【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】
Hứa Tri Niên: "?"
Tôi: "!"
Đầu tôi càng đau hơn.
Khương Sênh Sênh từ nhỏ đến lớn đều không biết giữ mồm giữ miệng, lời gì cũng nói được.
Hứa Tri Niên quả nhiên bị nó làm cho sửng sốt.
Tôi giới thiệu: "Đây là em họ tôi."
Khương Sênh Sênh tỏ ra kích động: "Em là Khương Sênh Sênh."
Đến phiên giới thiệu Hứa Tri Niên, tôi nhất thời không biết làm thế nào để dùng một câu đơn giản nhất trình bày rõ ràng quan hệ giữa tôi và cậu ấy nên chỉ đành nói tên cậu ấy: "Đây là Hứa Tri Niên."
Hứa Tri Niên: "Chào em."
Khương Sênh Sênh: "Chào chị dâu!"
Tôi: "......"
Mẹ nó chứ, thật muốn tìm người bịt miệng Khương Sênh Sênh lại.
Tôi giải thích: "Đây không phải chị dâu của em."
Khương Sênh Sênh nói: "Á à, thì ra anh còn chưa theo đuổi thành công."
Tôi: "Anh không hề theo đuổi cậu ấy."
Khương Sênh Sênh: "Anh mang người ta về nhà còn gì."
Tôi: "Cậu ấy có chút chuyện nên tạm thời ở đây thôi."
Khương Sênh Sênh: "Ca, em không ngờ anh lại là tra nam, đem người về nhà cũng không chịu cho người ta danh phận."
Tôi: "......"
Hôm nay thật sự không nói chuyện được nữa.
Tôi quay đầu nhìn Hứa Tri Niên, gửi gắm hết hy vọng vào cậu ấy.
Cậu ấy nhanh chóng lĩnh hội được ý tứ của tôi, nói với Khương Sênh Sênh: "Em hiểu lầm rồi, anh và Khương tiên sinh chỉ là...... Ừm, bạn bè bình thường."
Nói xong cậu ấy e dè nhìn tôi một chút: "Là...... bạn bè bình thường nhỉ?"
?
Không phải chứ, bạn bè thì bạn bè, cố ý cường điệu "bình thường" là có ý gì?
Trước "bạn bè bình thường" còn ngừng lại một cách khả nghi là có ý gì?
Nói xong còn dùng ánh mắt này nhìn tôi là có ý gì?
Cứ như tôi thật sự là một tra nam bội tình bạc nghĩa vậy.
Ánh mắt Khương Sênh Sênh nhìn tôi càng bất thường hơn.
Khương Sênh Sênh nhìn tôi với vẻ một lời khó nói hết.
Sau đó lại quay sang nhìn Hứa Tri Niên rồi nói: "À, thì ra em hiểu lầm."
Tôi: "?"
Tôi ngờ là nó đang cố ý nhằm vào tôi, tôi có chứng cứ hẳn hoi.
Tại sao tôi nói hết lời mà nó cũng không tin, Hứa Tri Niên chỉ tùy tiện giải thích một câu nó đã tin ngay.
Rốt cuộc ai mới là anh họ của nó hả?
Khương Sênh Sênh cứ thế ở lì trong nhà tôi, đuổi cũng không đi.
Trước kia nó hay tới tìm tôi, chị Vương cũng quen nó, bưng khay hoa quả tới chào hỏi: "Tiểu Sênh ăn chút trái cây đi."
"Dạ chị Vương." Khương Sênh Sênh lấy tăm ghim một miếng nếm thử, "Tươi quá."
Chị Vương ở bên cạnh cười híp cả mắt: "Thích là được rồi."
Khương Sênh Sênh ăn hai miếng rồi đẩy đĩa trái cây tới trước mặt Hứa Tri Niên: "Chị......"
Tôi: "Khụ khụ khụ."
Khương Sênh Sênh lập tức đổi giọng: "Hứa Tri Niên, anh cũng ăn một miếng đi."
Hứa Tri Niên được sủng mà sợ.
Hai người ăn hơn nửa đĩa mới nhớ ra bên cạnh còn có tôi.
Hứa Tri Niên nhìn tôi hai lần, trên mặt lộ vẻ do dự.
"Khương tiên sinh muốn ăn một miếng không?" Cậu ấy hỏi.
Chưa chờ tôi trả lời, Khương Sênh Sênh đã đi trước một bước: "Anh ấy không thích ăn trái cây ngọt như vậy đâu."
Hứa Tri Niên lập tức ngại ngùng rút tay về.
Thật ra ăn một miếng hoa quả với tôi mà nói cũng không tính là gì.
Đúng là tôi không thích đồ ngọt nhưng cũng chưa tới mức chán ghét.
Nói cách khác thì thái độ của tôi với nó là sẽ không chủ động ăn, nhưng nếu có người đưa đến bên miệng thì cắn một cái cũng chưa chắc không được.
Thế là đối mặt với Hứa Tri Niên như vậy, trong thâm tâm tôi liền nảy sinh một ý nghĩ.
Cậu ấy đã mở miệng thì ăn một miếng cũng không sao.
Nhưng một giây trước khi đưa tay ra, tôi bỗng dưng nhớ tới bác sĩ Diêu.
Tôi không thể đối xử với cậu ấy quá tốt, tôi đối với cậu ấy càng tốt thì cậu ấy càng ỷ lại và tin tưởng tôi.
Đây không phải điều tôi muốn.
Hiện giờ cảm xúc của cậu ấy rất ổn định, sự thống khổ, hoang mang và mờ mịt khi vừa tỉnh lại đã vơi đi nhiều.
Cậu ấy có thể tự lo liệu sinh hoạt hàng ngày, sống chung và giao tiếp với người khác đều không có vấn đề gì.
Qua một thời gian nữa, hẳn là cậu ấy có thể chuyển ra khỏi nhà tôi để sống một mình, đến lúc đó tôi sẽ đưa tiền của Nghiêm Chi Triết cho cậu ấy, số tiền lớn này đủ để bảo đảm cuộc sống no đủ trong một thời gian rất dài.
Chỉ cần tôi có thể hạ quyết tâm lạnh nhạt với cậu ấy, xa lánh cậu ấy, từ từ chặt đứt sự ỷ lại của cậu ấy đối với tôi.
Tôi và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường, người lạ có quen biết, chủ nhà và khách trọ.
Tôi không phải ánh sáng của cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không trở thành gánh nặng của tôi.
Đây mới là điều tôi muốn.
Cuối cùng tôi cúi xuống đọc tạp chí kinh tế tài chính, không hề cử động.
Cũng quyết tâm không nhìn Hứa Tri Niên nữa.
Mấy phút sau, hoa quả trong khay bị quét sạch sành sanh.
Tôi bỗng nhiên hoàn hồn, phát hiện tạp chí trong tay một tờ còn chưa lật, vẫn dừng ở trang đầu.
Mà mấy phút này trong đầu tôi chỉ hiện ra vẻ mặt đầy hụt hẫng của Hứa Tri Niên.
Khương Sênh Sênh nói nó và Hứa Tri Niên mới quen đã thân.
Tôi thấy hoài nghi thái độ của nó.
Tôi đoán nó thấy Hứa Tri Niên đẹp, kìm không được nên muốn thân cận với cậu ấy hơn một chút.
Trên TV đang chiếu chương trình truyền hình thực tế của minh tinh, vị khách mời cuối cùng vừa xuất hiện thì Khương Sênh Sênh bỗng hét toáng lên.
"A a a a a Hứa Tri Niên anh nhìn kìa! Là Diệp Tử An đó! Em thích anh ấy lắm!"
Hứa Tri Niên nói: "Anh biết anh ta, mấy năm trước từng đóng vai một bạch y kiếm khách trong "Khổng Tước Linh" thì phải."
"Đúng đúng đúng!" Khương Sênh Sênh kích động gật đầu, "Anh ấy nhờ vai này mới nổi tiếng đó!"
Tôi ngẩng đầu nhìn lướt qua Diệp Tử An trên TV.
Mặt mũi lạ hoắc, tôi chẳng có chút ấn tượng nào, chắc không phải là minh tinh quá nổi tiếng.
Mà dáng dấp còn không đẹp bằng Hứa Tri Niên.
Hứa Tri Niên và Khương Sênh Sênh lại chuyện trò sôi nổi.
Hai người họ nói từ Diệp Tử An tới phim truyền hình, từ phim truyền hình tới phim điện ảnh, từ phim điện ảnh tới âm nhạc, từ âm nhạc tới trò chơi.
Cách xưng hô của Khương Sênh Sênh cũng từ Hứa Tri Niên biến thành anh Tri Niên.
Tôi lắng nghe một hồi, lại không thể nào xen vào.
Tôi bình thường cũng chẳng mấy để ý chủ đề tán gẫu của họ, cũng không biết phải nói gì.
Tôi bất tri bất giác phát hiện ra họ mới là những người cùng tuổi có chung chủ đề.
Sau khi chương trình truyền hình thực tế kết thúc, hai người trò chuyện vẫn chưa đã, còn muốn đi khai hắc.
Tôi hỏi khai hắc là cái gì.
Khương Sênh Sênh đáp: "Đây là từ dùng trong game, có nghĩa là chơi chung."
Tôi: "Ờ."
Hứa Tri Niên hỏi tôi muốn chơi cùng không.
Tôi nhìn cậu ấy một cái rồi lạnh nhạt từ chối.
Sau khi từ chối tôi tiếp tục nhìn chằm chằm Hứa Tri Niên, cứ tưởng cậu ấy sẽ tỏ ra thất vọng.
Ai ngờ cậu ấy quay sang thảo luận với Khương Sênh Sênh nên chơi trò gì.
Khương Sênh Sênh nói: "Chơi ăn gà đi, lâu lắm rồi em không chơi song đấu với người khác."
Hứa Tri Niên sửng sốt một chút: "Ăn gà là cái gì?"
Khương Sênh Sênh nói: "Chính là "Tuyệt Địa Cầu Sinh" đó, PUBG, trò chơi mới ra hai năm trước, nổi tiếng vậy mà anh không biết à?"
Hứa Tri Niên lúng túng sờ mũi: "Ừm...... mấy năm rồi anh không chơi."
Khương Sênh Sênh vô tư không để ý tới sự khác thường của Hứa Tri Niên: "Vậy chơi LOL đi, anh chơi vị trí nào?"
Hứa Tri Niên nói: "Trung đan hoặc adc đi."
Khương Sênh Sênh nói: "Vậy anh adc còn em phụ trợ, chúng ta đi giết hết toàn bộ đường dưới!"
Không hiểu sao tôi có một loại ảo giác bị họ vứt bỏ.
Tôi nhìn chằm chằm tạp chí kinh tế tài chính, trong đầu toàn là ý nghĩ mông lung.
Khương Sênh Sênh và Hứa Tri Niên có thể chơi chung với nhau thì quá tốt rồi.
Khương Sênh Sênh tính tình hướng ngoại, Hứa Tri Niên vốn cũng là người cởi mở.
Có con bé ở đây thì dù không có tôi bên cạnh, Hứa Tri Niên cũng sẽ có niềm vui khác, dần dần quên đi đoạn ký ức đáng sợ kia.
Chỉ là trong thâm tâm tôi chẳng hiểu sao lại thấy không thoải mái.
Trước kia tôi từng nuôi một con mèo.
Khi đó mẹ tôi còn chưa tự sát, tinh thần cũng rất ổn định, sẵn sàng dành cho tôi tình mẫu tử bình dị.
Không biết bà nghe ai nói bây giờ người ta đều thích động vật nhỏ nhiều lông, thế là đưa cho tôi một con mèo.
Một con Ragdoll có đôi mắt to màu xanh lơ.
Chung quanh tôi quả thực có rất nhiều người thích mèo, nhưng tôi thì không.
Tôi chán ghét mùi phân mèo, đáng ghét hơn là khắp nơi trong nhà đều vương vãi lông mèo.
Vì thế tôi đã nổi nóng với người giúp việc, thậm chí nhiều lần còn muốn vứt con mèo.
Sau đó mẹ tôi tìm một người đáng tin cậy rồi nhờ họ ôm mèo đi.
Khi người kia tới cửa lại bị tôi đuổi thẳng.
Mẹ tôi kinh ngạc hỏi: "Sao thế? Chẳng phải con rất ghét mèo nên không muốn nuôi sao?"
Tôi trả lời bà: "Đồ của con chỉ có thể bị con ném đi, không thể để người khác tới lấy được."
Thật ra đến cuối cùng tôi vẫn không thích con mèo kia, chỉ là lòng tự trọng và tính chiếm hữu mạnh mẽ khiến tôi không cho phép thứ thuộc về mình bị người khác vấy bẩn.
Tôi đối với Hứa Tri Niên chắc cũng có dạng chiếm hữu này.
Tất nhiên đó không phải là vì tôi đưa cậu ấy vào trong phạm vi của mình.
Mà vì cậu ấy tin tưởng và nghe lời tôi hết lòng khiến tôi vô thức sinh ra ảo giác cậu ấy thuộc về mình.
Nhưng ảo giác chỉ là ảo giác.
Tôi cũng không còn là trẻ con, tôi biết có những thứ và những người đến lúc từ bỏ thì phải từ bỏ.
Còn cảm giác không thoải mái kia chẳng có nghĩa lý gì cả.
Trong nhà có thêm một người với tôi ảnh hưởng cũng không lớn, mỗi ngày nên trôi qua thế nào thì vẫn trôi qua thế ấy.
Hôm nay hiếm khi không tăng ca, cũng chẳng phải đi xã giao nên tôi bảo chị Vương nấu cơm tối nhiều hơn để tôi về ăn.
Về nhà vừa đúng lúc, chị Vương giúp tôi máng áo khoác lên giá rồi nói: "Bát đũa vừa dọn xong, đang chờ cậu về đấy."
"Anh mau tới đây đi, hôm nay cơm tối phong phú lắm." Khương Sênh Sênh nói, "Nếm thử món cá hấp này xem."
Tôi ăn một miếng: "Hương vị hình như không giống món chị Vương hay làm."
"Đương nhiên không giống rồi." Khương Sênh Sênh nhìn tôi cười, "Đây là do anh Tri Niên làm đó."
Tôi sửng sốt nhíu mày nhìn về phía Hứa Tri Niên.
Tôi biết bình thường cậu ấy hay giúp chị Vương làm bếp nhưng cứ nghĩ cậu ấy chỉ phụ giúp chút đỉnh hoặc làm mấy món ăn hàng ngày, không ngờ cậu ấy còn có tay nghề như vậy.
Cậu ấy đỏ mặt nói: "Món này làm theo cách ở quê tôi nên hương vị không giống như chị Vương làm."
Khương Sênh Sênh cười hì hì: "Biết hôm nay anh về nhà ăn cơm nên anh Tri Niên cố ý vào bếp chuẩn bị rất lâu đó."
"Tôi chỉ...... sợ chị Vương bận quá nấu không kịp thôi." Hứa Tri Niên nhỏ giọng giải thích, "Cũng lâu rồi tôi không làm món này, chẳng biết có ngon không nữa."
Tôi ăn ngay nói thật: "Ngon lắm."
Hứa Tri Niên dường như thở phào một hơi.
Nhìn dáng vẻ này của cậu ấy, không hiểu sao tôi bỗng có ý trêu đùa cậu ấy.
Tôi nói: "Nhưng so với cá thì tôi thích ăn tôm hơn."
Hứa Tri Niên ngây ngẩn cả người: "Hả?"
Mấy giây sau cậu ấy mới hiểu được ý tôi: "Vậy, vậy lần sau tôi làm tôm cho anh..... Ừm, tôm hấp tỏi thì sao? Khương tiên sinh ăn tỏi được không?"
"Ăn được." Tôi nhẹ gật đầu.
Hứa Tri Niên: "Vậy thì làm tôm hấp tỏi đi."
Chị Vương nói: "Làm món tôm thì tôm phải tươi mới ngon, cuối tuần làm nhé?"
Tôi đang định gật đầu thì chú Dương bên cạnh nhắc nhở: "Cuối tuần này là cuối tháng rồi."
Ý cười trên mặt tôi lập tức tắt ngấm.
Tuần cuối cùng của mỗi tháng là ngày phải về nhà cũ ăn cơm.