Sau Khi Bị Tên Nhã Nhặn Bại Hoại Coi Trọng

chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Sasaswa

Đông Tử thuận theo tầm mắt Tần Tu Trạch nhìn sang, "Sao vậy? Coi trọng cô gái trên sân khấu sao? Nhưng mà, cô nàng này nhìn có chút hiền lành! Loại người cậu thích phải là...." Câu cuối còn chưa nói xong, Đông Tử bỗng nhiên kinh ngạc nói: "Tu Trạch, nam sinh đang nhảy cùng cô gái đó, sao lại lại giống người lần trước cùng cậu đi ăn ở hội quá vậy?" Đông Tử rất ít khi tiếp xúc với những người đẹp trai cho nên đối với Tô Thần hắn ấn tượng đặc biệt sâu sắc.

"Là cậu ấy." Âm thanh Tần Tu Trạch bình thản, nghe không ra tâm tình, nhưng tầm mắt của hắn vẫn luôn dính trên người Tô Thần.

Tuy bên ngoài hắn bình tĩnh, nhưng Đông Tử lại cảm thấy hắn đang không vui.

Biểu diễn kết thúc, Tô Thần cùng Tiểu Thu cùng nhau xuống đài, dưới đài không ít người hô to: "Tiếp đi, tiếp đi."

Tô Thần trở lại phòng thay đồ, mặc lại đồ của mình.

Vừa nhảy xong nên cơ thể cậu toàn là mồ hôi, sợ đi ra ngoài cảm mạo, lại dùng khăn choàng đem mình quấn chặt chẽ, chỉ lộ ra cặp mắt.

Trước đó Tô Thần đã nói trước với giám đốc, mỗi ngày chỉ có thể diễn mở màn, cho nên cậu nhảy xong là có thể đi về ngay, không cần cùng giám đốc chào hỏi.

Tô Thần đi xuyên qua đám người ầm ĩ bên ngoài, vì cậu quấn khăn nên cũng không có mấy người chú ý đến.

Tô Thần chưa ra khỏi quán bar, liền nghe Tiểu Thu ở phía sau gọi, "Tô Thần, chờ tôi."

Tô Thần dừng bước quay người lại, chỉ thấy Tiểu Thu chạy chậm tới bên cạnh mình, "Nhà cậu ở gần C đại đúng không?"

Tô Thần gật gật đầu.

Tiểu Thu vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá, chúng ta tiện đường, cùng tôi đi một đoạn được không?."

Tô Thần đáp: "Được." Tiểu Thu làm người không xấu, lúc thường không thích nói chuyện, thế nhưng rất nhiệt tình, lúc tập nhảy rất tận tình hướng dẫn cho mình.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, còn chưa đi khỏi đã bị mấy người đàn ông chặn đường.

Gã đứng đầu nói: "Tiểu Thu muội muội, muốn đi đâu sao? Trước tiên bồi anh đây nhảy một bản rồi hẵng đi đi." Nói xong liền kéo tay Tiểu Thu.

Tiểu Thu vội vàng trốn sau lưng Tô Thần.

Tô Thần cau mày, "Thật ngại quá, Tiểu Thu nghỉ làm rồi, giờ tan tầm không tiếp khách khiêu vũ."

Nam nhân kia thấy Tô Thần gầy yếu, căn bản không đem Tô Thần để trong mắt, dùng sức đẩy Tô Thần qua một bên rồi kéo Tiểu Thu đi, "Giả vờ ngây thơ cái gì, mấy ngày trước còn đi theo tao mà bây giờ nhảy một bản cũng không được hả?"

Tô Thần không phòng bị người đàn ông đẩy lùi về sau mấy bước, thời điểm sắp ngã xuống thì được người nào đó đỡ lấy.

Tô Thần đứng vững sau đó nói: "Cảm ơn!" Nói xong thấy đối phương không có ý định buông mình ra, cậu quay đầu lại nhìn người đang ôm eo mình, là Tần Tu Trạch, mắt Tô Thần sáng lên nói: "Tần ca, anh về rồi?"

Tần Tu Trạch khẽ ừ một tiếng, rút tay trên eo Tô Thần ra, thái độ thờ ơ.

Tô Thần bây giờ cũng không có tâm trạng để ý đến thái độ của Tần Tu Trạch, thấy cái người kia lôi kéo Tiểu Thu, cậu vội vàng hỏi: "Tiểu Thu, cậu muốn đi cùng bọn họ sao? Nếu cậu không muốn, tôi sẽ lập tức gọi cho giám đốc."

Gã cầm đầu hung ác quay đầu nhìn Tô Thần: "Tiểu tử ngươi tốt nhất đừng xen vào việc của người khác!" Nói xong mới chú ý tới hai người đứng phía sau Tô Thần.

Nhìn kỹ, sắc mặt hắn trắng nhơt, vội vàng buông Tiểu Thu ra, cung kính nói: "Tần ca, Đông ca", hai người kia gã không chọc được.

Tiểu Thu sau khi được thả ra vội vàng chạy đến bên cạnh Tô Thần.

Tô Thần lúc này cũng phát hiện Đông Tử đứng bên cạnh Tần Tu Trạch, nhớ lần trước đã gặp người này trong lúc đi với Tần Tu Trạch, vì vậy kêu: "Đông ca."

Đông Tử cười nói: "Nhảy rất đẹp! Cùng uống một ly không"

Tô Thần lắc đầu nói: "Không được." Nói xong nhìn về phía Tần Tu Trạch nói: "Tần ca, tôi và Tiểu Thu đi trước."

Tần Tu Trạch nhàn nhạt quét mắt nhìn Tiểu Thu một cái, "Tôi đi với cậu, hôm nay tôi muốn đến căn nhà kia."

Tiểu Thu bị ánh mắt Tần Tu Trạch nhìn sống lưng có chút lạnh, không dám tiếp tục nhìn hắn.

Cô cảm giác hắn đối với mình có địch ý, tuy rằng cô không biết mình đắc tội hắn chỗ nào.

Đông Tử nghe Tần Tu Trạch nói, quái dị nhìn Tần Tu Trạch với Tô Thần, hắn vốn muốn rủ Tần Tu Trạch với Tô Thần cùng đi uống rượu, thế nhưng hắn nhìn ra Tần Tu Trạch bắt đầu từ lúc nãy tâm tình đã không quá tốt, vì vậy nói: "Mày về thì tao cũng không chơi nữa, tao đi tính tiền, mấy người đi trước đi."

Tô Thần đến quán bar uống rượu nên không lái xe theo, hắn đi theo Tô Thần đến bên cạnh xe, trực tiếp ngồi vào ghế phó lái, Tiểu Thu ngồi ở ghế sau.

Tô Thần nổ máy xe, hỏi địa chỉ Tiểu Thu rồi trựa tiếp chạy đến khu nhà của cô.

Đoạn đường này ba người đều không nói lời nào, Tô Thần cảm giác tâm tình Tần Tu Trạch không qua tốt.

Đưa Tiểu Thu về nhà, thời điểm chỉ còn lại hai người, Tô Thần mới hỏi: "Tần ca, anh về lúc nào?"

"Hôm nay.

Cậu sao lại tới quán bar khiêu vũ?" Tần Tu Trạch cau mày hỏi, tối hôm nay hắn thấy những ánh mắt tràn ngập dục vọng nhìn chằm chằm Tô Thần, nghe bọn họ nói với Tô Thần mấy câu thô tục, đặc biệt là bộ dáng Tô Thần cùng bạn nhảy tương tác, làm cho hắn thập phần khó chịu.

Tô Thần giải thích: "Trong kì nghỉ không có việc gì làm nên tôi muốn kiếm việc làm thêm."

"Cậu tới công ty làm phụ tá cho tôi đi."

Tô Thần suy nghĩ một chút nói: "Tần ca, hay là chờ tôi lên năm tư rồi hẵng đi."

Tần Tu Trạch làm bộ lơ đãng hỏi: "Cậu và cái người tên Tiểu Thu kia tập luyện bao lâu? Phối hợp rất tốt."

Nhắc tới bạn nhảy, Tô Thần rất hài lòng, cậu cười nói: "Chúng tôi mới cùng luyên tập được hơn một tuần, tôi cũng không ngờ lại phối hợp tốt như vậy, làm bạn nhảy quan trọng nhất là phải hiểu ý nhau."

Tần Tu Trạch không nói gì, bất quá sắc mặt càng không tốt hơn, sau đó hắn không nói chuyện với Tô Thần nữa.

Tô Thần nghĩ rằng chuyến công tác của hắn không quá thuận lợi nên cũng không nghĩ nhiều.

Lúc hai người về tới nhà là cũng muộn lắm rồi, trong lúc Tô Thần tắm, Tần Tu Trạch đi nấu thuốc cho cậu.

Đối với sự quan tâm chăm sóc của Tần Tu Trạch, Tô Thần hiện tại đã quen rồi.

Buổi sáng Tô Thần ngủ thẳng đến mười giờ, lúc cậu dậy Tần Tu Trạch đã rời đi.

Tô Thần vẫn giống như thường ngày đến phòng tập nhảy luyện tập.

Trong lúc bọn họ tập luyện, nữ mặc quần đùi, áo croptop ngắn khoe eo thon, nam thì đa số mặc quần cộc, thân trên để trần.

Tô Thần thì hơi khác biệt, cậu luôn mặc áo thun ba lỗ, không phải vì cậu không thoải mái khi để trần mà là do da cậu quá trắng, không thích người khác luôn nhìn chằm chằm mình, càng không thích bị người khác hỏi làm sao để dưỡng da trắng được như vậy.

Hiện tại trong phòng tập không có quá nhiều người, Tiểu Thu cũng không có ở đây, Tô Thần trước tiên tự khởi động làm nóng người.

Trong lúc đang vươn vai, một cậu trai phía sau kinh ngạc nói: "Thần ca, trận chiến tối qua của anh thật ác liệt!"

Tô Thần ngồi dậy, nghi ngờ hỏi: "Trận chiến gì?"

Cậu trai kia tên là Tiểu Phong, so với Tô Thần nhỏ hơn hai tuổi, bình thường rất hay nói chuyện, ai cũng quen biết, hắn là người duy nhất trong nhóm nam biết múa cột.

Tiểu Phong nháy mắt nói với Tô Thần: "Đừng có giả bộ, chứng cứ rành rành đây.

Nhìn anh lúc thường nhảy một hồi liền thở hổn hển, cứ tưởng thân thể rất yếu.

Không ngờ hôm qua biễu diễn tốn sức như vậy mà chiến đấu vẫn rất ác liệt, hôm nay vẫn có thể tinh thần sung mãn đến luyện tập."

Tô Thần bị Tiểu Phong nói đến đầu óc mơ hồ, "Cậu đang nói gì vậy? Chứng cứ gì?"

Tiểu Phong thấy Tô Thần không phải giả vờ, trực tiếp kéo Tô Thần qua, kêu cậu đưa lưng về phía gương, "Anh quay lại nhìn mình xem, trên người toàn là dấu hickey."

Tô Thần quay đầu lại nhìn về phía gương, thấy có vài vết đỏ in trên vai trần của mình.

Tô Thần sửng sốt một chút rồi vội vàng cởi áo ra.

Vừa cởi ra một cái liền lập tức nhìn thấy trên tấm lưng trắng toàn bộ đều là dấu tích bị gặm cắn, có nhiều chỗ đã biến thành xanh tím, ai nhìn thấy cũng bị làm cho giật mình! Trên eo cũng có, thậm chí còn kéo dài đến sát mép chỗ thắt lưng quần.

Tô Thần không dám tiếp tục kéo xuống, theo cái tình hình này, phía dưới quần cộc khẳng định vẫn còn.

Tô Thần da dẻ đặc biệt mềm mại, cho dù là bị đụng chạm nhẹ cũng sẽ lưu lại vết tích, có điều chưa bao giờ lưu lại sẹo, Tô Thần ngược lại còn cảm thấy trên người có vài vết sẹo thì càng nam tính.

Muốn nói phía sau lưng thê thảm như vậy, không thể một chút cảm giác cũng không có.

Mà là vì gần đây cậu luôn chăm chỉ luyện tập, toàn thân lúc nào cũng đau nhức, cho nên cũng không coi là chuyện to tát gì.

Tiểu Phong thấy cảnh tượng sau lưng Tô Thần, nuốt một ngụm nước miếng, "Thần ca, anh thật sự không phải là đồng tính luyến? Cái này rõ ràng là nam nhân làm!"

Không trách Tiểu Phong nghi ngờ như thế, Tô Thần lớn lên thật sự quá đẹp mắt, hôm qua cậu vừa diễn xong liền có mấy người đến hỏi thăm, hơn nữa đa số đều nam, có điều Tiểu Phong biết Tô Thần chỉ thích con gái nên hắn liền thay cậu cự tuyệt.

Tiểu Phong là đồng tính luyến, bởi vì cha mẹ ly hôn, trong nhà không có ai quản, hắn cũng không muốn che giấu xu hướng của mình.

Lúc mới gặp Tô Thần, Tiểu Phong lúc nào cũng đi gần kế bên cậu.

Bởi vì tưởng mạo và da dẻ của Tô Thần vẫn luôn là thứ hắn thập phần ước ao, hắn nghĩ nếu mình được như Tô Thần thì trước đó sẽ không bị nhiều người đá như vậy, nhưng đáng tiếc Tô Thần và hắn không phải đồng loại..

Truyện Chữ Hay