Trương Hòa bước vào bẩm báo vụ việc, chân vừa bước qua cửa, còn chưa đến gần đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo thanh thanh, sau khi hắn nghe rõ ba từ đó, bước chân khựng lại, mặt đổ mồ hôi, sống lưng lạnh toát..
Đây là những gì Vương phi nói, nói với Vương gia ư?
Hắn ở bên cạnh Vương gia nhiều năm như vậy, ngoại trừ những quân giặc đã chết bên ngoài quan ải, chưa từng thấy có người nào dám ở trước mặt Vương gia mắng mỏ.
Trương Hòa tiến cũng không được lùi cũng không xong, cúi đầu ở phía sau im lặng giả chết, mắt đen nhắm chặt, chỉ hy vọng Vương gia sẽ không chú ý đến mình.
Ngụy Nghiên nhìn chằm chằm nữ nhân không chịu thua kém trước mặt, nàng ấy đến vội vàng, tóc rối tung dính vào mặt. Đôi mắt anh đào ướt át phun ra lửa giận, dáng người mảnh khảnh đầy khí thế.
Hắn nghiến răng nhưng bị bộ dáng tức giận của nàng làm cho bật cười.
Trong nháy mắt, đôi mắt sắc bén của hắn bắn vào Trương Hòa đang giả chết, Trương Hòa rụt cổ lại, hiểu ra ngay, lập tức rút lui cùng binh lính.
Bên trong cánh cổng sắt chỉ còn lại hai người.
Không gian chật hẹp nặng nề áp lực, mùi máu trên mặt đất ngày càng nồng nặc, ngọn đuốc trên tường chập chờn, yên tĩnh một lúc sau, Thẩm Du Khanh mới nhận ra vừa rồi mình đã quá mức lỗ m ãng, phút chốc quá phận.
Nàng cố ương ngạnh, mắt nhìn hắn.
Đột nhiên người nọ vươn cánh tay dài ra, nàng thắt lưng đau đớn, trời đất quay cuồng, sau lưng đập vào tường với lực mạnh đến nỗi bị sặc một ngụm, nàng trở nên khó thở, có chút hụt hơi.
Hai tay Ngụy Nghiên dang ngang, đè lên ngực nàng.
"Ngươi điên rồi!" Thẩm Du Khanh cảm thấy ngực đau nhói, nàng nhíu mày, vừa giơ chân phải lên muốn đá hắn một cước.
Ngụy Nghiên cảnh giác, hai chân cùng nhau đè nàng xuống, hai người dán chặt vào nhau.
Thẩm Du Khanh bị hắn nghiêm khắc giam cầm, biết mình không thể thoát ra chỉ đành chịu thua, lườm hắn một cái rồi lại mắng: "Đê tiện!"
Ngụy Nghiên cong môi, hơi cúi đầu, hai người gần như chạm vào chóp mũi, hơi thở nóng như thiêu đốt của hắn phả vào mặt nàng, nàng thở gấp, đôi môi đỏ mọng mấp máy, mùi thơm béo ngậy ngọt ngào phảng phất khắp cơ thể hắn. Ngực nàng phập phồng theo nhịp thở của hắn, mắt hắn cụp xuống, chớp mắt lại quay đi.
"Bạo loạn vừa mới rút lui, bọn họ hưng phấn không thôi, đang sợ không có người giở trò trêu đùa với mình, giờ ngươi vào chính là thịt cá muốn để người mặc sức xâu xé." Ngụy Nghiên nói tiếp, "Bọn Khuyển Nhung không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, đã lừa một lần còn muốn lừa lần nữa, trừ khi ngươi muốn đặt mình vào."
Thẩm Du Khanh không còn vùng vẫy nữa, trái tim nàng chùng xuống, hiểu những gì hắn nói, chuyện này đúng là nàng nóng vội liều lĩnh. Nhưng lúc này, lòng kiêu ngạo khiến nàng khó có thể cúi đầu nhận lỗi.
Nàng ngoảnh mặt đi, "Buông ta ra trước."
Ngụy Nghiên dường như đã nghe thấy một trò đùa hài hước, "Thả ngươi đi để ngươi mắng ta?"
Lời tuy nói như vậy nhưng hắn thả lỏng tay ra một chút, điều này ít nhất cũng khiến nàng dễ thở hơn.
Thẩm Du Khanh thở hổn hển, bị hắn làm nghẹn, mím môi hỏi: "Ngươi muốn gì?"
Ngụy Nghiên đột nhiên cúi đầu ghé sát vào tai nàng, hơi thở nóng bỏng phả vào ốc tai nàng hơi ngứa ngáy, ánh mắt Thẩm Du Khanh đlão tử, cổ bị áo váy che nhưng vẫn cảm thấy nóng rực.
Không biết xấu hổ!
Nàng trong lòng thầm mắng.
"Sau này còn dám không ngoan nữa không?"
Hắn khẽ hạ giọng, hơi khàn.
Thẩm Du Khanh âm thầm tát hắn một cái, con mắt hình viên đạn, cắn môi không trả lời.
Nàng nghĩ thầm - còn không biết ai là người không ngoan đâu.
Ngụy Nghiên dùng chân và khuỷu tay đè vào vai cô, chỉ đè vào những phần mềm yếu ớt, Thẩm Du Khanh bị đè đến ứa nước mắt, không khỏi nhe răng.
"Nói chuyện." Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
Đồ lỗ m ãng không biết xấu hổ, Thẩm Du Khanh trong lòng đã mắng nghìn lần, biết tình huống này sẽ bất lợi cho mình. Nàng im lặng một lúc, hàng mi cụp xuống rồi lại hướng lên, vành mắt có chút đỏ lên, yết hầu nhẹ buông ra hai chữ.
Hai chữ này nhẹ tựa lông hồng, không chú ý sẽ không nghe thấy.
Đôi mắt đỏ hoe như thỏ con sắp bị nướng chín, Ngụy Nghiên vô cớ buồn cười.
Hắn nhìn thấy sự miễn cưỡng của nàng, lại biết có ép buộc nữa cũng sẽ phản tác dụng nên thả lỏng nhưng vẫn không rút lui.
Chỉ khi bầu không khí căng thẳng được giải tỏa, hắn mới cảm nhận được sự mềm mại dưới lòng bàn tay, cách một lớp áo khác dày, không chân thực như đêm hôm đó chỉ cách nhau một lớp quần áo trong.
Hắn buông tay, lùi lại một bước.
Thẩm Du Khanh vuốt thẳng bộ quần áo xộc xệch của mình, mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng.
Ngụy Nghiên không khỏi đẩy đầu ngón tay.
"Khi nào ngươi sẽ cho ta gặp bọn họ?"
Lần này là nóng nảy đến mức ngay cả tiếng Vương gia cũng không có.
Ngụy Nghiên nhỏ giọng nói: "Muốn khi nào gặp?"
Thẩm Du Khanh mấp máy môi, lời nói vừa định nói ra lại nuốt xuống, mấp máy miệng hai lần, nói: "Tùy ngươi."
Nàng không vội, lo lắng cũng vô ích. Ở Mạc Bắc, hắn chính là rắn chúa lưu manh!
Mặt vẫn lạnh lùng, như thể vừa rồi nàng không phải là người vội vàng đến độ bốc hỏa, mắng hắn là đồ khốn kiếp.
Ngụy Nghiên mắt đen đánh giá, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, đột nhiên hỏi: "Sao lại tới đây?"
Thẩm Du Khanh chỉnh thẳng áo choàng của mình, áo quần che giấu hai ngực đau đớn, lại là bị hắn đè.
"Cưỡi ngựa." Thẩm Du Khanh tức giận đáp.
"À."
Không còn lời nào nữa.
Thẩm Du Khanh liếc xéo hắn một cái, ánh mắt lạnh lùng, xoay người như muốn đi ra ngoài.
Người phía sau đi theo vài bước, nàng giả vờ như không nhìn thấy.
Sau khi ra khỏi nhà lao, Tỉnh Liễu dắt ngựa đến, Thẩm Du Khanh bước lên ngựa.
Ngay sau đó người nọ cũng lên ngựa.
Thẩm Du Khanh cưỡi ngựa đi ra ngoài, bởi vì trên đường người đi bộ rất nhiều, tốc độ hẳn cũng không nhanh. Nàng kẹp bụng ngựa, tiếng vó ngựa vang lên.
Một bóng người cao lớn rơi xuống trong tầm mắt.
Theo nàng suốt cả chặng đường.
Thẩm Du Khanh cắn môi, không kiên nhẫn nhìn hắn, "Ngươi còn muốn làm gì nữa?"
Ngụy Nghiên giật mạnh dây cương, giang rộng vòng tay cho nàng xem, "Về phủ thay quần áo."
Quần áo của hắn sau trận chém giết kia quá rách nát, cũng may là màu đen sẫm, vết máu cũng không lộ rõ, nếu không sẽ dọa người qua đường kinh hãi. Nhưng thân thể này sát khí quá rõ ràng, mọi người xung quanh nhìn thấy đều yên lặng tránh đi.
Đáy mắt sâu kín, nhàn nhạt trêu đùa.
Ý xấu rõ như ban ngày.
Thẩm Du Khanh quay đầu.
Đi được một lúc, thấy ít đi đôi ba người.
Nàng không đi thẳng về phủ Thứ sử mà đi vòng một đoạn ngắn ra ngõ nhỏ.
Bóng dáng cao gầy kia biến mất khỏi mắt Ngụy Nghiên.
Gả sai vặt trong phủ tới đón hắn.
Ngụy Nghiên giơ tay ý bảo hắn lui ra sau, quay người đi theo người nọ.
Hắn không biết nàng lại định làm cái gì. Vừa hứa với hắn sẽ thành thật, ngoảnh mặt quên luôn.
Ngụy Nghiên đi theo, người đi đường càng ngày càng ít, đầu ngõ chỉ có gió hiu hiu.
"Còn nói không có đi theo ta, xem ngươi lần này nói cái gì."
Thẩm Du Khanh từ trong ngõ đi ra, đầu đội mũ trùm đầu, gió thổi tung tóc để lộ vầng trán đầy đặn, đôi mày thanh mảnh dường như đang cau lại, mắt đen láy sáng ngời, nàng nhếch môi nhìn hắn, mang hương vị của sự thành công.
Gió thổi mạnh, chiếc áo choàng bên ngoài vừa thắt bị thổi ngược ra sau, chiếc váy bó sát lộ ra bộ ng ực căng tròn hếch lên.
Dây cương trong tay thô ráp, Ngụy Nghiên nắm chặt rồi thả lỏng khớp ngón tay, ánh mắt trong nháy mắt rơi trên mặt nàng, cười nói: "Đi vòng hơn phân nửa là vì chuyện này sao?"
Thẩm Du Khanh nói, "Muốn cho ngươi ít nhất phải có một lần không có lời nào để nói."
Ngụy Nghiên giật giật khóe miệng, vô cớ như thế, hắn thật sự lại không có gì để nói.