Editor: Sasaswa
Tô Thần ngồi bên cạnh Tần Tu Trạch, mở trang sách lúc trước cậu đã làm kí hiệu cho Tần Tu Trạch xem.
Tần Tu Trạch cầm sách qua, nhìn chỗ Tô Thần đánh dấu.
Tuy rằng hắn không học quản trị kinh doanh, thế nhưng những cái này hắn đã tiếp xúc qua, hơn nữa những cái này cũng có liên quan tới công việc của hắn cho nên hắn nhìn qua cũng không thấy quá khó.
Từ khi dậy sớm, Tô Thần cảm giác hai đầu nhũ không quá thoải mái, cậu đang dùng điện thoại tìm hiểu thì Tần Tu Trạch đột nhiên hỏi: "Xem cái gì?".
Truyện Bách Hợp
Tô Thần vội vàng đóng trang web, sốt sắng nói: "Tùy tiện nhìn." Không biết tại sao, cậu có cảm giác Tần Tu Trạch đã nhìn thấy những gì mình vừa xem.
Mặc dù hai người đều là nam, nhưng Tô Thần vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Cậu tính nếu hai ngày tiếp đầu nhũ vẫn còn khó chịu thì nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra một chút, vô duyên vô cớ đau khẳng định không phải chuyện tốt, hay là mắc bệnh gì đó.
Sau khi cha Tô bị bệnh, Tô Thần đối với thân thể của mình là đặc biệt quan tâm.
Cậu cảm thấy sức khỏe có dùng tiền cũng không mua được, không có gì quan trọng bằng sức khỏe! Nhất định phải yêu thương bản thân mình nhiều vào!
Tần Tu Trạch không nói gì, cúi đầu nhìn xuống trang sách, sau đó dùng những từ dễ hiểu nhất để giảng bài cho Tô Thần.
Cách giảng của hắn không giống Vương Bân, Vương Bân căn cứ theo sách giáo khoa, giảng bài có chút rập khuôn, Tô Thần rất khó để hiểu.
Còn Tần Tu Trạch là đem lý thuyết cùng thực tế kết hợp lại, thậm chí còn đưa ra ví dụ, làm các ngôn từ khó hiểu trở nên sống động vui tươi, Tô Thần nghe càng dễ hiểu hơn.
Tô Thần biết Tần Tu Trạch là người có tài, sự nghiệp thành công, nhưng đó chỉ là nghe người khác nói hoặc truyền thông đưa tin, cho nên ấn tượng của cậu chẳng hề trực quan.
Tần Tu Trạch so với Tô Thần lớn hơn gần tới mười tuổi, trong mắt cậu, Tần Tu Trạch giống như một người trưởng bối ôn nhu, chăm sóc mình.
Nhưng khi cậu tận mắt nhìn thấy Tần Tu Trạch chỉ cần nhìn sách một hồi là có thể đem lý thuyết khô khan trở nên sinh động như thật, thậm chí so với giảng viên còn tốt hơn.
Tô Thần cảm nhận rõ ràng sự ung dung tự tin, thông minh bác học toát ra từ người Tần Tu Trạch.
Cậu cảm thấy cả người Tần Tu Trạch đều tỏa ra loại mị lực của một người đàn ông thành đạt! Nếu như nói cậu trước đây đối với Tần Tu Trạch là sự tôn kính cùng cảm kích, thì hiện tại ngoại trừ tôn kính, cảm kích ở bên ngoài, còn có một loại tâm lí sùng bái và kính ngưỡng.
Tần Tu Trạch bị ánh mắt đơn thuần ngưỡng mộ của Tô Thần nhìn không chút e dè làm cho trái tim hắn nảy một cái.
Tần Tu Trạch che miệng ho nhẹ một tiếng, ôn nhu nói: "Làm sao vậy? Nghe không hiểu?"
Tô Thần lắc đầu một cái, thật lòng nói: "Tần ca, anh thật lợi hại."
Những lời khen ngợi loại này Tần Tu Trạch đã nghe quá nhiều nên không còn thấy vui vẻ nữa.
Nhưng lúc được Tô Thần khen ngợi, Tần Tu Trạch lại cảm thấy phi thường thích thú, được chính người mình thích ngưỡng mộ, cảm giác thật sự rất tuyệt.
Kì thi học kì sắp tới, giảng viên đã dặn phần trọng điểm cần học nên Tô Thần thừa cơ hội này, nhờ Tần Tu Trạch giảng tất cả cho cậu.
Tần Tu Trạch kiên trì giảng dạy, Tô Thần nghiêm túc nghe, vì tiết kiệm thời gian, bữa trưa cùng cơm tối hai người đều gọi thức ăn ngoài.
Buổi sáng cuối tuần Tần Tu Trạch đã sớm rời đi, trước khi đi đã nói cách nấu thuốc cho Tô Thần biết, bởi vì sắp tới hắn phải đi công tác một khoảng thời gian, thứ sáu không thể đến nấu thuốc cho Tô Thần được nữa.Kì thi cuối kì sắp đến, Tô Thần học kỳ này học rất chăm chỉ cho nên lúc thi rất thuận lợi.
Thi xong thì đến nghỉ đông, lịch học cũng không còn nhiều nên cậu muốn tìm việc làm thêm.
Tô Thần hiện tại chỉ còn mấy ngàn đồng tiền, so với tiền tiêu vặt trước đây còn ít hơn nhưng hiện tại số tiền này chính là toàn bộ gia sản cậu có.
Số tiền dư cậu đã chuyển hết cho cha Tô, dù sao cha Tô một mình sống ở nước ngoài cũng cần ráta nhiều tiền, mà bệnh của ông là cần tiền để duy trì,chút tiền ít ỏi của Tô Thần bây giờ căn bản là không làm được gì.
Tô Thần hiện tại là giảm ăn giảm mặc, số lần gọi điện cho cha Tô cũng ít hơn, mỗi lần gọi thì thời gian cũng không dài vì cước phí gọi quốc tế quá đắt.
Tô Thần tìm được rất nhiều việc làm thêm trên mạng, còn xem vài tờ rơi và thông tin tuyển dụng.
Gia sư cậu làm không được, bên cạnh trường Tô Thần là A đại, có người nào lại tìm sinh viên trường cậu đến dạy kèm đâu chứ.
Hơn nữa kiến thức từ hồi tiểu học đến cấp ba, Tô Thần đã sớm đem trả lại cho giáo viên rồi.
Làm nhân viên phục vụ thì lương rất thấp, nhân viên tạp vụ của hộp đêm thì còn cao hơn chút.
Nhưng nếu làm tạp vụ tại hộp đêm, không phải loại nhảy mua kia thì công việc không tính là quá mệt mỏi, quan trọng nhất là lương cao.
Thật ra Tô Thần có một năng khiếu, chính là nhảy múa.
Lúc học nhà trẻ, nhà trường có rất nhiều lớp dạy năng khiếu, Tô Thần không thích vẽ vời, đánh đàn này kia, chỉ thích học vũ đạo.
Thân thể cậu so với người bình thường mềm mại, học vũ đạo rất dễ dàng, thường xuyên được giáo viên khen thưởng, cho nên Tô Thần rất thích nhảy múa.
Tô Thần khi còn nhỏ rất ngoan ngoãn, ngũ quan lại tinh xảo như búp bê sứ, tất cả giáo viên đều rất thích cậu, có hoạt động gì cũng đề cử Tô Thần.
Nhưng sức khỏe Tô Thần không quá tốt, người nhà ủng hộ cậu học vũ đạo, chủ yếu là khuyến kích cậu nên vận động nhiều hơn, cho nên Tô Thần vẫn kiên trì học được rất nhiều năm.
Tô Thần mặc dù có thể thượng ba bản, nhưng vào lần đầu tiên cậu đã thông qua một cuộc thi năng khiếu, sau đó cha Tô mới tìm người chuyên nghiệp đến dạy cho cậu.
Tô Thần đã rất lâu không luyện lại nhưng gần đây lúc cậu tập thể dục cũng có tập lại vài động tác cơ bản, kỹ năng cần thiết rất vững vàng nên đến hộp đêm khiêu vũ cũng không có vấn đề.
Tô Thần tìm thông tin tuyển dụng trên mạng, nhìn thấy quán bar Hoàng Triều đang cần người.
Hoàng Triều tại A thị là nơi ăn chơi số một số hai, nghe nói kẻ đứng sau rất cứng, rất ít người dám ở chỗ này quấy rối.
Hơn nữa đãi ngộ cho nhân viên không tệ, nếu các nhân viên ở đây kí hợp đồng thỏa thuận không bán thân với công ty thì bên kia cũng sẽ không yêu cầu bọn họ ra sân khấu.
Khách nhân cũng rất ít người dám cưỡng bách, trừ trường hợp nhân viên nguyện ý đi cùng bọn họ.
Quan trọng nhất là lương ở Hoàng Triều cao hơn rất nhiều so với các quán bar khác.
Quán bar loại người gì cũng có, nhiều nhất là loại người say làm loạn.
Nếu quả thật muốn đi hộp đêm khiêu vũ, Hoàng Triều cũng không tệ lắm, nơi đó khách nhân gây sự rất ít.
Tuy nhiên, điều kiện tuyển chọn lại rất nghiêm khắc, yêu cầu phải là vũ côngg chuyên nghiệp.
Tô Thần tuy luyện tập từ nhỏ nhưng so với mức chuyên nghiệp vẫn là kém một chút.
Tô Thần trước đây cùng Cường Tử, Từ Khải bọn họ thường xuyên đến Hoàng Triều chơi, có quen biết với giám đốc ở đây.
Suy nghĩ một chút, Tô Thần cầm điện thoại lên gọi cho giám đốc Hoàng Triều.
Vị giám đốc rất dễ nói chuyện, kêu Tô Thần trước tiên đi thử xem.
Tuy có quen biết nhau nhưng tất cả vẫn phải đi theo trình tự, Tô Thần đến nơi, đầu tiên là điền sơ yếu lí lịch, ký hợp đồng.
Giám đốc Hoàng Triều tìm một giáo viên vũ đạo, kêu Tô Thần trước cùng nàng luyện tập, hợp cách mới có thể lên đài.
Vũ đạo ở quán bar chủ yếu là những động tác táo bạo, gợi cảm, giáo viên vũ đạo dạy cho Tô Thần một ít động tác cơ bản rồi để cậu tự mình luyện tập.
Các vũ công ở đây chủ yếu là dựa vào số lần lên sân khấu để kiếm tiền.
Người mới một lần một trăm đồng, một lần là gần một tiếng đồng hồ.
Vì muốn mau chóng ăn học thành tài, kiếm tiền sớm một chút.
Tô Thần mỗi ngày đều đến phòng tập rất sớm, tối muộn mới về nhà, luyện tập phi thường khắc khổ.
Trong mấy ngày đầu luyện tập, toàn thân Tô Thần đều đau nhức.
Để giảm bớt mệt mỏi, Tô Thần mỗi buổi sáng và mỗi buổi tối đều chuẩn bị một bồn nước ấm, cho vào vài giọt tinh dầu rồi ngâm mình trong bồn xoa bóp tay chân, hiệu quả cũng không tệ.
Trước đây lúc còn học vũ đạo, dì Tần cũng dùng cách như vậy để giúp cơ thể cậu bớt đau nhức.
Đương nhiên không chỉ có một mình Tô Thần khổ cực, vũ công ở Hoàng Triều đa số là học sinh sinh viên.
Phòng tập trang bị vô cùng tốt nên bọn họ hầu như ngày nào cũng đến luyện tập đến cả người đầy mồ hôi, không ngừng thở gấp.
Tô Thần luyện tập nửa tháng, giáo viên vũ đạo thấy cậu đã tiến bộ nên sắp xếp cho cậu một người bạn nhảy, Tiểu Thu.
Tiểu Thu dáng người vô cùng tốt, gương mặt cũng đẹp, hốc mắt đậm hơn, lông mi dày đặc mà mạnh mẽ, đôi mắt thâm thúy mê người, có cảm giác là con lai, nghe nói nàng có / dòng máu là người Nga.
Có điều chiều cao của Tiểu Thu chỉ có , gần như là vũ công nữ thấp nhất trong nhóm bọn họ.
Có lẽ nhìn chiều cao của Tô Thần và Tiểu Thu xứng đôi nên giáo viên mới hợp tác cho hai người.
Tiểu Thu là sinh viên học viện nghệ thuật, Tô Thần đôi khi cũng thấy nàng trong phòng tập nhưng hai người không hay nói chuyện nên cũng không quá quen thuộc.
Giáo viên tập lại những động tác khiêu gợi cho cả hai, sau đó hai người thường xuyên luyện tập với nhau.
Rất nhanh liền đến ngày hai người lên sàn nhảy.
Buổi tối hơn chín giờ, khách đến Hoàng Triều từ từ đông dần lên.
Trước đó Tô Thần đã nói với giám đốc là mình không thể thức qua khuya, cho nên giám đốc sắp xếp cho hai người nhảy lượt đầu từ h đến h, khoảng thời gian này khách đến rất nhiều.
Trong lúc chờ đợi, Tô Thần ở phía sau cánh gà thay đồ diễn, sau đó làm vài động tác khởi động.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tô Thần lên sàn, cậu muốn mình lên sàn nhảy với trạng thái tốt nhất
Đúng mười giờ, quán bar bỗng nhiên yên tĩnh, sàn nhảy trong nháy mắt tối om, các khách nhân cũng yên lặng lại.
Nhân lúc sàn nhảy tối om, Tô Thần và Tiểu Thu đi ra, đứng giữa sân khấu.
Tô Thần mặc một bộ đồ da, tôn lên dáng người tinh tế thon dài, phi thường suất khí.
Còn Tiểu Thu thì mặc một cái áo da nhỏ hở bụng, quần da cùng đôi bốt cao, tôn lên vóc người một cách tinh xảo.
Hai người đẹp mắt như vậy, đứng chung một chỗ là cực kỳ xứng đôi!
Nhịp điệu âm thanh mạnh mẽ lên xuống đột nhiên vang lên, ánh sáng cũng theo đó được bật lên, ánh mắt của những người dưới sân khấu đều dán lên hai người đang đứng trên đó.
Trong lúc này Tô Thần thật sự hơi lo lắng, tuy trước đây đã nhiều lần lên sân khấu, nhưng lúc đó là mang tâm trạng vui đùa còn hiện tại là làm việc, đây coi như là lần đầu Tô Thần tự dựa vào bản thân để kiếm tiền.
Trong lúc biểu diễn, Tô Thần cảm giác mình đã quên hết động tác.
Cậu chỉ biết mình phải nhảy múa dưới ánh đèn rực rỡ, thoả thích phóng thích chính mình.
Mồ hôi đọng trên trán, Tô Thần cảm giác thứ nước rớt xuống không phải mồ hôi mà là áp lực cùng phiền não, cậu vui vẻ thể hiện một loạt các động tác, quên đi những người đứng dưới sân khấu, trong mắt chỉ có bạn nhảy đang cùng mình nhảy múa.
Động tác nóng bỏng mạnh mẽ, nữ người vóc người gợi cảm, xoay eo bày mông, động tác gợi cảm, cực độ đẹp mắt.
Còn nam động tác đầy nhiệt tình, tiêu sái, tràn đầy mê hoặc.
Thân thể hai người dán thật chặt cùng nhau, phối hợp phi thường hoàn hảo! Bọn họ nhảy rất có sức hút, khán giả dưới đài như bị kích động, theo từng động tác của hai người mà rít gào.
Từng sợi tóc Tô Thần đều bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, bởi vì vận động dữ dội nên trên mặt mang một vệt ủng hồng.
Cậu càng nhảy càng nhiệt, tiện tay đem áo da trên người cởi ra, ném qua một bên, chỉ mặc cái áo ba lỗ ôm sát người, áo ba lỗ màu đen làm làn da cậu nhìn càng thêm trắng nõn.
Động tác này của Tô Thần thu lại không ít tiếng gây rối, tiếng kinh hô cùng tiếng huýt gió liên tiếp, thậm chí còn có người hô lớn kêu tiếp tục cởi.
Không chỉ nữ nhân, nam nhân cũng bị khiêu khích đến nhiệt huyết sôi trào.
Ở một góc quán bar, Đông Tử vừa uống xong ly rượu của mỹ nhân kế bên đưa tới, "Tu Trạch, không phải cậu nói vừa từ nước ngoài về có chút mệt mỏi nên muốn về sớm nghỉ ngơi sao? Vậy sao còn chưa đi?"
Đông Tử hỏi xong thì thấy Tần Tu Trạch đang chăm chú nhìn nhìn về phía sân khấu, không để ý tới hắn..