Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

【 Nhiệt độ tình yêu hôm nay: ℃】

Tối nay chị Vương có việc nên không về nấu cơm, tôi dứt khoát đưa Hứa Tri Niên ra ngoài ăn.

Tôi hỏi cậu ấy muốn ăn gì.

Ánh mắt cậu ấy sáng lên: "Tôi biết ở đường Văn Đông có một quán ăn rất ngon!"

Tôi nhìn cậu ấy một cái, không vội trả lời.

Cậu ấy nhịn không được nhích lại gần, nhìn tôi bằng ánh mắt khẩn cầu.

......

Vài giây sau, tôi bại trận, nói với chú Dương: "Tới đường Văn Đông đi."

"Yay!" Hứa Tri Niên hoan hô một tiếng.

Tôi nghĩ nếu không phải đang ngồi trong xe thì chắc cậu ấy đã nhảy dựng lên rồi.

Có cần phải vậy không.

Chỉ là ra ngoài ăn một bữa thôi mà.

Đường Văn Đông ở khu Lão Thành, đường tương đối nhỏ, chú Dương vất vả lắm mới tìm được chỗ đậu xe.

Sau khi xuống xe, Hứa Tri Niên quen đường dẫn chúng tôi đi vòng vèo qua mấy con phố.

"Để tôi nói anh nghe, món canh chua cá ở đó ăn ngon lắm, giá cả lại phải chăng nữa, một tô to như vậy mà chỉ có mấy chục tệ, hồi đại học tôi thường xuyên ghé tới."

Ngữ khí của cậu ấy nhẹ nhàng hiếm thấy.

Lúc đầu tôi không mấy hứng thú, nghe cậu ấy nói một hồi tự nhiên lại háo hức.

Nào ngờ đến nơi mới phát hiện quán ăn kia đã đóng cửa từ lâu.

"Quán này đóng cửa từ năm ngoái rồi." Chủ tiệm trà sữa bên cạnh thò đầu ra khỏi quầy hàng.

Hứa Tri Niên ngẩn người: "Năm ngoái đã đóng cửa?"

"Đúng vậy, chủ quán hình như về quê rồi." Chủ tiệm trà sữa nói.

"Vậy à......" Hứa Tri Niên cúi đầu, có chút hụt hẫng.

Chủ tiệm trà sữa hỏi cậu ấy: "Tiểu ca muốn tới chỗ tôi mua ly trà sữa không?"

Hứa Tri Niên lắc đầu định từ chối.

Tôi đi qua nói với chủ tiệm trà sữa: "Tôi mua một ly."

Chủ tiệm trà sữa lập tức nhiệt tình hẳn lên: "Được, lập tức làm cho anh."

"Giờ tôi mới nhận ra...... đã ba năm trôi qua rồi." Hứa Tri Niên nói, "Rất nhiều thứ không còn như xưa nữa."

Tôi nói: "Tiệm này chắc chắn bị lỗ vốn nên mới phải đóng cửa."

Hứa Tri Niên hỏi: "Hả? Tại sao?"

"Thì lúc nãy cậu nói một tô canh chua cá to như vậy mà chỉ bán mấy chục tệ, không đủ trả chi phí. Chủ quán về quê biết đâu còn lời được ít tiền."

Hứa Tri Niên: "......"

Một lát sau cậu ấy mới phản ứng được: "Anh chỉ an ủi tôi thôi."

Tôi nói: "Không có."

Hứa Tri Niên có vẻ không tin lắm.

Không lâu sau trà sữa đã làm xong.

Tôi trả tiền rồi nhét trà sữa vào tay Hứa Tri Niên.

Hứa Tri Niên ngẩn ra: "Anh muốn tôi cầm giúp anh à?"

Tôi liếc nhìn cậu ấy: "Mua cho cậu đó."

Hứa Tri Niên kinh ngạc nhìn xuống trà sữa trong tay: "Cho tôi?"

Tôi gật đầu: "Ừ."

Hứa Tri Niên hỏi: "Anh không uống sao?"

Tôi nói: "Tôi không khát."

Dừng một chút, tôi lại bổ sung một câu: "Đây mới là an ủi cậu."

Tôi phát hiện Hứa Tri Niên thật sự rất dễ dụ.

Một ly trà sữa vào bụng, tâm tình của cậu ấy liền vui vẻ hẳn lên.

"Tôi nhớ ra rồi, lúc nãy trên đường chúng ta tới đây có một quán đồ nướng, cũng là nơi trước kia tôi hay ghé, quán đó vẫn còn mở!"

Aizzz.

Khi bị cậu ấy kéo đi, tôi nhịn không được nghĩ.

Chỉ sợ cậu ấy là đồ ngốc thôi.

Hứa Tri Niên nói là quán nướng nhưng thật ra chỉ là quán ven đường, trước cửa đặt một cái lò nướng, bên cạnh là mấy bộ bàn ghế.

Tên quán là "BBQ ngoài trời".

Khi chúng tôi đến, chủ quán đang lật mấy xiên thịt nướng trên vỉ.

Hứa Tri Niên nói muốn học tay nghề nướng xiên que của chủ quán nên chạy tới nhìn.

Không lâu sau gió nổi lên, khói tỏa mù mịt.

Cậu ấy bị sặc ho khan hai tiếng, đáng thương chạy về, đáy mắt còn phảng phất sương mù.

"Suýt nữa thì chảy nước mắt rồi." Cậu ấy sụt sùi kể lể.

Tôi thấy cậu ấy nước mắt đầm đìa thì rất cầm thú mà nghĩ.

Dáng vẻ cậu ấy khóc lên.

Hình như càng đẹp hơn.

Loại quán nhỏ ven đường này tôi sẽ không tới.

Tôi có bệnh thích sạch sẽ, cảm thấy không quá vệ sinh.

Nhưng Hứa Tri Niên tự tay cầm mấy xâu thịt đưa cho tôi: "Anh thử đi, ăn ngon lắm."

Tôi do dự mấy giây rồi nhận lấy, chậm rãi cắn một miếng.

Cũng đâu thể không nể mặt cậu ấy.

Thịt nướng vào miệng, tôi không khỏi nheo mắt.

Quả thật nướng lên ăn rất ngon.

Vị thịt tươi mềm, nướng cũng chín tới, hương vị cực kỳ hoàn hảo.

Bảo sao ba năm rồi mà Hứa Tri Niên vẫn nhớ rõ.

Tôi nhất thời nhịn không được ăn thêm hai xâu.

Chuyện này không thể trách tôi được.

Ai bảo Hứa Tri Niên cứ ở bên cạnh đưa thịt nướng cho tôi chứ.

Hậu quả của việc ăn nhiều đồ nướng chính là ban đêm tôi bắt đầu đau dạ dày.

Chị Vương vừa đưa thuốc cho tôi vừa nhắc: "Thịt nướng dầu mỡ như thế Tiểu Khương sao có thể ăn nhiều được, từ nhỏ dạ dày của cậu đã không tốt, trước kia công việc bận rộn thường xuyên quên ăn cơm, đau dạ dày đã nhiều năm như vậy mà vẫn chữa không hết......"

Tôi bị cằn nhằn đến bó tay toàn tập: "Em biết rồi chị Vương, sau này em sẽ chú ý."

"Lần nào cũng nói thế mà có thấy cậu nghe lời gì đâu." Chị Vương nhìn tôi uống thuốc xong mới yên tâm.

Hứa Tri Niên rất áy náy.

Sau khi chị Vương đi, cậu ấy ngây ngẩn nhìn bụng tôi chằm chằm.

Biểu cảm khổ đại cừu thâm kia khiến tôi cảm thấy mình không phải bị đau dạ dày.

Mà là một bà bầu mang thai mười tháng.

"Thật xin lỗi, tôi không biết anh bị đau dạ dày." Hứa Tri Niên nhỏ giọng nói.

Tôi nói: "Không trách cậu, tôi cũng không nói với cậu mà."

Hứa Tri Niên hỏi: "Giờ anh thấy sao rồi? Dạ dày còn đau không?"

Tôi ăn ngay nói thật: "Còn hơi đau."

"Vậy......" Hứa Tri Niên ngẩng đầu nhìn tôi, "Tôi xoa giúp anh nhé?"

Tôi: "?"

Ánh mắt của cậu ấy trong trẻo, thần sắc ngây thơ, một chút biểu lộ khác cũng không có.

Thấy tôi nhìn, cậu ấy gãi đầu nói: "Khi còn bé mỗi lần tôi đau bụng thì bà tôi đều xoa xoa, rất mau hết."

"Không cần tôi đột nhiên không thấy khó chịu nữa chắc là thuốc có tác dụng rồi." Tôi cấp tốc từ chối cậu ấy.

Lúc bôi thuốc cho cậu ấy, cậu ấy đưa lưng về phía tôi nên không phát hiện được gì.

Giờ mà để cậu ấy xoa bụng cho tôi mấy cái, chúng tôi mặt đối mặt, ngộ nhỡ......

Tôi nói là ngộ nhỡ, mặc dù tôi cảm thấy mình chưa đến nỗi chịu không được kích thích như thế, nhưng mọi chuyện luôn có ngộ nhỡ.

Ngộ nhỡ tôi có phản ứng sinh lý thì còn biết giấu mặt vào đâu.

Mà Hứa Tri Niên vẫn chẳng hay biết gì về chuyện này, còn hiếu kỳ hỏi: "Lúc nãy anh uống thuốc gì thế, hiệu quả nhanh vậy sao? Tôi phải để dành mấy hộp mới được."

Ánh mắt tôi nhìn cậu ấy càng thêm phức tạp.

Tôi cảm thấy Hứa Tri Niên thật sự là đồ ngốc.

Dưới ánh mắt phức tạp của tôi, Hứa Tri Niên chậm chạp đứng lên.

Tôi tưởng cậu ấy muốn lên lầu về phòng, kết quả cậu ấy lại đi về hướng phòng bếp.

Tôi vô thức hỏi: "Cậu đói à?"

"Không phải." Cậu ấy quay đầu trả lời: "Tôi nhớ trong bếp có táo đỏ và hạt sen, tôi đi nấu cho anh một bát cháo táo đỏ hạt sen, rất tốt cho dạ dày."

Tôi nói: "Đã trễ lắm rồi, không cần phiền như vậy."

"Không phiền." Hứa Tri Niên nói, "Đều tại tôi dẫn anh đi ăn đồ nướng nên mới...... Không làm gì tôi sẽ thấy áy náy lắm."

Tôi không thể làm gì khác hơn là để cậu ấy đi.

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà uống cháo cậu ấy nấu xong dạ dày quả nhiên thoải mái hơn.

Ban đêm tôi không uống thuốc ngủ mà lại ngủ ngon hiếm thấy.

Ngày hôm sau tôi bị đánh thức.

Dưới lầu rộn ràng, hình như có tiếng phụ nữ đang nói chuyện với chị Vương.

Xuống lầu mới phát hiện em họ Khương Sênh Sênh của tôi đến.

"Ca! Anh thân yêu! Anh họ yêu dấu! Anh hãy tốt bụng cho em ở lại đây đi!"

Khương Sênh Sênh vừa thấy tôi thì chỉ hận không thể nhào tới ôm đùi.

Bị tôi dùng ánh mắt giết người chặn lại, nó mới chịu ngồi xuống ghế sa lon.

Tôi xoa xoa cái đầu đau nhức.

"Em không ở nhà mà đến đây tìm anh làm gì?"

Khương Sênh Sênh bắt đầu kể khổ với tôi: "Ca, anh không biết đâu, dạo này mẹ em chẳng biết nghe lời ai mà nhất định bắt em đi xem mắt! Mỗi lần em về nhà, bà lại cầm một đống ảnh chụp hỏi em người này thế nào người kia đẹp không. Mẹ nó chứ, em mới tuổi chứ mấy! Vừa tốt nghiệp đại học thôi! Vẫn là một nụ hoa chớm nở mà! Bà vội vã tìm đối tượng như vậy là sợ em không gả đi được hay sao?!"

Tôi nói: "Mẹ em sợ cũng có lý."

Khương Sênh Sênh: "?"

Khương Sênh Sênh: "Ca, anh nói gì đó?"

Tôi: "Anh nói em quá ồn ào."

Khương Sênh Sênh không buông tha: "Anh đừng nói lảng sang chuyện khác, rõ ràng anh mới nói em không gả đi được!"

Tôi: "Đây không phải anh nói mà em tự nói."

Khương Sênh Sênh: "Anh chính là có ý này."

Tôi: "Ừ, anh chính là có ý này, sao em còn phải lặp lại chứ."

Khương Sênh Sênh: "?"

Khương Sênh Sênh: "Em mới !"

Tôi: " mà còn chưa một lần yêu đương."

Khương Sênh Sênh: "Anh còn dám nói em sao!"

Khương Sênh Sênh: "Em không có bạn trai, bộ anh có chắc."

Tôi: "......"

Tôi chẳng còn lời nào để nói.

Tôi thực sự không có.

Khương Sênh Sênh nói tiếp: "Ca, năm nay anh rồi."

Khương Sênh Sênh: "Anh biết bây giờ trong tiểu thuyết gọi anh là gì không?"

Tôi chần chờ: "Bá tổng?"

"Không phải." Khương Sênh Sênh nói, "Người như anh bây giờ đều được gọi là trai già hào môn."

Tôi: "?"

"Hào môn" và "trai" thì tôi có thể hiểu được.

"Già" là ý gì?

Tôi: "Anh không già."

Khương Sênh Sênh: "Anh rồi."

Tôi: " sao có thể gọi là già."

Khương Sênh Sênh: "Anh chả biết gì cả, dạo này văn vườn trường đang thịnh hành, đều là cấp quen nhau, cấp yêu nhau, tốt nghiệp đại học thì kết hôn, người sắp như anh trong tiểu thuyết đã thành trai già rồi."

Tôi hừ lạnh một tiếng: "Em tốt nghiệp đại học cũng chưa tìm được người kết hôn đâu."

Khương Sênh Sênh: "......"

Cuối cùng Khương Sênh Sênh bại trận.

"Ca, đều là người một nhà cả mà, chúng ta cần gì phải tổn thương nhau chứ!"

Khi Hứa Tri Niên rời giường xuống lầu thì tôi và Khương Sênh Sênh đang ở giai đoạn chấm dứt tổn thương nhau, bắt tay giảng hòa.

"Khương tiên sinh, dạ dày anh đỡ hơn chút nào chưa, có cần tôi nấu cho anh thêm chén cháo......"

Cậu ấy còn chưa dứt lời thì đã nhìn thấy Khương Sênh Sênh, sau đó thoáng sửng sốt: "...... Có khách sao?"

Thấy Hứa Tri Niên, Khương Sênh Sênh cũng sửng sốt.

Sau đó ánh mắt nó bỗng chốc sáng lên, phấn khởi nhào tới.

Khương Sênh Sênh: "Ca! Rốt cuộc anh cũng mang chị dâu về cho em rồi sao!"

Truyện Chữ Hay