--Dịch : Autumnnolove--
CHƯƠNG
Các khách mời và thực tập sinh đều rất ngạc nhiên khi thấy hai người đều đã nhận biết được tên của các loại dược liệu, thậm chí còn nói được dược tính và tác dụng của chúng. Bọn họ vốn cho rằng hai người này cùng lắm chỉ hiểu biết chút chút về y học cổ truyền thôi, không ngờ lại biết nhiều như vậy. Mỗi người Lục Tuân và Lạc Ninh đều phải nhận biết đến mấy chục loại dược liệu ở nơi này. Đổi lại là bọn họ cũng có thể nhận biết được những loại dược liệu đơn giản, chẳng hạn như cây kim ngân hoặc bông cúc, những loại khác bọn họ đều không biết.
"Tiểu Ninh Ninh, thầy Lục, giỏi lắm! Cố lên nào!"
Mọi người đều vui vẻ cổ vũ cho hai người. Ai cũng hy vọng hai người Lạc Ninh có thể thông qua bài khảo hạch để đưa mọi người vào bên trong.
Viện trưởng Từ cũng khá bất ngờ, đây cũng là lần đầu tiên ông gặp được người nổi tiếng có thể phân biệt được nhiều loại dược liệu như vậy. Ông hài lòng mà cười nói: "Ải nhận biết cây thuốc các cháu đã vượt qua, tiếp theo chính là ải xem bệnh."
"Trùng hợp là bên này tôi có vài bệnh nhân đến đây trị bệnh, vừa rồi đã hỏi qua ý kiến của bọn họ rồi, đều đồng ý để các cháu chẩn bệnh."
"Bây giờ tôi sẽ mời mọi người ra ngoài, các cháu thấy được không?". Ông hỏi hai người bọn họ.
Lục Tuân và Lạc Ninh đồng thời gật đầu: "Được!"
Lạc Ninh đã từng xuyên qua hai thế giới cổ đại, học y thuật cùng với một vị ngự y và một vị đại phu tài giỏi lang bạt giang hồ, việc giúp người ta xem bệnh hoàn toàn không thành vấn đề. Còn Lục Tuân, tuy rằng cô không biết vì sao anh ta lại biết y học cổ truyền, nhưng cô cảm giác được y thuật của anh ta nhất định không kém.
–Dịch: Autumnnolove–
Không lâu sau đó, thiếu niên đã mời người bệnh đến. Điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là trong đó cũng có Thời Ký vừa đi vào lúc nãy.
Lạc Ninh và Lục Tuân cùng ngồi xuống chiếc ghế dành cho thầy thuốc, trước mặt là một cái bàn, trên đó đặt một cái gối dùng để kê tay bắt mạch.
Có tổng cộng bốn người đến chẩn bệnh, một người phụ nữ và ba người đàn ông. Người phụ nữ kia được sắp xếp cho Lạc Ninh xem bệnh, Thời Ký cũng không chút do dự mà đi qua chỗ Lạc Ninh.
Hai người đàn ông còn lại đi đến gần Lục Tuân. Trước tiên Lục Tuân quan sát rồi mới bắt mạch cho một người đàn ông trung niên trong đó. Sau đó người thiếu niên sẽ đọc bệnh án của người đàn ông này lên, lại trình chiếu trên màn ảnh phát sóng trực tiếp một lần. Điều này giúp cho khán giả dễ dàng so sánh với nhận định của Lục Tuân.
"Tì vị và dạ dày của anh hoạt động rất kém, trong một tháng thì đã có đến nửa tháng bị đau dạ dày và đi kèm tiêu chảy, cơ thể dễ bị suy nhược."
"Bình thường rất chán ăn, ăn nhiều một chút sẽ cảm thấy bụng trướng..."
Sau khi Lục Tuân bắt mạch cho người đàn ông trung niên thì cũng nói ra triệu chứng bệnh của ông ta. Người đàn ông trung niên ngẩn người, tất nhiên là không ngờ thanh niên trẻ tuổi đẹp trai này có thể dựa vào bắt mạch mà nhìn ra được triệu chứng của mình.
Ông ta gật đầu: "Đúng là tôi đều có các triệu chứng này."
Phán đoán của Lục Tuân và bệnh án mà thiếu niên đưa ra trên màn hình phát sóng trực tiếp không khác nhau lắm.
[ Không ngờ Lục thần còn biết xem bệnh bằng y học cổ truyền, đỉnh của chóp! ]
[ Lục thần chính là Lục thần, hình như không có gì có thể làm khó ảnh hết ]
[ Vip prooooo, Lục thần của em! ]
Viện trưởng Từ lại được dịp bất ngờ lần nữa, hóa ra người trẻ tuổi này rất hiểu về y học cổ truyền.
"Vậy cháu xem bây giờ nên cho thuốc thể nào?". Ông nhìn Lục Tuân và hỏi.
Lục Tuân dùng bút lông trên bàn, viết ra một phương thuốc trên tờ giấy trắng tinh. Sau đó đưa qua, "Viện trưởng Từ xem thử phương thuốc này có được không?"
Viện trưởng Từ xem xong thì gật gù: "Phương thuốc này đúng bệnh đúng thuốc, người bệnh chỉ cần điều trị xong một đợt là có thể thấy được kết quả."
"Bài thuốc này kê rất tốt", ông bổ sung thêm một câu.
–Wattpad: autumnnolove–
Sau đó đến Lạc Ninh chẩn bệnh cho người phụ nữ. Chị ta thoạt nhìn ngoài tuổi, dáng người hơi béo. Thiếu niên cũng đưa bệnh án của người phụ nữ đến trước màn ảnh phát sóng trực tiếp để khán giả xem trước một lần.
Lạc Ninh bắt đầu bắt mạch cho chị ta, đồng thời quan sát mặt và bàn tay của chị ta. Cô là phong thủy sư, ngoài xem bệnh bắt mạch còn có thể kết hợp tướng mạo và tướng tay để chẩn đoán.
"Chị bị dãn phế quản, thường xuyên cảm thấy ngột ngạt và khó thở. Thời gian gần đây, hô hấp càng trở nên khó khăn, hay lo lắng và mất ngủ."
"Rối loạn nội tiết, kinh nguyệt không đều, dẫn đến béo phì..."
Người phụ nữ nghe Lạc Ninh nói xong thì vội vàng gật đầu: "Đúng...đúng, tôi đang ở trong tình trạng này."
"Vậy phải điều trị thế nào?"
Chị ta cảm thấy mặc dù thầy thuốc nữ xinh đẹp này trẻ tuổi, nhưng chỉ cần bắt mạch là có thể hoàn toàn chủ động nói ra hết triệu chứng của chị ta, trông có vẻ rất giỏi. Ít nhất là giỏi hơn một thầy thuốc già trong viện y học cổ truyền lúc trước, vì vậy chị ta nôn nóng hỏi.
Hôm nay cô vừa tới đây, ca bệnh này cũng vừa gặp được, cô Lạc này không thể biết trước hay gian lận được. Viện trưởng Từ cũng cười nói: "Tiểu Lạc, cháu cũng kê một đơn thuốc chữa trị đi."
Lạc Ninh cầm lấy bút lông trên bàn, viết ra một phương thuốc, "Đây là đơn thuốc."
Sau khi cô đưa đơn thuốc qua cho viện trưởng Từ, lại viết lên một tờ giấy khác: "Tình trạng của chị như vậy, tôi đề nghị chị kết hợp thêm một lần ngâm thuốc, hiệu quả sẽ tốt hơn."
Viện trưởng Từ vốn đã bị kinh ngạc sau khi xem xong phương thuốc thứ nhất, bởi vì dùng loại dược liệu quá chuẩn, ngay cả ông cũng không thể kê ra được một bài thuốc như vậy. Lại nhìn đến đơn dược liệu dùng để ngâm, ông nhịn không được phải thốt lên: "Tuyệt vời!"
Sau khi đọc xong, ông lại cười nói: 'Tiểu Lạc, trước đó cháu nói chỉ biết một chút y học cổ truyền thật sự quá khiêm tốn rồi."
"Có thể kê được một bài thuốc tốt như vậy, sao có thể chỉ biết một chút được, rõ ràng là đã quá am hiểu rồi."
Lạc Ninh mỉm cười: "Viện trưởng Từ quá khen rồi."
Viện trưởng Từ nói với bệnh nhân nữ kia: "Phương thuốc mà Tiểu Lạc viết đã quá tốt rồi, phối hợp với trị liệu bằng nước thuốc tắm, trong vòng một tuần là cô có thể cảm nhận được rõ ràng tình trạng bệnh cải thiện."
"Thuốc tắm này còn có tác dụng giảm cân, sau khi trở về cô nhớ phối hợp vận động thêm, như vậy hiệu quả mới nhanh chóng được."
Ông nhận được sự đồng ý của Lạc Ninh nên giữ đơn thuốc lại, yêu cầu người phụ nữ dùng di động chụp lại đơn thuốc, sau đó đích thân đi bốc thuốc.
Người phụ nữ chụp xong bài thuốc thì cảm kích nói: "Cảm ơn viện trưởng Từ, cảm ơn cô Lạc!"
–Fanpage: Bản dịch đồng–
Sau đó, đến lượt Lục Tuân xem bệnh cho một người khác. Bệnh tình của người này tương đối nghiêm trọng, nhưng Lục Tuân vẫn nhìn ra được triệu chứng một cách chính xác. Anh cũng kê một đơn thuốc và đề nghị kết hợp với phương pháp chữa trị bằng tây y để đạt được hiệu quả tốt nhất.
Xem bài thuốc mà anh kê xong, viện trưởng Từ không khỏi cảm thán: "Quả nhiên trò giỏi hơn thầy, tiểu Lục xem ra cũng rất tinh thông y học cổ truyền."
Lục Tuân chỉ cười khiêm tốn mà không nói gì. Viện trưởng Từ cũng giữ lại bài thuốc, để người đàn ông trung niên chụp lại đơn thuốc rồi mới xoay người đi bốc thuốc.
Cuối cùng, đến lúc Lạc Ninh xem bệnh cho Thời Ký. Trước tiên, Lạc Ninh bắt mạch cho anh ta, "Cậu có bệnh tim, gần đây rất hay bị đau thắt ngực."
Mạch tượng cho thấy Thời Ký bị bệnh tim, nhưng cô cảm thấy cơ thể anh ta cô chỗ nào đó rất bất thường.
Thời Ký gật đầu: "Đúng vậy, gần đây mình rất hay bị đau thắt ngực."
Lạc Ninh ngẩng đầu lên quan sát khuôn mặt anh ta, ngạc nhiên khi phát hiện ra rất mơ hồ. Tướng mạo của anh ta không rõ ràng, hình như đang bị thứ gì đó che khuất. Cô lại lật lòng bàn tay anh ta ra xem, tình huống cũng tương tự như vậy.
Lần này, Lạc Ninh dùng linh lực để thăm dò mạch tượng, sau hai lần tỉ mỉ tìm kiếm, cuối cùng cô cũng phát hiện ra vấn đề. Cô chau mày, ánh mắt có phần phức tạp nhìn Thời Ký, nói: "Trong thời gian hai tháng trở lại đây, thỉnh thoảng cậu còn bị hôn mê phải không? Gần đây còn xuất hiện tình trạng trước mắt đột nhiên tối sầm, không nghe thấy gì cả."
Thời Ký rất kinh ngạc: "Chuyện này cậu cũng có thể bắt mạch ra được, lợi hại!"
Anh ta lại cười nói: "Trước kia mình không biết cậu, cũng biết y học cổ truyền, nếu không mình đã sớm tới cửa nhờ cậu chẩn bệnh rồi."
Đây là lần đầu tiên anh ta biết Lạc Ninh còn hiểu biết y học cổ truyền, mà trông có vẻ như trình độ rất cao siêu. Ban đầu, anh ta chỉ định nhân cơ hội xem bệnh này để nối lại liên lạc với cô, bây giờ cơ hội lại chủ động đưa tới trước mặt.
CHƯƠNG
Lúc Lạc Ninh gặp Thời Ký, tất nhiên là vẫn chưa biết gì về y học cổ truyền cả. Cô cười nhạt: "Sau này mình có học thêm một chút, cho nên cậu không biết."
Thời Ký nghiêm túc nhìn cô, hỏi: "Vậy bệnh của mình nên điều trị thế nào?"
Lạc Ninh nhướng mày: "Bệnh tình của có khá phức tạp, chỉ dựa vào thuốc thang sợ là sẽ không trị được tận gốc."
Bệnh tim của đứa nhỏ này cũng không phải sinh bệnh như bình thường, mấy năm nay rốt cuộc cậu ấy đã trải qua những chuyện gì?
Thời Ký khẽ cười: "Vậy còn phải phối hợp với phương pháp điều trị gì nữa?"
'Phối hợp với châm cứu sẽ đạt hiệu quả cao hơn."
Ngoài ra, còn cần phải phối hợp thêm một phương pháp quan trọng nữa, nhưng cô không thể nói ra trước mặt công chúng.
"Cậu có biết không?". Thời Ký nhìn cô đầy hy vọng.
Lạc Ninh cười tinh nghịch: "Biết mà!"
Thời Ký quay đầu nhìn về phía viện trưởng Từ, "Viện trưởng Từ, tôi có thể mời Lạc Ninh trị liệu cho tôi được không?"
Viện trưởng Từ đầu tiên là giật mình, sau đó cười nói: "Chỉ cần Tiểu Lạc đồng ý, tôi tất nhiên không có ý kiến."
"Nhìn ra được y thuật của cháu thật sự rất cao minh."
Vừa rồi ông ta đã bắt mạch cho Thời Ký, đúng là không có cách nào để trị tận gốc cho anh ta. Hiện tại, nếu Lạc Ninh có thể trị được thì tốt rồi. Ông ta có thể làm viện trưởng ở Viện y học cổ truyền Tinh Hoa, hiển nhiên sẽ không ghen ghét người tài, càng muốn đem văn hóa y học cổ truyền phát triển rạng rỡ. Vì vậy, ông rất xem trọng Lạc Ninh và Lục Tuân. Ông ta thậm chí còn có lòng yêu mến người tài, chuẩn bị hỏi xem hai người có nghĩ đến chuyện đến Viện y học cổ truyền Tinh Hoa ngồi xem bệnh hay không, hoặc là đến Viện y học cổ truyền Đế Đô cũng được.
Thời Ký lịch sự gật đầu: "Cảm ơn viện trưởng!"
Lúc này anh ta mới nhìn Lạc Ninh, nói: "Lạc Ninh, bạn học mới thời, mình cũng chỉ có thể nhờ cậu giúp mình chữa bệnh thôi."
Lạc Ninh gật đầu mỉm cười: "Không thành vấn đề, bệnh của cậu trùng hợp là mình cũng biết trị, nhưng mà có thể sẽ tốn chút thời gian."
Bây giờ cô có rất nhiều thắc mắc xoay quanh Thời Ký, nên cô không ngại tiếp nhận ca bệnh này. Hơn nữa, cô có thể kết luận một điều, bệnh của anh ta cũng chỉ có cô mới trị được, cho dù là y học cổ truyền hay y học hiện đại, đều chỉ có thể trị ngọn mà không trị được tận gốc.
Thời Ký duỗi tay ra, "Vậy làm phiền cậu rồi!"
Lạc Ninh nhìn thấy bàn tay của anh ta cũng tái nhợt, còn có thể nhìn thấy gân xanh dưới da. Cô duỗi tay nắm lấy tay anh ta, quả nhiên rất lạnh: "Không có gì!"
Sau khi buông tay ra, viện trưởng Từ cũng rất tò mò dò hỏi Lạc Ninh: "Tiểu Lạc, cháu muốn kê đơn thuốc thế nào cho chứng bệnh của Thời Ký?"
Trước đó ông cũng đã nghĩ đến vài phương thuốc, nhưng phát hiện tất cả đều thiếu một chút gì đó.
Lạc Ninh cầm bút lông viết phương thuốc xuống, đưa cho viện trưởng Từ: "Cháu muốn dùng phương thuốc này, sau đó phối hợp châm cứu, song song trị liệu."
Thoạt nhìn, phương thuốc này xác thật là dùng để điều trị bệnh tim của Thời Kỳ. Quả nhiên, viện trưởng Từ xem xong thì hai mắt sáng lên, lại cảm thán: "Tuyệt, phương thuốc này quá tuyệt diệu."
"Trước đó tôi cứ cảm thấy vẫn còn thiếu một chút, thì ra là thiếu loại dược này". Ông nhìn tên dược liệu cuối cùng trong đơn thuốc, cảm giác đầu óc đang bế tắc đột nhiên được khai thông.
Viện trưởng Từ càng thêm tò mò hỏi: "Không biết thầy của cháu là ai?"
Có thể dạy ra được một cao thủ như lạc Ninh, thành tựu của người thầy này trong lĩnh vực y học cổ truyền chắc chắn rất vĩ đại.
Trên mặt Lạc Ninh lộ ra mấy phần buồn bã: "Thầy của cháu đã không còn trên đời này nữa!"
Sư phụ của cô đều ở những thế giới kia, đúng thật là đã qua đời, cho nên cũng không thể xem là lừa dối người khác.
Viện trưởng Từ sửng sốt: "Xin lỗi, tôi không nghĩ tới trường hợp này."
Lạc Ninh lắc đầu: "Không sao cả!"
"Không biết Tiểu Lạc và Tiểu Lục có hứng thu gia nhập Viện y học cổ truyền Tinh Hoa của chúng tôi không?". Vốn đang định tìm cơ hội nói chuyện riêng, viện trưởng Từ lúc này lại không nhịn được mà cất tiếng hỏi. Đây dều là những nhân tài trong lĩnh vực y học cổ truyền, ông ta rất sợ sẽ bỏ lỡ.
Lạc Ninh và Lục Tuân đều rất kinh ngạc, không nghĩ tới viện trưởng Từ sẽ chủ động mời hai người gia nhập. Hai người đưa mắt nhìn nhau: "Chúng cháu có thể suy nghĩ không?"
Lạc Ninh không ngại gia nhập Viện y học cổ truyền Trung Hoa, trong tay cô nắm giữ rất nhiều phương thuốc mà thế giới này không có, cô cũng không có ý định chiếm là của riêng. Nếu như có thể lấy chúng ra nghiên cứu sẽ cứu được rất nhiều người bệnh, loại chuyện tích đức như vậy, chỉ cần cô có khả năng đều sẽ cố gắng làm.
Còn Lục Tuân, bản thân anh không cảm thấy hứng thú lắm, anh chỉ chờ Lạc Ninh. Có nghĩa là cô gia nhập, anh sẽ gia nhập. Nếu đám bạn chí cốt của anh ta mà biết chuyện, nhất định sẽ ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm, đây còn là cậu Lục mà bọn họ biết sao?
Từ khi nào đã không có chính kiến như vậy...
Suy nghĩ của Lục Tuân thật ra cũng rất đơn giản, vợ đặt đâu anh ngồi đó.
Viện trưởng Từ cười nói: "Tất nhiên là được, lát nữa chúng ta trao đổi phương thức liên hệ, sau này có thể liên lạc nhiều hơn để thảo luận và giao lưu các vấn đề về y học cổ truyền."
"Dạ!". Lạc Ninh và Lục Tuân cũng không phản đối.
[ Không nghĩ tới y thuật của Lạc Ninh có thể làm cho viện trưởng Từ phải thốt lên "tuyệt" tận hai lần, đỉnh!!! ]
[ Điều đó có nghĩa là Lục thần và Lạc Ninh không chỉ biết chút chút về y học cổ truyền mà còn rất giỏi sao? ]
[ Viện trưởng Từ chính là nhân vật có máu mặt trong lĩnh vực y học cổ truyền trong nước đó, chính miệng ông ấy nói Lạc Ninh và Lục thần rất tinh thông y học cổ truyền thì tuyệt đối không sai đâu. ]
[ Hơn nửa, Lạc Ninh và Lục thần chắc chắn là những người nổi tiếng đầu tiên được mời gia nhập Tinh Hoa Sơn Tự, cái này thôi cũng đỉnh của chóp rồi! ]
[ Đột nhiên em phát hiện hai con người lúc nào cũng 'cà lơ phất phơ' lại biết nhiều thứ như vậy, các idol khác phải làm sao bây giờ? ]
[ Lúc trước rất có cảm tình với Lạc Ninh 'bách khoa toàn thư về thực vậy', 'hình mẫu sinh tồn nơi hoang dã', 'người dẫn đường', 'đầu bếp siêu cấp', 'phong thủy đại sư', giờ lại còn 'thầy thuốc y học cổ truyền', em muốn quỳ gối kêu ba ba, sao có thể bá đạo như vậy? ]
[ Người ta còn biết cầm kỳ thi họa đó, còn không phải là tay mơ đâu, mà là cao thủ ]
[ Nói như vậy, em cũng muốn quỳ kêu ba ba... ]
[ Trước giờ Lục thần vẫn luôn là người trời, cho nên ảnh biết mấy thứ này em cũng đang dần tiếp nhận được rồi. Nhưng sao Lạc Ninh cũng ghê gớm như vậy, em không ngờ luôn á, em cũng muốn gọi ba ba ]
[ Hông ấy mai mốt gọi Lạc thần là được ]
[ Thế giới của những người học giỏi tôi không thể hiểu được, tôi chỉ muốn kêu ba ba thôi. ]
[ Ba ba Lạc ]
[ Lạc... ]
Sau đó, khu vực bình luận đều là những bình luận gọi 'ba ba Lạc'.
Phương Duyên và Tập thư đang xem phát sóng trực tiếp qua sóng truyền hình cũng rất tự hào, đồng thời có chút dở khóc dở cười. Từ khi chương trình tạp kỷ bắt đầu đến giờ, Lạc Ninh không ngừng chuyển biến từ Ninh bảo đến bà xã, ông xã, con gái, anh Lạc, ba ba Lạc,...Đây là chuyện trước giờ chưa từng có.
Phương Duyên nở nụ cười, nói: "Anh biết ngay Lạc Ninh không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng sẽ khiến cho tất cả mọi người phải chấn động."
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Ninh anh đã biết tương lai của cô rất đáng chờ mong. Nhưng mà thật sự không ngờ, chỉ mới tham gia ba kỳ phát sóng trực tiếp, cô chẳng những tẩy sạch thanh danh bình hoa mà còn đánh một đòn phản công đẹp mắt.
Trên mặt Tập Thư đầy vẻ ấm áp và tự hào: "Ninh Ninh vẫn luôn lợi hại như vậy."
–Wattpad: autumnnolove–
Quốc Túy Sơn Tự
Viện trưởng Từ cườ tuyên bố: "Tiểu Lạc và Tiểu Lục đã qua ải, các người có thể vào bên trong."
Các khách mời và thực tập sinh có mặt vẫn còn đang bàng hoàng trước y thuật cao minh của hai người này. Xét cho cùng, viện trưởng Từ đã chủ động mời Lạc Ninh và Lục Tuân gia nhập trước mặt nhiều người như vậy chứng tỏ y thuật của hai người này đã đạt tới cấp bậc cao thủ, thậm chí là bậc thầy. Cho nên không có ai hoài nghi y thuật của hai người, chỉ cảm thấy bọn họ thật lợi hại, chân nhân bất lộ tướng!
Ngoài Bạc Tương Tương trong lòng đang đố kỵ muốn hộc máu, những người khác đều không khỏi cảm thấy tự hào, Lạc Ninh và Lục Tuân quả thật đã làm rạng danh giới giải trí của bọn họ.