Chị, em gái và cả người bạn thuở nhỏ đã được chọn là người tháp tùng cho anh hùng.
Thành thật mà nói, từ lúc đó tôi đã có dự cảm chẳng lành.
Nơi tôi sinh ra là một góc khuất ở một đất nước nhỏ bé. Một ngôi làng không tên có khoảng vài trăm người.
Tôi có một người chị trên mình ba tuổi và một người em gái dưới mình ba tuổi.
Vì cha mẹ đã mất mạng bởi bệnh dịch vào năm tôi sáu tuổi, nên tôi đã được chú và dì nhà hàng xóm chăm sóc.
Vì nhà hàng xóm cũng có một cô con gái gần tuổi với
tôi, nên là chúng tôi đã lớn lên như một anh em bốn người.
"Ryuu-kun, em có thể chạy vặt giúp chị được không?"
"Vâng, em hiểu rồi Arianna-neesan."
Chị tôi, Arianna, từ khi cha mẹ mất thì chị ấy đã bắt đầu giúp việc cho dì, và chị ấy cũng bắt đầu học làm việc nhà.
Ngày đó, chị tôi vẫn còn chín tuổi, đó là độ tuổi mà ai ai cũng ham chơi, thế nhưng chị tôi lại đóng vai người lớn để thay thế cha mẹ của tôi và em gái.
Sáng sớm chị ấy đã thức dậy và chuẩn bị bữa sáng, tối thì chị ấy may vá ở nhà đến tối muộn... Tôi đã lớn lên trong khi nhìn theo bóng lưng của chị gái mình.
Có biết ơn chị ấy đến dường nào cũng không xuể.
Tôi đã luôn nghĩ rằng... mình phải mau chóng trưởng thành để có thể đỡ đần cho chị ấy.
"Ryuu-nii, tối qua em thấy ác mộng đáng sợ lắm..."
"Không sao đâu Ina. Tối nay Onii-chan sẽ ngủ chung với em nha?"
Em gái, Ina mồ côi cha mẹ từ khi còn nhỏ, là một đứa trẻ nhõng nhẽo và luôn bám theo tôi.
Vì chị luôn bận rộn việc nhà, nên tôi phải trông chừng em ấy.
Sáng em ấy thức dậy cùng lúc với tôi và ăn sáng. Trưa thì bám theo tôi mọi lúc có thể. Và đến đêm, con bé lẻn vào giường và ngủ chung với tôi.
Chúng tôi đã dành thời gian bên nhau hơn bất kì ai khác.
Tôi cảm thấy như mình đã dành thời gian cho em gái còn hơn cả chị gái và cha mẹ.
"Ryuu! Cậu đi giúp việc ngoài đồng được chứ? Cha tớ bảo là không đủ người làm kìa!"
"Ờ, tớ biết rồi. Wendy, cậu bảo với chú là tớ sẽ đến ngay nha!"
Và tôi luôn được người bạn thuở nhỏ, Wendy động viên bằng sự vui vẻ của cô ấy.
Không giống như chị gái hay em gái, chúng tôi không có quan hệ huyết thống, nhưng Wendy lại chính là người lo lắng cho hoàn cảnh của chúng tôi hơn bất kì ai khác.
Chị và em gái thì dĩ nhiên, nhưng tôi không biết là cô ấy đã giúp đỡ tôi đến dường nào nữa kìa.
Người bạn thuở nhỏ ngây thơ của tôi luôn thổi bay những cảm xúc đen tối trong tôi. Ngay cả những lúc chán nản hay buồn bã, cậu ấy vẫn luôn bên cạnh mỉm cười với tôi.
Đối với tôi, chị gái, em gái và bạn thuở nhỏ là những tồn tại quý giá hơn cả mạng sống này.
Tôi cứ nghĩ rằng ba người có thể ở bên nhau mãi mãi, thế nhưng giờ phút chia tay đột nhiên ập đến.
Những người con gái ấy... những người quan trọng của tôi đã được chọn là người tháp tùng cho anh hùng.
Một lời tiên tri đã được ban xuống nhà thờ, và họ đã quyết định sẽ lên đường để tiêu diệt Ma Vương đã hồi sinh.
"Tại sao lại là ba người họ? Không phải là những người khác sao? Tại sao gia đình của tôi lại bị đánh mất vậy chứ hả!"
Đó là chuyện đã xảy ra khi tôi 15 tuổi.
Một sứ giả từ hoàng cung đến đón họ, và quyết định đơn phương rằng ba người họ sẽ lên đường, tôi đã nếm trải cái mùi vị của sự vô lí chưa từng có.
Tôi có nghe qua tin đồn Ma Vương đã hồi sinh... nhưng với một kẻ sống ở làng quê hẻo lánh như tôi thì chả liên can gì. Dù gì đây cũng là vùng nông thôn hẻo lánh, thì có là quân Ma Vương đi nữa cũng sẽ phớt lờ mà thôi.
Thế mà... ba người họ đã được chọn làm đồng đội của anh hùng từ ngôi làng này.
Đã thế, lại còn là ba người rất quan trọng với tôi. Đâu ra vụ này vậy chứ!
"Em không cần phải lo, Onee-chan sẽ lành lặn trở về mà."
"Ryuu-nii, hãy chờ Ina nha? Em sẽ đánh bại Ma Vương vì Ryuu-nii mà."
"Ryuu, cậu đừng có buồn! Tớ luôn là bất khả chiến bại mà, tớ chắc chắn sẽ không thua tên Ma Vương đó đâu!"
Chị gái, em gái và bạn thuở nhỏ thi nhau động viên tôi.
Mặc dù chỉ có ba người họ là chiến đấu với Ma Vương. Nên người sợ phải là ba người họ, thế mà họ lại lo lắng cho tôi đến phút cuối cùng.
Nếu có thể thì tôi mong là họ đừng có đi.
Tôi không thể chịu nổi việc mất đi gia đình nữa đâu.
Thế nhưng... tôi biết chứ.
Tôi không thể từ chối. Nếu từ chối thì tôi sẽ bị bắt như một phạm nhân mất.
Hợp tác với anh hùng và khuất phục Ma Vương là điều quan trọng nhất của nhân loại. Thế nên việc người tháp tùng được chọn bởi lời tiên tri từ chối tham gia là một việc không thể nào dung thứ. Chắc chắn toàn thể nhân loại sẽ trở thành kẻ thù.
Ba người họ cũng biết điều này.
Bởi vì họ biết điều đó... nên họ mới ra đi với nụ cười.
"Chị sẽ về sớm thôi. Em cẩn thận chớ đừng để bị cảm nha?"
"Em sẽ viết thư cho Ryuu-nii, nên anh hãy mạnh khoẻ nha."
"Khi về tớ sẽ lấy cậu làm chồng! Nên là, hãy trở thành một người đàn ông trưởng thành và đẹp trai nha."
Chị gái, em gái và bạn thuở nhỏ vừa cười và rời khỏi làng.
Thành thật mà nói, tôi đã có một dự cảm chẳng lành vào thời điểm đó.
Dự cảm đã gào thét trong tim tôi, rằng tôi sẽ mãi mãi mất đi một thứ gì đó quan trọng.
Thế nhưng, tôi lại lực bất tòng tâm.
Hiện tại tôi không có sức mạnh. Nên những gì tôi có thể làm là cầu chúc ba người họ bình an vô sự.
------------------------------
P/S: Cái này là mì ăn liền nên đừng trông chờ vào sự phát triển nhân vật. Thế nhé.
#Ketieudietrumcum xD