"Cô, cô đang nói cái gì vậy? Tôi chỉ đến xem cô thế nào, có cần giúp đỡ hay không..." Quạ đen lắp ba lắp bắp muốn giải thích, nhưng do sự việc bất ngờ nên cô ấy không có thời gian để nghĩ ra một cái cớ, lời nói ra cũng rất không có sức thuyết phục, không hề đáng tin.
Dù ở kiếp trước hay kiếp này, Phó Du Thường đều không dễ bị lừa, sau vài giây giằng co, quạ đen đã bị đánh bại.
"Làm sao cô biết được? Tôi lộ ra sơ hở gì sao?"
Sơ hở?
Phó Du Thường cảm thấy con quạ đen tự nhận là bạn thân của mình ở kiếp trước này, có lẽ hai chữ "bạn thân" hơi bị thổi phồng.
Từ khi đến đây, chỗ nào mà cô ấy không lộ ra sơ hở? Cô ấy nghĩ mình không thể nhìn ra?
Phó Du Thường cũng không giữ mặt mũi cho cô ấy, nói cho cô ấy biết sự thật.
Quạ đen im lặng một lúc, như đang cẩn thận nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra, sau đó dùng cái cánh trơ trọi vỗ mạnh vào trán mình.
Xem ra là do bản thân ở nhờ trong cơ thể con quạ, bị chỉ số IQ của con quạ ảnh hưởng nên trở nên ngu ngốc! Nếu không thì sao cô ấy lại có thể phạm phải sai lầm lớn như vậy?
Quạ đen cảm thấy hối hận không thôi, thôi thôi, cũng không phải chuyện gì to tát, có nói ra cũng không sao.
"Được rồi, đã đến mức này rồi... Tôi cũng không giấu cô nữa." Quạ đen hắng giọng một cái, "Một trong những mục đích tôi đến nhân gian thực sự là để nhìn xem cô thế nào, sau đó... Muốn xem tình huống hiện tại của cô có thể trực tiếp trở về hay không, tôi muốn hỏi mượn cô một thứ để cứu mạng."
"Chỉ là mượn đồ thôi?" Phó Du Thường theo dõi nhất cử nhất động của quạ đen, không bỏ sót một chi tiết nào. Truyện Việt Nam
"Đương nhiên, nếu không phải không còn cách nào khác, tôi cũng sẽ không tới quấy rầy cô." Quạ đen hạ thấp tư thái của mình xuống không ít, đối mặt với người bạn già không còn ký ức trước kia, bản thân còn có chuyện muốn nhờ, con gái Thiên Đế cũng chỉ có thể nói lời khiêm tốn.
Con... Quạ đen tự xưng là con gái Thiên Đế này cũng không nói dối, cô ấy thật sự chỉ muốn mượn đồ, nhưng thứ có thể làm cho đường đường là con gái Thiên Đế có thể chuồn ra đi mượn để cứu mạng, chỉ sợ không phải là thứ đơn giản.
"Tôi gần như không có ký ức của kiếp trước, đối với cách sử dụng sức mạnh cũng là không thầy dạy cũng hiểu, chỉ sợ không thể giúp cô được."
"Cho nên tôi muốn cô mau chóng trở về... Sau khi trở về Thần vị, cô có thể khôi phục tất cả ký ức, đồng thời cũng có thể biết bảo bối Tiên Khí kia để ở đâu." Nhưng hiện tại cô ấy cảm thấy khả năng Tiên Khí đang nằm trong tay cô nhóc kia lớn hơn, hay là cô ấy nghĩ cách khôi phục lại toàn bộ ký ức của cô nhóc kia?
"Bụp!" Một quả óc chó đập vào đầu quạ đen.
"Ui da!" Quạ đen ôm đầu.
"Thu suy nghĩ của cô lại, tôi có thể nghe thấy tiếng đánh của bàn tính nhỏ."
"Shh..." Quạ đen hít hà một hơi, chuyện này cũng nhìn ra? Ban đầu cô ấy hy vọng bản thân sẽ chiếm thế thượng phong một lần sau khi bạn già luân hồi chuyển kiếp, nhưng xem ra bây giờ còn không bằng tắm rửa đi ngủ, tìm người dệt một giấc mơ như vậy cho mình còn thực tế hơn."Cô vẫn còn có chuyện quan trọng giấu tôi không nói, nếu không nói rõ ràng, tôi sẽ không giúp cô." Phó Du Thường miêu tả bốn chữ "máu lạnh vô tình" ở trên mặt, ép cho bên có việc cầu không thể không thỏa hiệp.
"Vị kia nhà cô, lúc ấy tôi tận mắt nhìn cô ấy đi luân hồi, cô ấy hẳn là đã uống canh Mạnh Bà, hiện tại cô ấy không thể có ký ức được, nhưng cô cũng đã nhìn thấy tình huống hiện tại, về mặt lý thuyết thì không có nghĩa nhưng nếu có thêm Tiên Khí thì bình thường." Quạ đen giải thích.
"Cho nên cô hoài nghi Tiên Khí kia đang ở trên người Chiêu Chiêu?"
Cuộc trò chuyện vốn đang tốt đẹp nhưng quạ đen đột nhiên nhận thấy giọng điệu của Phó Du Thường không đúng, vẻ mặt cô trở nên u ám hơn một chút, lần này cô ấy thông minh hơn, không tùy tiện tiếp tục chủ đề này nữa, mà thay vào đó, cô ấy nghĩ lại những gì mình vừa nói trước đó, nghĩ xem có phải bản thân đã nói sai chỗ nào rồi không...
"Tôi chỉ nghi ngờ vậy thôi, tuyệt đối không có ý hại vợ cô!" Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô ấy mới phát hiện vấn đề ở chỗ nào, ngoại trừ chuyện của cô nhóc kia ra, còn có chuyện gì có thể khiến Phó Du Thường trở mặt ngay tại chỗ?
Lúc này, quạ đen có chút hoài niệm người bạn già vô dục vô cầu, ít nhất là dễ nói chuyện.
"Tôi tin tưởng đường đường là con gái Thiên Đế sẽ không làm ra loại chuyện xấu xa bẩn thỉu này." Tuy nói như vậy nhưng sắc mặt Phó Du Thường vẫn không sáng lên, vẫn có hơi thở nguy hiểm như cũ.
"Đương nhiên tôi sẽ không làm loại chuyện xấu xa bẩn thỉu đó... Dù sao chúng ta cũng là bạn mấy vạn năm, cho dù bây giờ cô không quen biết tôi, tôi cũng không thể động vào vợ cô, chỉ là tôi cần lấy Tiên Khí đi cứu mạng, tình huống rất khẩn cấp, nếu có gì không thỏa đáng, xin hãy thông cảm cho tôi." Tư thái quạ đen ưu nhã hành lễ nói lời xin lỗi, nếu đứng ở đây là một người thì bình thường, nhưng một con quạ đen rụng gần như sạch lông hành lễ như con người, khỏi nói là buồn cười đến mức nào.
Phó Du Thường dừng lại một chút, vì để có thể tiếp tục nói chuyện, cô nhìn sang chỗ khác mới ổn định lại.
"Cô có thể nói cho tôi biết Tiên Khí kia trông như thế nào, có sức mạnh gì, để tôi ngẫm lại xem có từng thấy qua bao giờ chưa."
"Trông như thế nào không quan trọng, nhưng cô đã khôi phục được một ít sức mạnh, chỉ cần nhìn thấy nó chắc chắn có thể nhận ra! Tiên Khí kia tên là Chúc Lệnh, nó cộng sinh với cô, đừng nói là nhìn thấy nó, chỉ cần nó xuất hiện ở xung quanh cô, cô sẽ cảm nhận được ngay." Quạ đen hỏi với vẻ khẩn trương: "Cô có bao giờ có loại cảm nhận như vậy chưa?"
Phó Du Thường nhớ lại, rất chắc chắn bản thân chưa bao giờ cảm nhận được thứ nào tương tự như vậy.
Nhận được câu trả lời phủ định, quạ đen thiếu chút nữa đã thở không ra hơi, dù bị người ta nhổ gần hết lông nhưng cô ấy cũng không kích động như vậy.
"Sao lại không chứ?" Quạ đen lượn tới lượn lui trên bàn trà, Phó Du Thường cho cô ấy một đáp án lật đổ mọi suy đoán của mình, đối phương không cảm nhận được bất cứ thứ gì, cũng có nghĩa là rất có thể Tiên Khí không có trên người cô nhóc kia.
Sao lại thế?
"Nhưng..."
Phó Du Thường vừa mở miệng, quạ đen đã hóa thành tàn ảnh, đáp xuống trước mặt cô.
"Nhưng cái gì?"
"Tôi cảm thấy những lời cô nói trước đó rất đúng, rất có thể tôi đã cho Chiêu Chiêu Tiên Khí kia, không phải kiếp này, mà là kiếp trước." Phó Du Thường nói cho quạ đen cô từng cơ duyên xảo hợp nhìn thấy kiếp trước của Mộc Chiêu qua ảnh trong gương. "Sở vương kia, hiện tại là Quỷ Vương Sở Diệm, kiếp trước, sau khi Chiêu Chiêu chết đi vì bệnh, hắn đã lấy đi phần lớn di vật của em ấy, có lẽ thứ cô muốn có trong đó."
"Sở Diệm? Chính là..." Quốc quân mà ngay cả vận mệnh của quốc gia cũng ăn cắp, cuối cùng còn có thể vô cùng lăn lộn mù quáng khiến cho đất nước diệt vong? Số mệnh của tiểu tử kia không bình thường, nếu không phải vì lòng tham của tổ tiên, làm cho lúc Thiên Đạo thanh toán nhằm vào quốc quân đang tại vị lúc ấy của Sở quốc, có lẽ bây giờ hắn không chỉ đơn giản là Quỷ Xanh.
Nhưng... Chẳng phải hắn cũng là con quỷ mà bạn già muốn diệt trừ nhất bây giờ sao? Quạ đen lặng lẽ liếc nhìn Phó Du Thường.
Muốn cho mình làm tay chân miễn phí?
Đây rõ ràng là một âm mưu!
IQ của quạ đen lập tức online, ngay lập tức hiểu ra, nhưng cho dù cô ấy biết đây là bẫy cũng không thể làm gì được, chỉ cần có một tia khả năng cô ấy cũng muốn đi tìm xem.
Quỷ Xanh à, có chút phiền phức.
Nếu chân thân của cô ấy giáng lâm thì vẫn có thể thu thập Quỷ Xanh được, nhưng vì giấu tai mắt của người khác nên cô ấy mới lợi dụng hóa thân này đi đến nhân giới, còn gạt ông già trong nhà nữa, căn bản không dám làm ra động tĩnh quá lớn, sức mạnh của hóa thân hiển nhiên là không đủ.
"Nếu tìm được thì cô cứ cầm đi mà sử dụng, đến lúc đó giao Sở Diệm cho tôi là được." Phó Du Thường còn cung cấp một tin tức tốt cho quạ đen: "Mấy ngày qua, nhân loại đang lên kế hoạch diệt quỷ, triệu tập hơn phân nửa năng nhân dị sĩ, chuẩn bị một đòn hạ gục Quỷ Vương trước thềm năm mới."
"Cô đường đường là con gái của Thiên Đế, lại có nhiều tinh anh của nhân tộc trợ giúp như vậy, một tên Sở Diệm mà thôi, tôi nghĩ chắc cũng không khó lắm."
Sự cám dỗ và lời tâng bốc cùng nhau dâng lên, sự thận trọng của quạ đen suýt sụp đổ.
Đục nước béo cò trong chiến tranh giữa nhân loại và Quỷ Vương, thực sự rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của mình!
Không có gì phải do dự cả! Quạ đen tát bản thân một cái đánh bay sự "thận trọng" của bản thân, chỉ là một con Quỷ Xanh mà thôi, giết hắn cũng có thể biến thành công đức của bà đây, trước tết... Cũng sắp tới rồi, không lãng phí quá nhiều thời gian, không bằng bán cho bạn già một ân tình đi.
"Không chỉ là về Tiên Khí, tên kia trộm đồ của vợ cô, làm một người bạn, nói gì cũng phải giúp cô đòi lại!" Quạ đen lời lẽ chính đáng.
"Vậy thì cảm ơn." Dường như khóe miệng Phó Du Thường hơi nhếch lên một chút, nhưng khi quạ đen nhìn kỹ lại, cô ấy lại không thấy bất kỳ dấu vết nào.
"Mong cô hãy chắc chắn giúp mang Sở Diệm nguyên vẹn trở về, đừng để hắn mất một hai cái "mạng"."
"Mạng?"
"Sở Diệm có vài con rối thế mạng có thể giúp hắn chịu những vết thương chí mạng, bởi vì lý do đặc biệt, bây giờ tôi phải đảm bảo hắn không mất đi cái mạng nào." Phó Du Thường thở dài.
"Con rối thế mạng? Kỳ ngộ của tiểu tử này không đơn giản... Nhưng cái này cũng không khó, tôi sẽ tận lực giữ mạng cho hắn thở." Quạ đen hứa.
"Cho cái gì thở?" Mộc Chiêu cuối cùng cũng thăng cấp cho con rắn bảo vệ nhà mình xong, nàng vừa trở lại đã nghe thấy dường như học tỷ và quạ đen đã đạt thành giao dịch gì đó.
Hòn Than trong tay nàng vừa nhìn thấy quạ đen đã xù lông, quạ đen cũng không khác gì, vô thức tiến vào trạng thái phòng thủ.
Một dúm lông trên lưng Hòn Than bị nắm lại, Mộc Chiêu lo lắng nếu mình buông ra thì hai bên sẽ đánh nhau tiếp, cho nên vẫn luôn ôm mèo vào lòng.
"Có một tên trộm đã trộm đồ cứu mạng của người ta, nhưng vì lý do đặc biệt nên cần phải chừa chỗ cho hắn thở." Phó Du Thường để Mộc Chiêu đi đến ngồi xuống bên cạnh.
"Trộm đồ cứu mạng của người ta?" Mộc Chiêu cau mày, "Vậy ít nhất cũng phải treo lên đánh một trận."
"Chắc chắn phải dạy một bài học." Quạ đen vừa dứt lời đã thấy cô nhóc kia đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt vô cùng "đáng sợ".
"Cô là thần tiên trên trời?" Mộc Chiêu không nhận ra trong giọng nói của mình có chút "hung dữ".
"... Đúng vậy, tôi là con gái của Thiên Đế." Quạ đen bị Mộc Chiêu nhìn chằm chằm đến nổi da gà.
Xem ra kiếp trước của học tỷ cũng là thần tiên.
"Vừa rồi cảm xúc của tôi hơi mất khống chế, xin lỗi." Mộc Chiêu nhìn chằm chằm cô ấy, hung hăng xin lỗi.
"Không, không sao đâu, cũng là tôi sai trước..." Quạ đen lắc lắc cánh, cô nhóc này không giống như là đang xin lỗi, giống như muốn ăn thịt mình hơn!
Không nên ở đây lâu, bây giờ cô ấy đã biết phương hướng có thể có sự tồn tại của Tiên Khí, cô ấy phải nhanh chóng đi thôi! Chuyện còn lại nói sau đi.
"Ờm..."
"Tôi đi đây! Hẹn gặp lại!" Quạ đen cuối cùng cũng thay lông lại, sau đó vỗ cánh chuồn mất.
Ê! Mộc Chiêu đang định hỏi về kiếp trước của học tỷ, sao con quạ đen kia lại bay đi rồi?
"Chờ cô ấy giải quyết xong chuyện này, em vẫn còn cơ hội hỏi lại cô ấy." Phó Du Thường đọc hiểu vẻ mặt thất vọng của Chiêu Chiêu, an ủi nói.
"Chúng ta đi căn hộ Oasis Garden ở hai ngày trước nhé? Nơi này cần sửa sang lại một chút." Hai ngày tới lại ở lại với Chiêu Chiêu, xem ban đêm nàng có còn gặp ác mộng không, sau đó, cô phải đến thành phố G làm lớp bảo hiểm cuối cùng.
Nhưng khi Phó Du Thường vừa mới bàn bạc với bên kia, còn chưa nhích người, một lời cảnh báo đột nhiên xuất hiện, làm cho trái tim mọi người đều nhắc lên.
Hang ổ của Quỷ Vương bị bao vây, mọi người nhìn chằm chằm hơi thở của Quỷ Vương không dám lơ là, chú ý tới động tĩnh của hắn một cách chặt chẽ, nhưng dưới sự vây khốn khắp nơi, kẻ ác hết bề trốn thoát hôm nay, hơi thở của Quỷ Vương đột nhiên tiêu tán, biến mất!