Đã một tháng trôi qua kể từ sự cố ở ga tàu điện ngầm. Sau một quãng thời gian khá dài thì tôi đã nghĩ rằng mọi chuyện đã yên ổn trở lại.
Tuy nhiên thực tế lại khác xa với những gì mà tôi đã mong đợi.
Sau sự cố đó thì cô gái xuất hiện trong cuộc phỏng vấn đã trở nên cực kỳ nổi tiếng trên mạng xã hội.
“Đáng yêu thật đó! Mình muốn cô ấy trở thành vợ mình! Hãy cưới tôi điiii!”
“Học sinh trường Tokinosawa luôn ở đẳng cấp cao như vậy ư.”
“Không phải cô ấy xinh quá mức rồi ư? Trông đẹp hơn cả những người mẫu trên TV nữa.”
Cứ như vậy, cô gái ấy đã trở nên vô cùng nổi tiếng. Hơn nữa, nhờ vẻ đẹp phi lý ấy mà tất cả những bức ảnh của cô ấy đều được lan truyền rộng rãi trên khắp mạng xã hội.
Nhờ vậy mà cô gái ấy đã trở nên nổi tiếng chỉ sau có một ngày.
Ừm thì đúng là cô ấy thực sự rất đáng yêu nên tôi có thể hiểu tại sao họ lại trở nên hăng hái đến như vậy.
Những người trên mạng đã đặt cho cô ấy biệt danh.
Là…
“Người đẹp nghìn năm có một”
Vẫn còn một số biệt danh nữa như.
“Thiên thần đáp xuống hạ giới”
“Gương mặt đại diện cho hiệp hội những phụ nữ Nhật xinh đẹp.”
Thậm chí còn cả những biệt danh tôi không hiểu nổi nữa.
Chuyện gì đang xảy ra vậy…
Mạng xã hội giờ đều bàn tán về cô gái ấy và người con trai dũng cảm đã đứng ra cứu giúp cô ấy.
Hay nói cách khác, người mà họ đang kiếm tìm chính là tôi.
Tuy nhiên họ lại không có bất cứ thông tin nào về tôi cả. Dường như cũng đã có một vài người đã nhìn thấy tôi, nhưng do lúc đó tôi đã mặc một chiếc áo khoác khá dày bên ngoài bộ đồng phục nên họ không thể xác minh được xem tôi đang theo học ở đâu cả.
Cũng không có bất cứ tấm ảnh nào chụp được tôi và danh tiếng của ngôi trường tôi theo học thì vẫn là một ẩn số.
Manh mối duy nhất họ có chỉ là tôi đã xuống ở ga [ ] và rời đi ngay tức khắc. Và đó là tất cả những gì họ biết được.
Chỉ với những thông tin như vậy thì bất kể đội ngũ tìm kiếm trên mạng có giỏi như nào đi chăng nữa, việc tìm được tôi vẫn là điều bất khả thi.
Dù vậy nhưng sự kỳ vọng của mọi người về tôi vẫn không ngừng tăng lên một cách phi lý.
“Chàng trai đã đứng ra giúp đỡ cô ấy đúng là người dũng cảm mà. +1 Respect”
“Việc cậu ta không tiết lộ danh tính của mình ra cũng ngầu thật đó. Cậu ấy đích thực là một người hùng.”
“Thật tuyệt vời khi cứu một cô gái dễ thương như vậy. Cậu ấy không khác gì siêu anh hùng cả.”
Sao mọi chuyện lại diễn ra như này vậy…
Dù sao thì việc tôi đã không tiết lộ tên chỉ là do tôi đã quá mệt mỏi vì bài kiểm tra và chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà.
Giờ thì mọi người đều hiểu sai về tôi mất rồi.
Ôi không, tệ thật đấy. Tôi nên làm gì đây?
Nếu như xã hội đều đặt sự kỳ vọng cao như vậy về tôi thì sẽ rất khó để tôi có thể để lộ danh tính của bản thân.
Hơn nữa, nếu tôi thừa nhận thì chắc chắn các báo đài sẽ đổ xô hết đến nhà tôi. Thật không ổn chút nào nếu như tôi gây ra rắc rối cho gia đình mình.
Hơn nữa, kể cả khi tôi có nói rằng mình đã cứu cô gái xinh đẹp đó khỏi tên khủng bố, thì có thể sẽ không một ai tin lời tôi nói cả. Thực tế thì còn có khả năng họ còn bảo tôi là một lừa đảo nữa cũng nên. Và cuộc sống cao trung của tôi sẽ bị hủy hoại hoàn toàn nếu mang trên người tai tiếng như vậy.
Do đó tôi đã trang trọng thề với lòng mình.
---Tôi chắc chắn sẽ không để lộ ra danh tính của bản thân.
Đúng thế, như vậy là ổn. Tôi không cần phải làm gì để trở nên nổi tiếng hết. Lòng biết ơn của cô ấy cũng đã chạm được đến tôi rồi. Tôi không muốn làm những việc như kiểu tiết lộ danh tính của bản thân chỉ để đề cao cái tôi của mình.
Tôi đang ở một mình trong phòng thì bớt chợt nghe thấy tiếng hét của ai đó.
“Kyaa! Con có đang đùa không vậy?”
Tiếng hét của mẹ đâm thẳng vào trong màng nhĩ của tôi. Do việc đến trường là không bắt buộc cho đến lễ tốt nghiệp nên hiện tôi cũng đang ở nhà, nhưng mẹ không thể nhỏ tiếng hơn chút được ư?
Tôi nghĩ mẹ hét lên khi xem chương trình kịch tính trên TV hay gì đó tương tự vậy nên tôi đã cố lơ nó đi.
Nhưng tôi lại không thể.
“Ryo! Nhanh xuống đây đi! Có điều này tuyệt vời lắm nè!”
Tôi có dự cảm không lành ngay khi nghe thấy giọng mẹ tôi.
Không đời nào…
Mẹ tôi đã biết rồi ư? Mẹ tôi đã phát hiện ra rằng tôi chính là cậu học sinh đã hạ gục tên khủng bố ư?
Không, điều này thật lố bịch! Kể cả cộng động mạng cũng chưa thể phát hiện được cơ mà!
Vậy thì chuyện gì…?
Nghĩ lại thì tôi đã từng nghe rằng phụ nữ rất nhạy cảm với những bí mật của đàn ông. Đó là lý do tại sao những cặp đôi thường sẽ phát hiện ra nếu người yêu của họ ngoại tình.
Mẹ tôi đã phát hiện ra rồi sao?
Không… Mình nên lấy cớ như nào bây giờ…?
Tôi rảo bước suốt tầng trong lúc tuyệt vọng suy nghĩ và nhìn thấy mẹ tôi đang cầm một phong thư trên tay. Đôi mắt của mẹ tôi có chút ẩm ướt và trông như sắp khóc đến nơi rồi vậy.
Dường như mẹ tôi vẫn chưa phát hiện ra tôi chính là người đã đả bại tên khủng bố rồi.
Vậy thì, cái phong thư đó là gì vậy…?
Huh, không thể nào…
Ngay khoảnh khắc tôi nhận ra nó là gì thì mẹ tôi đã hét lớn hơn cả trước.
“Ryo!! Đây chính là thư mời nhập học cao trung Tokinosawa đấy! Con đậu rồi! Con đã được nhận vào rồi!”
“Huh? Thật ạ?!”
Tôi hoàn toàn chết lặng ngay sau khi nghe những lời đó.
Ở trường sơ trung của tôi, đa số học sinh đều làm bài kiểm tra đầu vào những trường cao trung công lập. Tôi là người duy nhất trong khối nộp đơn vào một trường tư. Tôi đã phải tự mình chịu đựng suốt một quãng thời gian dài.
Cuối cùng thì mọi công sức của tôi cũng đã được đền đáp.
“Đó thực sự là thư chấp nhận của cao trung Tokinosawa ạ? Mẹ có chắc là mình không nhìn nhầm không vậy?”
“Mẹ chắc chắn luôn! Nó được để trong phong bao mà!”
Mẹ tôi cho tay vào phong thư và lấy ra một tờ giấy. Sau đó tự hào giơ ra trước mặt tôi.
Một dòng chữ nổi bật ngay trên tờ giấy đó.
“Thư chấp thuận nhập học.”
Ngay khi tôi đọc được những dòng chữ đó…
“Tuyệtttttt! Con đã làm được rồi! Con đã trở thành học sinh cao trung rồi!”
Tôi không thể ngừng hét lên. Không, tôi cần phải hét để có thể kìm nén lại cảm xúc của bản thân.
Sau cùng thì, do việc tiếp nhận dạy học cho cả hai giới nên tỉ lệ được chấp nhận thông qua bài kiểm tra đầu vào năm nay chỉ là 20% mà thôi. Tức là chỉ có một trong năm người mới có thể vượt qua được. Nếu 100 người làm bài kiểm tra thì chỉ có 20 người sẽ được nhận.
Tỷ lệ nhập học được vào trường cao trung này được tính là cao. Khi lần đầu thấy số liệu này thì tôi đã cảm thấy có chút vô vọng. Tôi chưa bao giờ chứng kiến số liệu nào như này trước đây cả.
Tôi hiểu tại sao cao trung Tokinosawa lại nổi tiếng như vậy, nhất là với bộ đồng phục thời thượng cùng với danh tiếng như một trường dự bị đại học. Nhưng tỉ lệ chọi đầu vào vẫn là rất cao.
Có lẽ còn khó hơn cả thi vào đại học nữa.
Tuy nhiên, bất kể là do tôi may hay đã có kỳ tích xảy ra, tôi đã nhận được thông báo nhập học rồi.
Mặc dù tôi cũng đã được nhận vào trường nguyện vọng hai rồi, nhưng tôi vẫn thấy cực kỳ vui sướng khi thi đỗ vào trường nguyện vọng một của bản thân
Có lẽ đây chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời tôi.
Không, chắc chắn đây chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.
“Mình đã được chấp thuận vào trường nguyện vọng một của mình rồi!”
Tôi hét lớn lần nữa, và nước mắt mẹ tôi cũng đã rơi.
Mẹ tôi nói bằng tông giọng yếu ớt “Mừng thật… con sẽ theo học ở cao trung Tokinosawa… Hãy tận hưởng cuộc sống cao trung hết mình nhé.”
Mẹ tôi chúc mừng về việc tôi đã được nhập học.
“Cảm ơn mẹ. Đừng lo mà. Con sẽ tốt nghiệp và thi vào một đại học tử tế.”
Mẹ tôi lau đi những giọt nước mắt và gật đầu với lời của tôi.
Kỳ kiểm tra đầu vào dài dăng dẳng đầy mệt mỏi cuối cùng cũng đã kết thúc. Và đây không phải là một kết quả tệ.
Mà là một kết quả đầy hạnh phúc.
Tuy nhiên, vào thời điểm này, tôi không thể lường trước được rằng cuộc sống cao trung tôi hằng mong chờ lại trở nên cực kỳ khó khăn…