, bước lên ngựa, làn váy xẹt qua một đường vòng cung trước mắt.
Đó bộ váy ngày hôm đó.
Hắn nhớ tới một mảnh trắng như tuyết, lúc này lại bị áo choàng bông bao phủ.
Thẩm Du Khanh kéo dây cương, nghiêng đầu nhìn: "Cũng đủ vô tình."
Ngụy Nghiên suy nghĩ một chút, hiểu ý của nàng: "Đều nhìn thấy sao?"
Thẩm Du Khanh không trả lời hắn, liếc mắt lạnh lùng, sau đó cưỡi ngựa quay trở lại.
Vòng đi nhanh như cơn gió.
Ngụy Nghiên nhìn nàng che mũ trùm đầu đi trong gió, dọc theo con đường về phủ, đợi người đi thêm một đoạn nữa hắn mới đi theo.
Bóng dáng cao gầy đung đưa trước mắt, không nhanh không chậm.
Hắn mắt nhìn chằm chằm, bước đi chậm rãi. Một tay sờ lên chuôi đao trước ngựa, bỗng nhiên nhớ lại đêm qua, hắn dạy nàng mắng chửi người, hỏi nàng có dám nghe không.
Nàng nói nếu hắn dám nói, nàng dám nghe.
Sớm đoán được câu trả lời như vậy, hắn thừa nhận mình có chút ý xấu.
Nàng chờ mà nghe.
Trăng tròn vắng vẻ, hắn chạm vào mái tóc mềm mại kia, cười nhẹ phun ra hai câu, hắn cười: "Lần sau mắng ta như vậy, ta cam đoan tuyệt đối sẽ không cãi lại."
Nàng biến sắc, nhưng vẫn khăng khăng, "đồ khốn kiếp."
Nàng giãy giụa lại không thoát ra được, trán áp vào người hắn, ngã về phía sau, hắn đụng xuống, sức không nhỏ, nàng trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi đâm ta đau."
Ngụy Nghiên nhìn nàng chằm chằm, nuốt nước bọt, khóe môi nhếch lên một nụ cười, khẽ hé môi, "Như này cũng đau? Có lúc ta đâm còn đau hơn."