Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc kệ Triệu Tiểu Tiên ôm hy vọng hay có tính toán gì, giấy chứng nhận này hai người các cô vẫn là vô cùng thuận lợi nhận đến tay.
Sau khi lãnh giấy chứng nhận xong, tâm tình của Triệu Tiểu Tiên hạ thấp xuống làm cho Doãn Tân có chút ngoài ý muốn, thậm chí là trong lúc nhất thời hứng thú đi mua sắm cũng đều giảm mạnh.
"Nếu như cô không tình nguyện như vậy, chi bằng chúng ta lại ly hôn đi?"
Triệu Tiểu Tiên nghe vậy hai mắt mở to sáng ngời. "Thật sao??"
Doãn Tân: "..." Cô phảng phất có thể nghe được âm thanh cõi lòng của mình đang tan nát.
Sau khi nỗ lực ổn định tâm tình của mình một chút, Doãn Tân xấu xa hướng Triệu Tiểu Tiên nhe răng một cái: "Đương nhiên là giả."
Triệu Tiểu Tiên lần thứ hai có thể nhìn thấy bằng mắt thường lại một nữa ủ rũ: "...Nha."
Tuy rằng không có hứng thú gì, nhưng mà Triệu Tiểu Tiên vẫn không có quên ước nguyện cùng quyết tâm ban đầu của mình là muốn gài bẫy Doãn Tân, cho nên vẫn như cũ lấy hết sức đi dạo quanh một vòng toàn bộ trung tâm thương mại.
Triệu Tiểu Tiên càn quét một vòng ở các cửa hàng cao cấp nhất, các thương hiệu đắt tiền nhất, giống như là vì để nghiên cứu một đề tài "làm cách nào mà sử dụng nhiều tiền nhất để mua ít đồ nhất", nếu như thật sự có thể viết ra thành luận văn không chừng tùy tiện cũng có thể nhận được giải thưởng.
Doãn Tân đơn giản là ngồi chờ đợi trong xe thể thao, dự kiến là căn bản không đủ chỗ để đồ, vì vậy tạm thời lại kêu Tôn Ngang lái thêm một chiếc xe đến đây, kết quả cũng không biết tên tiểu tử này có phải là đầu óc bị vào nước hay không, vậy mà lại lái cái xe Lincoln dài hơn mười mét của Triệu Tiểu Tiên đến đây.
Để cho tiểu tổ tông chất đầy hết chiếc xe Lincoln này, Doãn Tân thật sự hoài nghi là bản thân mình có khả năng sẽ phá sản.
Nhưng mà Triệu Tiểu Tiên hiển nhiên lại hiểu ngầm đây là tín hiệu: Có gan mua, bất chấp mua, có thể đem chiếc xe này chứa đầy thì xem như cô thắng.
Triệu Tiểu Tiên tỏ ý, loại chuyện này nàng vĩnh viễn sẽ không thua.
Tôn Ngang đại khái là có chút không chống đỡ nổi khi bị bà chủ dùng ánh mắt âm u kia nhìn chằm chằm, mới nuốt nuốt nước miếng, cố gắng hết sức giải thích: "Do chiếc xe này quá dài, cho nên lúc vào bãi đậu xe có chút bị cản đường, phía sau xe không thể ra được, tôi... tôi liền..."
"Lén lút làm biếng? "Doãn Tân nói thay Tôn Ngang.
"..." Tôn Ngang đương nhiên không dám lên tiếng.
Doãn Tân hít sâu một hơi. "Sau khi quay về đem bãi đậu xe sắp xếp lại một chút, đem những chiếc không thường lái để ở nơi khác đi."
"Vâng."
"Mặt khác." Doãn Tân lại nói: "Tiền thưởng tháng này bị trừ một nửa!"
Tôn Ngang: "A?!"
Triệu Tiểu Tiên tuy rằng vẫn luôn trải qua những ngày tiêu tiền như nước, nhưng cũng không thể không thừa nhận, trong cuộc đời của nàng chưa có lần nào đi mua sắm lại có thể đạt được đến trình độ sảng kɧօáϊ như lúc này.
Chỉ cần thấy vừa ý, không cần hỏi cũng không cần thử, trực tiếp cầm lấy mang đi.
Từ đầu đến chân, từ ngũ quan đến tứ chi, chỉ cần là những thứ mà nàng nghĩ có thể phải cần dùng đến, mặc kệ là quần áo, giày, túi xách, hay là mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, thậm chí là trang sức, nước hoa, mỗi một loại đều mua không ít.
Thẻ của Doãn tổng bị quẹt liên tục không ngừng, vì thế cho nên điện thoại di động báo tin nhắn trừ tiền cũng không ngừng nhắc nhở Doãn Tân, mới đầu vang lên vài cái cô đã điều chỉnh tắt âm, kết quả ở trong túi vẫn liên tục chấn động.
Không biết sợ là còn tưởng trong túi của Doãn Tân đang chứa cái món đồ chơi gì.
Sau đó đơn giản liền ném cho Tôn Ngang cầm.
Triệu Tiểu Tiên vẫn luôn phấn đấu cho đến khi trời tối, tuy rằng không đến mức thật sự đem lấp đầy hết chiếc Lincoln, nhưng chiến tích cũng coi như là tương đối khả quan.
Doãn Tân để cho Tôn Ngang thống kê một chút các khoản tiền bị trừ, vì vậy tiểu thư ký vùi đầu tính toán nửa ngày, một lúc sau liền báo cáo: "Tổng cộng là mười bốn triệu năm trăm hai mươi ngàn tám trăm mười đồng."
Doãn Tân: "..."
Cô không nhịn được nở nụ cười. "Gần một ngàn đồng, còn rất biết mua nha."
Triệu Tiểu Tiên ở một bên tính toán chiến lợi phẩm của mình, nghe vậy cũng lại gần hỏi: "Cậu vừa mới nói cái gì? Chỉ hơn mười triệu?"
"Ân, không đến mười lăm triệu." Tôn Ngang nói.
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Không đúng, cái hiệu suất này cũng là quá thấp đi.
Triệu Tiểu Tiên cầm lấy cái túi mà mình thích nhất. "Một cái túi này cũng đã hơn mấy trăm ngàn rồi."
Doãn Tân nói: "Cô mua mười mấy cái túi như vậy, cũng mới hơn có một triệu." Tuy rằng Triệu Tiểu Tiên đúng thật là mua mười mấy cái, nhưng những cái khác căn bản là không đắt như vậy.
Triệu Tiểu Tiên có chút hoài nghi chính mình, bình thường nàng đi dạo phố cảm giác cái gì cũng đều muốn mua, kiềm chế muốn chết còn tốn hơn một triệu.
Tại sao ngày hôm nay có thể tha hồ mua như vậy mà chỉ mới hơn mười triệu?
Như vậy thì đi dạo phố không thể dùng được, nàng phải phấn đấu bao nhiêu năm mới có thể làm cho Doãn Tân phá sản?
Doãn Tân nhìn bộ dáng tiểu công chúa lâm vào trầm tư thì càng thêm buồn cười, tuy rằng biết rõ chắc chắn đối phương lại đang tính toán ý đồ xấu gì đó, tám phần là đang nghĩ làm sao để lấy tiền của mình tiêu xài hết, nhưng mà bản thân một chút cảm giác khẩn trương cũng không có.
"Được rồi, tương lai còn rất dài, không cần gấp trong một ngày phải xài hết." Thậm chí còn khuyên nhủ và an ủi.
Triệu Tiểu Tiên ngẩng đầu nhìn Doãn Tân một cái.
Bộ dáng bình tĩnh và nhàn nhã của Doãn Tân thật sự có thể làm cho người khác tức chết.
Chiếc xe Lincoln bị chất đống tràn đầy ở bên trong vẫn như cũ do Tôn Ngang lái về nhà, thời điểm Triệu Tiểu Tiên chuẩn bị leo lên xe Lincoln để đi cùng với các bảo bối của nàng thì bị Doãn Tân trực tiếp kéo lại, đem nhét vào trêи xe của cô ta.
Triệu Tiểu Tiên dưới sự thúc giục của đối phương, chầm chậm thắt dây an toàn, sau đó mới bĩu môi hỏi: "Hiện tại đi đâu?"
"Về nhà."
Chính mình hỏi xong, sau khi Doãn Tân cũng đáp xong, Triệu Tiểu Tiên mới bất chợt phát hiện hình như chính mình đã biết rõ còn cố hỏi.
Chung quy là không có khả năng đưa nàng về nhà, hiện tại giấy kết hôn cũng lãnh xong, dù thế nào đi nữa, buổi tối hôm nay khẳng định là phải ở trong nhà của Doãn Tân.
Triệu Tiểu Tiên bắt đầu mặc danh khẩn trương, không thể nói rõ là bởi vì sợ hãi hay là vì cái gì, nàng không thể tập trung mà nhìn cảnh vật ở bên ngoài cửa xe, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng đã xuất hiện vô số ý niệm lung tung rối loạn.
Nhà của Doãn Tân nàng đã đi qua, nhưng mà cũng giống như mỗi lần Doãn Tân đi qua nhà nàng, lần nào đến cũng vô cùng vội vã. Điểm khác nhau duy nhất chính là, mỗi lần đều là nàng đi vội vã, còn Doãn Tân là mỗi lần đều sẽ bị nàng vội vã đuổi đi.
Cho nên Triệu Tiểu Tiên đối với tình hình ở trong nhà của Doãn Tân cũng không có chú ý nhiều, cũng không có tâm tư đi tìm hiểu, chỉ biết là nhìn từ bên ngoài thì căn biệt thự kia giống như là một tòa lâu đài nhỏ, thật đồ sộ thật tráng lệ, ngoại trừ lần đó ra, trong nhà có bao nhiêu phòng, có bao nhiêu người cũng không biết chút gì.
Thế cho nên lúc này hình như mới ý thức được, dường như là nàng cũng chưa bao giờ gặp qua ba mẹ của Doãn Tân.
...Thiếu chút nữa đã quên, Doãn Tân cũng là người có ba mẹ.
Ba mẹ của hai bên thật ra đều là những nhân vật có danh dự và uy tín, ngày thường công việc đều bận rộn đến không thể phân thân, cho nên dù là bạn học cùng lớp nhiều năm như vậy, mỗi lần họp phụ huynh cũng chỉ có thể nhìn thấy thư ký của ba mẹ đối phương hoặc các loại trợ lý đồng nghiệp...
Về điểm này, Triệu Tiểu Tiên và Doãn Tân cùng nhau nhận không ít phê bình của giáo viên chủ nhiệm.
Mà sau khi tốt nghiệp, Doãn Tân tiếp quản công ty, bởi vì liên quan đến việc bàn bạc các hạng mục hợp tác mà tự nhiên quen biết được rất nhiều nhân vật ở trong ngành sản xuất, ba mẹ của Triệu Tiểu Tiên cũng là một trong số này.
Nhưng mà đại tiểu thư Triệu Tiểu Tiên này lại căn bản chưa từng có ý nghĩ hay có lý do gì để gặp mặt ba mẹ của Doãn Tân.
Lại nói tiếp chính là, hoàn toàn không có cần thiết.
Càng không nghĩ rằng sẽ có một ngày cần thiết như ngày hôm nay.
"Nhìn cô giống như có chút khẩn trương a." Doãn Tân đang chuyên tâm lái xe, ngẫu nhiên nhìn thoáng qua vẻ mặt mang đầy tâm tư của Triệu Tiểu Tiên từ gương chiếu hậu, thuận miệng hỏi một câu.
Triệu Tiểu Tiên không lên tiếng, hình như là do khẩn trương đến mức không thể nghe thấy Doãn Tân đang nói chuyện với mình.
Nhưng mà vài phút sau, lại giống như phản xạ hình cung quá dài, đại não mới nhận được tín hiệu, đột nhiên tựa như xác chết ngồi dậy quay đầu qua, do dự mà hỏi một câu: "Bố mẹ của cô có biết chuyện này không?"
Doãn Tân lập tức hiểu rõ, nha đầu này đang băn khoăn cái gì.
Ánh mắt của Doãn Tân nhìn về phía trước, do màn đêm nên không thể nhìn rõ lắm biểu tình ở trêи mặt, nhưng giọng điệu lại rất nhàn nhã: "Biết a."
"..." Tuy rằng chắc là phải biết, nhưng khi Doãn Tân nói như vậy vẫn làm cho Triệu Tiểu Tiên có cảm giác ngoài ý muốn. nàng do dự nói: "Vậy... bọn họ nói thế nào."
Doãn Tân: "Khá tốt."
Triệu Tiểu Tiên: "...Thật hay giả?" Vẻ mặt của nàng không tin. "Cô đã nói như thế nào? Có nói thật hay không? Hai người họ có biết tôi hay không? Có xem qua ảnh chụp của tôi hay không..."
Tuy rằng chính mình đối với Doãn Tân chỗ nào cũng đều không vừa lòng, nhưng sau khi bước vào cửa vẫn không thể tránh khỏi tâm trạng lo lắng về vấn đề ở chung với trưởng bối của đối phương.
Liệu ba mẹ của Doãn Tân có biết giữa hai người các nàng là loại quan hệ thỏa thuận kỳ lạ này hay không, nhưng suy cho cùng thân phận của nàng cũng tính là con dâu, nói không chừng sẽ gặp phải rất nhiều mâu thuẫn điển hình giữa mẹ chồng và nàng dâu.
Rốt cục Triệu Tiểu Tiên vẫn là có chút hiểu rõ bản thân, thứ nhất nàng sẽ không nấu cơm, thứ hai sẽ không làm việc nhà, thứ ba sẽ không cùng trưởng bối ở chung, bản lĩnh lớn nhất cũng chỉ có mua mua mua.
Mặc dù cùng Doãn Tân ly hôn là việc tất nhiên, nhưng mà trước đó, Triểu Tiểu Tiên vẫn muốn cho thế giới tinh thần của mình có một cuộc sống thả lỏng và thư thái một chút.
Doãn Tân bị Triểu Tiểu Tiên hỏi liên tiếp mấy vấn đề làm cho buồn cười, cô không vội vã trả lời, trước tiên trêu đùa một chút: "Hiện tại thoạt nhìn cô đặc biệt giống như là cô dâu nhỏ lập tức phải gặp mẹ chồng, khẩn trương muốn chết." Cũng không thể nói là giống như, phải nói chính là như vậy.
Bị trực tiếp vạch trần, Triệu Tiểu Tiên ngẩn người, sau đó cắn chết không thừa nhận. "Tôi đâu có khẩn trương? Tôi làm gì mà phải khẩn trương? Tôi một chút khẩn trương cũng không có..."
Doãn Tân phối hợp gật gật đầu. "Không khẩn trương thì tốt rồi."
Mãi cho đến cuối cùng Doãn Tân cũng không nói thêm nửa câu nào về tình hình ở trong nhà của mình, chính là một đường tra tấn Triệu Tiểu Tiên đứng ngồi không yên, nhưng mà lại sợ mất mặt, cũng không tiện mở miệng hỏi.
Một giờ chạy xe, nói chậm cũng chậm, nhưng nói nhanh giống như chớp mắt một cái cũng đã đến.
Đi qua cánh cửa sắt được chạm trổ, đi vòng qua đài phun nước, cuối cùng Doãn Tân cũng đem xe dừng lại trước cửa lớn của biệt thự.
Mở cửa xuống xe, đem chìa khóa ném cho người giúp việc bãi đậu xe, thời điểm quay đầu lại mới phát hiện Triệu Tiểu Tiên còn ngồi trêи xe không chịu xuống.
Doãn Tân quay người đi đến chỗ ghế phụ ở bên kia, cúi người ghé vào cửa sổ xe. "Chân mềm?"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
"Muốn tôi bế cô sao?"
------------------------------
Ngày --
P/S: Mình edit xong từ tuần trước, nhưng không biết là do cái mạng Internet hay là do s.truyenhd.com mà không vào được.
Bữa nay vào được, mừng muốn rớt nước mắt.
Nếu cứ chập chờn như vậy hoài không biết có thuận lợi hoàn truyện hay không.