Giờ đây, tôi đang rảo bước.
Vào buổi sáng ngày mùng 4 tháng Mười.
Tôi đang men theo một thứ gì đó tựa như dấu vết mà một con vật để lại dẫn ra ngoài đường mòn trên núi Nina.
Con đường được bao phủ bởi rêu phong, những hòn đá cứng lạo xạo, cùng vô số mạng nhện, một nơi khá tồi tệ. Chân tôi đã bị thương. Tôi trượt chân vào đống rêu và suýt vấp ngã vài lần. Nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục bước đi. Với một quyết tâm rõ ràng hiện hữu bên trong lồng ngực.
Tôi đang rất khó chịu.
Sương mù buổi sớm mang sắc trắng huyền ảo che phủ cả tầm nhìn, và sau một lúc, chúng bị thổi bay đi bởi những làn gió lạnh lẽo.
Trong khi tiếp tục rảo bước…..
Tôi nhớ lại.
— Không thể tin được mới có một tháng trôi qua kể từ lúc đó.
Thời gian không thể quay ngược trở lại.
Cùng những tháng ngày đã trôi qua.
Và cả cô gái cứ liên tục bắn ra những viên đạn bọc đường đó.
***
Ngày hôm sau, và cả ngày sau đó nữa, những nét lập dị của học sinh chuyển trường, Umino Mokuzu, cứ liên tục bộc lộ ra. Khi tôi nghĩ cô ta đang nhìn vào bức tượng khoả thân ở sân trước, thứ mà tôi không thực sự hiểu lắm, thì hoá ra cô ta lại đang nói chuyện với nó theo đúng nghĩa đen. Thỉnh thoảng cô ta sẽ bước dọc theo dãy hành lang trong khi ngân nga những giai điệu kỳ lạ. Và một lần khi tiếng còi báo cháy đột ngột vang lên, tôi đã trông thấy Mokuzu đang chạy đi với hai chữ "Khỉ thật" hiện rõ trên khuôn mặt.
Nỗi sầu muộn và niềm vui thích của giới quý tộc là hai thứ mà tôi không tài nào hiểu được. Số lượng con gái nói chuyện với Mokuzu giảm dần qua từng ngày và cuối cùng hoá thành con số không tròn trịa, thay vào đó, những mẩu tin đồn về gia đình Umino bắt đầu lan truyền trong mạng lưới thông tin của đám nữ sinh.
Khi vòng vây của lũ con gái biến mất, bọn con trai bắt đầu tiếp cận cô ta một cách dè dặt. Chẳng hạn như nói gì đó khi truyền giấy cho cô ta, hay nói cho cô ta biết vị trí của cây chổi khi tới phiên mình trực nhật — tôi cũng đã được chứng kiến vài cách tiếp cận thoạt trông có vẻ bình thường, nhưng thực chất phải đòi hỏi một người đặt hết lòng dũng cảm của mình vào. Tuy nhiên Mokuzu lại không trả lời, cô ta chẳng bao giờ thèm hồi đáp, mà dầu có đi chăng nữa, cô ta sẽ mở ra một cánh cửa kỳ dị, chẳng liên quan gì chút xíu đến điều bạn muốn nói và khiến bạn phải há hốc mồm ngạc nhiên…. kiểu gì đi nữa thì cô ta cũng rất kỳ lạ.
Giờ ăn trưa, thằng Kanajima ngồi bên cạnh rụt rè gọi tôi.
"Này Yamada…"
"....Sao thế? Cậu muốn mượn vở của tớ à?"
"Ừ."
Kanajima lấy vở ghi của tôi và nói, trong lúc đang chép những phần mà cậu ta cần,
"..... Không phải thế. Tớ không chỉ muốn nhìn vở của cậu, mà còn của Yamada nữa. Cậu khá thân với cô ấy phải không?"
Tôi cứ nghĩ cậu ta đang nói về Eiko nên đáp rằng, "Ừ, tớ nghĩ cũng kiểu kiểu vậy. Mà tại sao cậu lại hỏi thế chứ?" Khi tôi ngẩng đầu lên vì không thấy cậu ta đáp lại, Kanajima câm lặng như thể đang khó chịu.
"....Hừm? Sao thế?"
"Liệu cậu và Umino, không, liệu cậu có thể mời Umino và, ừm… nói cách khác là, liệu ba chúng ta có thể cùng nhau đi xem phim hay làm gì đấy không….?"
"Hở? Cậu, Umino, tớ và Eiko sao?"
"Eiko gì chứ?"
Kanajima và tôi nhìn nhau một thoáng.
Tôi cuối cùng cũng nhận ra sự nhầm lẫn của mình và sửa lại,
"À, cậu đang nói về Umino Mokuzu chứ không phải là Eiko sao? Ể— bọn tớ đâu có thân nhau đâu chứ. Tớ và cậu ấy còn không nói chuyện với nhau cơ mà."
"Hôm kia ấy, cái ngày mà cô ấy chuyển tới đây, chẳng phải Umino đã về nhà cùng với cậu sao?"
"À, lần đó cậu ta đã ném chai nước vào tớ từ phía sau đúng không nhỉ."
Tôi thở dài.
Tôi nhìn vào khuôn mặt hờn dỗi của Kanajima và cũng bắt đầu cảm thấy hơi khó ở, rồi nói.
"..... Chúng tớ không thân nhau đến thế đâu. Chuyện này thì cậu cứ hỏi mấy người am hiểu về xã hội như Eiko ý."
"Am hiểu về xã hội ư?"
Kanajima cười phá lên.
"Hahaha, Yamada, thỉnh thoảng cậu cũng hài hước thật đấy."
"Này."
"Hahaha."
Cười xong, Kanajima lặng thinh. Sau đó, cậu ta không nói với tôi về Mokuzu nữa.
Tiết học bắt đầu và trong khi đang cắm cúi ghi chép, dù có hơi muộn, song tôi đã nhận ra rằng Kanajima đã phải dồn một lượng lớn lòng can đảm để hỏi tôi câu đó. Ngực tôi cảm thấy hơi nhói đau một chút. Và rồi, tôi chậm rãi liếc nhìn qua phần bên khuôn mặt của Kanajima….. Chà, cậu ta đang ngủ kìa. Thât đáng thất vọng.
Sau đó, tôi chậm rãi quay lưng ra đằng sau và nhìn vào Mokuzu, người đang ngồi ở dãy sau cùng. Mokuzu đang thực hiện một màn biểu diễn bí ẩn nào đó với cây viết chì đang lơ lửng ở trên môi, và cố gắng làm cho nó không rơi dù cô ta có bỏ tay ra đi chăng nữa. Mặt cô ta trông thực sự rất dị. Khi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, vẫn giữ khuôn mặt quái đản đó, cô ta nháy mắt với tôi một cách điệu nghệ. Chẳng biết cái quỷ gì đang xảy ra, tôi đành trút tiếng thở dài.
Ba ngày sau khi học sinh chuyển trường tới đây, sau giờ học.
Ra khỏi lớp, tôi bước thẳng qua sân trường và hướng tới chỗ chuồng thỏ. Tếng bước chân nhè nhẹ của ai đó đang chạy theo sau khẽ truyền tới. Đó là một tiếng bước chân độc nhất vô nhị chỉ xuất hiện khi bạn kéo lê đôi chân của mình trên nền đất, nên tôi nhanh chóng đoán được đó là ai và ngay lập tức né qua bên phải.
Ở bên trái tôi, một chai nước khoáng bay qua với một tiếng rít. Và rồi nó rơi xuống làm bụi bặm bay tứ tung hết cả lên.
Khi tôi quay người lại, Umino Mokuzu lại làm một động tác ném như lúc trước với biểu cảm thất vọng trên khuôn mặt.
"..... Cậu muốn gì đây?"
"Một thằng con trai tóc húi cua muốn ba chúng ta cùng đi xem phim."
"Ồ?"
Tôi chớp mắt ngạc nhiên. Tóc húi cua tức là cậu ta ở trong đội bóng chày. Trong lớp cũng có vài đứa như thế, nhưng chắc hẳn đó là Kanajima rồi. Tôi lẩm bẩm "Ồ?" một lần nữa và cảm thấy thật ấn tượng khi Kanajima đã tự mình hỏi cô ta.
"Tại sao hai cậu không đi đi? Kanajima muốn hẹn hò với cậu."
Tôi không biết liệu có phải do sự bướng bỉnh hay là phóng túng của mình, nhưng tôi đã chọc cô ta bằng cách cố tình nói ra điều đó một cách kỳ lạ. Mokuzu bắt kịp tôi trong khi kéo lê chân trái của mình và nói,
"Cậu ta nói là cả ba chúng ta."
"Tại vì nếu chỉ có hai người các cậu thì mời ngại lắm."
"A, tôi hiểu rồi. Bởi vì cậu và tôi khá thân nhau."
Tôi nhăn mặt. Mokuzu thì gật gù như thể cô ta đã hiểu mọi chuyện.
Quanh chúng tôi, những người đang bước qua sân trường, âm thanh leng keng cùng tiếng nói "Tiếp đi," của ai đó từ đội bóng chày vang lên, khung cảnh đội bóng đá chạy đi chạy lại, cùng với thanh âm nện bóng của đội bóng chày vọng lại từ phòng thể chất, và cả màn biểu diễn của đội kèn vang lên từ một góc của toà nhà chính…. Vô số tiếng ồn trộn lẫn vào nhau. Khi tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn mình và ngẩng đầu lên, một trong những thành viên của đội bóng chày đang hướng mắt về phía này và chắp hai tay lại như thể đang cầu xin giúp đỡ, "Giúp tớ đi mà." Có phải là Kanajima không nhỉ? Tôi không thể phân biệt được khi tất cả bọn họ đều đội nón và mặc đồng phục.
"Được rồi."
"Yaay."
"Chúng ta sẽ đi xem phim gì?"
"Ai biết chứ? Người tóc húi cua bảo là cậu ta sẽ lấy được vé cho ba người."
"Ồ."
Hôm đó thằng Kanajima sẽ tốn rất nhiều xèng đây, tôi thoáng nghĩ. Sau khi tiếp tục bước đi, tôi hỏi Mokuzu, người vẫn đang lẽo đẽo theo sau,
"Cậu là người cá phải không?"
"Ừ."
Mokuzu gật đầu như thể đó là điều hiển nhiên.
"Cậu xem phim bao giờ chưa?"
"Chưa."
Mokuzu trả lời cụt lủn.
Và rồi, cô ta liến thoắng nói,
"Suy cho cùng, chúng tớ[note39937] toàn ở trên biển suốt. Là biển cả ấy. Chúng tớ chia nhau ra tới khắp các vùng biển trên thế giới. Tớ đã đến biển Trung Hoa một khoảng thời gian. Vui lắm. Dù tớ chẳng biết tiếng Hoa. Tớ cũng từng tới Châu phi nữa. Ở đó nóng cực kỳ luôn. Nhưng bọn tớ đã trở về trước khi cơn bão đến. Bởi vì tất cả các Nhân ngư phải quay về trước khi cơn bão đó tới mỗi mười năm và đẻ một hay hai quả trứng. Tớ chính là 'công chúa' độc nhất vô nhị. Khi những quả trứng được sinh ra, sẽ có một quả màu đỏ trộn lẫn bên trong, đó chính là công chúa. Công chúa có nhiệm vụ ấp tất cả các quả trứng, nhiều việc lắm đó à. Nếu tớ không làm tử tế, thì chúng sẽ ung hết mất. Đó là lý do tại sao lẽ ra tớ không nên tới thế giố loài người. Haha."
"... Lại bắt đầu rồi đấy."
"Không, cậu nghe đây."
"Không nghe đấy. Giờ thì."
Dù bị Mokuzu quấy nhiễu, nhưng cuối cùng tôi cũng đến được trước chuồng thỏ. Mokuzu bám vào mặt ngoài của hàng rào dây thép và nhìn tôi bằng ánh mắt chòng chọc hiếu kỳ sau khi tôi vào trong chuồng thỏ rồi bắt đầu dọn dẹp, song khi tiếng xào xạc vang lên và vài con thỏ trắng xồ ra,
"Hiii-!"
cô ta cất lên một tiếng thét dị hợm.
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn cô ta. Môi của Mokuzu tái nhợt lại và run lẩy bẩy. Ực, ực, ực, ực….. cô ta điên cuồng tu chai nước khoáng, thở dốc rồi nói,
"Cái gì kia!?"
"Ý cậu là sao? Chúng là thỏ chứ còn gì nữa."
"Cậu đang làm gì với chúng?"
"Tôi thích chăm sóc các thứ. Tôi đang dọn dẹp ổ của chúng và cho chúng thức ăn."
"......."
Mokuzu im bặt, vậy nên tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra và nhìn vào mặt cô ta trong lúc đang làm việc. Rồi Mokuzu đu người lên lưới thép như một đứa trẻ và nhìn đăm đăm vào lũ thỏ.
"Sao?"
"Cậu có biết kẻ thù tự nhiên của người cá là gì không?"
"....Thế quái nào mà tôi biết được chứ?"
"Là lũ thỏ đấy."
"Tại sao lại thế?"
Mokuzu lại tu nước ừng ực.
"Có cái thứ gọi là 'Thỏ Inaba', đúng chứ?"
"Ừ. Đó là một truyền thuyết địa phương. Một chú thỏ cố gắng vượt biển bằng cách lừa phỉnh những con cá mập, rồi lời nói dối bị bại lộ, và da của nó bị lột ra, phải không nhỉ? Rồi Okuninushi hay cái gì gù đấy đi qua và đưa thuốc cho chú thỏ…. Mà thế thì đã sao chứ?"
"Những chú cá mập trong câu chuyện đó là tổ tiên của loài Nhân ngư. Họ là tổ tiên của chúng tôi. Họ đã có những trải nhiệm tồi tệ khi bị con thỏ đó lừa cho một vố. Đó là lý do tại sao loài thỏ là thiên địch của chúng tôi. Fuu!"
Mokuzu, người đang đu bám trên hàng rào dây thép, nhìn đăm đăm vào lũ thỏ và cười toe toét. Tôi bắt đầu cảm thấy mệt, rồi bơ đẹp Mokuzu và lấy cà rốt cùng bắp cải ra. Mokuzu nhìn tôi, người đang tỉ mỉ săn sóc lũ thỏ, một cách hiếu kỳ.
"Thế thì có gì vui chứ?"
"Tôi cũng thắc mắc đó."
"Yamada Nagisa thích chăm sóc các thứ."
"Chính xác."
"Hừm…."
Mokuzu hờ hững lẩm bẩm.
".... Cậu có nuôi thứ gì khác không?"
"Kh-không…"
Đến khi tôi ra khỏi chuồng thỏ, đã gần tới hoàng hôn, ánh chiều tà màu cam đang rọi xuống sân trường. Sáng thật đấy.
Đội bóng chày, đội bóng đá, và đội bóng rổ, cũng như ban nhạc kèn đồng vẫn đang ở đó.
Tôi bắt đầu bước đi với cái cặp treo lủng lẳng trên người. Tôi vượt qua cổng trường và nhanh chóng rảo bước trên con đường thôn quê. Mokuzu bám theo sau với chiếc chân kéo lê trên nên đất.
Biển cả trải rộng ở đằng xa những ruộng lúa từ từ nhuộm trong một màu tím đậm kéo dài ra từ đường chân trời. Hoàng hôn đã tới. Ánh chiều tà phủ lên mặt biển một sắc màu huyền ảo.
Với suy nghĩ rằng, "Mình phải về nhà mau thôi", tôi bắt đầu rảo bước nhanh hơn. Cuối cùng, Mozuku bị bỏ lại đằng sau với chiếc chân kéo lê trên nền đất. Khi tôi quay đầu lại ở một ngã rẽ, cô ta đã không còn ở đó nữa rồi.
Phía xa đường chân trời, mặt biển thấm đẫm một sắc tím đậm, và chậm rãi hóa thành màu đen tuyền.
Tối ngày hôm sau.
Mẹ tôi, người đã hồi phục sau khi làm lụng vất vả, hỏi tôi, "Bữa tối có gì vậy con?" rồi liếc một cái vào cánh cửa kéo của căn phòng mà Tomohiko tự nhốt mình trong đó, như cái cách mà bà vẫn thường làm, cởi giày ra và đột nhiên
"Khi ban mai ló dạng~ Tôi nhìn ra biển cả~..."
ngân nga bài hát của Umino Masachika. Tôi, người đang đứng trong bếp để hâm nóng chảo cà ri, trở nên bối rối và thắc mắc,
"S-sao thế ạ?"
"Ể, sao là sao chứ con?"
Vì lý do nào đấy mà mẹ tôi đang có tâm trạng khá tốt. Sau khi bỏ chỗ đồ ăn thừa mà bà mang về từ chỗ làm bán thời gian vào tủ lạnh, và đặt cà ri cùng tỏi tây mà tôi đã chuẩn bị ra trước mặt, bà nói,
"Con có biết rằng Umino Masachika xuất thân từ thị trấn này không?"
"Có ạ."
"Gần đây, có vẻ anh ấy đã quay lại. Mẹ tự hỏi là có phải do công việc hay không. Mẹ nghe nói anh ấy đang soạn nhạc và viết lời một bài hát mới. Anh ấy còn có một con chó lớn nữa. Một con chó giống. Hừm…"
Bà khẽ lẩm bẩm với bản thân. Sau khi ăn được gần nửa chỗ cà ri, mẹ tôi ngẩng đầu lên và nói,
"Có vẻ anh ấy có một đứa con gái. Con bé cũng xinh đẹp như mẹ nó vậy."
"... Cô ta học cùng lớp với con."
"Chà chà. Thế con bé là kiểu người thế nào vậy?"
"Một con bé lập dị."
"Con thân với con bé lắm à?"
Mẹ tôi trở nên hứng thú và đưa mặt lại gần. Tôi đang mở vở ra trên bàn và làm bài tập, nên hành động đó làm tôi cảm thấy thật khó chịu. Tôi nói,
"Hmm…"
"Vậy là đúng rồi phải không?"
"Chủ nhật này con sẽ cùng cô ta đi xem phim."
"Đúng là con thân với con bé rồi~!"
Tôi chắc rằng kiểu gì ngay mai bà ấy cũng sẽ tới chỗ làm thêm và khoe khoang, "Con gái tôi chơi thân với con gái của Umino Masachika lắm đó nha." Kiểu kiểu vậy…
Mẹ tôi đã giải quyết xong bữa tối rồi đứng dậy và nói "Giờ thì đi tắm nào," rồi tiến tới nhà vệ sinh. Khi bà cuối cùng cũng tắm xong, tôi, người vừa dọn dẹp xong xuôi và trở về với đống bài tập, tò mò hỏi.
"Umino Masachika là kiểu người như thế nào vậy ạ?"
"Anh ấy là một người khá lập dị."
mẹ tôi nói với một tiếng cười giòn giã. Rồi, bà chợt cau mày.
"Để mẹ xem nào… Anh ta kỳ thực là một kẻ lập dị."
"Mẹ quen chú ấy ạ?"
"Anh ta là đàn anh của mẹ hồi cao trung. Dù mẹ cũng không quen anh ta một cách trực tiếp. Nói thế nào nhỉ… chuyện đó, khá là quái gở? Mhh…."
Sau khi mẹ tôi tìm được một tờ báo buổi tối và mở nó ra, bà lắc đầu vài cái rồi nói.
"Để coi nào…. Anh ta không phải là một người dễ dãi. Muốn tiếp cận anh ta chẳng dễ dàng gì. Với loại người này, tốt hơn hết ta nên nghĩ rằng họ thật thú vị trong khi đứng nhìn từ phía xa.
"Hừm…"
Thứ bảy tuần đó.
Tôi đến cái siêu thị gần nhà nơi mẹ tôi làm việc để mua một chút thức ăn. Trong khi suy nghĩ mấy thứ kiểu như 'Gạo nặng nên mình sẽ để lần sau đi rồi lấy,' và 'Nếu cà chua rẻ hơn thì tốt quá,' những thứ liên quan đến cơm áo gạo tiền ấy, và bước qua cổng siêu thị.
Sầm…!!
Đột nhiên có một tiếng ồn lớn vang vọng. Khi tôi ngẩng đầu lên, một người đàn ông cao gầy đang vung vẩy đôi chân dài lòng thòng của mình và đá vào một cái xe đẩy hàng. Cái xe bắt đầu di chuyển một cách mạnh mẽ, vụt qua bên phải tôi, và vào tường và tạo ra một âm thanh đinh tai nhức óc, rung lắc dữ dội, rồi dừng lại.
Một nhân viên bảo vệ lớn tuổi chạy tới và nói,
"Th-thưa ngài, ngài đang làm….?"
"Cái xe không di chuyển!"
Tôi lơ đãng nhìn vào người đàn ông gầy gò. Ông ta nói nó không di chuyển là ý gì cơ chứ? Mới một thoáng trước nó còn phóng như điên sau khi ông ta tung cước vào nó cơ mà…. Đúng là những chiếc xe đẩy trong siêu thị này đều đã cũ rích và không di chuyển được mượt mà cho lắm, tuy nhiên chỉ thế thôi thì chẳng đáng để ông ta phải nổi xung lên như vậy.
Người đàn ông tặc lưỡi và nói,
"Ai sẽ tới cái cửa tiệm này chứ!?"
"Thưa ngài….?"
Ánh mắt của tôi và người đàn ông gặp nhau khi tôi vẫn đang lơ đãng đứng đó.
Chúng hàm chứa sự cục súc,
phảng phất chút điên cuồng,
nhưng kỳ thực lại rất yếu đuối….
Đó là một đôi mắt đáng ghét. Khiến lồng ngực tôi chợt bị lấp đầy bởi những thứ khó ưa và tôi cũng nghĩ rằng mình bắt đầu vừa sợ vừa ghét người đàn ông này. Và rồi đột nhiên, tôi nhận ra rằng mình đã từng thấy khuôn mặt này ở đâu đó rồi.
…. A.
Đây chính là Umino Masachika. Tôi đã nhiều lần thấy khuôn mặt chú ấy ở trên ti vi.
Khuôn mặt đó trông thật gầy guộc và hoang dại so với một người nổi tiếng, Umino Masachika trong ký ức của tôi, và đôi mắt của chú ấy sắc lẻm hơn hẳn hồi trước.
Có vẻ Umino Masachika đã quyết định không dính dáng vào một nữ sinh trung học mà mình chẳng hề quen biết, tặc lưỡi, rồi chậm rãi bước ngang qua trong khi tôi đang cứng người lại.
Đằng sau chú ấy—
là một đứa con gái—
đang bước đi với gương mặt đang cúi gằm xuống một cách thẹn thùng.
Lớp ren trên bộ váy màu đen của cô ta khẽ lắc lư. Diềm đăng ten trên ngực áo thì trông rất người lớn. Đôi chân dài trắng nhợt, cùng cái đầu gối nhỏ nhắn lộ ra. Có lẽ đó là một chiếc váy hàng hiệu đắt tiền. Đôi giày hở gót của cô ta được thiết kế một cách tao nhã và trưởng thành. Đó là một bộ đồ dễ thương.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của tôi, cô ta ngẩng mặt lên.
Trên khuôn mặt của Umino Mokuzu thoáng hiện lên vẻ bất ngờ, rồi sau đó nỗi tuyệt vọng.
Tôi hiểu ra rằng mình đã được chứng kiến Mokuzu thực sự, và đang cảm thấy vô cùng đáng tiếc cho cô ta vì một lý do nào đó. Sau khi Mokuzu né ánh mắt đi, cô ta bước qua tôi thật nhanh. Mùi hương nước hoa tươi mới và ngọt ngào lọt vào cánh mũi tôi. Mokuzu chạy thẳng tới chỗ chiếc xe hơi nhập ngoại sáng bóng mà bố cô ta đã nhảy vào một cách mạnh bạo, nhưng chú ấy đã đóng sầm cửa vào và lớn giọng nói gì đó.
Giọng của chú ấy nương theo ngọn gió và chạm tới chỗ tôi đang đứng.
"Mày đi bộ đi. Tao về trước đây!"
Vrùm, vrùmmm—!
Với một tiếng rú lớn, con xế hộp hào nhoáng của Umino Masachika bỏ con gái của ông ta lại đằng sau và phóng đi.
Mozuku vẫn đứng đó, bộ váy của cô ta hờ hững đu đưa trong gió.
Tôi đứng đó nhìn một lúc, nhưng rồi quay đi, giả vờ như không thấy gì, rồi bước vào trong siêu thị. Chợt tiếng sụt sịt phát ra từ phía sau. Tôi nhăn mày và nghĩ, "Trời ạ," rồi đành quay đầu lại.
Umino Mokuzu đang chôn chân ở giữa bãi gửi xe và khóc lớn.
Cô ta cứ như một đứa bé vậy. Một đứa bé bị cha mẹ la rầy rồi oà khóc một cách khiếm nhã.
Tôi mua một chai nước khoáng nhỏ từ máy bán hàng tự động nằm bên cạnh cửa siêu thị, cầm nó lên và đi tới bãi để xe. Và rồi tôi quăng thẳng nó vào lưng Mozuku từ phía sau. Chai nước bay trong không trung và đập vào lưng cô ta một cách tráng lệ. Mozukuz quay đầu lại trong khi xoa xoa cái lưng như thể đau đớn lắm, và nhặt chai nước đang lăn lộn trên mặt đường nóng bỏng của bãi đỗ xe lên.
Ực, ực, ực, ực ực ực ực ực ực—!
Sau khi tu trọn nửa lít nước, Mozuku khịt mũi.
Khụt khịt,
khụt khịt,
khụt khịt, khụt khịt!
Sau đó, cô ta lại nhìn tôi, như cái cách vào buổi sáng cô ta chuyển tới đây, cái lúc mà chỉ có mình tôi nhìn thấy phần bên trong váy của Mokuzu khi cô ta trượt ngã, với một ánh mắt như nói lên rằng
— Cậuu đãa thấyy rùiii, phảiii khôngg?
cô ta nhìn chằm chằm vào tôi. Sau khi mở miệng ra, cô ta nói,
"Đi chết đi."
".... Tôi sẽ không chết. Cô thật phiền phức."
"Vậy thì làm bạn tôi đi."
"Ngày mai chúng ta sẽ đi xem phim phải không?"
"... Muốn bỏ rơi tóc húi cua và đi cùng tôi không?"
"Cậu ấy tên là Kanajima-kun. Nhớ dùm cái. Không thể cho cậu ấy leo cây được. Như thế xấu tính lắm."
"Trời ạ!"
Mozuku và tôi đứng trơ ra ở giữa bãi gửi xe một lúc. Nhưng có vẻ chúng tôi đang chắn đường dòng xe cộ đang nối đuôi nhau vào trong, nên tôi và cô ta đã chọn một bóng râm dưới cổng siêu thị và ngồi sụp xuống đất.
"Đó có phải là cha cậu không?"
"....."
Mokuzu không trả lời.
"Cậu đến đây để mua gì?"
"Một con dao rựa."
"....Một con dao rựa ư?"
Tôi hỏi lại một cách sửng sốt. Mokuzu gật đầu.
"Tôi đang vội."
"Ai sẽ dùng nó chứ? Để làm gì? Một con dao rựa ấy?"
"Cha tôi sẽ dùng nó chặt xác một người."
"....Hả."
Tôi gãi đầu. Tôi chẳng hiểu cô ta đang nói cái mô tê gì cả. Không, từ từ đã nào. Cái đó….
"Ông ta là bố của cậu đúng không, người lúc nãy ý."
"........."
"Umino Masachika."
"....Ờ-ờm…"
Mokuzu miễn cưỡng thừa nhận.
Sự im lặng buông xuống. Sau khi do dự một hồi, như thể sắp sửa nói ra điều gì đó vô cùng quan trọng, Mokuzu đưa đôi môi vô sắc của cô ta tới gần tai tôi và khẽ lẩm bẩm,
"Tôi thực sự rất yêu thương cha của mình!"
"Oẹ!"
".... Cậu oẹ cái gì chứ?"
"Ừm, bởi vì."
"Yêu thương là tuyệt vọng, nhỉ?"
Mozuku lẩm bẩm cái gì đó thật vô nghĩa.
Một cơn gió ấm cuối hè thổi đến.
Từ quầy tính tiền của siêu thị, tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn mình qua cửa kính. Khi tôi quay đầu lại và nhìn, mẹ đang nhìn bọn tôi trong khi làm việc. Bà ấy giao tiếp với tôi bằng nét mặt. Này, con làm gì ở một chỗ như thế kia vậy? Con không thấy nóng à?.... Ồ, cô bé nào kia? Con bé xinh quá. À, đó là con gái của Umino Masachika phải không? Mẹ muốn nhìn cô bé kĩ hơn. A, trời ạ, khách hàng đông quá nên mẹ không thể ra ngoài được, nên mang cô bé vào đây để mẹ gặp cái nào. Không ư? Con keo kiệt quá đi…..
Chắc bà ấy đang định nói mấy thứ kiểu như vậy. Nhận thấy ánh mắt của tôi, Mokuzu cũng ngẩng đầu lên. Cô ta nhìn vào vẻ mặt hài hước của cô thu ngân và cười phá lên, so sánh khuôn mặt của tôi với mẹ, rồi nói,
"Cậu trông giống cô ấy quá!"
"....."
"Đó là mẹ cậu à?"
".... Ừ-m."
"Đúng là một bà mẹ hoàn toàn bình thường,"
cô ta thốt lên đầy ghen tị. Từ lời nhận xét đó, tôi cũng không chắc lắm, nhưng có vẻ như mẹ của Umino Mokuzu không phải là một bà mẹ bình thường.
"Mẹ cậu đâu rồi?"
"..... Tokyo."
"Hừm?"
"Bà ấy không còn nổi tiếng nữa. Giờ mẹ tôi làm mấy công việc nhàm chán như ở V-Cinema."
"Ồ…"
"Còn nữa, vào hôm trước, trong một chương trình kịch tính vào thứ ba, bà ấy đã đóng vai người thứ hai bị giết."
Đó là một người không còn nổi tiếng nữa ư, tôi nghĩ. Với nét mặt nhuốm đầy sự thù ghét trái ngược hoàn toàn với lúc cô ta nói về người bố lập dị của mình, Mozuku nói,
"Bà ta là một người phụ nữ tồi tệ."
"Tại sao chứ?"
"Vì bà ta không còn nổi tiếng nữa. Giờ bà ta thật kinh khủng. Vẻ đẹp năm xưa đã biến mất vì tuổi già. Và bà ta là một người từng-xinh-đẹp luôn giận dữ với khuôn mặt gần như sắp vỡ vụn. Người phụ nữ đó lại còn bỏ rơi chồng mình nữa chứ."
"Tại sao cô ấy lại làm thế?"
"Bà ta nói bố tôi điên rồi."
"...Mhh."
"Mẹ và tôi đã đánh nhau, và tôi đã chiến thắng. Đó là lý do tại sao bố đang ở bên tôi. Tôi là người duy nhất được phép ở bên ông ấy."
Gió thổi qua.
Những cơn gió ấm áp làm tung bay bộ váy của Mokuzu. Viền váy tốc lên, và tôi lại được chứng kiến cặp đùi nhợt nhạt của cô ta. Trên đó, vài vết tích từ những cú đánh— cái màu tím, cái màu lục, cái màu hồng nhạt— rải rác khắp nơi.
Khi cô ta nhận thấy tôi đang nhìn vào chúng, Mokuzu lại nói, "....Đi chết đi," một lần nữa.
Tôi chỉ nở nụ cười khinh miệt và không thèm đáp lại.
Sau khi tôi đứng dậy, Mokuzu cũng chậm rãi làm theo.
"Nếu cậu đang tìm mua một con dao rựa thì hãy tới một cửa tiệm khác. Một cửa hàng bán những thứ kiểu như nông cụ hay đồ gỗ ấy."
"Như Hands sao?"
"Hands nào?"
"Ừm, là cái cửa hàng tạp hoá to đùng ấy."
Khi tôi nói cho cô ta biết một cửa hàng bán dao rựa, dù cho nó nằm ngay trên đường về nhà của Mokuzu, cô ta vẫn cứ khăng khăng nói rằng mình không biết nó nằm ở đâu. Không còn lựa chọn nào khác, tôi đành gác lại việc mua cà chua, thịt gà và sốt đậu nành, rồi đưa Mokuzu tới cửa tiệm đó.
Tôi tìm quanh cửa hàng, và sau khi lướt qua mấy thứ kiểu như màu vẽ, gỗ, ống nước, và cuối cùng cũng tìm thấy dao rựa. Có vô số kích cỡ khác nhau, nhưng Mokuzu đã tậu luôn cái lớn nhất mà không chút chần chừ. Nó khá đắt đỏ, nhưng ở quầy thanh toán, Mozuku đã tỉnh bơ lấy ra một cái thẻ tín dụng.
Trên đó có viết tên cha của cô ta, "UMINO MASACHIKA," bằng katakana, và nó còn là thẻ vàng nữa chứ. Đây là cái thẻ vàng đầu tiên mà tôi thấy. Ồ…. Mokuzu, người đã tỉnh bơ tậu một món đồ đắt tiền, quàng cây rựa ra đằng sau lưng và loạng choạng bước đi trên đôi giày hở gót xinh xắn.
Chúng tôi ra ngoài và bắt đầu rảo bước trên con đường thôn quê được nhuộm trong sắc màu của những bông lúa.
Nắng chói chang.
Núi Nina trông có vẻ to lớn hơn mọi khi. Ánh mặt trời chiếu rọi xuống chúng tôi. Có rất nhiều bông lúa, và thỉnh thoảng chúng lại bay lên theo cơn gió, làm cho phần đó đậm màu hơn. Như thể bị những bước chân của một gã khổng lồ vô hình giẫm lên, từng phần của cánh đồng chuyển màu.
Trong khi đang dùng một tay để quệt đi những giọt mồ hôi trên vầng trán nhợt nhạt, Mokuzu nói,
"Bố cậu đâu rồi."
Tôi khựng lại một chút. Rồi nói với một giọng khe khẽ,
"... Ông ấy mất rồi."
Mokuzu nghiêng đầu như thể muốn nói, "Ồ?" nên tôi tiếp lời.
"Mười năm trước. Anh trai của tôi đã ăn tiêu tiền trợ cấp quá lố và tất cả đã hết sạch từ ba tháng trước. Vậy nên tôi đã quyết định không học cao trung mà đi làm luôn."
"Mười năm trước ư….?"
Mokuzu hỏi trong lúc đang lảo đảo bước đi.
"Cơn bão lớn đó cũng đến vào mười năm trước."
"... Và, trong cơn bão đó."
"Ý cậu là gì?"
"Ông ấy ở trên một con thuyền. Cậu biết đấy, cha của tôi là một ngư dân. Theo học một trường dạy đánh bắt thuỷ hải sản ở địa phương và trở thành một ngư dân là một việc khá phổ biến. Cha của tôi cũng đã lựa chọn con đường đó. Dù cho dự báo thời tiết nói rằng trời sẽ nắng, một cơn bão không xuất hiện trên bản đồ đã đổ bộ vào đất liền. Có rất nhiều tàu cá đã bị lật. Đó là cách ông ấy rời khỏi cõi đời này."
"Tên chú ấy là gì?"
"Yamada Eiji. ….. Có sao không?"
"À, tôi biết người đó,"
Mokuzu thản nhiên nói.
Tôi có linh cảm xấu.
Tôi không muốn người thân của mình trở thành một phần trong những lời dối trá của cô ta— bao gồm cả Tomohiko— trở thành một phần của những "Viên đạn bằng đường." mà cô ta sở hữu. Tim tôi đau nhói. Cơn đau dần hoá thành nỗi tức giận. Nhưng Mokuzu vẫn thản nhiên phạm phải điều cấm kỵ đó. Với một giọng điệu vô tư, cô ta lên tiếng,
"Tôi đã gặp người đó ở dưới đáy biển. Chú ấy trông có vẻ rất hạnh phúc. Có vàng nè, bạc nè, và cả những người cá xinh đẹp nữa. Chú ấy đã quên đi đất liền và đang sống rất hạnh phúc. Tất cả các ngư dân qua đời trên biển đều như thế. Họ đang rất hạnh phúc. Chẳng phải như thế rất tuyệt vời sao?"
Tôi lặng thinh.
Mokuzu luôn đi ở bên trái tôi, nhưng lúc đó, có một cái xe rác đang phóng qua trên con đường trải nhựa, khiến tôi không còn chỗ để đi. Nên tôi né sang một bên. Và nói với Mokuzu.
"Câm mồm."
"Chú ấy đang rất vui vẻ, suốt ngày nhảy múa và say xỉn. Dù chú ấy đã mất rồi, cũng chẳng có gì đáng buồn cả. Do đó cậu hãy vui lên đi, với cả…."
"Tôi bảo cậu câm mồm lại."
"Người cá rất tốt bụng, nên dưới đáy biển vui lắm. Bên cạnh đó,"
Dù nghe được những lời tôi nói, cô ta vẫn phớt lờ và liên tục lải nhải một cách nhanh nhất có thể. Cuối cùng chúng tôi cũng đến được chỗ ngã ba đường. Không thèm để ý tới sự khó chịu của tôi, cô ta mỉm cười và nói,
"Cảm ơn vì con dao rựa, Yamada Nagisa."
"......"
"Hẹn gặp lại vào ngày mai."
Sau khi vẫy tay với tôi, cô ta loạng choạng bước đi.
Tôi nhìn vào Mokuzu từ phía sau với những cảm xúc đắng chát đang dâng trào trong lồng ngực.
Con đường nhựa thẳng tắp đầy những vết nứt nẻ trải dài ra tới tận cuối tầm nhìn của tôi, và ở hai bên, những ngọn lúa màu xanh đầy sức sống đang khẽ đung đưa. Ở phía xa, núi Nina tựa như được bao phủ trong một lớp sương mù. Có vài người đi bộ cùng mấy chiếc xe hơi phóng trên con đường, cứ như thể chúng là những thứ duy nhất tồn tại trên thế giới này. Mokuzu lảo đảo bước đi trên con đường thôn quê không hề phù hợp với cô ta chút nào. Vì lý do nào đó mà trông cô ta có vẻ rất vui, còn đôi vai thì khe khẽ đung đưa.
Có lẽ bởi cơn gió mà mùi hương của bờ biển nhẹ nhàng bay tới nơi dặm khơi. Tôi đứng sững người một lúc và tiếp tục dõi theo Mokuzu từ phía sau.
— Dĩ nhiên là khi ấy, tôi không hề biết.
Rằng người tôi đang dõi theo là một cô gái tội nghiệp đang bước đi trong khi vác trên vai một cái rựa khổng lồ dùng để chặt chính bản thân thành từng mảnh.