--Dịch : Autumnnolove--
CHƯƠNG
Sau đó, Lạc Ninh và mọi người cùng bước vào Viện y học cổ truyền Tinh Hoa. Dược liệu được trồng ở khắp nơi trong sân lớn, còn có một vài loại có tuổi đời rất cao. Gần đây Lạc Ninh muốn làm thuốc viên nên vẫn luôn tìm kiếm những dược liệu có niên đại nhất định, mặc dù Liễu Hồng Tuyết đã hỗ trợ cô nhưng vẫn không đủ.
Viện trưởng Từ làm người hướng dẫn, đưa mọi người đi tham quan bên trong Viện y học cổ truyền và phòng sưu tập những quyển sách viết về y học cổ truyền. Sau đó còn dẫn mọi người đến gặp một thầy thuốc già để xem bệnh.
Tầng y học cổ truyền này của Tinh Hoa Sơn Tự thật ra rất ít người tới làm khảo hạch để qua cửa tham quan, đa phần vẫn là nghe danh mà đến xem bệnh. Nhóm chuyên gia mỗi tháng đều sẽ thay phiên nhau công bố những con số ra ngoài, dành cho những người mắc phải các chứng bệnh tương đối nghiêm trọng.
Màn ảnh phát sóng trực tiếp vẫn luôn đi theo quay cảnh tham quan của mọi người. Lạc Ninh nói với đạo diễn một tiếng rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Tuân, hai người liền trốn đi. Đạo diễn còn có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể yểm trợ cho bọn họ mà thôi. Phát sóng trực tiếp cố ý không quay đến hai người, tuy rằng bình luận trên sóng đều kêu gào muốn nhìn thấy "ba ba Lạc" và Lục thần.
Kỷ Tinh Hành nhìn thấy hai người trốn đi trong lòng cũng rất hụt hẫng. Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy Thời Ký đang ngồi ở cuối dãy hành lang cách đó không xa, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Lạc Ninh. Anh nhấc chân bước tới, đồng thời cố ý gật đầu với đạo diễn một cái, để đạo diễn không cần quay tới anh.
Trên đầu đạo diễn toàn là vạch đen, người khác hận không thể xuất hiện trên sóng nhiều một chút, ba đứa này thì ngược lại không cần, quả nhiên là tự do phóng khoáng...
Kỷ Tinh Hành đi đến ngồi bên cạnh Thời Ký, lạnh giọng nói: "Hôm nay đột nhiên cậu xuất hiện ở đây là tới vì Ninh Ninh sao?"
Thời Ký nhàn nhạt liếc anh một cái, "Tôi nhớ rõ là cậu và Lạc Ninh đã không còn quan hệ gì nữa rồi, cho nên cậu có cảm thấy bản thân đang xen vào việc của người khác quá không?"
Kỷ Tinh Hành lạnh lùng nhìn anh ta, "Cho dù chúng tôi không còn ở cạnh nhau nữa cũng không tới lượt cậu."
Thằng nhóc này mang đến cho anh cảm giác nguy cơ nói không nên lời, nhưng vẫn chưa bằng tên Lục tâm cơ kia đâu. Hứ, không đúng, hai tên này đều không phải thứ tốt đẹp gì.
"Sau này, tốt hơn hết là cậu nên tránh xa Ninh Ninh một chút, nếu không tôi cũng không ngại ra tay với cậu đâu". Giọng điệu của anh mang theo vài phần cảnh cáo. Đối với những thành phần bất hảo bên cạnh Lạc Ninh, anh thật sự không muốn nhìn thấy.
Thời Ký cũng lạnh lùng nhìn lại; "Vậy cậu có thể thử xem."
"Hừ, chúng ta cùng chờ xem". Kỷ Tinh Hành hừ lạnh.
Ánh mắt Thời Ký lúc nhìn Kỷ Tinh Hành mang theo vài phần sắc lạnh, thằng nhóc này trước kia không biết trân trọng người ta, bây giờ hiểu ra cũng vô dùng, đáng đời!
Anh ta lại xoay đầu và nhìn ra sân, dường như đang bị cái gì đó thu hút. Kỷ Tinh Hành thấy vậy cũng không để ý nữa, dù sao anh vẫn sẽ luôn nhìn chằm chằm thằng nhóc này, lúc này mới đứng dậy rời đi.
–Wattpad: autumnnolove–
Bên kia, Lạc Ninh và Lục Tuân cùng đi tìm viện trưởng Từ. Lục Tuân thấy thái độ của cô thì hỏi: "Em muốn gia nhập Viện y học cổ truyền Tinh Hoa sao?"
Rõ ràng, anh ta rất hiểu Lạc Ninh.
Lạc Ninh gật đầu: "Ừm, muốn gia nhập rồi, sẵn tiện hỏi viện trưởng Từ thử xem có thể bán hoặc trao đổi vài loại dược liệu có niên đại hay không."
Lục Tuân hỏi: "Em muốn làm thuốc viên sao?"
Lạc Ninh nhướng mày, "Thầy Lục, đúng là anh rất hiểu tôi."
Cô làm cái gì, dường như anh ta đều có thể đoán trước được. Ngoài việc cho rằng anh ta thực sự hiểu cô, cô không tìm được lí do nào cả.
Nhưng vì sao anh ta có thể hiểu rõ cô như vậy?
Có rất nhiều thứ cô bày ra trước mặt mọi người chính là được học hỏi và tích lũy khi xuyên đến các thế giới khác nhau, cho dù Lục Tuân đã từng điều tra qua tư liệu về cô cũng không thể nào tra ra được.
Lục Tuân gật đầu, nở một nụ cười: "Đúng vậy, tôi rất hiểu em đó."
Lạc Ninh rất nhạy bén, đột nhiên có một suy đoán khó có thể tưởng tượng được. Cô lập tức quay đầu nhìn Lục Tuân, thăm dò anh ta: "Y học cổ truyền...chẳng lẽ anh không phải học được từ thế giới này?"
Lục Tuân ngẩn người, bật cười: "Em quả nhiên vẫn luôn thông minh cơ trí."
Con ngươi Lạc Ninh co rút: "Anh cũng xuyên qua rồi sao?"
Lục Tuân biết cô vẫn chưa nhớ lại, chỉ là suy đoán mà thôi, nhưng lại không phủ định: "Ừm."
Lạc Ninh chỉ vào chính mình, "Mà còn nhận ra tôi?"
"Đúng vậy, lần nào chúng ta cũng liên quan đến nhau". Lục Tuân gật đầu.
Lạc Ninh chau mày: "Vậy anh là ai? Vì sao tôi chẳng nhớ gì hết nhỉ?"
Mỗi một thế giới mà cô xuyên qua, cũng đều mang tên Lạc Ninh.
Lục Tuân thành thật trả lời: "Vẫn là Lục Tuân."
Anh lại thở dài: "Tình cảm và ký ức của em sau khi trở về nơi này chắc là bị phong bế hoặc là mất đi rồi, cho nên không nhớ rõ tôi."
Anh cũng nhờ sau lần tai nạn xe cộ đó mà từ từ tìm lại được chút ký ức rời rạc. Nhưng khi đó anh hoàn toàn không nhớ rõ những cảm xúc khi xuyên đến các thế giới làm nhiệm vụ. Lại vì chuyện ngoài ý muốn lần trước mới có thể nhớ lại toàn bộ. Cũng khó trách từ sau khi Lạc Ninh cứu anh, anh liền nhịn không được mà muốn để ý đến cô. Ràng buộc nhau nhiều kiếp như vậy, không phải nói mất trí nhớ là có thể xóa sạch.
Lạc Ninh nghe anh ta nói như vậy cũng cảm thấy chuyện này rất có khả năng là như vậy, thật sự trước đó cô cũng có cảm giác giống như mình đã quên mất thứ gì rất quan trọng.
Lục Tuân tươi cười nhìn Lạc Ninh, anh đang chờ cô tiếp tục hỏi trước kia quan hệ của hai người là như thế nào. Lạc Ninh đúng là rất muốn hỏi, nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt đầy tình ý của Lục Tuân, còn có cả sự cưng chiều như một thói quen, cô cảm thấy có thứ gì đó đang nứt toạc trong lòng.
Kết hợp với thái độ của Lục Tuân đối với cô trong khoảng thời gian này, còn có đêm đó anh ta nói rằng thật sự đã động tâm rồi. Mà thứ duy nhất cô bị phong bế hoặc mất đi chính là tình cảm, vậy chỉ có thể cho thấy rằng, quan hệ của cô và Lục tuân khi làm nhiệm vụ ở các thế giới kia chắc chắn không bình thường. Thậm chí có thể là người yêu.
Đầu óc cô lúc này rất rối loạn, không muốn lập tức phá vỡ quan hệ hiện tại của bọn họ. Vì vậy thay đổi những câu muốn hỏi thành, "Vì sao anh phải làm nhiệm vụ?"
"Tất nhiên, nếu không tiện thì anh có thể không nói". Nếu đây là bí mật của Lục Tuân, cô sẽ không truy hỏi đến cùng.
Lục Tuân cười cười, "Trong trí nhớ của tôi thì đó là vì đổi mệnh."
"Lần đó tôi xảy ra tai nạn xe cộ, theo lý thuyết thì hẳn là chết rồi. Nhưng đột nhiên có một hệ thống xuất hiện trói định tôi vào đó."
"Chỉ cần tôi xuyên qua các thế giới làm nhiệm vụ, tích góp đủ công đức, tôi có thể dùng để đổi lại sinh mệnh của mình."
"Vừa hoàn thành xong nhiệm vụ thì tôi lập tức sống lại". Anh ta cũng không hề giấu giếm. Tuy rằng ký ức của anh vẫn còn thiếu hụt, nhưng anh cảm thấy chắc chắn những thứ đó rất quan trọng.
Lạc Ninh như lâm vào trầm tư, hỏi: "Thì ra là thế, vậy lúc anh chấp hành xong nhiệm vụ và trở về cũng chính là lúc xảy ra tai nạn xe cộ sao?"
Lục Tuân gật đầu: "Đúng vậy!"
"Chẳng lẽ em không giống vậy sao?". Anh hỏi.
Lạc Ninh trầm mặc hồi lâu, cũng nói thật với anh ta: "Ừm, tôi không giống vậy, tôi trở về trước anh vài ngày."
Cô không tự chủ mà cảm thấy Lục Tuân sẽ không hại cô, anh ta rất đáng giá để cô tin tưởng. Nhưng dù sao thì cô cũng tạm thời không có ý định tiết lộ thêm điều gì nữa, chẳng hạn như trước khi thế giới này biến thành thế giới thật thì bọn họ đều là những nhân vật trong một quyển sách.
Lục Tuân khá bất ngờ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Nếu nói như vậy, những điểm khó hiểu của anh lúc này cũng đã được khai thông.
"Tuy rằng thời gian không trùng khớp, nhưng nói gì đi nữa thì đây cũng là duyên phận giữa chúng ta."
Lục Tuân mỉm cười nhìn Lạc Ninh, tiếp tục nói: "Trên thế giới này, gặp chuyện như vậy chắc cũng chỉ có hai chúng ta thôi."
Điểm này anh ta dám khẳng định.
Lạc Ninh bật cười: "Đúng là có duyên, anh đang muốn nói cho tôi biết anh rất đáng tin sao?"
Lục Tuân cũng bật cười: "Đúng vậy, bất kể khi nào em đều có thể tin tưởng tôi."
"Tôi cũng sẽ luôn tin tưởng em". Anh ta lại nhấn mạnh.
Lạc Ninh nhìn ra ý tứ của anh ta, lườm anh ta một cái rồi không nói gì nữa. Nhưng ít nhất lần ngả bài này cũng khiến cho quan hệ của hai người gần lại không ít.
Một lúc lâu sau, Lạc Ninh mới lên tiếng: "Tôi tin rằng mình sẽ tìm được phần ký ức bị mất kia."
Lúc ấy, cô sẽ nghiêm túc đối mặt và cân nhắc về mối quan hệ với Lục Tuân.
Lục Tuân là người thông minh, vừa nghe liền hiểu ngay: "Tôi cũng tin tưởng em sẽ nhớ lại mọi chuyện."
Anh ta lại nói thêm: "Tôi chờ em nhớ lại, bao lâu tôi cũng chờ!"
Lạc Ninh nhoẻn miệng cười: "Vậy cảm ơn thầy Lục trước!"
CHƯƠNG
Trong vườn, sau khi Kỷ Tinh Hành rời đi, Bạc Tương Tương lập tức xuất hiện trước mặt Thời Ký. Bên này không có phát sóng trực tiếp nên cô cũng không chút lo sợ. Thời Ký nhìn thấy Bạc Tương Tương xuất hiện thì rất ngạc nhiên nhìn cô ta.
Bạc Tương Tương liếc mắt đưa tình với Thời Ký: "A Ký, anh cố tình đến đây để gặp em sao?"
Sau đó, cô chủ động đến ngồi sát bên Thời Ký, không nhìn thấy sự kỳ lạ toát ra từ trong đáy mắt của đối phương. Cô lại thấp giọng nói: "Chuyện anh đổi tên, em sẽ không nói với ai đâu."
Vừa rồi cô đã tình cờ nhìn thấy tên được ghi trên bệnh án là Thời Ký. Thời Ký vốn đang định đứng dậy rời khỏi thì đột nhiên nghe thấy những lời này, lập tức thu hồi động tác.
"Ừm, cảm ơn!"
Bạc Tương Tương nở một nụ cười mà cô tự cho rằng rất quyến rũ, trừng mắt như thể đang giận hờn anh ta: "Quan hệ giữa chúng ta còn cần phải nói lời cảm ơn sao?"
Thời Ký bị cái nhìn này của cô làm cho nổi hết cả da gà. Anh ta nhàn nhạt hỏi lại: "Chúng ta có quan hệ gì?"
Mặt Bạc Tương Tương đỏ lên, lại giận yêu lườm anh ta một cái: "Đồ quỷ sứ, đã có quan hệ vợ chồng với người ta rồi còn cố ý hỏi như vậy nữa."
Thời Ký: "..."
Anh ta che miệng, ho khan vài tiếng: "Chuyện là...lần này tôi đến đây để chữa bệnh."
Bạc Tương Tương lập tức sốt sắng quan tâm nhìn anh ta, "Anh làm sao vậy? Đừng làm em sợ mà!"
Thời Ký đáp lại: "Như những gì Lạc Ninh nói, dạo gần đây tôi cảm thấy tim không được thoải mái cho lắm."
Bạc Tương Tương nghe anh ta nói như vậy, lo lắng hỏi: "Vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Y thuật của Lạc Ninh rất giỏi, chắc là có thể giúp tôi chữa khỏi". Lúc Thời Ký nhắc tới Lạc Ninh, đáy mắt anh ta dịu đi vài phần.
Bạc Tương Tương không chú ý đến ánh mắt anh ta, "Vậy thì tốt rồi!"
Thân phận của Thạch Ký không hề đơn giản, lần trước anh ta trốn thoát khỏi đảo hoang, lần này dùng thân phận chủ tịch của một công ty niêm yết trở về, cô cũng không thể buông tay. Lý do cô biết được thân phận của Thời Ký là vì cô mới vừa dùng di động để đọc các bình luận bên dưới weibo chính thức của chương trình tạp kỹ.
Một số người đã nhắc đến thân phận của Thời Ký, thiên tài đầu tư trẻ tuổi nhất ở nước ngoài, chủ tịch của một công ty niêm yết mới từ nước ngoài trở về. Còn đang chuyển dần sản nghiệp trở về nước, trọng tâm phát triển trong tương lai sẽ ở trong nước. Còn có người đào ra tin tức ba của Thời Ký chính là quý tộc ở một nước châu Âu nào đó, thực lực gia tộc rất mạnh.
Cô cũng thật sự có chút thích Thạch Ký, hơn nữa sau này anh ta trở về có thể chống lưng cho cô về sau, tất nhiên cô sẽ hy vọng bệnh tình của anh ta có thể chữa được.Nhưng mà đối với người chữa trị trực tiếp cho anh ta thì cô không hài lòng lắm.
Cô lập tức thử thăm dò anh ta: "A Ký, anh và Lạc Ninh là bạn học cấp ba sao?"
"Ừm!". Thời Ký gật đầu.
"Sao em lại không biết nhỉ? Anh và cô ta rất thân thiết với nhau sao?". Bạc Tương Tương nghe vậy thì càng thêm không hài lòng.
Thời Ký trả lời: "Chỉ xem như quen biết thôi, có chuyện gì sao?"
Bạc Tương Tương bĩu môi nói: "Em không thích Lạc Ninh, cô ta quá giả tạo, anh đừng bị cô ta lừa gạt."
Kiểu gì cũng không được để cho Thời Ký tiếp xúc quá nhiều với Lạc Ninh, để người phụ nữ đó câu kéo được anh ta thì phải làm sao bây giờ?
Tuy rằng cô tin tưởng Thạch Ký không thể chống cự lại được sự hấp dẫn của mình, nhưng đàn ông đều thích vụиɠ ŧяộʍ, cô vẫn nên đề phòng một chút.
"Chẳng phải lúc ở trên đảo em đã nói với anh rồi sao? Cô ta thường xuyên ăn hiếp em lắm, còn cố ý đoạt mất ống kính của em nữa."
"Lúc đó, những người của anh ở trên đảo đều bị bắt hết. Em vẫn luôn lo lắng cho anh, bây giờ thấy anh đã an toàn trở về, em cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi."
Một tia lạnh lùng xẹt qua trong mắt Thời Ký, nhưng sắc mặt của anh ta vẫn không thay đổi: "Vậy cô muốn như thế nào?"
Bạc Tương Tương nói: "A Ký, trước giờ em chưa từng nghe thấy Lạc Ninh biết y thuật gì cả. Hay là anh vẫn nên để cho viện trưởng Từ chữa trị giúp anh đi."
Thời Ký thở dài: "Vừa rồi tôi đã hỏi viện trưởng Từ rồi, ông ấy nói bệnh này của tôi chỉ có Lạc Ninh mới có thể nắm chắc thôi, cho nên không đổi được."
Bạc Tương Tương thấy anh ta không có ý định đổi Lạc Ninh, trong lòng rất buồn bực nhưng trên mặt vẫn treo một nụ cười.
"Vậy anh cứ để cho Lạc Ninh chữa trị đi, em chỉ muốn thân thể của anh tốt lên thôi". Giọng điệu của cô rất thân mật.
Thời Ký mỉm cười: "Cô thật tốt bụng!"
Bạc Tương Tương lại giận yêu mà lườm anh ta một cái: "Sao anh lại không gọi em là Tương Tương nữa?"
Sau đó cô ta tiến lại sát, thanh âm mang theo vài phần trách móc: "Em chỉ thích anh gọi em như vậy thôi."
Thời Ký lập tức đứng lên, tránh cho cô dựa sát thân thể vào. Phát hiện động tác của mình có chút đường đột, vì thế ho khan lên một tiếng. Anh ta giải thích: "Xin lỗi, dạo gần đây tôi hơi dị ứng với nước hoa, vừa ngửi được mùi sẽ lập tức ho khan."
Trước khi Bạc Tương Tương qua đây ngồi đã cố ý xịt chút nước hoa, bây giờ không khỏi cảm thấy hối hận, sớm biết như vậy đã chẳng xịt rồi. "Không sao đâu, em không tới gần anh là được mà."
Thời Ký hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"
Bạc Tương Tương không vui hỏi lại: "Không có chuyện gì thì không thể tới tìm anh sao? Sao hôm nay trông anh có vẻ kỳ lạ vậy?"
Càng nhìn cô càng cảm thấy Thời Ký có gì đó không ổn, trước kia anh ta luôn rất nhiệt tình với cô, vừa nhìn thấy cô liền nóng lòng ăn sạch sành sanh. Hơn nữa, trước kia anh ta có vẻ gì đó rất xấu xa, cô cũng thích phong cách của anh ta như vậy. Nhưng hôm nay anh ta lại quá mức lãnh đạm, cũng không nhiệt tình với cô cho lắm.
Thời Ký trả lời: "Tôi sợ người khác thấy được sẽ nói xấu, như vậy không tốt cho cô."
Bạc Tương Tương cảm thấy cũng đúng, dù sao thân phận của anh ta không chỉ đơn giản là chủ tịch của một công ty, cẩn thận một chút là chuyện nên làm.
"A Ký, Lạc Ninh kia vẫn luôn ức hiếp em. Cô ta còn lôi kéo hai người phụ nữ kia cùng nhau cô lập em, anh phải giúp em mới được."
Thời Ký hỏi: "Vậy cô muốn tôi làm gì?"
Đầu óc Bạc Tương Tương nhanh nhạy nghĩ ra chủ ý: "A Ký, hay là anh giả vờ theo đuổi Lạc Ninh đi, khi nào bệnh tình của anh tốt lên thì anh cứ công khai đá cô ta."
Nếu Thạch Ký và Lạc Ninh không tránh khỏi phải tiếp xúc với nhau, còn không bằng để anh ta chơi Lạc Ninh một vố. Chỉ cần theo đuổi được Lạc Ninh, cô sẽ tạo cơ hội cho quan hệ của hai người được công khai. Sau đó Thời Ký đá Lạc Ninh, như vậy cộng đồng mạng chẳng những sẽ xem thường Lạc Ninh mà ngay cả nam thân và Kỷ Tinh Hành cũng có thể sáng mắt ra, nhìn xem người phụ nữ này không phải loại tốt lành như bọn họ vẫn nghĩ.
Thời Ký híp mắt lại, sự lạnh lùng trong mắt càng sâu, trên mặt vẫn nở một nụ cười: "Được, tôi sẽ làm theo ý cô."
Lúc Bạc Tương Tương đứng lên nhìn sang anh ta thì thần sắc trong mắt anh ta đã được thu lại, chỉ còn ý cười tràn ngập. Mặt cô lại đỏ lên: "A Ký, anh thật tốt với em."
Đúng lúc này, có người đi về phía bọn họ. Bạc Tương Tương chào Thời Ký một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Nếu như Thạch Ký không có thân phận là thủ lĩnh của Quốc Tế Hắc Minh thì cô cũng không ngại mà công khai quan hệ với anh ta. Nhưng anh ta vẫn còn thân phận hắc đạo này, cô không có ý định có quan hệ gì với anh ta ngoài mặt. Nhỡ đầu ngày nào đó thân phận của anh ta bị bại lộ trong nước, cô cũng sẽ bị liên lụy. Chỉ lợi dụng anh ta ở sau lưng yêu thương và che chở cho cô là đủ rồi.
Thời Ký trầm ngâm nhìn Bạc Tương Tương rời đi, ngồi thêm một lúc nữa cũng rời khỏi nơi này.
–Dịch: Autumnnolove–
Bên kia, Lạc Ninh và Lục Tuân đã tìm được viện trưởng Từ. Trước tiên, hai người bày tỏ ý nguyện muốn gia nhập Viện y học cổ truyền của Tinh Hoa Sơn Tự khiến cho viện trưởng Từ rất vui mừng.
"Tốt, Viện y học cổ truyền của chúng ta đang thiếu những người trẻ tuổi có tinh thần xông xáo như các cháu."
Sau đó đưa cho hai người một tờ phiếu thông tin, chờ sau khi lập hồ sơ xong thì hai người đã chính thức trở thành một thành viên ở Viện y học cổ truyền Tinh Hoa.
Lại nói chuyện qua chuyện khác, Lạc Ninh trực tiếp hỏi: "Viện trưởng Từ, cháu thấy Viện y học cổ truyền Tinh Hoa trồng không ít dược liệu có niên đại cao, không biết có bán ra ngoài không?"
Viện trưởng Từ trả lời: "Loại dược liệu có niên đại cao thế này rất khó tìm, cho nên nói chung là chúng ta vẫn không bán ra ngoài."
"Sao vậy?". Ông hỏi ngược lại.