Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Không cần!" Triệu Tiểu Tiên ngay lập tức hoàn hồn, nàng mạnh mẽ che dấu vẻ khó chịu trêи gương mặt của mình, khó khăn đem dây an toàn cởi ra.
"Thật không cần?" Doãn Tân lại hỏi.
Triệu Tiểu Tiên xuống xe, chỉnh sửa lại vết nhăn ở trêи quần áo, nghe vậy thì trừng mắt liếc nhìn Doãn Tân một cái. "Không cần, tôi thật sự rất tốt!"
Doãn Tân gật gật đầu. "Vậy thì đi thôi?"
Đây không phải là lần đầu tiên Triệu Tiểu Tiên đến cửa lớn nhà Doãn Tân, nhưng chỉ có duy nhất lần này là tâm trạng vô cùng phức tạp. Tuy rằng tự khuyên nhủ bản thân thật lâu, tạm thời từ đây về sau đem nơi này trở thành nhà của mình, nhưng bản năng lại không thể nào làm như thế được.
Đại khái là cần phải có một khoảng thời gian để thích ứng mọi chuyện.
Ngắn ngủi có vài bước chân, Triệu Tiểu Tiên đã hít sâu không biết bao nhiêu lần.
Thời điểm cánh cửa lớn của biệt thự mở ra, Triệu Tiểu Tiên càng có một loại cảm giác hoảng loạn và sợ hãi giống như bản thân mình sắp bước vào nhà tù.
Nhưng sự thật lại là, sóng yên biển lặng.
Những cô hầu gái ăn mặc chỉnh tề và đồng loạt cúi chào hoan nghênh chủ nhân trở về, thuận tiện cởi ra áo khoác mà Doãn Tân đang mặc, đồng thời nhận lấy cái túi không tính là quá nặng ở trong tay Triệu Tiểu Tiên.
Triệu Tiểu Tiên theo bản năng rút tay lại, sau khi xác định đối phương không có ác ý mới do do dự dự buông tay giao cái túi ra.
Ngược lại cũng không phải do cái túi xách kia đáng giá bao nhiều tiền, chỉ bởi vì ở bên trong có thẻ căn cước, hộ chiếu, hộ khẩu cùng những giấy tờ khác chứng minh thân phận của nàng, rõ ràng tiền không phải là vấn đề.
Doãn Tân căn bản cũng không có chú ý đến khác thường của Triệu Tiểu Tiên, chỉ lo đi về hướng phòng mình.
Sau đó từ trêи bàn trà cầm lấy thứ gì đó, quay đầu lại để vào trong tay của Triệu Tiểu Tiên.
"Đây là cái gì?" Triệu Tiểu Tiên hỏi.
Vừa hỏi vừa nghi ngờ nhận lấy, nhìn một cái, hình như đây là bản vẽ nhìn bao quát từ trêи xuống.
"Bản đồ của biệt thự, cô vừa mới đến đây, để tránh cho khả năng bị lạc đường." Thời điểm Doãn Tân đang nói chuyện, người giúp việc đã thuần thục mang cho cô một ly trà lài, Doãn Tân liền nâng ly lên nhấp một ngụm, nhiệt độ vừa phải, độ đậm cũng vừa phải.
"..." Triệu Tiểu Tiên suy nghĩ những người hầu ở Doãn gia có phải đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp hay không. Còn cái người Doãn Tân này, thật đúng là xem mình giống như hoàng đế, ý tứ không nhẹ.
Đang oán thầm ở trong lòng, người hầu kia lại quay đầu nhìn về phía nàng. "Triệu tiểu thư, cô muốn uống cái gì?"
"Khụ!" Đột nhiên Doãn Tân cố tình ho một tiếng.
Người hầu lập tức kinh ngạc một chút, bao gồm Triệu Tiểu Tiên cũng nhìn Doãn Tân một cái tựa như người bị bệnh tâm thần, sau đó thì nghe thấy người hầu đột nhiên tỉnh ngộ lập tức sửa lại lời. "Vâng... vâng... phu nhân muốn uống cái gì?"
Triệu Tiểu Tiên:???
Nàng mở to hai mắt không rõ nhìn Doãn Tân, biểu tình bất mãn vừa rồi của đối phương từ từ biến thành vô cùng vui vẻ.
"Tôi không khát!" Triệu Tiểu Tiên tức giận.
Doãn Tân: "Lấy trà lài đi, cũng pha cho phu nhân một ly trà lài!" Cô hướng hướng Triệu Tiểu Tiên giải thích. "Cái này uống rất ngon, vừa thơm lại vừa tốt cho sức khỏe."
"Ai là phu nhân của cô?!"
"Là cô a." Doãn Tân mỉm cười nói: "Doãn phu nhân."
Triệu Tiểu Tiên: "...Phi!"
Triệu Tiểu Tiên tức giận không có chỗ để trút, theo bản năng cầm lấy tấm bản đồ trong tay quạt quạt mấy cái, nỗ lực dập tắt ngọn lửa, không nghĩ đến càng quạt càng cháy mạnh hơn, lúc kịp thời phản ứng mới tức giận thở gấp lấy bản đồ ở trong tay ném trả lại cho Doãn Tân.
"Tôi cũng không cần cái này, cô xem tôi là đứa con nít mới ba tuổi hay sao?"
Doãn Tân lắc đầu. "Cô là đứa con nít hai mươi ba tuổi."
Doãn Tân tâm tình tốt lại cầm tấm bản đồ kia lên, đi hai bước hướng về phía Triệu Tiểu Tiên. "Không muốn xem cũng không sao, có thời gian tự mình cô đi tham quan, lỡ như bị lạc đường thì tìm ai đó hỏi thăm một chút."
"..." Hứ!
"Nhưng mà người hầu ở trong biệt thự hơi nhiều, có khả năng là sẽ không biết cô, nếu lỡ có người hỏi, nhất định cô phải nói cô chính là phu nhân mà tôi mới cưới về nhà."
Gương mặt nhỏ đầy đau khổ của Triệu Tiểu Tiên nhìn vẻ mặt đầy đắc ý kia của Doãn Tân, cự tuyệt từng chữ một: "Tôi, mới, không, cần!"
Doãn Tân chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút lại nói: "Hay là như thế này, bây giờ tôi triệu tập tất cả mọi người lại đây, sau đó giới thiệu với bọn họ một chút, thuận tiện làm luôn một lần."
Triệu Tiểu Tiên: "Doãn Tân!"
Doãn Tân: "Ân?"
Doãn Tân sau khi phát hiện trêu chọc người kia ủy khuất đến sắp nổ tung, lương tâm mới tạm thời dừng lại.
Triệu Tiểu Tiên người này tuy rằng phần lớn thời điểm giống như không tâm không phổi, nhưng mà nói đến cùng vẫn là rất sĩ diện, đặc biệt là thời điểm khi ở cùng với cô.
Cho nên cái tình huống trước mắt này chắc hẳn là cũng sắp vượt qua phạm vi chịu đựng của tiểu công chúa, thay đổi tự hỏi một chút, Doãn Tân cảm thấy nếu lại quá đáng thêm một chút, khả năng là Triệu Tiểu Tiên sẽ lập tức khóc ra nước mắt.
Đang nói đến đây liền cảm giác đôi mắt của đối phương giống như là hơi hồng một chút, trong lòng của Doãn Tân lập tức mềm nhũn, chấp nhận bại trận. "Được được được, không giới thiệu không giới thiệu." Cô đầu hàng nói, sau đó vẫn là lấy tấm bản đồ vừa lớn lại vừa cứng kia đưa cho Triểu Tiểu Tiên cầm. "Không có giễu cợt cô, cái này để phòng ngừa lỡ như mà thôi."
Biệt thự rất lớn, ít nhất là gấp mấy lần so với nhà của Triểu Tiểu Tiên, tầng lầu cũng rất cao, kết cấu bên trong cũng rất phức tạp, người nào lần đầu đến đây mà không thể phân biệt phương hướng, cũng không có gì là ngạc nhiên.
Doãn Tân nhớ rõ khi mình còn nhỏ ở nơi này cùng với người hầu chơi trò trốn tìm, với đầu óc này của cô mà còn bị té ngã rất nhiều lần, thì đừng nói gì đến Triệu Tiểu Tiên.
Thật ra lúc trước Doãn Tân cũng có nghĩ đến việc dọn về căn nhà nhỏ của mình, nhưng hai vợ chồng già lại không đồng ý, nói là nhà mà không có chủ nhân ở thì sẽ mất đi nhân khí.
Căn biệt thự này cũng không ít tuổi, tuy rằng có sửa chữa qua mấy lần, nhưng cũng xem như là một trong những tài sản quan trọng nhất lưu truyền qua nhiều đời của Doãn gia. Lại không thể bán, cũng không muốn uổng phí dùng tiền xử lý những căn phòng trống, cũng chỉ có thể cứ như vậy mà ở.
Về phương diện khác, Doãn Tân cảm thấy với tính cách của Triệu Tiểu Tiên, chắc là sẽ thích cái loại cảm giác xa hoa sang trọng.
"Có đói bụng không?" Nhận thấy một câu nói đã đem dỗ người hơi bình tĩnh một chút, Doãn Tân lại không ngừng cố gắng thêm một chút.
Triệu Tiểu Tiên cảm nhận một chút cái bụng của mình. "Có hơi hơi."
Toàn bộ biệt thự được thiết kế phần nào giống với phong cách Châu Âu thời xưa, ngay cả bàn ăn trong phòng ăn rất dài cũng có cảm giác như trong cung điện Châu Âu, dưới các tình huống thông thường, mỗi người chủ sẽ ngồi ở một đầu, muốn nói cái gì còn phải để người hầu truyền lại một chút, tránh cho nghe không rõ.
Cái bàn trong nhà Doãn Tân cũng có chút khoa trương như vậy.
Nhưng mà hai người tất nhiên cũng sẽ không thật sự là mỗi người ngồi một đầu, chỉ là đơn giản chọn một vị trí rồi ngồi xuống đối diện với nhau. Lúc này sau khi đã hoàn thành xong công tác vận chuyển các chiến lợi phẩm, Tôn Ngang đúng lúc quay trở về, cùng ngồi xuống bên cạnh hai người các nàng, gấp gáp không chờ nổi liền phải ăn no nê.
Triệu Tiểu Tiên lại không dám trực tiếp cầm đũa, thật ra nàng đã nghi hoặc một hồi lâu, nhưng mãi đến lúc này mới dám hỏi: "Ba mẹ của cô không có ở nhà sao?"
Doãn Tân cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị gắp đồ ăn, lúc này mới gian xảo mà nói sự thật: "Bọn họ xuất ngoại đi du lịch."
"Vậy sao cô không chịu nói sớm?!" Triệu Tiểu Tiên lập tức buột miệng thốt ra, làm hại nàng cứ luôn lo lắng từ nãy cho đến bây giờ!
Tôn Ngang đang chuẩn bị gắp đồ ăn lại càng bị hoảng sợ, Doãn tổng thì tỏ vẻ vô tội chớp mắt một cái. "Làm sao vậy?"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Sau đó mới phát hiện bản thân mình hình như biểu hiện có hơi quá kϊƈɦ động.
Triệu Tiểu Tiên cúi đầu thuận tiện chỉnh lại những sợi tóc lộn xộn ở bên tai, ra vẻ trấn định. "Không có việc gì."
Dừng lại một chút cố ý chuyển đề tài. "Đúng rồi, Chu Tịnh đâu?"
"A, cô ấy đang ở trêи lầu sắp xếp hành lý, tôi mới vừa cho người đi lên kêu."
Triệu Tiểu Tiên: "Cô ấy đã dọn vào đây?"
Tôn Ngang: "Ân."
Triệu Tiểu Tiên: "...Ở tầng mấy, phòng nào a?"
Tôn Ngang: "Tầng hai, liền ở bên cạnh phòng của tôi."
Triệu Tiểu Tiên chớp chớp mắt lại hỏi. "Vậy có phải tôi cũng có thể chọn một phòng hay không?"
Nghe đến đây, Doãn tổng thiếu chút nữa bị một miệng rau xanh làm cho nghẹn chết. "Cô lựa chọn phòng làm gì?"
"Tôi không chọn phòng thì tôi ngủ ở đâu?"
Doãn Tân thân thiện nhắc nhở nói: "Có phải cô đã quên hay không, bây giờ cô chính là Doãn phu nhân?"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Doãn Tân: "Cho nên cô cảm thấy cô nên ở nơi nào?"
Tôn Ngang hắc hắc cười cười, không hiểu rõ lắm tình hình chen miệng nói: "Đương nhiên là ở phòng của tổng giám đốc."
Triệu Tiểu Tiên: "..."
"Tôi không muốn!" Chấn động một hồi lâu sau Triệu Tiểu Tiên thật vất vả mới tìm lại được ý thức. "Cô... cô làm như vậy chính là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!"
"Tại sao tôi lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?"
"Trong bản thỏa thuận cô không có viết là phải động phòng..." Hai chữ cuối cùng lẩm bẩm ở trong miệng giống như là tiếng muỗi kêu, nếu như lỗ tai không thính một chút sợ là sẽ không thể nghe thấy.
Doãn Tân: "Nhưng trong thỏa thuận có viết, phải thực hiện những trách nhiệm cơ bản giữa hai người bạn đời."
Đôi lông mi dài của Triệu Tiểu Tiên rung rung một cách nhu nhược đáng thương, một bộ dáng không muốn chấp nhận hiện thực, nhưng lại không thể tìm được cái cớ gì để phản bác.
Doãn Tân lại tiếp tục nói: "Cho nên phải nói là cô chẳng những phải cùng tôi ở cùng một phòng, còn phải cùng chung chăn gối, còn phải..."
"Không được!" Triệu Tiểu Tiên vội vàng la lên, nàng đột nhiên đứng dậy. "Tuyệt đối không được..." Ít nhất bây giờ còn chưa được!
Nàng còn chưa có hoàn toàn bước ra từ lập trường đối địch với Doãn Tân, coi như miễn cưỡng bất đắc dĩ đáp ứng yêu cầu kết hôn của Doãn Tân, nhưng cũng không có khả năng nhanh như vậy liền làm một bước kia.
Ít nhất... ít nhất thì phải cho nàng một chút thời gian chứ?
Mới vừa ăn một ngụm cơm, Tôn Ngang nhìn bộ dạng phản ứng quá khích của tân phu nhân, lại quay đầu hướng về phía tổng giám đốc nhà mình, dùng ánh mắt ý muốn nói: Có phải là hơi quá đáng hay không?
Doãn Tân: Lo mà ăn cơm của mình đi!
Doãn Tân nhìn thấy đôi mắt kia của Triệu Tiển Tiên có một chút ẩm ướt, người phụ nữ này tuy là ngày thường luôn mang một bộ dạng ý chí chiến đấu sôi sục, nhưng mà đã trải qua nhiều năm như vậy, vẫn là không thay đổi được cái tính hay khóc nhè của mình.
Hiếm khi Doãn Tân không chịu nhượng bộ, đại khái là trong tiềm thức sợ đem người kia nuông chiều thành thói quen, sau này không thể xoay lại được nữa, có rất nhiều việc cô đã lên kế hoạch nhưng đến cuối cùng lại không thể thực hiện được gì, như vậy thật là quá thiệt thòi cho cô.
Huống hồ nếu như Triệu Tiểu Tiên thăm dò ra được con đường này, về sau lại dùng đến chiêu này đối phó thì cô nên làm sao bây giờ?
Nhưng mà cũng không đến mức dồn ép đến cùng, rốt cục Triệu Tiểu Tiên cũng là người mà cô yêu nhất, cho dù thế nào cũng phải cưng chiều.
"Không được?" Doãn Tân hỏi ngược lại, cô cưỡng chế đè xuống cái ý niệm muốn nhượng bộ ở trong lòng, tiếp tục nói: "Vậy cô muốn thế nào?"
"Tôi..." Triệu Tiểu Tiên nói không lên lời, nàng đột nhiên ý thức được, Doãn Tân mặt ngoài là muốn đối phó với nàng, nhưng rất có thể là cũng thuận tiện ham muốn nhan sắc của nàng.
Những kẻ có tiền ở cấp bậc này giống như Doãn Tân, dùng dạng "ăn no trong bụng nghĩ đầy chuyện phóng đãng" đã không đủ để hình dung, mà đã phát triển lên thành một dạng biến thái hơn.
Cho nên đúng lúc Doãn Tân chính là cái loại này, có niềm đam mê quỷ dị?
Quan hệ giữa hai người càng là đối địch, càng làm cho cô ta cảm thấy hưng phấn?
Triệu Tiểu Tiên quả thật là không có mặt mũi nào để tiếp tục suy nghĩ, đặc biệt là liên tưởng đến một loạt hành vi khác thường của Doãn Tân trong hai ngày nay, càng thêm xác thực suy đoán của nàng.
Nhưng... chính là... làm sao bây giờ đây? Hiện tại muốn bỏ trốn hình như cũng không còn kịp rồi.
Triệu Tiểu Tiên chỉ còn cách liên tục nuốt nước bọt, cố gắng hết mọi khả năng để làm cho bản thân mình bình tĩnh lại.
Đúng vậy, phải bình tĩnh lại, suy nghĩ đối sách một chút, trước tiên là phải ngăn chặn Doãn Tân lại.
"Tôi... lúc này tôi mới vừa dọn vào đây, tôi yêu cầu có một chút thời gian để thích ứng." Triệu Tiểu Tiên nói: "Nếu không... nếu không tôi sẽ bị phản ứng căng thẳng!"
"Phản ứng căng thẳng?" Doãn Tân buồn cười nói, cô chỉ nghe nói qua là mèo con chó con thời điểm lần đầu tiên được đưa về nhà bởi vì sợ hãi nên mới phản ứng căng thẳng, hóa ra con người cũng sẽ có?
Nhưng mà suy nghĩ lại, với trình độ của Triệu Tiểu Tiên, chưa nói ra "không hợp khí hậu" đại khái cũng đã là không tồi rồi.
"Đúng vậy!" Triệu Tiểu Tiên kiên định nói: "Chắc là cô cũng không muốn nhìn thấy tôi ở nhà của cô, trêи thì nôn mửa dưới thì tiêu chảy, sống không bằng chết, hơi thở thì thoi thóp?"
Doãn Tân:...
"Cô dám cầu cho mình gặp những chuyện không tốt đẹp sao?" Nói xong thì nhìn thấy bộ dạng của Triệu Tiểu Tiên vẫn là chim sợ cành cong, Doãn tổng bắt đắc dĩ thỏa hiệp. "Được rồi, ăn cơm trước đi."
Bởi vì tâm sự nặng nề, cơm chiều ăn nhạt như nước ốc, hồi tưởng lại đồ ăn đều là đồ ăn hảo hạng, cũng không biết hương vị có được không, dù sao cùng trong nhà quả thật không giống nhau.
Toàn bộ người trong biệt thự của Doãn gia, hiện tại người duy nhất có thể khiến Triệu Tiểu Tiên cảm thấy quen thuộc cùng thân thiết đại khái cũng chỉ còn có một mình Chu Tịnh, nhưng mà ý đồ cùng Chu Tịnh ở cùng một phòng hoặc là cùng Chu Tịnh ở ngay sát vách, tất cả các loại suy nghĩ đều bị Doãn Tân không chịu thương lượng chặt đứt hết mọi đường sống.
Chẳng những bị bác bỏ, Doãn tổng nhìn còn có chút tức giận, giống như chỉ cần há miệng là có thể phun ra lửa.
Cuối cùng Triệu Tiểu Tiên lại cẩn thận đề nghị, ở cùng tầng với Doãn Tân, lại là ở phòng sát vách với cô ấy... Kết quả tất cả vẫn bị bác bỏ như cũ.
"Tôi có thể đáp ứng với cô, trước tiên không cần cùng giường, nhưng mà cô nhất định phải ở trong phòng của tôi." Đây là thông điệp cuối cùng của Doãn Tân, cũng là nhượng bộ lớn nhất.
Dù sao cũng là ở trong nhà của cô, có nhiều đôi mắt như vậy nhìn vào, phu nhân mới vừa vào cửa liền muốn chia phòng ngủ, làm sao có thể được?
Triệu Tiểu Tiên biết sĩ diện, chẳng lẽ Doãn Tân cô lại không cần mặt mũi?
Cũng may phòng ngủ của Doãn Tân cũng rất lớn, lớn đến nỗi gần bằng căn hộ ở trong chung cư, muốn hai người thoải mái ở cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Vấn đề duy nhất đại khái chính là, không gian cho dù có lớn đến đâu cũng chỉ có một cái giường lớn. Như vậy có ý nghĩa là, một người phải ngủ ở trêи sôpha hoặc là trêи sàn.
Triệu Tiểu Tiên tuy rằng không muốn ngủ trêи sôpha hoặc trêи sàn, nhưng trước mắt so sánh với giường của Doãn Tân thì nàng cảm thấy sôpha hoặc sàn đều thân thiết muốn chết.
Vì thế Doãn Tân sau khi tắm rửa xong, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy Triệu Tiểu Tiên đang cần cù chăm chỉ trải chăn nệm cho bản thân, lại cầm lấy cái gối đầu ở trêи giường, sau đó lại ngồi ở trêи sôpha lắc qua lắc lại cái ʍôиɠ, cuối cùng biểu hiện dáng vẻ miễn cưỡng hài lòng với độ mềm mại.
Sôpha rất lớn, kϊƈɦ cỡ gần như bằng với cái giường đơn cho một người, cho nên cái tiểu nha đầu này ngủ cũng dư dả. Nhưng mà cũng trách Doãn Tân không có nói trước, kỳ thật cô cũng không có dự định muốn để cho Triệu Tiểu Tiên ngủ sôpha.
Doãn Tân vừa lau khô tóc vừa không một tiếng động giẫm lên tấm thảm đi đến, vốn dĩ Triệu Tiểu Tiên còn đang tính thả lỏng tinh thần, nhưng lúc sau vừa nhìn thấy người phụ nữ này thì lại một lần nữa không kiềm được cảnh giác ở trong lòng.
Mặc dù Doãn Tân đã đáp ứng cho nàng một chút thời gian, nhưng mọi chuyện cụ thể sẽ phát triển như thế nào, không ai có thể biết được, cho nên đề phòng nhiều một chút vẫn là chuyện cần thiết.
"Cô muốn ngủ ở chỗ này?" Doãn Tân hỏi một câu vô nghĩa.
Ngược lại Triệu Tiểu Tiên đúng thật là trả lời. "Sôpha so với sàn, mềm hơn một chút."
Doãn Tân hơi hơi cười, chỉ về phía cái giường, "Ngủ ở trêи giường đi."
"Không không không!" Rõ ràng là có lòng tốt đề nghị, nhưng mà nghe vào trong lỗ tai của Triệu Tiểu Tiên giống như là gặp đại địch. "Sôpha khá tốt, tôi cảm thấy đặc biệt tốt... Tôi chỉ thích ngủ ở sôpha."
Doãn Tân:...
"Ý của tôi là..."
Doãn Tân muốn nói ý của mình là Triệu Tiểu Tiên ngủ ở trêи giường, còn mình thì ngủ ở trêи sôpha, nhưng mà rõ ràng là Triệu Tiểu Tiên hiểu lầm cô muốn nuốt lời, cố ý muốn dụ dỗ nàng cùng nhau ngủ ở trêи giường.
Kết quả còn chưa kịp giải thích, tay chân của Triệu Tiểu Tiên đã nhanh chóng chui vào trong "ổ chăn" của mình, sau đó lại nhấn mạnh một lần nữa. "Tôi thật sự cảm thấy sôpha đặc biệt thích hợp với tôi."
"..." Doãn Tân hít sâu một hơi: "Cô vui vẻ thì tốt."
-----------------------
Ngày --
P/S: Cuối tuần rồi