Càng vào đông, gió lạnh xào xạc.
Hai ngày sau ngày hôm đó, lao ngục vẫn không có tin tức gì.
Thẩm Du Khanh tựa cằm vào cửa sổ, trong tay ôm một cuốn sách y học nhưng không đọc một chữ.
Thỉnh thoảng trước mắt nàng sẽ hiện ra cảnh bên trong lao ngục ngày đó. Hắn siết thật chặt, làn da của Thẩm Du Khanh mỏng manh, vết bầm tím đến giờ vẫn chưa mờ đi.
Nàng trong miệng lẩm bẩm, "Đồ xấu xa."
Ngày nào đó, nàng sẽ bắt hắn nằm trong tay mình, ngoan ngoãn thuần phục.
Người đàn ông mặc Hồ phục đen đập vào mắt, trường đao dường như không tách rời khỏi người, đi đâu cũng mang theo.
Thẩm Du Khanh nhìn kỹ, lưỡi đao nằm im trong khúc cua của cánh tay cong lên, lưỡi đao rộng, rãnh dày, lưỡi kiếm mỏng, vừa nặng lại có lực, trước đây không nhận ra nhưng giờ thấy thanh đao tràn sát khí, giống như chủ nhân của nó.
Khó trách hắn nói người Mạc Bắc dùng đao, nàng khịt mũi, kẻ lỗ m ãng chỉ biết đánh giết.
Ánh mắt người nọ sắc bén, chợt nhìn về phía nàng, mắt đen láy sáng ngời sắc bén.
Thẩm Du Khanh dựa vào cửa sổ bên ngoài, không trốn tránh, hung dữ nhìn lại.
Hắn cười cười, quay đầu sang phải, hé môi mỏng mở miệng, "Ra ngoài."
Thẩm Du Khanh hừ một tiếng, nói ra ra ngoài ra sẽ ra ngoài chắc? Ta càng không ra.
Nàng vừa giơ tay, mành đột nhiên bị hạ xuống, che khuất tầm mắt của người ngoài, chỉ để lại một bóng người nhàn nhạt tóc mây cuộn lên, lộ ra cái cổ cao ngạo.
Ngụy Nghiên cứng quay hàm, tính khí thật cũng không vừa.
Hắn xoay người bước vào sân nhà mình, mở cửa bước vào nhà, đặt thanh đao lên bàn, cởi bỏ bộ giáp đang mặc trên người cùng chiếc áo ngắn ôm sát, chỉ để lại chiếc quần dài màu mù tạt.
Hắn vào phòng, lấy một chiếc khăn sạch nhúng vào nước, lau vết máu rỉ ra sau lưng, vết đao dài, không chạm được vào chỗ dính máu nên chỉ lau bừa bãi hai lần.
Đang lúc tìm kiếm các loại thảo mộc, một chiếc lọ sứ tròn màu trắng nhảy ra. Hắn cầm trong tay, híp mắt như nghĩ tới cái gì đó, nhếch khóe miệng, tùy ý ném đi, lọ hình tròn bị ném theo hình vòng cung, phát ra tiếng "bang", rơi vào trong sọt đựng giấy vụn.
Hắn đã quen thô bạo, ngược lại không thể quen với những thứ tinh tế này.
Nhéo một nhúm thảo mộc xanh đậm, lau lên lưng rồi buộc tấm vải bố lại.
Hắn lại mặc Hồ phục, rẽ vào một góc ngoài sân.
Lục Hà vừa mới đổi trà đi ra, nhìn thấy ngoài cửa có người đi vào, tim đập thình thịch, vội vàng hành lễ chúc phúc.
Ngụy Nghiên đáp một tiếng, liếc nhìn những bộ ấm trà khác nhau trong tay cô, lúc này hắn mới nhận ra ở Thượng Kinh đã từng có những người phục vụ mình như thế mỗi ngày. Sau này đến Mạc Bắc lại không bao giờ uống trà mà chỉ uống rượu mạnh ấm thân.
"Nô tỳ đi bẩm báo với tiểu thư." Lục Hà không dám ngẩng đầu, vội vàng quay về như cũ.
Ngụy Nghiên ở trong viện đợi đã lâu, không biết bên trong nói cái gì, chỉ có một tiểu nha đầu đi ra.
Lục Hà căng da đầu "Bẩm Vương gia, tiểu thư thân thể không khỏe, mời Vương gia ngày mai..."
"Nàng ấy thay quần áo sao?" Ngụy Nghiên ngắt lời.
Lục Hà sửng sốt một chút, sau đó ngây ngốc gật đầu: "Chưa xong."
"Ừ." Ngụy Nghiên không hỏi lại, không nói một lời đi vào trong.
"Vương gia, nô tỳ... Tiểu thư..." Lục Hà do dự hồi lâu, đuổi theo phía sau nhưng rốt cuộc cũng không ngăn được người cao lớn chân dài kia.
Theo phong tục của Mạc Bắc, mỗi một sân trong phủ Thứ sử đều được bài trí giống nhau, tuy sống ở đây đã lâu nhưng nội thất trong nhà hắn cũng không thèm trang hoàng, ngoại trừ chăn ga gối đệm và một ít quần áo, căn nhà trông như không có ai ở, hoang vắng và ảm đạm.
Nàng mới đến một hai ngày, trong phòng đã chất đầy hành lý, rèm châu hạt cườm, chăn nhung, đồ trang sức tinh xảo đặt trước gương trang điểm, áo khoác lông cáo trong rương. Tất cả đều tinh xảo quý hiếm, mỗi mảnh đều vô giá.
Không phải nàng ấy đã chuyển toàn bộ Thẩm phủ đến đây chứ? Ngụy Nghiên cười, như này ở nhà nhất định được cung phụng như bảo bối.
Cũng không biết lão già kia chọn người như thế nào, Mạc Bắc hoang vu cằn cỗi, phần nhiều là gió lạnh cát vàng, chiếu theo cách sống của nàng ấy, hắn nuôi không nổi.
Sau đó hắn lắc đầu châm biếm, tại sao tự nhiên nghĩ sau này làm gì? Không có cái gì là sau này cả.
"Đây là lễ nghĩa ở Mạc Bắc sao?"
Giọng nói thiếu nữ truyền ra, màn châu vén lên, một bóng người cao gầy đi ra.
Trong phòng đốt địa long cho nên Thẩm Du Khanh chỉ mặc váy, tóc búi cao buông xõa, không trang điểm, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, không có vẻ kiêu ngạo sáng ngời như thường ngày mà mềm mại hơn.
Ngụy Nghiên dừng ở bên ngoài, mắt dừng ở trên mặt nàng, ánh mắt đảo qua một hồi, sau đó khoanh tay lười biếng dựa vào cửa, "Ta đã nói rồi, ta chính là luật lệ ở Mạc Bắc."
Biết hắn chẳng có quy củ gì, Thẩm Du Khanh không tiếp tục tranh cãi với nữa, để Lục Hà đang đợi ngoài cửa đi ra ngoài, đồng thời nàng tháo chiếc hoa tai chạm khảm bằng ngọc trắng khảm chuỗi hạt ở d ái tai, ngọc trắng trong ấm áp, hạt châu khảm màu hồng hơi lóa mắt.
"Ngươi tìm ta làm gì?"
Ngụy Nghiên liếc nhìn d ái tai tròn trịa trắng nõn hồng nhạt của nàng, nhếch môi, "Theo ta đi khám bệnh."
"Ngươi nói ta đi ta phải đi sao, dựa vào gì?" Thẩm Du Khanh nhìn hắn, ngồi ở trên ghế uống trà.
Nước trà ngọt thanh, êm dịu dễ chịu trong cổ họng. Những giọt nước nghịch ngợm dừng quanh môi, khiến môi nàng thêm căng mọng.
Ngụy Nghiên đặt đao xuống, ngồi đối diện với nàng, trên bàn không có trà, hắn cũng không thèm để ý, nghịch trường đao, nói: "Chữa xong ta sẽ dẫn ngươi đi gặp mấy người Khuyển Nhung."
"Uy hiếp ta?" Thẩm Du Khanh nói: "Ngươi đã hứa với ta từ lâu rồi."
"Nói không làm được, ngang với tiểu nhân."
"Quay đầu lại mắng ta?" Ngụy Nghiên khoanh chân, giang hai tay sờ miệng, "Được rồi, ngươi muốn thế nào thì thế ấy."
Thẩm Du Khanh nhìn hắn, cảm thấy hắn sẽ không dễ nói chuyện như vậy.
Ngụy Nghiên bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của nàng, biết nàng lại đang suy nghĩ trong lòng, nhịn không được nhếch khóe miệng, "Ánh mắt ngươi như này là muốn ta làm chuyện đó sao?"
Thẩm Du Khanh không hiểu: "Chuyện gì?"
Hắn mờ mịt nhìn, "Lão già không phải đem ngươi gả cho ta sao?"
Thẩm Du Khanh vẫn khó hiểu.
Đôi mắt đen của Ngụy Nghiên đen như mực, "Tất nhiên là chuyện vui vẻ của phu thê trên đời rồi."
...
Thẩm Du Khanh mặc áo choàng ngồi trên lưng ngựa, nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn đang ngồi trên ngựa đen trước mặt.
Nghĩ đến lời nói của hắn trong phòng, lỗ tai nàng còn nóng lên, nàng thầm nghiến răng, đợi một ngày thuần hóa được con thú này, nàng sẽ khiến hắn ngoan ngoãn chịu thua, quỳ dưới chân nàng vẫy đuôi lấy lòng.
Người phía trước phút chốc quay đầu nhìn lại nàng, đối diện với vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của nàng, nhếch môi, "Mắng đủ chưa?"
Thẩm Du Khanh quay đầu sang một bên, "Lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta mắng?"
Hắn cười, "Hai tai của ta đều nghe được ngươi mắng ta."
Gió thổi mạnh về phía trước khiến Thẩm Du Khanh mặt tái nhợt, mũ trùm đầu rơi xuống.
Ngụy Nghiên ghìm cương, người thẳng tắp đứng trước mặt nàng, thân hình cao lớn tráng kiện chắn gió lạnh thấu xương. Tuy trời vẫn lạnh nhưng không còn buốt như trước.
Hồ phục của hắn trông khlão tử hơn áo choàng của nàng, khi gió thổi mạnh, nàng dường như ngửi thấy mùi thảo mộc thoang thoảng dưới cánh mũi. Mùi rất nhạt, nếu không phải khứu giác bẩm sinh hơn người của nàng, nàng có thể cho rằng mình ngửi nhầm.
Ngước mắt lên thì thấy người nọ sống lưng thẳng tắp, cánh tay hơi cong, Hồ phục ôm lấy cánh tay rắn chắc và cường tráng của, hắn dùng sức kéo dây cương dưới cánh tay, động tác liền mạch lưu loát, thực sự không có dấu hiệu bị thương.
"Thuốc ta đưa cho ngươi không có tác dụng à?" Nàng hỏi.
Bên tai chỉ có tiếng gió, Ngụy Nghiên chậm lại một chút, quay đầu hỏi: "Cái gì?"
Thẩm Du Khanh dời mắt đi, "Quên đi, không có việc gì."