Phùng Quyên sững sờ, nghĩ bản thân nghe nhầm.
Bà mở quán bán bánh rán và hoa quả, vất vả lắm mới kiếm được mấy chục nghìn, vậy mà Lâm Lạc lại có thể bán được mấy chục nghìn một bức tranh?!
Phản ứng đầu tiên của Phùng Quyên là: "Nặc Nặc, liệu có bị lừa không con?"
"Mẹ," Lâm Lạc cười nói, "Nếu lừa con, tại sao họ lại cho con tiền? Chẳng lẽ họ ăn no rửng mỡ? Con thật sự đã bán được hàng chục nghìn mà!"
Lâm Lạc lấy ra một cái thẻ ngân hàng, lắc lắc trước mặt Phùng Quyên: "Đây này mẹ, tiền ở trong thẻ."
Phùng Quyên nắm lấy tấm thẻ, đặt vào tay Lâm Lạc rồi nghiêm túc nói:
“Đây là tiền riêng của con, con giữ lấy để sau này đi học đại học, tuyệt đối đừng để ba con biết.”
“Con biết rồi.” Lâm Lạc gật đầu cười, “Cho dù biết thì có thể làm gì được, ông ấy không biết mã pin thẻ của con mà.”
Phùng Quyên cười tươi: "Đúng vậy, Nặc Nặc nói đúng, Nặc Nặc rất có tiền đồ."
“Như này đã ăn thua gì,” Lâm Lạc chẳng bận tâm, “Tương lai con còn có thể kiếm nhiều tiền hơn, mua một ngôi nhà lớn, quần áo đẹp cho mẹ rồi thuê một vài người giúp việc nhà, để mẹ không phải làm bất cứ việc gì! "
"Ừ ừ," Phùng Quyên lặp lại, "Nặc Nặc của mẹ rất ngoan."
Lúc nói chuyện, ánh mắt bà đã ươn ướt.
Tất nhiên, bà tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của Nặc Nặc, Nặ Nặc là một cậu bé ngoan và không bao giờ nói dối.
Những gì Nặc Nặc đã nói ra chắc chắn là sự thật.
Không nghĩ tới bà đã làm việc chăm chỉ để nuôi con, vậy mà con trai bà chỉ vừa mới thành niên lại có khả năng kiếm được nhiều tiền như vậy.
Phải biết rằng rất nhiều sinh viên tốt nghiệp đại học cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy trong một năm.
“Nặc Nặc thật ngoan.” Phùng Quyên chạm vào má Lâm Lạc, ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu, “Mẹ rất vui.”
Lâm Lạc sững sờ, bỗng cậu không nhịn được nghĩ đến nguyên chủ Lâm Nặc, lại nghĩ đến cha mẹ của mình kiếp trước.
Lâm Nặc, cậu nghĩ trong lòng, coi như cảm ơn em đã cho anh một cuộc sống mới.
Anh sẽ giúp em chăm sóc mẹ của em.
Khóe mắt Lâm Lạc có hơi chua xót, nhưng lại không muốn khóc, chỉ đành ngượng ngùng cười cười: "Mẹ, con lấy tiền này lắp chân giả cho mẹ nha?"
"Giờ mẹ luôn phải dùng nạng, rất bất tiện, nếu lắp một chiếc chân giả tốt, mẹ có thể tùy ý hoạt động như người bình thường."
"Mặc dù chắc chắn không bằng chân thật, nhưng con nghe nói một số người sau khi lắp chân giả còn có thể leo núi! Nếu mẹ lắp, chắc chắn cũng sẽ như vậy!"
"Chân giả..." Phùng Quyên cau mày, "Hẳn là rất đắt phải không?"
"Không sao đâu mẹ," Lâm Lạc đáp, "Nếu không đủ, con có thể vẽ thêm vài bức tranh rồi đem bán. Con nhất định sẽ làm được."
"Không được," Phùng Quyên lắc đầu từ chối, "Con phải tiết kiệm số tiền này để học đại học."
"Nếu hết tiền, con vẫn có thể kiếm lại. Còn lâu nữa con mới học đại học, tiền học và tiền sinh hoạt vẫn có thể từ từ kiếm lại được mà."
"Hơn nữa," Lâm Lạc dụ dỗ, "Mẹ bây giờ đeo nạng mở quán vẫn hơi bất tiện, nhưng nếu mẹ đeo chân giả và mở quán, vậy chắc chắn còn có thể kiếm được nhiều hơn bây giờ. Phải không?"
Thấy Phùng Quyên vẫn còn do dự, nhưng rõ ràng đã dao động, Lâm Lạc tiếp tục nỗ lực:
"Mẹ, lẽ nào mẹ muốn cứ luôn luôn chống nạng, không muốn tự đi bằng chân của mình sao?"
Phùng Quyên không nói nên lời.
Tại sao lại không muốn chứ? Hàng ngày chống nạng, bà luôn phải đối mặt với những ánh mắt thương cảm và sợ hãi của khách mua hàng.
Lên lầu, xuống lầu, bày biện quầy hàng và cả làm những việc khác khó hơn trước rất nhiều, điều đó cũng ảnh hưởng đến tốc độ bán hàng nên bà cũng kiếm được ít tiền hơn.
Nghe Lâm Lạc nói, kỳ thực bà rất động tâm.
Thấy vậy, Lâm Lạc không nỡ để bà ra quyết định, liền nói thẳng: "Vậy thì giải quyết đi thôi! Mẹ, kỳ nghỉ tháng sau, con sẽ đưa mẹ đi lắp chân giả."
Mọi chuyện đã được quyết như vậy.
Rất nhanh, kỳ nghỉ hàng tháng đã tới.
Sáng nay Lâm Lạc dậy sớm, mặc quần áo rồi đưa Phùng Quyên ra ngoài.
Tỉnh Ngộ đã giúp cậu tìm công ty sản xuất chân giả, nhưng buổi sáng anh còn có việc, cho nên Lâm Lạc dự định đưa mẹ đi chọn trước.
Bắt xe đến một trung tâm mua sắm lớn gần đó, Lâm Lạc dìu mẹ lên khu quần áo nữ trên tầng ba.
Quần áo ở đây đều có giá khởi điểm từ bốn con số, những nơi như này trước đây Lâm Lạc không bao giờ tới được.
Nhưng bây giờ, cậu có thể tùy ý mua bất cứ thứ gì.
Tùy ý chọn một cửa hàng đồ trung niên, Lâm Lạc dẫn mẹ vào.
Trên người cả hai vẫn đang mặc những bộ đồ chỉ có giá vài chục đồng mua ở chợ đầu mối.
Phùng Quyên nhìn đã biết không phải người có tiền, lại còn mỗi ngày phải đi sớm về muộn, nắng gió khiến da bà sần sùi và vàng vọt, tóc cũng xơ xác.
Phong cách trang trí trong cửa hàng quần áo rất tinh tế và trang nhã, ánh sáng cũng phù hợp, ấn tượng đầu tiên chính là đắt tiền!
Hai người bộ dạng như vậy, tiến vào cửa hàng nhìn cũng có chút không thích hợp.
Hai nhân viên đang trò chuyện trong quầy, liếc mắt thấy có khách vào liền theo phản xạ nói: “Hoan nghênh quý khách.”
Đang định đứng dậy nhưng vừa nhìn thấy y phục của hai người, lại đặt mông ngồi lại, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, cũng chẳng có ý định đứng dậy chào hỏi.
Thay vào đó, hai nhân viên vừa trò chuyện vừa nhìn hai người với ánh mắt cảnh giác để xem liệu họ có định làm điều gì xấu hay không.
Phùng Quyên kéo tay Lâm Lạc, nói nhỏ: "Nặc Nặc, chỗ này nhìn không rẻ, hay đổi chỗ khác đi?"
"Không sao đâu," Lâm Lạc nói, "Mẹ, mẹ cứ tùy ý chọn, con sẽ mua loại nào mẹ thích."
Phùng Quyên chọn một chiếc áo len ở gần đó, đang định kéo tag ở cổ áo ra, định kiểm tra giá.
Nhưng ngay khi tay bà vừa chạm vào chiếc áo len, một nhân viên với mái tóc xù lập tức đứng lên giữ lại và nói:
“Đừng chạm vào, nếu không cẩn thận làm bẩn, bà không thể mua được đâu.”
Phùng Quyên rút tay về, quệt vào góc áo mình, ngượng ngùng nói:
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ muốn xem giá một chút."
Tóc xù trợn mắt, sốt ruột đi tới kéo tag ra nhìn giá rồi nói, “ đồng.”
Phùng Quyên có vẻ khó xử, quay sang Lâm Lạc rồi nói: "Đắt quá, chúng ta đi thôi con."
Tóc xù lộ vẻ khinh thường: “Không có tiền còn muốn mua cái gì chứ.”
"..." Lâm Lạc nhíu mày, "Thái độ phục vụ kiểu gì đây, còn muốn kinh doanh không?"
Tóc xù nói: "Nhìn lại bộ đồ rách nát cậu đang mặc đi, sau đó hãy nhìn phong cách trang trí của cửa hàng chúng tôi. Đừng đến nếu nó không phải là nơi cậu có thể đến."
Tính khí Lâm Lạc có hơi bạo lực, cậu nhanh chóng tức giận đứng lên.
Hít một hơi thật sâu, cậu hỏi Phùng Quyên:
"Mẹ, mẹ có thích chiếc áo len này không?"
Phùng Quyên lắc đầu.
Nhưng từ ánh mắt của bà, Lâm Lạc có thể nhìn ra bà rất thích nó.
Một chiếc áo len màu đỏ, cảm giác rất mềm mại, mặc vào hẳn sẽ rất thoải mái.
Lâm Lạc lấy thẻ ngân hàng ra, đưa cho tóc xù: "Tôi lấy chiếc áo len này, gói lại đi."
Thứ Lâm Lạc lấy ra không phải thẻ ngân hàng chỉ có mấy chục nghìn mà cậu đã khoe với Phùng Quyên, mà là một chiếc thẻ đen có triệu.
Nhân viên nọ rõ ràng đã nhận ra giá trị của thẻ, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cô ta liếc nhìn đồng nghiệp của mình, người này cũng đang ngẩn người.
Chỉ vài giây, khuôn mặt hai người họ hiện lên nét cười cứng đơ.
Một nhân viên bán hàng khác cũng đứng lên để thể hiện sự tôn trọng, tóc xù nọ thì cúi đầu nhận lấy thẻ ngân hàng rồi nói với một nụ cười thật tươi:
“Vâng, thưa tiên sinh.”