Phùng Quyên không hiểu tại sao họ đột nhiên thay đổi thái độ, tuy bà cảm thấy khó hiểu, nhưng điều quan trọng nhất đối với bà không phải là thái độ của nhân viên, mà là:
“Đợi một chút!”
Bà gọi nhân viên bán hàng lại, muốn lấy lại chiếc áo len nhưng tay đã đưa lên rồi lại rụt về vì sợ làm bẩn nó.
“Cái này, chúng tôi không mua chiếc áo len này đâu.”
Phùng Quyên nháy mắt với Lâm Lạc, nói nhỏ: "Đắt quá, đừng mua."
“Mẹ, không sao đâu.” Lâm Lạc cười, “Chỉ mua có chiếc áo len thôi mà, không đắt.”
"Nặc Nặc," Phùng Quyên không đồng ý, "Ngay cả khi bây giờ con có thể kiếm được tiền, nhưng cũng không thể chi tiêu bừa bãi được, con phải tiết kiệm số tiền này để học đại học."
Lâm Lạc đau đầu.
Thì ra giàu cũng có cái khó của giàu nha.
"Thế này đi, mẹ," Lâm Lạc suy nghĩ một lúc, lấy chiếc áo len từ tay nhân viên bán hàng đưa cho Phùng Quyên, "Mẹ đi thử trước đi, nếu thấy đẹp thì mua, nếu không thì thôi."
Lâm Lạc cảm thấy chiếc áo len này rất hợp với Phùng Quyên.
Phùng Quyên vốn là một mỹ nhân, nếu không, Lâm Nguyên Long khi đó là một phú nhị đại cũng sẽ không theo đuổi bà.
Chỉ là do trải qua cuộc sống vất vả, tuổi tác tăng dần theo năm tháng nên đã không còn như trước.
Nhưng đường nét khuôn mặt bà rất đẹp, chỉ cần bà ăn diện, lại thêm giữ gìn và bảo dưỡng thì cũng vẫn là một đại mỹ nhân.
Tóc xù cũng nói: "Đúng ạ thưa dì, dì cứ thử đi, thử đâu có mất tiền".
Lúc trước khi Phùng Quyên chạm vào chiếc áo này, cô ta còn sợ bẩn, nhưng giờ thì không hề.
Trong lòng Phùng Quyên có hơi dao động, lại nghĩ đến việc thử cũng không tốn tiền nên cầm áo len đi vào phòng thử đồ.
Không lâu sau, bà mặc thử áo len rồi bước ra.
Màu đỏ khiến Phùng Quyên trông rất cá tính và năng động, chiếc áo len lại vừa vặn, rất tôn dáng.
Sau khi mặc nó vào, Phùng Quyên nhìn mình trong gương, bà sững sờ, chợt cảm thấy như đã nhìn thấy chính mình của năm trước.
“Đẹp lắm!” Lâm Lạc khen ngợi.
Tóc xù và đồng nghiệp cũng khen không ngớt lời.
“Dì vốn đã rất đẹp rồi, mặc chiếc áo này vào lại càng đẹp hơn, quả đúng là người đẹp vì lụa!”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Đó mới chỉ là áo, còn chưa có quần phối hợp,” Tóc xù lại nói, “Nếu có quần, chắc chắn còn đẹp hơn.”
Tóc xù vừa nói, vừa chủ động chọn một nửa váy đen đang treo trong cửa hàng đưa cho Phùng Quyên: "Dì ơi, dì mặc cái này đi, cái này mặc với áo len sẽ đẹp hơn."
"Đúng đó dì, dì cứ thử xem, chắc chắn sẽ rất đẹp, cứ tin bọn cháu đi ạ."
“Nếu dì không tiện, bọn cháu sẽ giúp ạ.”
Hai nhân viên bán hàng vô cùng nhiệt tình, Lâm Lạc cũng không ngăn cản.
Nếu để một mình cậu thuyết phục Phùng Quyên mua quần áo, e là rất khó.
Có mấy nhân viên này giúp thuyết phục thì sẽ ổn hơn nhiều.
Phùng Quyên bị kéo đến phòng thử đồ một lần nữa.
Sau khi thay đồ, thân trên bà mặc một chiếc áo len màu đỏ, thân dưới mặt một chiếc váy đen đến bắp chân, áo len được bỏ vào trong váy.
Chiếc váy này nhìn rất trẻ trung.
Phùng Quyên nhìn nhìn bản thân trong gương, rõ ràng rất hài lòng.
Nhưng nhìn giá của chiếc váy, bà lại do dự, muốn vào phòng thử đồ cởi nó ra.
Không thể mua được, đắt quá.
Hai nhân viên bán hàng thấy bà lưỡng lự, lại bắt đầu khen ngợi và thuyết phục bà.
Lâm Lạc lại thì thào: "Mẹ, lát nữa chúng ta sẽ gặp ông chủ của con, chúng ta không thể ăn mặc quá xuề xòa làm xấu ấn tượng của ông chủ."
Công ty chân giả là do Tỉnh Ngộ chọn, anh cũng sẽ đi cùng Lâm Lạc và Phùng Quyên, vì lo Lâm Lạc chỉ là đứa nhỏ, không cẩn thận sẽ bị lừa.
Lâm Lạc đã nói trước với Phùng Quyên về việc này, cậu nói với Phùng Quyên, Tỉnh Ngộ là ông chủ phòng tranh.
Phùng Quyên nói: “Cho dù chúng ta không mặc đẹp, nhưng chúng ta không trộm cắp mà vẫn tự lực cánh sinh, làm sao có thể để lại ấn tượng xấu được, ông chủ của con không phải là người như vậy đâu.”
“Nhưng sau đó anh ta còn đưa chúng ta đi ra ngoài mà, mẹ không sợ làm anh ta khó xử sao?” Lâm Lạc nói, “Người khác cũng không nghĩ như vậy.”.
Phùng Quyên hơi do dự.
Lâm Lạc vội vàng nháy mắt với nhân viên bán hàng, nhân viên bán hàng liền đem máy pos đến, cậu đơn giản thanh toán luôn.
Quẹt thẻ xong là xong rồi.
Phùng Quyên cuối cùng cũng mặc bộ đồ mới.
Lâm Lạc cũng sẽ không bạc đãi bản thân, cậu lên khu đồ nam ở tầng trên và mua cho mình một bộ.
Không phải cậu không muốn mua nhiều hơn, mà là sợ Phùng Quyên cằn nhằn.
Tranh thủ lúc Phùng Quyên không có mặt, cậu lại bí mật mua thêm quần áo cho mình và Phùng Quyên, cắt hết tag rồi nói đó là hàng vài chục đồng để tránh mẹ mình lại tiếc tiền.
Sau khi mua đồ xong, Tỉnh Ngộ cũng đã xong việc, liền lái xe tới đón hai người đi công ty chân giả.
Chân của Phùng Quyên bị cưa từ khớp háng nên phải lắp chân giả từ đó.
Việc này không thể xong trong ngày một ngày hai được, mà phải mất khoảng nửa tháng đến một tháng huấn luyện để Phùng Quyên thích nghi với chân giả và học cách sử dụng.
Hôm nay chỉ chọn chân giả phù hợp.
Lâm Lạc và Tỉnh Ngộ đã thảo luận rồi quyết định chọn loại chân giả nhập khẩu, giá vài trăm nghìn cho Phùng Quyên.
Tất nhiên khi nói với Phùng Quyên, họ chỉ nói giá mấy chục nghìn.
Bởi vì hôm nay có Phùng Quyên ở đây nên hai người nói chuyện với nhau nghiêm túc hơn hẳn bình thường.
Lâm Lạc vì muốn giữ hình tượng bé ngoan nên Tỉnh Ngộ nói gì cậu cũng không cãi lại, chỉ thầm bực bội trong lòng.
Tỉnh Ngộ cũng phải giữ hình tượng ông chủ, cố làm ra vẻ nghiêm túc.
Hết một ngày, hai người đều rất khó chịu.
Bước ra từ công ty chân giả, Phùng Quyên nói muốn cảm ơn Tỉnh Ngộ bằng cách mời anh ăn tối.
Tỉnh Ngộ liếc Lâm Lạc, nghĩ đến việc mình vẫn phải duy trì dáng vẻ nghiêm túc kia liền thấy mệt vô cùng. Vì vậy anh từ chối.
Sau khi đưa hai mẹ con về nhà, Lâm Lạc bảo mẹ mình lên trước, cậu có chuyện muốn nói với Tỉnh Ngộ.
Nhìn thấy Phùng Quyên rời đi, Lâm Lạc như một chú khỉ vòng ra cửa phụ đằng trước, cậu dựa vào cửa xe, thở ra một hơi rồi nghiêng người qua nói chuyện với Tỉnh Ngộ:
“Ông chủ Tỉnh, ngày hôm nay thực sự rất có bộ dáng của một người thành đạt trong xã hội nha.”
Tỉnh Ngộ cười đáp: “Còn cậu thì đúng là một bé ngoan.”
Hai người đã diễn cả ngày trời, giờ nhìn nhau cười đểu:
“Như nhau như nhau.”
Lâm Lạc thở dài, gãi đầu, có hơi cáu kỉnh nói:
"Aizz, giàu cũng không được thể hiện ra, cứ phải giấu giếm, không vui chút nào!"
Tỉnh Ngộ bật cười: "Tại sao không nói cho mẹ cậu biết?"
Lâm Lạc cong môi, bởi vì mẹ cậu biết bức tranh đó là do cậu tự vẽ chứ sao.
Việc này không thể nói ra, nếu không ông chủ Tỉnh đây sẽ chém mình mất.
Cậu không nói, Tỉnh Ngộ cũng không hỏi, chỉ nói, "Mẹ cậu tháng sau sẽ phải đến công ty sản xuất chân giả. Bình thường cậu có thời gian đi cùng bà ấy không? "
Lâm Lạc lập tức nói sang chuyện khác, gật đầu, "Đúng vậy, đúng vậy, ông chủ Tỉnh, anh xem..."
Tỉnh Ngộ lườm cậu: "Tôi không có thời gian để đi cùng mỗi ngày đâu, tôi còn cả đống việc."
Tỉnh Ngộ, người có thể mua một bức tranh với giá tận hai trăm triệu, đương nhiên công việc của anh rất bận rộn.
Bây giờ thời gian rảnh của anh cơ bản đều đã dành hết cho Lâm Lạc.
"Tôi biết," Lâm Lạc đáp, "Ý tôi là có thể giao việc này cho người khác mà."
“Tôi sẽ nhờ tài xế của tôi đưa đón mỗi ngày, có được không?” Tỉnh Ngộ vui vẻ nói, “nhưng công việc phát sinh này, cậu phải tự trả lương cho anh ta.”
“Tôi đã làm hết mức rồi đó.”
“Biết rồi biết rồi.” Lâm Lạc cười ranh mãnh.