"Ta từ Thượng Kinh đến thì sao?" Thẩm Du Khanh c ắn môi dưới, hơi quay mặt đi.
Ngụy Nghiên lùi lại một bước, đưa mắt nhìn gò má ửng hồng của nàng, khóe miệng cong lên một cái: "Không có hứng thú."
Thẩm Du Khanh ngước mắt lên, bốn mắt chạm nhau trong giây lát, nụ cười biến mất khỏi mắt nàng.
Ngụy Nghiên quay lại, bước đi vững vàng, Hồ phục phác họa ra vai rộng hông hẹp, eo thẳng lưng thẳng, chân dài được buộc chặt trong đôi ủng cưỡi ngựa, bó sát mạnh mẽ.
Thẩm Du Khanh nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn, nàng nhướng mi, nhẹ nhàng lướt qua.
ên đàn ông này tùy tiện ph óng đãng, thật phải có người dạy hắn cách cư xử.
"Còn không đi sao?"
Một âm thanh truyền đến, Thẩm Du Khanh siết chặt chiếc áo choàng bông của mình, đi theo.
...
Cách bài trí của phủ Hoài An vương rất đơn giản và không cầu kỳ, cũng không có kiểu cách bóng bẩy xa hoa.
Nàng đi một quãng đường dài đến phủ, không như nàng suy nghĩ, một nữ nhân cũng không nhìn thấy. Ngay cả là người hầu thì hầu hết đều là ma ma lớn tuổi.
Thẩm Du Khanh nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bóng lưng người đàn ông trước mặt.
Ngụy Nghiên chú ý nói: "Ngươi nhìn khắp nơi làm gì?"
Thẩm Du Khanh dời mắt đi, "Ngươi không giữ nữ nhân ở trong phủ?"
Ngụy Nghiên sững người, cảm thấy buồn cười, nàng vẫn còn nhớ chuyện đó.
"Ừ." Hắn đáp một tiếng, cũng không có ý tứ gì.
Thẩm Du Khanh nghĩ đương nhiên nhiên là hắn cam chịu.
Cũng không có gì lạ, nữ nhân để ở trong phủ sẽ hỗn loạn phiền phức, hơn nữa theo tính tình ph óng đãng của hắn thì giống như là kiểu sẽ ngủ lại ở khắp nơi.
Họ rẽ qua một hành lang dài, đến một nơi khá yên tĩnh, có bức tường phía bắc cao để ngăn gió lạnh.
Thẩm Du Khanh vừa bước vào liền phát hiện nơi đây không giống như những nơi khác trong viện, trang nhã hơn rất nhiều, hiển nhiên để tâm nhiều hơn.
Đến trước cửa, Ngụy Nghiên dừng lại.
Thẩm Du Khanh đi theo sau hắn.
Ngụy Nghiên dùng ngón tay gõ cửa, vẻ mặt thu lại, không có buông thả như trước.
Thẩm Du Khanh nghi hoặc, trong phòng rốt cuộc là người nào mới khiến hắn coi trọng như vậy?
Cửa mở ra, người mở cửa là một lão già râu trắng, khuôn mặt phúc hậu, tuy ánh mắt có thần nhưng nhưng lại tái nhợt tiều tụy.
Ánh mắt Thẩm Du Khanh rơi vào trên người ông, nàng nhìn từ trên xuống dưới, nhất thời ánh mắt cứng đờ, dưới cổ ông có một đường kinh mạch màu đỏ dài một tấc, nhìn cũng không rõ ràng, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện..
Không trách Ngụy Nghiên muốn tìm đến nàng.
"Vương gia." Ông lão cúi đầu hành lễ, không có vẻ sợ hãi như những người dọc đường nhìn thấy hắn, ngược lại càng có vẻ bình tĩnh khó hiểu.
Ngụy Nghiên hiếm khi hạ giọng, hai người đi vào nói vài câu, Thẩm Du Khanh đi theo phía sau.
Ngụy Nghiên giải thích mục đích lần này đến của mình, ông lão vuốt râu nhìn Thẩm Du Khanh, "Vương gia hà tất phải lo lắng đến phiền, bệnh này ta đã quen rồi."
"Có bệnh thì luôn cần chữa." Ngụy Nghiên nói xong, nhìn Thẩm Du Khanh.
Thẩm Du Khanh hiểu ý, mở miệng, "Bệnh này tên Ngọc đà la."
"Trên cổ có một đường đỏ trên đường kinh mạch vì bệnh đã năm, năm đầu bắt đầu gặp ác mộng, năm thứ hai biếng ăn, năm thứ ba tinh thần sa sút, năm thứ tư tóc bạc râu bạc, đến năm thứ mười tim co rút đau đớn, không chừng chỉ khoảng hai năm là chết vì bị suy tim".
Ân Chỉ buông tay, run rẩy cười nói: "Đây là lần đầu tiên có người giải thích rõ ràng bệnh tình của ta, lại là nữ nhân."
Ngụy Nghiên nghiêm túc, trong mắt hắn hiện lên ý cười.
"Nhưng có cách nào chữa khỏi không?" Ân Chỉ thay đổi vẻ mặt như suy sụp lúc vừa mở cửa, hỏi.
Thẩm Du Khanh gật đầu: "Thật ra cũng có. Ta năm đó theo học tiên sinh cũng là bệnh này, thuốc tiên sinh tự mình bào chế, dùng khoảng năm là có thể khỏi bệnh."
"Nhưng mà..." Thẩm Du Khanh mắt nhìn Ngụy Nghiên, "Mạc Bắc hoang vu cằn cỗi, rất nhiều dược liệu khó tìm."
"Ngươi muốn thuốc gì ta đều có thể tìm được." Ngụy Nghiên nói.
Thẩm Du Khanh gật đầu: "Dễ thôi."
Thật ra bệnh Ngọc đà la không phải là bệnh thông thường mà là một loại độc, năm đó khi nàng theo học, tiên sinh đã trúng độc suốt năm nhưng chưa bao giờ bỏ cuộc, dốc lòng nghiên cứu, cuối cùng năm sau cũng hiểu được bài thuốc, Thẩm Du Khanh mới có thể tìm hiểu.
Nhưng loại độc này không bình thường, tiên sinh cũng không nói cho nàng biết lai lịch, làm sao có thể có người ở Mạc Bắc trúng độc giống nhau, hơn nữa trúng độc nhiều năm như vậy, là ai động tay động chân?
Thẩm Du Khanh nhíu mày suy nghĩ, Ngụy Nghiên đứng ở bên cạnh nàng, "Làm sao vậy?"
Nàng định thần lại, liếc hắn một cái rồi thu tay lại, "Không có gì."
Không có gì phải suy nghĩ, cũng không phải là việc của nàng.
Nhìn dáng vẻ tự tin của nàng, Ngụy Nghiên cười nói: "Chắc chứ?"
Thẩm Du Khanh hếch cằm, "Không tin ta?"
Cao ngạo như khổng tước xòe đuôi.
Hàng lông mi dài cong vút, khẽ quạt trước mặt hắn, phảng phất như thể thổi bay đi nơi khác.
"Nào dám?" Ngụy Nghiên lại cười.
Nàng có thể chữa khỏi cho quân sư, hiện tại chính là bảo bối của hắn.
Hai người làm như không có ai bên cạnh, Ân Chỉ lẳng lặng ngồi ở trước án, phát hiện ra có chút mơ hồ không ý tứ, bỗng nhiên vuốt râu cười nhẹ, thật đúng là sống lâu mắt thính.
Thẩm Du Khanh lại bắt mạch cho Ân Chỉ để quan sát tình trạng bệnh một cách cẩn thận, không ngờ chất độc nghiêm trọng hơn nàng dự đoán, thuốc giải phải được chuẩn bị nhanh hơn.
Không lâu sau, hai người rời đi.
Ngụy Nghiên vẫn đi ở phía trước, Thẩm Du Khanh sắc mặt không tái nhợt như trước, có chút nặng nề: "Ta tạm thời kê đơn cho tiên sinh uống."
"Ừ." Ngụy Nghiên nói: "Còn muốn gì nữa, ta sẽ bảo người dưới làm."
Thẩm Du Khanh suy nghĩ một lúc, hỏi hắn, "Từ Mạc Bắc đến Thượng Kinh phi ngựa nước đại sẽ mất bao lâu?"
"Một tháng." Ngụy Nghiên nói.
Hắn bước chậm lại, đi bên cạnh nàng.
"Đủ rồi." Thẩm Du Khanh nói: "Dược liệu rất hiếm, ta sẽ viết thư cho tiên sinh trước tiên tìm thuốc còn sót lại trước, nếu không có, ta sẽ hỏi phải đi tìm ở đâu."
Ngụy Nghiên gật đầu, không để ý tiếng tiên sinh trong miệng nàng nói.
Người đến Thượng Kinh học cũng không ít, tìm y khám chữa bệnh cũng không có gì lạ, cho nên hắn đã bỏ qua "tiên sinh" mà nàng cứ nhắc đi nhắc lại trong miệng là ai.
Ngụy Nghiên đi được nửa đường, binh lính xin vào yết kiến, hắn bèn ra trước.
Thẩm Du Khanh một mình trở về, vào nhà sai Lục Hà chuẩn bị bút và mực, nàng cầm bút lên, đi đến chỗ đầu bàn, dựa bàn viết trong nửa khắc, sau đó kí tên "Tửu Nhi".
Trước đây, để tránh hiềm nghi, che giấu tai mắt thiên hạ, hai người có thói quen giấu diếm thư riêng, lấy từ câu "Đào lý xuân phong nhất bôi tửu - Giang hồ dạ vũ thập niên đăng."
Sau khi viết xong, để mực khô hoàn toàn, Thẩm Du Khanh tự mình niêm phong và lệnh cho Tỉnh Liễu giao cho người đưa thư trong phủ.
Hai tháng vẫn đủ thời gian.
Buổi tối, Thẩm Du Khanh đã sớm nghỉ ngơi, trên đường mệt mỏi đến mức không lâu sau đã chìm vào giấc mộng.
Từ Mạc Bắc đến Thượng Kinh mất một tháng, thêm một tháng nữa để quay lại, trong một thời gian dài, Thẩm Du Khanh đã kê một đơn thuốc tạm thời và sai người đến thành để tìm thuốc.
Thuốc giải Ngọc đà la không thể giải quyết trong một thời gian ngắn, nhưng nàng ngưỡng mộ vị quân sư kia có thể chịu đựng chất độc trong mười năm, lúc trước nàng đã biết mức độ nghiêm trọng của chất độc sau một lần chứng kiến tiên sinh bị phát độc.
"Tiểu thư, trong thành không tìm được mấy loại thuốc này." Lục Hà đưa danh sách tới.
Thẩm Du Khanh cầm lên nhìn nhìn, vừa định bảo người của Ngụy Nghiên đi tìm nó, nàng suy nghĩ một chút, cũng chưa nói ra lời. Nàng gấp tờ giấy lại và nói Lục Hà đi xuống.
Trời tối, Ngụy Nghiên về phủ, đập vào mắt một bóng người màu chàm, váy lê trên mặt đất, một gợn sóng xẹt qua mắt hắn.
"Ngươi về vừa đúng lúc." Thẩm Du Khanh vuốt lại mái tóc rối bù của mình.
Ngụy Nghiên liếc nàng một cái, "Ngươi ở chỗ này chờ ta?"
"Ai chờ ngươi." Thẩm Du Khanh c ắn môi dưới, quay mặt đi: "Vừa vặn gặp được."
Ngụy Nghiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của nàng, đột nhiên cười nói: "Ừm, thật trùng hợp."
"Tìm ta có việc?" Ngụy Nghiên đi vào, bước chân không lớn.
Thẩm Du Khanh đi theo hắn, lấy tờ giấy ra và đưa cho.
Ngụy Nghiên nhận lấy, liếc nhìn từ trên xuống dưới, hiểu ra. Đột nhiên hắn dừng lại, Thẩm Du Khanh cũng dừng lại, hai người đối diện nhau, hắn hơi cúi đầu, suýt nữa chạm vào trán nàng, đôi mắt đen cười mà không cười, "Lại giận sao?"
Thứ này rõ ràng nàng có thể ra lệnh cho người hầu đưa cho hắn.
Chỉ là lấy cớ để gặp hắn thôi.
Không chừng là bởi vì ngày ấy trêu chọc nàng khiến nàng cáu kỉnh.
Lòng da nhỏ nhen lại còn cấm không cho người khác buồn cười.
Nhìn thấy nàng mím môi, Ngụy Nghiên không khỏi bật cười, "Tức giận cái gì, cùng lắm thì cho ngươi mắng lại."
Mắt hắn có độc, lập tức có thể nhìn thấu tâm tư của nàng.
Thẩm Du Khanh cắn môi không nói.
Hắn nhìn xuống, thấy một mảnh cổ trắng như tuyết. Vừa đến gần, lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng hấp dẫn.