“….
Người của chúng ta đã xác định được hai mục tiêu, mục tiêu đầu tiên là Ngũ Đức cựu thành viên của đoàn tinh tặc, hiện buôn bán súng ống đạn dược, thường lui tới hành tinh Tiên Nữ, vị thứ hai là người thần bí Y Thiết chuyên buôn bán súng ống đạn dược, khu vực hắn hoạt động rộng hơn Ngũ Đức, nhưng theo nguồn tin đáng tin cậy, gần đây hắn làm ăn lớn ở hành tinh Tiên Nữ…”
Phó quan báo cáo nửa ngày mà không nhận được nửa lời đáp lại, vừa ngẩng đầu nhìn, thật hay, lãnh đạo đang ngẩn người.
Do dự một chút, hắn thử kêu một tiếng: “ Trưởng quan?”
“Giám sát chặt chẽ hành tung của Ngũ Đức, còn Y Thiết….
” An Nhiên lấy lại tinh thần, ánh mắt chợt loé “Lần này nhất định phải làm cho tốt”.
Phó quan thu hồi thiết bị thông tin cá nhân, hơi hơi khom người đồng ý: “Đúng vậy”.
Về đến nhà đã gần tới giờ ăn tối, An Nhiên sau khi vào cửa theo bản năng tìm kiếm Hứa Yến, ở dưới lầu nhìn một vòng không thấy người, hắn liền đi lên lầu hai.
Lúc này Hứa Yến đang ở phòng ngủ lầu hai, hắn mở tủ quần áo ra, lôi hết ngăn kéo bên trong ra, bên trong có một ngăn ngầm, gắn một cái tủ sắt.
Hắn ấn một chuỗi mật mã phức tạp, cửa tủ sắt mở ra, hắn chuẩn bị bỏ thuốc ngụy trang vào.
Sau khi An Nhiên tới đây vẫn luôn chiếm lấy phòng ngủ, cho tới hôm nay hắn mới nhớ tới, thuốc nguỵ trang còn chưa giấu tốt.
An Nhiên không phải Hương Hương, lỡ như bị hắn nhìn ra cái gì thì không xong.
Đột nhiên nghe thấy phía sau có âm thanh, hắn vừa quay đầu, vừa lúc đối mặt với An Nhiên.
Hắn mất tự nhiên mà giấu ra phía sau: “Tiền riêng, không cho xem”.
An Nhiên nhìn hắn thật sâu, sau đó lùi một bước, đứng ở ngoài cửa, dùng hành động tỏ vẻ, hắn không có hứng thú muốn biết.
Nhìn thấy hắn đi ra, An Nhiên nhẹ nhàng hỏi: “Giấu tốt?”
Hứa Yến vừa nhấc cằm, rất là đắc ý: “Đương nhiên, đừng có ý định tìm, anh không tìm thấy đâu”.
An Nhiên thu lại tầm mắt, không hứng thú đi xuống dưới lầu.
Không cần tìm cũng biết giấu ở đâu, cả mật mã cũng biết.
Hứa Yến đi theo ở phía sau, nhắc lại một lần nữa, không được phép đụng vào hộp của hắn.
An Nhiên nghe thấy phiền, lúc đi xuống cầu thang đột nhiên dừng bước xoay người lại, Hứa Yến không chú ý liền đụng vào.
Phía sau chính là cầu thang, trong lòng Hứa Yến hoảng hốt, sợ đụng An Nhiên té xuống lầu, vội vàng duỗi tay ôn chặt người ta.
An Nhiên dù sao cũng là quân nhân cấp cao, không tới mức bị va sẽ té xuống lầu, nhưng thật ra được Hứa Yến ôm lấy khiến hắn hơi kinh ngạc.
Hai người vốn dĩ cao sấp sỉ nhau, nhưng An Nhiên đứng trên bậc thang thấp hơn, liền lùn hơn Hứa Yến rất nhiều, đầu dựa về phía trước, vừa vặn chôn trước ngực Hứa Yến.
Không chờ hắn thoả mãn, Hứa Yến đã buông ra, một loạt những lời nói giận dữ rơi xuống.
“Đừng đột nhiên dừng lại, rất nguy hiểm có biết hay không?”
Vẻ mặt An Nhiên không có biểu tình gì ngẩng đầu: “Cậu quan tâm tôi sao?”
“Nói thừa!” Trong lòng Hứa Yến còn sợ hãi: “ Anh mà bị ngã tàn phế ở nhà tôi, thì tôi phải chịu trách nhiệm”.
Mặt An Nhiên tối sầm, đẩy tay hắn ra đi xuống lầu.
Đứng ở phía trên, Hứa Yến nhìn bóng lưng An Nhiên lộ ra nụ cười xấu xa, chờ người xuống lầu, mới thong thả đi xuống, nắm lấy tay An Nhiên.
“Nếu anh là mèo tôi sẽ không lo lắng, ai bảo anh là người cơ chứ”.
Thân thể mèo mềm mại thần kinh vận động cũng hơn người, tuỳ tiện ngã một cái sẽ không có vấn đề gì.
An Nhiên cuộn ngón tay, len lén sờ bàn tay Hứa Yến một phen, lạnh mặt nhìn hắn: “Vì sao cậu luôn nhắc tới mèo, hiện giờ ở bên cậu là tôi.
”
Hứa Yến sửng sốt, thiếu chút nữa thì phì cười, nhưng lời này quả thực tựa như đang nói “tôi và mèo ai quan trọng hơn”.
Hắn kéo người đi về phía phòng bếp, nén cười: “Anh là vợ của tôi, nó là con trai của tôi, tôi không có cách trả lời anh vợ và con trai ai quan trọng hơn”.
An Nhiên vừa là con trai vừa là vợ: “….
” Tôi không thể làm chồng sao?
Hứa Yến rửa đồ ăn, nhìn dáng vẻ rầu rĩ không vui của An Nhiên, tuỳ tiện nói thêm một câu: “Anh chưa nhìn thấy Hương Hương nên không biết nó đáng yêu như thế nào, chờ sau này có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu cho người quen biết”.
An Nhiên cuốn ống tay áo nhóm lửa nấu ăn.
Đây là quy tắc gần đây của bọn họ, Hứa Yến phụ trách rửa rau rửa chén, An Nhiên phụ trách nấu ăn.
Cắt rau được một nửa, rốt cuộc không nhịn được nữa.
Ban ngày ở trường học nhìn thấy Hứa Yến cười nói với người khác, về đến nhà còn giấu hắn giấu đồ, còn nói hắn không đáng yêu.
Toàn thân An Nhiên toàn là khí lạnh, chua lòm: “Tôi lớn lên không đáng yêu thật sự xin lỗi”.
Hứa Yến đem đồ ăn rửa xong đặt lên mâm, thuận tay câu lấy ngón út của hắn ngắm nhìn, trên mặt treo nụ cười hứng thú: “Anh lớn lên không đáng yêu, nhưng đẹp”.
An Nhiên xắt rau, không để ý tới hắn.
Hứa Yến sáp lại: “An ca ca? Không phải là anh vẫn tức giận chuyện lúc sáng đấy chứ?”
An Nhiên không nói gì, nhưng lực hạ dao đã tăng lên, Hứa Yến nhìn mà cổ lạnh ngắt, như đang cắt đầu hắn.
“Tôi không biết anh vì sao lại tức giận, tôi chỉ là ở đó ăn vụng….
”
Lại nghe thấy hai chữ ăn vụng, An Nhiên buông dao phay nhìn qua: “Hứa Tiểu Hoa”.
Hứa Yến lén dịch dao phay ra xa một chút: “Có”.
An Nhiên tới gần, vây hắn giữa mình và cái bàn, vẻ mặt lạnh lùng: “Cậu có biết là mình đã kết hôn rồi hay không?”
Hứa Yến dựa ra sau, vẻ mặt rất là vô tội: “Biết chứ”.
Mày An Nhiên nhíu chặt: “Vậy cậu còn ăn vụng”.
Hứa Yến nhìn hắn, rất vất vả nhịn cười.
An Nhiên tức giận: “Không được cười”.
“À”.
Hứa Yến ấm ức gật đầu đồng ý, len lén nhìn hắn một cái: “Nhưng tôi ăn vụng là anh đào, anh cho rằng tôi ăn vụng cái gì?”
An Nhiên nghẹn lời, thẹn quá thành giận: “Ăn anh đào có cần thiết phải dựa gần như vậy không?”
Hứa Yến duỗi tay ra, lật người lại đổi thành An Nhiên bị bao giữa hắn và cái bàn: “Anh còn dám nói, An Tiểu Cay”.
Hứa Yến nâng cằm hắn lên, tay còn sờ sờ môi dưới của hắn: “Là ai không chịu ăn anh đào trong sọt, lại chọn ăn trái trong miệng tôi”.
An Nhiên bị bắt ngẩng đầu, hừ lạnh một tiếng.
Hứa Yến ngửi mùi hương bên gáy hắn, vẫn là cái mùi cay kia, nhưng ngửi nhiều hình như cũng trở nên dễ ngửi hơn.
Đây không phải là kiểu ngửi lâu sẽ quen chứ?
Hắn cố ý trêu chọc: “An Tiểu Cay, anh nên nói anh, cũng đã là sĩ quan, còn dễ ghen như vậy, thích tôi như vậy sao?”
Bị hơi thở của Hứa Yến làm cho hơi ngứa, ánh mắt An Nhiên từ từ nhìn qua: “Tôi thích vợ của mình thì có gì sai?”
Bên tai truyền tới tiếng cười khẽ, giống như một móc câu, câu một cái làm cho trái tim An Nhiên đập nhanh hơn.
Hứa Yến nhẹ nhàng cọ qua mặt hắn, đến gần tai hắn nhẹ giọng nói: “Không có không đúng, tuỳ anh thích”.
An Nhiên không rõ mà nhìn hắn, thấy hắn càng ngày càng đắc ý, mặt không có biểu tình gì hỏi: “Vậy cậu đồng ý cho tôi thượng sao?”
Vẻ mặt Hứa Yến cứng đờ, đột nhiên nhớ tới, hiện tại hắn nguỵ trang thành omega, mà An Nhiên là alpha, cho dù đối phương thích mình, với quan niệm của đối phương, hắn đương nhiên là người bị áp.
Hứa Yến: “…!!!” Thật sự là bị kinh hách tới.
.