Sau Khi Bị Tra Tôi Nhặt Về Tôn Nghiêm Alpha

chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thấy Hứa Yến nhìn qua, Kim Hi đứng bên kia vẫy tay với hắn.

Dưới sự ồn ào của mọi người, Hứa Yến lười biếng đi qua.

Còn chưa đi được hai bước, Kim Hi liền đi tới, nếu không phải hắn trốn mau liền sẽ nhào vào lòng hắn.

Kim Hi hơi thẹn thùng cắn môi dưới: “Yến ca ca, hôm nay em tới là muốn xin lỗi anh”.

Nghe thấy xưng hô này, Hứa Yến không thay đổi sắc mặt mà xê dịch sang bên cạnh: “Tôi không nhớ rõ mình có chuyện gì cần cậu xin lỗi”.

Kim Hi đỏ mặt, nắm lấy tay hắn cọ cọ: “Yến ca ca, anh thật tốt, em nghĩ chúng ta có nhiều lời muốn nói với nhau, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi, em biết một nhà hàng mới mở rất tình thú”.

Hứa Yến nhìn cánh tay bị ôm chặt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh tối hôm qua bị An Nhiên giống như con bạch tuộc ôm lấy.

Kim Hi là omega, An Nhiên là alpha, nhưng hắn không có cảm giác chán ghét khi An Nhiên tới gần, nhưng Kim Hi….

Một tay Hứa Yến ấn lên đầu hắn, Kim Hi cho rằng mình được sờ đầu, liền giống như chim én nhỏ dựa người sát lại đây.

Sau cây lê cách đó không xa, quần chúng đang dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên này, nhìn thấy hình ảnh như vậy liền sôi nổi nắm chặt vỏ cây.

——Hoắc! Kim đại tiểu thư đã chơi chán alpha bắt đầu xuống tay với omega rồi sao? Hứa đại thần cậu phải chịu đựng, không thể bị mê hoặc bới dáng vẻ hồ ly tinh của đối phương được!

Bàn tay Hứa Yến đột nhiên dùng sức, giống nhứ tóm lấy một trái bowling, rất vô tình mà đẩy Kim Hi ra.

“Đau đau đau…” Kim Hi bị đẩy liền lảo đảo, uất ức vuốt đầu nhìn qua, hờn dỗi liếc mắt nhìn qua: “Yến ca ca, anh ôn nhu với người ta một chút đi”.

Hứa Yến vỗ vỗ ống tay áo, bĩu môi, còn uất ức hơn đối phương: “Cậu nắm đau tôi, hu hu hu”.

Quần chúng hóng hớt : “…” Đúng rồi, đây là chuyện hắn sẽ làm.

Kim Hi: “….

” Thông báo, đối tượng còn điệu hơn hắn thì phải làm sao? Online chờ, rất gấp!

Hứa Yến xoa xoa cánh tay, hoạt động ngón tay, đốt ngón tay kêu răng rắc, nũng nịu nói: “Buổi tối nhân gia đã có hẹn”.

Quần chúng hóng hớt : “….

” Tự xưng nhân gia, cậu là nguỵ nương sao? Cảm giác quen thuộc này là sao vậy!

Kim Hi không để ý hắn đẩy ra lại dính tới, nắm lấy ngón tay của đối phương, ngước mắt độ nhìn về phía Hứa Yến, đôi mắt chớp chớp: “Anh có hẹn với ai?”

Hứa Yến đang muốn mở miệng, đột nhiên liền ngửi thấy vị cay quen thuộc, hắn theo mùi hương nhìn qua.

Bên ngoài vườn trái cây, hiệu trưởng Kim mang theo một đám lãnh đạo cùng một đám binh lính đi tới, An Nhiên đi bên cạnh hiệu trưởng, hắn mặc quần âu áo sơ mi đơn giản, chân mang ủng quân sự, trong đám người rất dễ thấy được.

“Nơi này là vườn trái cây bách quả của chúng tôi, cả núi này đều là học sinh khoa nông học Hoa Đại chúng tôi bao năm nay trồng, bình thường là chuyên gia sẽ phụ trách trông coi, chỉ mở ra khi cần đối ngoại, cho dù là học sinh Hoa Đại cũng không thể….

Hiệu trưởng giải thích với An Nhiên, nói được một nửa, thấy An Nhiên nhìn về phía nào đó, hắn vừa nói vừa theo tầm mắt đối phương nhìn qua, nghẹn họng.

Vừa rồi còn nói trông giữ rất nghiêm, trước mắt liền xuất hiện một đám học sinh ăn vụng, trong đó thế mà có một đứa là con của hắn!

Kỳ thật An Nhiên không hề nghe hắn nói cái gì, toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt trên người Hứa Yến, cùng với cánh tay Kim Hi đang ôm Hứa Yến kia.

Lửa giận vô danh liền nổi lên, độ ấm xung quanh liền giảm xuống.

Nhìn thấy ánh mắt muốn giết người kia của An Nhiên, hiệu trưởng rùng mình một cái, trong lòng rất là hoảng sợ.

Đám nhãi ranh kia, khi nào ăn vụng mà không được, lại cố tình chọn lúc này chứ!

Nếu đã đi ăn vụng thì cũng phải giấu cho tốt chứ!

Khi An Nhiên nhìn qua, Hứa Yến cũng nhìn qua.

An Nhiên cao hơn Kim Hi một cái đầu, nhìn thì tinh tế, kì thật cả người đều là cơ bắp, rất là nặng, còn rất cứng, không hề mềm mại chút nào, khuôn mặt lạnh lùng vạn năm, khi ăn phải mù tạc cũng chỉ biết khẽ nhíu mày, không hề có chút đáng yêu nào.

Hoa khôi kiều diễm đứng bên cạnh, nhưng tầm mắt hắn không có cách nào rời khỏi người An Nhiên.

Trong nháy mắt chạm mắt nhau kia, có một thanh âm trong đầu nói với hắn.

Hứa Yến, cậu tiêu đời rồi.

Kim Hi theo tầm mắt hắn nhìn qua, ban đầu ánh mắt còn uất ức lập tức liền toả sáng.

Wa wa wa? Sao hắn chưa bao giờ nhìn thấy alpha này! Diện mạo này quá…! Tin tức tố hắn ngửi được khiến hắn mềm chân, thật thơm!

Nhưng khi chạm mắt với đối phương, hắn nhịn không được lùi ra sau nửa bước, thật là một đôi mặt tràn ngập giết chóc rất là đáng sợ.

Quần chúng hóng hớt vừa quay đầu, gì! Thật sui xẻo vậy mà gặp phải hiệu trưởng! Thế nhưng người alpha kia là ai, khí thế thật là mạnh, diện mạo kia, dáng người kia, quả thật là một cây hormone biết đi.

“Ách xì”.

Bọn họ đồng thời xoa xoa mũi.

Tin tức tố thật mạnh mẽ, thế nhưng ánh mắt kia thật sự không được coi là tốt lắm, chẳng lẽ là bạn trai cũ của Kim Hi?

Vận đào hoa vừa tới tu la lập tức đã tới gõ cửa, Hứa đại thần thật là xui xẻo, thật là khiến người ta đau lòng, người nghe rơi lệ.

Hứa Yến không biết mình đang được ba bạn học đồng tình, nghe thấy thanh âm hắt xì, liền nhìn về phía bọn họ còn cười nhạo một tiếng.

Qua yếu, lúc này còn chưa tới gần.

Hiệu trưởng phất tay để cho cấp dưới đi qua nhắc nhở nhóm Hứa Yến né tránh, bản thân thì cười làm lành với An Nhiên, muốn dẫn hắn tới nơi khác.

“Kì thật Hoa Đại còn có nhiều cảnh đẹp….

Lời nói mới được một nửa, An Nhiên lập tức đi về phía Hứa Yến, đám binh lính cũng không hiểu gì mà đi theo.

Hiệu trưởng cắn răng, cũng đi qua theo.

Khi cách còn năm bước chân, Hứa Yến còn chưa đi qua, Kim Hi đã vọt tới trước mặt An Nhiên, phẩy tóc một cái, phóng một lượng lớn tin tức tố ra, rất giống một con công động dục.

Thanh âm hắn nũng nịu, khoé mắt phiếm hồng—- bị tin tức tố làm cay.

“Tiểu ca ca, anh là học sinh của Hoa Đại sao? Sao trước đây chưa từng thấy anh”.

Sau khi thấy rõ trang phục của An Nhiên, Kim Hi lập tức sửa miệng: “Trước kia anh là học sinh của Hoa Đại sao? Anh là quân nhân của quân đoàn nào vậy?”

An Nhiên lạnh mặt, đến cả liếc mắt cũng không thèm nhìn.

Hiệu trưởng nhạy bén nhận ra cảm xúc của An Nhiên thay đổi lớn, liền lớn tiếng quát: “Kim Hi, con một vừa hai phải thôi!”

An Nhiên nhìn thẳng Hứa Yến, ánh mắt sắc bén: “Các cậu ở chỗ này làm gì?”

Hứa Yến nhướng mày, ở trong vườn trái cây thì còn có thể làm gì, đương nhiên là….

“Ăn vụng”.

Nghe thấy câu trả lời này, sắc mặt An Nhiên càng kém.

Kim Hi hoàn toàn không để ý đến lời nói của ba ba mình, thấy An Nhiên không để ý tới hắn, liền tiến tới trước mặt hắn để gây sự chú ý.

“Tiểu ca ca, anh còn chưa trả lời vấn đề của em”.

An Nhiên không trả lời, hắn nhịn không được giơ tay kéo lấy ống tay áo đối phương.

So sánh với An Nhiên, những người hẹn hò lúc trước chỉ là rác rưởi, tuy rằng ánh mắt của hắn thật dữ, nhưng càng dữ hắn càng thích~

Tuy rằng cũng thật yêu Hứa Yến, nhưng dù sao hắn cũng là omega, OO yêu nhau thì không có kết quả.

Đại tiểu thư Kim Hi cứ như vậy mà vứt bỏ đối tượng theo đuổi Hứa Yến, ngược lại đặt ánh mắt lên người An Nhiên.

Nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.

Mới vừa nắm lấy ống tay áo, hắn vừa mới ngẩng đầu, sợ tới mức lạnh sống lưng.

An Nhiên dùng ánh mắt vừa dữ vừa lạnh liếc hắn một cái, thanh âm nhẹ nhàng châm chạp lại rất có lực chấn nhiếp: “Buông tay”.

Kim Hi sợ tới mức hồn vía lên mây, cho tới nay vẫn chưa có alpha nào không bị hắn hấp dẫn, nếu có, chỉ cần hắn trêu chọc vài câu liền cắn câu.

Nhưng dáng vẻ của An Nhiên quả thực là muốn giết người.

Thật là đáng sợ! Chỉ là muốn theo đuổi một người mà thôi, hắn sẽ bị giết chết sao?!

Hứa Yến im lặng không lên tiếng nhìn tình huống hiện tại, rốt cuộc nhìn ra chút gì.

An Nhiên là đang ghen sao?

Không được, nhịn không nổi, muốn ức hiếp hắn.

Hứa Yến đến gần vài bước, chạm vào vai Kim Hi, vẻ mặt lương thiện giải thích với An Nhiên: “An ca ca, anh hung dữ với Hi nhi quá đi, cậu ấy sắp bị anh doạ khóc rồi, cậu ấy là bạn tốt của tôi, chúng tôi mặc chung một cái quần mà lớn lên, khi còn nhỏ còn thường xuyên ngủ cùng nhau, đúng không, Hi nhi?”

Mặc chung một cái quần mà lớn lên? Thường xuyên ngủ cùng nhau? Rốt cuộc Hứa Yến đang nói cái gì?

Cả đầu Kim Hi toàn dấu chấm hỏi, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên quanh mình lạnh xuống, toàn thân cứng đờ mà quay đâu, nhìn vào đôi mắt kia của An Nhiên sợ tới mức lỗ chân lông muốn nổ tung, a một tiếng liền trốn phía sau Hứa Yến.

Hứa Yến cố ý xem nhẹ An Nhiên càng ngày càng đen mặt, lo lắng mà nhìn Kim Hi ở phía sau: “Hi nhi, cậu đừng sợ, An ca ca là người tốt, sẽ không đánh cậu”.

“Phải, phải không?” Kim Hi giấu mặt ở phía sau hắn, còn nhỏ giọng nói thêm một câu: “Không giống lắm?”

Ánh mắt Hứa Yến liếc nhìn phản ứng của An Nhiên, đang chuẩn bị ném thêm vài cây củi nữa, tay đột nhiên bị túm chặt, thân thể bị lôi kéo mà lảo đảo hai bước.

Hứa Yến rất vô tội nhìn qua, đã bị An Nhiên trừng mắt một cái.

Hứa Yến không tránh cái tay đang nắm tay mình, trên miệng còn mỉm cười, thanh âm lại rất uất ức: “An ca ca, tay tôi rất đau, ai”.

An Nhiên không buông ra, ngược lại còn nắm chặt hơn, hắn nhíu chặt mày: “Trở về với tôi”.

Quần chúng hóng hớt bên kia đã hoá đá, tình huống này là như thế nào, sao bọn họ nhìn không hiểu gì vậy?

Vì sao An thiếu tướng lại quen biết Hứa Yến? Hơn nữa nhìn dáng vẻ còn rất thân thuộc! Hiệu trưởng và một đám cấp dưới thiếu chút nữa rớt cằm.

Tới Kim Hi cũng sợ tới mức đầu óc trống rỗng.

“Haiz, nhưng buổi chiều tôi còn có tiết”.

Hứa Yến cười trộm trong lòng, thế nhưng hắn cũng biết không thể ức hiếp quá đáng, lỡ như giận thật, thì người chịu khổ vẫn là mình.

Lấy một trái anh đào trong túi đưa tới trước mặt An Nhiên, hắn cười hì hì nói: “Anh đào mùa này rất ngọt, anh có muốn nếm thử không?”

Hiệu trưởng dù sao cũng là hiệu trưởng, là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, lập tức hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, anh đào ở chỗ chúng tôi đều là chủng loại cải tiến, không thể mua trên thị trường, ngài nếm thử xem”.

Hắn vẫy tay một cái, cấp dưới liền mang một sọt anh đào tới đây.

An Nhiên vẫn luôn không há mồm, Hứa Yến đành phải thu tay lại, vẻ mặt tiếc hận trong ánh mắt lại mang theo vài phần chế nhạo: “Xem ra An ca ca không thích ăn anh đào, vậy thì tôi tự mình ăn vậy”.

Vừa mới đưa anh đào tới miệng, Hứa Yến liền cảm nhận được gáy mình bị cố định, sau đó trước mặt xuất hiện mặt An Nhiên phóng lớn lên, trong ánh mắt còn chứa tức giận.

Đôi môi nhẹ nhàng cọ qua, anh đào ngậm bên miệng liền bị cắn mất một nửa.

Mọi người:!!! Ngoạ tào! Đã xảy ra chuyện gì?

Quần chúng hóng hớt :!!! Tưởng tình địch, kỳ thật là tình nhân? Có cần phải kích thích như vậy không nha.

Kim Hi: Tên alpha này cũng giống hắn thật tinh mắt! Nhưng bọn họ ở bên nhau, thì mình phải làm sao bây giờ?

Hứa Yến: “…” không kiêng kị chút nào như vậy, dứt khoát tuyên bố chủ quyền như vậy đúng là tác phong của quân nhân.

An Nhiên buông hắn ra, thong thả nhai miếng đào, thanh âm không hề có sự giao động.

“Cũng không tệ lắm”.

Nói xong liền đi, còn không quên nhắc nhở thêm một câu.

“Lên lớp xong không được đi lung tung, về nhà sớm một chút”.

Hứa Yến lên tiếng, đem nửa miếng đào còn lại kéo vào miệng, vừa ngọt vừa cay.

Gia hoả này vẫn có thù sẽ báo như vậy, bị ức hiếp lập tức phải ức hiếp lại.

Sau khi đi được vài bước, sau lưng liền truyền tới tiếng cười, An Nhiên không quay đầu, vẻ mặt không thay đổi, nhưng nhịp tim thì thay đổi.

Đây là lần đầu tiên hắn dùng thân phận con người tuyên bố chủ quyền.

Một lát sau, cười khẽ chuyển thành cười to, An Nhiên dừng chân, vẫn nhịn không được quay đầu lại.

Tiếng cười của Hứa Yến làm rối loạn lòng hắn, đầu ngón tay hắn khẽ run, nghe được thanh âm tim mình đập nhanh hơn.

Nhiều năm như vậy, mỗi khi tới kì phối ngẫu hắn sẽ tới Hoa Đô tìm Hứa Yến, ngoại trừ tin tức tố của đối phương có thể xoa dịu những xao động trong cơ thể hắn, một phần là vì không bỏ được nụ cười này.

—Không tim không phổi, không để bụng bất cứ chuyện gì, hầu như không có chuyện gì khiến hắn bối rối, trói buộc hắn.

Mà những thứ này, chính bản thân mình không có, cũng vĩnh viễn không làm được.

Hứa Yến cười híp mắt, không phải cười nhạo mà là thật sự cười thoải mái.

Vấn đề hắn bối rối đã thông suốt.

Ý niệm chiếm hữu mạnh, bá đạo lại còn biệt nữu, còn là một alpha, đây là người hắn thích.

Có bao nhiêu nghệ thuật gia không đi chệch khỏi quỹ đạo của mình nhỉ? Hắn muốn yêu đương AA thì làm sao chứ?.

Truyện Chữ Hay