"Những chuyện như kiếp trước kiếp này thật sự quá mơ hồ, không… Thả trên người em chắc là còn mơ hồ hơn, xin lỗi… Trước đây em đã nói dối, phần lớn những điều em biết đều không phải là được Lý lão dạy, chúng đều đến từ trong mơ." Mộc Chiêu ỉu xìu, cực kỳ giống Hòn Than biết mình đã làm sai điều gì đó.
Nàng cho rằng kiếp trước của mình là ở thế kỷ 21 kia, nhưng nàng không ngờ trước đó còn có một kiếp nữa! Giống như buff xếp chồng lên nhau từng tầng từng tầng, mặc dù kiếp trước đã mang đến cho nàng sức mạnh xịn xò nhưng nàng hy vọng những cảm xúc kia sẽ không ảnh hưởng đến mình, tình cảm kiếp trước sao, người đã xuống hố rồi, tình cảm gì đó cũng coi như tan thành mây khói chẳng phải tốt hơn sao?
Mộc Chiêu đã nắm được lợi thế nhưng do IQ không đủ dùng nên không thể suy đoán ra, nàng chắp tay trước ngực, chân thành cầu nguyện.
"Học tỷ?" Hồi lâu không nhận được hồi âm, Mộc Chiêu ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện dường như học tỷ nhà mình đang ngẩn người.
Nàng lắc lắc cánh tay của Phó Du Thường, ý bảo cô hoàn hồn.
"Chị đang suy nghĩ cái gì vậy?" Học tỷ rất hiếm khi mất tập trung khi mình nói chuyện quan trọng.
"Chị đang nghĩ… Về chuyện của em." Sau khi hoàn hồn lại, Phó Du Thường cảm thấy trong lòng chua chát.
Nói chính xác thì là chuyện mơ hồ đã xảy ra ở kiếp trước, bản thân Phó Du Thường cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, mặc dù Mộc Chiêu có một ít ký ức nhưng hiển nhiên bản thân nàng cũng chẳng hay biết gì, càng không thể biết ngọn nguồn.
Cho nên Phó Du Thường không biết phải nói chuyện này với Mộc Chiêu như thế nào.
"... Ờm, em thật sự sẽ không một chân đạp hai thuyền! Học tỷ, chị phải tin em!" Mộc Chiêu cho rằng học tỷ còn đang xoắn xuýt chuyện này, dù sao, nếu đổi vị trí để tự hỏi, nếu kiếp trước học tỷ cũng thích ai đó, thậm chí còn ảnh hưởng đến kiếp này, có thể mình sẽ một khóc, hai làm loạn, ba dọa thắt cổ.
"Không phải chị đang nghĩ đến chuyện này." Phó Du Thường trấn an nàng: “Chiêu Chiêu, trong mơ em có bao giờ nhìn thấy bộ dáng người đó trông như thế nào chưa?”
"Bộ dáng... Không nhìn thấy, lúc đầu em không thể nhìn thấy gì cả, sau đó, khi đã thấy rõ rồi, cô ấy thế mà biến thành chị, cho nên mới khiến em sợ đến mức không rõ." Trong lòng Mộc Chiêu vẫn còn sợ hãi, nàng nói.
Biến thành mình? Phó Du Thường sửng sốt một chút.
Có lẽ nào… Vốn dĩ đối phương trông giống hệt mình?
Chiêu Chiêu ngốc của cô, khó trách đến bây giờ còn chưa phản ứng lại, Phó Du Thường cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân.Cô khẽ thở dài, trong hoàn cảnh yên tĩnh này, rất dễ dàng bị Mộc Chiêu phát hiện.
Vừa ngẩng đầu lên, nàng đã nghe thấy giọng nói ngập ngừng của học tỷ: "Mộc Chiêu, nếu kiếp trước của chị..."
Phó Du Thường vừa mới nói lời mở đầu, lập tức nhìn thấy nước mắt Mộc Chiêu dâng trào.
Vừa khóc xong, rất dễ dàng ấp ủ đợt tiếp theo.
"Học tỷ... Chị cũng nhớ tới kiếp trước của mình sao?" Sấm sét giữa trời quang cũng không bằng thế này, Mộc Chiêu nghĩ chỉ cần học tỷ gật đầu một cái, nói kiếp trước mình cũng có thích một người, nàng sẽ lập tức trở thành thánh diễn sâu liền!"Không có, đừng suy nghĩ vớ vẩn." Phó Du Thường kịp thời ngăn Mộc Chiêu "thi pháp", ấn đợt khóc đang ấp ủ của nàng về.
"Chị chỉ muốn nói… Quên đi, đổi sang cách nói khác đi, Chiêu Chiêu, chúng ta giả sử kiếp trước người đó thật sự bỏ rơi em, vậy bây giờ em sẽ..." Phó Du Thường còn chưa nói xong, Mộc Chiêu đột nhiên che tai lại một cách ngoài dự đoán.
"Em không nghe, em không nghe! Em thật lòng với học tỷ! Tuyệt đối sẽ không nghĩ về ai khác! Vậy nên đừng thử em!" Mộc Chiêu hiểu lầm ý của Phó Du Thường, trực tiếp lựa chọn chiến thuật đà điểu.
Sau hai lần trò chuyện hoàn toàn không cùng một kênh, Phó Du Thường từ bỏ việc dò hỏi, nhìn thấy Mộc Chiêu vẫn đang kiêu ngạo cười tự hào với mình, trong lòng cô chỉ còn dở khóc dở cười.
Xem ra chuyện này chỉ có thể nói sau, để cô tìm cách hiểu rõ mọi chuyện đi, sau khi cô hiểu rõ chân tướng chuyện ngày xưa, sẽ từ từ giải thích cho Chiêu Chiêu.
"Nếu sau này em mơ thấy chuyện gì đó mới, nhất định phải nhớ nói với chị, đừng giữ nó trong lòng, biết chưa?"
"Em biết rồi, lần sau nhất định sẽ nói cho chị biết." Mộc Chiêu ngoan ngoãn gật đầu.
"Ác mộng chỉ là mơ mà thôi, nó sẽ không..."
"Ầm!" Một tiếng vang lớn cùng với sóng không khí quét qua, che đi nửa lời sau của Phó Du Thường.Gần như là phản ứng theo bản năng, Phó Du Thường lập tức bảo vệ Mộc Chiêu dưới thân, chặn sóng nhiệt từ phía sau truyền đến.
Mặc dù Mộc Chiêu phản ứng chậm một bước nhưng sau khi phản ứng lại, nàng bất chấp tất cả lập tức giơ tay đối đầu với sức mạnh kia, đằng đằng sát khí dùng toàn bộ sức mạnh dâng trả.
"Ầm!"
Sau một tiếng vang lớn nữa, đồ dùng bằng thủy tinh trong nhà đều xuất hiện vết nứt, chỉ sợ căn phòng truyền đến sức mạnh cần phải sửa chữa.
Nhưng đây đều là chuyện nhỏ, quan trọng là lúc nãy học tỷ có bị thương hay không!
"Chị có bị thương không?! Để em xem!" Mộc Chiêu gấp đến toát mồ hôi lạnh, hai tay run rẩy.
May mà bản thân Phó Du Thường cũng có sức mạnh để bảo vệ cơ thể, chỉ là dư âm của sức mạnh kia không đủ để làm cô bị thương.
"Cô ấy xong rồi! Cơm chiều hôm nay sẽ dùng cô ấy làm canh!" Mộc Chiêu vẫn còn sợ hãi, sau khi cảm nhận được đầu sỏ gây tội, không nói hai lời đã lao lên lầu.
Lần này Phó Du Thường cũng không ngăn được, đành nhìn Mộc Chiêu đi vào phòng bếp, cầm dao làm bếp lao lên.
Phòng khách còn bừa bộn hơn, toàn bộ kính vỡ vụn, may mà đây là biệt thự độc lập, nếu không hàng xóm đã phải báo cảnh sát.
Ý thức được bản thân đã gây họa, Hòn Than thu mình vào góc tường trước, chỉ làm một con mèo vô tội đáng thương, chuyện xấu đều là con quạ đen kia làm.
Con rắn khổng lồ mà Mộc Chiêu quấn quanh nhà cũng bị giật mình, thò đầu vào nhà qua cửa sổ vỡ, hung ác nhìn quạ đen hai giây, sau đó mở miệng bắt đầu cắn.
"Ngươi là…" Quạ đen hơi sửng sốt khi nhìn thấy đầu rắn, hơn nữa, cô ấy còn bị choáng váng bởi sức mạnh mà Mộc Chiêu vừa đánh trả, cho nên không kịp né tránh, thế là lông đuôi bị cắn đứt hai cọng.
Dù sao đầu rắn vừa to vừa cồng kềnh, di chuyển trong không gian chật hẹp này rất khó khăn và rất bất tiện, thế là bị quạ đen chơi đùa ngược lại.
"Trông ngươi không thông minh lắm, người tạo ra ngươi... Sẽ không là cô nhóc kia đó chứ?" Quạ đen nhảy lên một cái, trực tiếp nhảy lên đầu rắn, dù rắn có ngu ngốc đến đâu cũng biết không thể phá hủy nhà của chủ nhân, vì thế cho dù có muốn đánh kẻ xấu cũng không dám làm ra động tác gì lớn.
"... Tình yêu thật đáng sợ, cô ấy vậy mà trao toàn bộ sức mạnh tạo ra vạn vật cho cô nhóc kia, thật là yêu chiều quá mức, chẳng trách lúc trước không dám kể cho mình nghe mọi chuyện." Quạ đen vừa tránh né các loại chướng ngại vật vừa lảm nhảm.
Nhưng cứ như vậy, cô ấy cảm thấy khả năng Tiên Khí đang ở trong tay cô nhóc kia càng lớn hơn, dù sao thì người bạn già kia của cô ấy, thấy sắc liền mờ cả mắt, thứ gì cũng có thể cho hết.
"To con, đừng lộn xộn, nếu như ngươi làm bể mấy thứ này, người tổn thất duy nhất chính là chủ nhân của ngươi, yên tĩnh chút đi."
Sau một hồi lăn lộn, con rắn khổng lồ cáu kỉnh đột nhiên gục đầu xuống sàn bất động.
Quạ đen cho rằng con rắn khổng lồ không có não cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận, còn dùng cánh vỗ nhẹ đầu nó, nói: "Bé ngoan."
Nhưng giây tiếp theo, một bóng đen xuất hiện phía sau cô ấy, sát khí 360 độ không góc chết bao trùm lấy cô ấy.
Tim quạ đen hơi rụt lại, cô ấy quay đầu lại nhìn lên, lưỡi dao sắc bén bóng loáng của con dao làm bếp lóe lên gần như làm cô ấy mù mắt.
"Tôi, tôi nghĩ tôi có thể giải thích…" Nếu cô ấy biết đồ tồi kia có nhiều phương án dự phòng như vậy, lúc này đây thế nào cô ấy cũng sẽ chia một nửa sức mạnh của mình cho hóa thân! Quạ đen hối hận!
"Đã làm nhà tôi nổ tung rồi còn giải thích thế nào nữa!" Lý trí của Mộc Chiêu đang rời nhà trốn đi, cho nên lời ngụy biện của quạ đen cũng vô dụng, đón tiếp cô ấy chỉ là một con dao làm bếp tản ra ánh sáng lạnh lẽo.
Cuối cùng ở trên thớt, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, quạ đen đề nghị đền bù tổn thất cho nhà các nàng, dùng bảo bối trên Thiên giới bồi thường!
Sau đó, là Phó Du Thường thuyết phục Mộc Chiêu hạ con dao làm bếp xuống, mặc dù cô cũng rất muốn dạy cho quạ đen một bài học nhưng bây giờ quạ đen vẫn còn hữu dụng.
Phó Du Thường quyết định dạy cho Mộc Chiêu một phương pháp ăn quạ cao cấp nhất, hầm chỉ là cách ăn cấp thấp nhất, chỉ có "bóc lột đến tận xương tủy" "ăn" sạch tất cả giá trị của cô ấy, như vậy mới không uổng phí.
…
"Cảm ơn, tôi rút lại những gì tôi vừa nói, mặc dù cô đã mất trí nhớ nhưng cô vẫn rất đáng tin." Sau khi quạ đen chạy thoát khỏi mặt thớt, liên tục cảm ơn họ Phó nào đó đang ấp ủ một "âm mưu" lớn hơn.
"Chuyện phòng ở tôi thật sự rất xin lỗi, chờ sau khi tôi trở về tôi sẽ lấy bảo bối bồi thường cho cô, nhưng tôi thật sự không cố ý, là con Đào Ngột nhà cô đã dọa tôi, cho nên mới mất đi khả năng khống chế sức mạnh…"Hai người này đều không thiếu tiền, cho dù có sửa chữa cả biệt thự từ trên xuống dưới thì cũng không tốn bao nhiêu tiền của Phó Du Thường, về phần bảo bối của quạ đen, cô cũng không hiếm lạ.
"Bảo bối của cô tôi cũng không cần, nhưng cô vừa đến nhà tôi đã mang đến nhiều phiền toái như vậy, đường đường là con gái của Thiên Đế cũng phải có chút lòng thành, phải không?" Sau một thời gian giao lưu, Phó Du Thường đã tìm ra phương pháp chính xác để thuần hóa quạ đen.
"Khụ khụ, đương nhiên, cô nói đi, muốn cái gì?" Dù sao bản thân cũng đang nhớ thương Tiên Khí của người ta, quạ đen vốn chột dạ áy náy, thế nên trả lời rất hào phóng.
"Tôi muốn hỏi cô một vấn đề, sau đó nhờ cô một việc."
"Dễ thôi dễ thôi, mười tám vấn đề cũng được!" Chỉ là chuyện nhỏ thôi, quạ đen thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy tôi sẽ không khách khí." Phó Du Thường nói tiếng cảm ơn với quạ đen.
Không khách khí gì? Quạ đen sửng sốt một lúc mới phản ứng kịp, cô ấy thật sự muốn hỏi mười tám vấn đề sao!
Quên đi, quên đi, dù sao nó cũng không phải là chuyện gì lớn.
"Cô hỏi đi… Từ từ, để cho tôi đoán trước xem, cô… Chắc chắn là muốn hỏi về cô nhóc kia trước đúng không? Nhưng tôi cũng không biết nhiều lắm, là do cô giấu kỹ quá, mãi sau này tôi mới biết có cô nhóc này!" Quạ đen phòng bị Phó Du Thường trước.
"Tôi muốn biết kiếp trước tôi có làm gì có lỗi hay là bỏ rơi em ấy hay không." Mộc Chiêu đi thăng cấp cho con rắn khổng lồ của nàng, nhân cơ hội này, Phó Du Thường mới dám nhắc đến chuyện này với quạ đen.
"Đương nhiên là không có! Cô á?" Quạ đen thậm chí còn dùng giọng điệu chán ghét nói: "Nếu cô thật sự có thể làm ra chuyện như vậy, hiện tại sao đến nỗi lưu lạc đến mức này?"
"Lúc đó tôi khuyên thế nào cũng không được, thật là bực mình." Quạ đen thấp giọng lẩm bẩm.
Sắc mặt Phó Du Thường thả lỏng thấy rõ, ít nhất kiếp trước mình không phải là một vị thần tệ bạc máu lạnh vô tình, sau này dù Chiêu Chiêu lấy lại toàn bộ ký ức, tức giận, vậy ít nhất cô cũng có tư cách đi dỗ nàng.
"Thê nô, cô không đi một vòng lớn chỉ để hỏi tôi điều này, phải không?" Quạ đen mỉa mai.
"Đương nhiên là không." Khóe miệng Phó Du Thường đột nhiên hiện ra một tia cười lạnh, "Vậy thì câu hỏi tiếp theo."
"Con gái Thiên Đế tôn quý, mục đích thực sự của cô khi đến tìm tôi là gì?"
Trái tim nhỏ bé của quạ đen như nhảy lên cổ họng, cô ấy lộ ra sơ hở từ khi nào!