Cái ngày mà học sinh chuyển trường, Umino Mokuzu, xông vào, ý tôi là bước vào lớp của tôi, nằm vào khoảng mùng 3 hay mùng 4 tháng 9 gì đấy. Kỳ nghỉ hè đã kết thúc và học kỳ hai bắt đầu bằng một buổi sáng nhiều mây đầy biếng nhác. Chúng tôi nhìn vào cái tên mà cô gái đã viết trên bảng đen bằng nét chữ viết tay đẹp đến không ngờ và nảy ra một suy nghĩ hết sức bình thường, "Đúng là một cái tên không thể tin được."[note37959] Bởi kỳ thực nó đúng là không thể tin được. Đó là một cái tên mà người ta sẽ không bao giờ đặt để đi kèm với họ Umino. Ý tôi là, bất kể họ của tôi có là gì đi chăng nữa, thì tôi cũng không muốn mang cái tên đó.
Thằng Kanajima, ngồi cách tôi một lối đi, khẽ lẩm bẩm, "Này, tớ muốn biết bố mẹ của con nhỏ kia là ai quá," và nhìn qua chỗ tôi. "Cậu thì sao, Yamada?" Khi tôi định gật đầu, con bé ngồi phía sau bỗng chọc tôi bằng cái đầu viết chì và nói cho tôi, người vừa quay lại, một thông tin gây sốc.
"Nagisa này, bố của con nhỏ đó là Umino Masachika đấy."
"... Thật luôn!?"
"Chẳng phải chú ấy xuất thân từ quận này sao? Nơi chú ấy từng sống cũng khá gần đây nữa."
"Ừ, tớ biết, nhưng mà…"
Tôi nhớ lại khuôn mặt thanh tú và diễm lệ của Umino Masachika mà mình từng nhiều lần thấy trên ti vi. Dĩ nhiên, chú ấy đã nổi tiếng từ rất lâu rồi, và chúng tôi cũng chẳng biết nhiều lắm về chú ấy, cơ mà ca khúc trình làng khi chú ấy mới tham gia ban nhạc thực sự rất hay, và tới giờ nó vẫn thỉnh thoảng được sử dụng trong các chương trình quảng cáo. Quảng cáo cho những thứ như xe hơi, đồ trang điểm, hay là, tất chân.
'Bộ xương của Nhân ngư'
Lời nhạc/ Biên soạn: Umino Masachika
Khi ban mai ló dạng, tôi nhìn ra biển cả.
Tôi tìm thấy em.
Một nàng tiên cá đẹp tựa cơn mơ.
Bởi em đã tan biến, chỉ trong một khoảnh khắc,
Tôi đã đến vùng biển này biết bao lần.
Để tìm kiếm bóng hình của em……
Cuối cùng tôi đã tìm thấy em và cất tiếng gọi.
Em quay đầu lại.
Một nàng tiên cá đẹp tựa cơn mơ.
Bởi em tới đây,
Tôi vươn tay ra và cuối cùng cũng bắt được em.
Em đang ở trong đôi bàn tay của tôi……
— Số người có thể thấu hiểu lời thứ ba của bài hát tuyệt đẹp theo cách nào đó này, tình cờ thay, lại khá ít. Người đàn ông trong bài hát, kẻ đã bắt được nàng tiên cá dễ thương, dù bạn có tin hay không, anh ta đã biến cô thành món gỏi rồi ăn tươi nuốt sống. Nàng tiên cá. Biến thành ikezukuri.[note37960] Và ở đoạn cuối, anh ta đã nói cái gì đó kiểu như, 'Những chiếc xương đẹp đẽ mang màu hồng nhạt'. Thật đáng sợ.
Cho tới cuối lời hai, ca khúc này vẫn vô cùng lãng mạn. Tất cả mọi người đều đã bị mê hoặc bởi Umino Masachika. Nhưng tới lời thứ ba thì…..
Lời thứ ba gần như đã diễn tả một vụ giết người chặt xác cho vui.
Học sinh chuyển trường dường như là con gái của người nổi tiếng đó, và có lẽ cũng bởi cái tên của mình, mà cô ta đã bắt đầu thu hút sự chú ý của cả lớp. Nhưng tôi vẫn lạnh tanh. Tôi giả vờ như cô ta không có ở đó và nhìn chằm chằm vào phần mép của chiếc bàn.
Ngày này vào ba tháng tới, trên cả những mối lo âu về những thứ như tương lai của bản thân, anh trai tôi, cùng vô vàn những thứ khác, ít nhiều tôi cũng đã quyết định xem mình sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp trung học, và ràng buộc linh hồn của bản thân với lựa chọn, 'không mảy may bận tâm hay dính dáng vào những thứ tầm thường không liên quan đến kế sinh nhai". Tiền, tiền, TIỀN. Đó là lý do tại sao tôi đã có suy nghĩ kiểu như, 'A, vậy ra bố của con bé này là một người nổi tiếng. Trời ạ, giá mà mình cũng có một phụ huynh giàu có.'
Chả hiểu sao, tự nhiên đôi chân của học sinh chuyển trường mà mọi người đang bàn tán, của Umino Mokuzu đứng trên bục giảng, lại bắt đầu run lẩy bẩy như thể đang bồn chồn, còn mặt cô ta thì cúi gằm xuống. Khi giáo viên chủ nhiệm nói, "Mời em giới thiệu bản thân," cô ta lấy mấy ngón tay phải cuộn cuộn mái tóc màu đen đã được cắt ngắn gần hết, ngoại trừ phần tóc mái dài che lấy mặt. Cái thứ mà cô ta đang cầm ở tay còn lại — *Tung toé* phát ra một âm thanh ướt đẫm. Tôi trưng ra một nét mặt lưỡng lự rồi ngẩng đầu lên và nhìn vào nó.
Đó là nước khoáng. Được đựng bên trong một cái chai hai lít. Thứ trông có vẻ nặng nề đó chỉ còn lại một nửa, và sau khi Umino Mokuzu, người đang không ngừng run chân, bất thình lình nhấc cả cái chai lên, mở nắp ra, há đôi môi nhợt nhạt, và rồi—
Ực, ực, ực, ực, ực, ực ực ực!
Tu nó một cách điên cuồng.
Cái chai gần như trở nên rỗng không ngay lập tức. Tôi để ý rằng cô ta không cố tình rung chân, mà nó đang tự mình run lẩy bẩy. Thằng bé ngồi cạnh tôi, Kanajima, lẩm bẩm, "Nhỏ đó kỳ lạ thật." Umino Mokuzu đã uống nước xong và hạ chai xuống.
Khuôn mặt xinh xắn, nhợt nhạt của cô ta lộ ra.
Làn da của cô ta, cứ như được vẽ lên bởi một ai đó bằng cách nhỏ giọt và pha trộn một lượng nhỏ sắc xanh vào trong màu nước trắng, một màu sắc kỳ lạ. Nhưng không nghi ngờ gì, cô ta là một cô gái xinh đẹp. Từ đôi môi mỏng dính, vô sắc, những giọt nước cứ liên tục nhỏ xuống. Đôi môi ấy bắt đầu vặn vẹo một cách chậm rãi, như một thứ đến từ bên trong cơn ác mộng.
"U, u, u…..uuu."
Cả đám chúng tôi… không, tất thảy những người có mặt trong lớp, kể cả giáo viên đều nuốt nước bọt và nhìn chằm chằm vào cô ta.
"Uuu, uu, uuuuu!"
Lách tách… những giọt nước tiếp tục nhỏ xuống. Có lẽ lần này là nước dãi.
"Là Uuumino Mokuzu ạ,"
Mokuzu cuối cùng cũng nặn ra được. Tất cả mọi người đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
"Tớ có câu hỏi!"
Có cảm giác như con bé ngồi phía sau tôi vừa giơ tay lên. Đó là Eiko, một kẻ liều lĩnh. Chắc hẳn là cậu ta đang cố giúp đỡ học sinh chuyển trưởng kỳ lạ này. Cô gái này là một người dễ mềm lòng, luôn tràn ngập sự hiếu kỳ, một kẻ có cuộc đời viên mãn chưa từng phải trải qua khó khăn.
"Umino-san này, có phải Umino Masachika là cha của cậu không?"
Thế rồi, vì lý do nào đó, mà Mokuzu đột nhiên làm một vẻ mặt đau đớn như thể vừa có ai đó nói điều gì tồi tệ với bản thân. Rồi cô ta hít một hơi, và nói,
"....Đúng—"[note37961]
Cả lớp học bị nhấn chìm bởi những tiếng xôn xao kiểu "Ể, đó là bố cô ấy sao?", "Thật luôn?", vân vân và mây mây. Mokuzu nhăn mặt, trong khi dãi dớt hay là nước khoáng, hoặc là thứ chất lỏng trong suốt nào đó tiếp tục nhỏ xuống, đoạn nói,
"Đúng cái con khỉ ấy."[note37962]
và nhìn thẳng vào Eiko. Chắc hẳn là cậu ta tức lắm cho xem. Ở phía sau tôi, Eiko lầm bầm mấy câu kiểu như "Ể? Tại sao cậu lại nói dối chứ?" Cậu ta lại giơ tay lên một lần nữa kèm theo tiếng "Tớ!" và cố nói điều gì đó.
Cùng lúc ấy, học sinh chuyển trường, Umino Mokuzu, với cái gì gì đấy đang nhỏ giọt từ miệng cô ta, lên tiếng.
"Tôi,"[note37963]
".....Tôi ư?"
Không chỉ có Eiko, mà tất cả mọi người đều khẽ thắc mắc. Và rồi họ bắt đầu nhìn chằm chằm vào cơ thể của học sinh chuyển trường. Phần ngực áo của bộ đồng phục mà cô ta đang mặc phồng lên một cách dễ thương. Từ chiếc váy ngắn hơn mức bình thường, lộ ra đôi chân mảnh khảnh, nhợt nhạt. Cô ta đích thị là một thiếu nữ.
"Tôi, mọi người thấy đấy,"
Mokuzu nói bằng một giọng điệu chắc như đinh đóng cột.
"Tôi, như mọi người có thể thấy, là một tiên cá."
Phòng học còn trở nên tĩnh lặng hơn cả lúc trước. Tất cả đều nghiêng đầu thắc mắc như thể muốn thốt lên rằng, "Cái gì cơ!?". Còn tôi thì vẫn giả vờ như cô ta không có ở đó. Tôi nghịch cây viết chì của mình và suy nghĩ. Con bé này bị làm sao vậy? Tôi không hiểu thế quái nào mà cô ta lại có thể hiểu lầm sự im lặng của mọi người, nhưng Umino Mokuzu bắt đầu mỉm cười. Đó là một nụ cười thỏa mãn như thể cô ta cảm thấy vui vì tất cả mọi người đều đã hiểu ý mình. Rồi cô ta tiếp lời.
"Umm, mọi người thấy đấy, tôi là một người cá không có giới tính. Tất cả chúng tôi đều khá giống cái thứ mà con người gọi là phái nữ, nhưng khác với con người, chúng tôi không có cơ quan sinh sản, và đẻ rất nhiều trứng. Đó là lý do tại sao tôi không có bố. Tất cả những tiên cá ở vùng biển Nhật Bản đều là đồng minh của tôi. Và lý do tôi tới đây là bởi tôi muốn học hỏi thêm về con người. Vì tôi đã nghe được lời đồn thổi từ những ngọn sóng rằng con người là một sinh vật ngu xuẩn, liều lĩnh, có tuổi thọ ngắn ngủi, đã thế lại còn vô cùng ngu ngốc. Mong được mọi người chiếu cố."
Mozuku tiếp tục nói thêm với chúng tôi, những người đang nhìn vào cô ta trong trạng thái ngạc nhiên tới tột độ.
"Làm ơn hãy dạy cho tôi về sự ngu xuẩn của con người, về giá trị nơi cuộc đời ngắn ngủi của bọn họ, và cả cái cách mà tất cả bọn họ sẽ chết đi. Tôi rất mong chờ được mọi người chỉ bảo. *Cúi đầu*."
Với một hiệu ứng âm thanh kỳ lạ, Mokuzu khẽ cúi thấp đầu.
Thằng Kanajima ngồi cạnh tôi tặc lưỡi.
Trong khi cả lớp đang sửng sốt, tôi thầm nghĩ, "Cáiii gì chứ?"
Có vẻ như việc suy nghĩ về những thứ không liên quan trực tiếp đến cơm áo gạo tiền— như ý nghĩa của cuộc sống, khái niệm về tình yêu, hay cách mà thế giới này vận hành— từ thời Trung cổ, đã là đặc quyền của tầng lớp quý tộc, đó là những gì mà anh trai đã kể cho tôi hôm trước. Đấy cũng chính là lý do tại sao tôi nghĩ rằng đứa học sinh chuyển trường này, kẻ đang lải nhải về những thứ như tất cả chúng ta là gì, con người là gì, vẫn còn rất đỗi vô tư. Cô ta cảm thấy hứng thú với những sự vật xung quanh, và có vẻ cũng muốn mọi người quan tâm đến mình, lại còn cư xử thiếu chừng mực như một đứa trẻ con.
Giáo viên chủ nhiệm, người đã lắng nghe bài giới thiệu của Mokuzu từ nãy đến giờ với một vẻ mặt ngỡ ngàng, lấy lại bình tĩnh và nói,
"Umino này, ừm, em đúng là một cô bé có cá tính đấy. Giờ thì tập trung nào các em. Chỗ ngồi của em, umm…. nằm ở bàn xa nhất ở phía sau, cái chỗ mà không có ai ngồi ấy? Em cứ dùng nó đi. Chà, tiết học đầu tiên sắp bắt đầu rồi, nên tôi xin phép đi đây."
Nói xong tất cả những điều trên, ông ta vội vàng bỏ ra ngoài. Trong khi tạo ra những âm thanh tung toé bằng cái chai nước to bổ chảng của mình, Umino Mokuzu chậm rãi bước xuống lối đi. Vì lý do nào đó, cô ta kéo lê đôi chân của mình trên nền đất một cách kỳ cục. Với kiểu bước chân quái đản đó, cô ta lướt qua chỗ ngồi của tôi.
Làn da trắng nhợt cùng đôi mắt lớn và làn mi dài thướt tha. Tôi chợt nhớ ra người mà Umino Masachika đã cưới là một nữ diễn viên rất nổi tiếng vào thời đó. Bà ta sở hữu cặp mắt lớn cùng một cơ thể khêu gợi. Umino Mokuzu mang dáng vẻ như của nữ diễn viên xinh đẹp và quyến rũ đó sau khi bị ai đó hành hạ và làm cho trở nên gầy rộc. Cơ mà điều đó chẳng quan trọng.
Lõm bõm, nước khoáng lại một lần nữa tuôn ra từ chiếc chai.
Thằng Kanajima đã cố tình thò chân ra ngáng đường cô ta.
Umino Mokuzu vấp vào nó và ngã kềnh xuống đất.
Kanajima tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra. Eiko phá lên cười trong khi nói, "Ôi, chết."
Tôi, người vừa quay lại, đã thấy phần bên trong của chiếc váy đồng phục mà Umino Mokuzu đang mặc chỉ trong thoáng chốc, thứ đã tung bay một cách tráng lệ khi cô ta ngã xuống. Tôi nghĩ mình là người duy nhất được chiêm ngưỡng cảnh tượng đó. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ mình tôi có thể thấy được nó nhờ góc nhìn của bản thân. Cũng bởi lúc đó ánh nắng ban mai đang chiếu vào từ cửa sổ, mà tôi mới có thể trông thấy phần tối bên trong chiếc váy của cô ta.
Cặp đùi trắng nhợt.
Cái quần lót màu xanh nhạt.
… Những vết thâm tím chằng chịt, rõ ràng.
— Vô số những dấu tích đau đớn từ những cú đánh phát sáng. Những vết thâm tím hình nắm đấm, cái màu tím, cái màu xanh đậm, cái màu đỏ thẫm, hằn lên trên làn da của cô ta.
Sau khoảnh khắc ấy, Mokuzu ngã sụp xuống nền đất và bất động một lúc, có lẽ là bởi cơn đau. Ngay cả Eiko, người vừa phá lên cười xong, cũng có vẻ lo lắng vì cô ta không đứng dậy, rồi bắt đầu cuống quýt hỏi han, "Này, cậu ổn chứ?" Tõm, tõm, tõm…. nước chảy lênh láng ra sàn từ bên trong chiếc chai bị đổ. Umino Mokuzu, chậm rãi đứng dậy sau một lúc, đoạn quay đầu lại và nhìn thẳng vào tôi.
— Cậu thấy rồi, có phải không?
Đôi mắt của cô ta nói lên điều đó. Bên dưới làn tóc mái che lấy gương mặt nhỏ nhắn, cô ta nhìn chằm chằm vào tôi bằng cặp mắt tối sầm và lớn tới mức lố bịch.
Rồi cô ta hé đôi môi vô sắc, tựa như của một oan hồn ra, đoạn khẽ lẩm bẩm.
"Đi chết đi."
Tôi nhăn mặt và nhìn đi chỗ khác trong khi đang run rẩy vì tức giận.
Tại sao cô ta dám nói thế với tôi, người luôn tỏ ra lãnh đạm với cô ta từ trước đến giờ chứ?
Nhưng tôi quyết định không nghĩ về điều đó nữa. Tôi không thấy gì cả. Với suy nghĩ ấy, tôi giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi sẽ không dính líu vào những thứ thừa thãi không thể biến thành tiền. Tôi sẽ dành trọn cuộc đời của mình mà không quan tâm tới những thứ như thế. Cho tới cái ngày mà tôi chết đi.
Chuyện đó—
Xảy ra vào tháng Chín.
Và bây giờ là sáng sớm ngày mùng 4 tháng Mười—
Tôi đang rảo bước.
Một cách lặng lẽ.
Với một cảm xúc nào đó đang dâng trào bên trong lồng ngực.
Khi mùa lá đỏ gần tới với chân núi, rất nhiều người đến đây để ngắm nhìn những chiếc lá đã chớm sắc đỏ. Và khi đông đến, tuyết trắng đùn lên, người ta lại tới để trượt tuyết. Nhưng trong cái thời tiết nửa mùa này, chẳng có một ai đi lại trên núi.
Giờ đang là sáng sớm tinh mơ. Không có bất kỳ ai khác ở đây cả.
Tôi rảo bước trong im lặng.
Bởi tôi có linh cảm rằng thứ tôi kiếm tìm đang nằm ở nơi đây….
Dĩ nhiên đó không phải là tiền, nhưng mặc kệ điều ấy, tôi vẫn tiếp tục bước đi.
Đúng vậy, đó chính là….
Xin phép mượn lời anh trai tôi, đó chính là một viên kẹo của quý tộc: Một viên kẹo đường chẳng thể nào làm bạn no bụng.
***
Tôi tên là Yamada Nagisa.
Năm nay tôi mười ba tuổi. Tôi đang học năm hai trung học cơ sở.
Tôi sở hữu một thân hình nằm ở mức trung bình, cùng với mái tóc dài. Thật khó để liệt kê ra bất kỳ điểm đặc trưng nào của tôi. Con bé Eiko ngồi sau tôi, nói rằng tôi là một "kẻ lạnh lùng." Thằng Kanajima ngồi cạnh tôi thì lại bảo, "Không thể tin được là cậu lại có sở thích nuôi dưỡng các loài sinh vật. Cậu thích những con vật bé nhỏ sao? Cậu có thích chăm sóc các thứ không? Trông cậu chẳng giống loại người đó chút nào cả." Còn anh trai tôi thì nhận xét,
"Gần đây em đang vô cùng nghiêm túc với việc kiếm tiền, hẻm? Em đúng là một tín đồ của tiền bạc nhỉ, em gái của anh?"
Thị trấn nơi tôi đang sống thực sự rất nhỏ bé và hoang tàn. Hãy để tôi dẫn các bạn đi tham quan một chút.
Ở trung tâm thị trấn là nơi buôn bán. Bán cá. Hương vị của biển trôi nổi trong không khí, và dù cho nơi đây luôn đầy ắp những người vào lúc sáng sớm, mỗi khi chúng tôi đi qua đó để đến trường, đã không còn ai ở lại nữa rồi, chỉ còn nước từ vòi phun đọng lại thấm đẫm trên lối đi. Khu chợ trở nên hoang vu không một bóng người. Gần đó là một trạm xe điện. Trẻ em từ trên núi xe đến trường bằng chúng, và những chiếc xe luôn chật ních người vào mỗi sáng. Vì lý do nào đấy mà người ta đã vẽ hình mấy con cá mòi lên mặt ngoài của chiếc xe. Dường như chúng dùng để quảng cáo rằng tất cả chúng ta nên ăn cá mòi được đánh bắt ở cảng. Những con tàu điện với những con cá dễ thương đủ màu đỏ, vàng và xanh lục bên trên dừng lại trong khi tạo ra những tiếng ồn lớn và học sinh ùa vào bên trong.
Hội trường của quận nằm ở khá xa. Bắt đầu một chuyến xe buýt từ nhà ga, nó nằm hướng về phía những ngọn núi. Thỉnh thoảng có những người như ca sĩ hay thần tượng đang lưu diễn toàn quốc ghé qua nơi này, nhưng dù cho họ đi khắp cả nước đi nữa, thị trấn bé nhỏ này vẫn thường xuyên bị bỏ qua. Mỗi lần một năm, ban nhạc của các trường trung học trong thị trấn sẽ tụ họp lại và tổ chức một buổi hòa nhạc Giáng sinh, và tôi từng đến đó một lần vì được mời. Những vết nứt hiện lên chằng chịt dọc theo các bức tường, và khi tôi nhìn chằm chằm vào chúng, một mảnh tường lại vỡ ra và đổ sụp xuống. Nó đúng là tồi tàn đến không ngờ.
Đêm đến. Kể cả Vùng biển Nhật Bản luôn chìm trong những áng mây cũng trở nên thật xinh đẹp vào những đêm hè. Ở giữa đường chân trời đã hoá thành một màu tím huyền ảo và bờ cát trắng phau, ẩm ướt, những con tàu đánh bắt mực trôi nổi trong khi tỏa sáng như những ánh đèn ma trơi. Mấy ngọn đèn tròn vo mang sắc cam trông cũng khá được. Chúng mang lại cho tôi cảm giác như đang ngắm nhìn một thứ gì đó không thuộc về thế giới này.
Mặt khác, ở hướng núi, có một nhà máy điện hạt nhân được xây dựng vào tầm khoảng thời gian tôi sinh ra. Thực chất thì, tất cả những thứ mà người thành phố nghĩ rằng nên được xây dựng trên đất nước, đều có mặt tại thị trấn này. Một nhà máy điện hạt nhân. Một nhà tù. Một trại giáo dưỡng. Một bệnh viện tâm thần. Lại còn có một khu đồn trú của lực lượng phòng vệ nữa chứ. Đó là lý do tại sao chúng tôi không đến quá gần ngọn núi. Học sinh trung học cơ sở và trung học phổ thông thường hẹn nhau đi chơi ở trung tâm thương mại và cửa hàng tạp hoá, hay là tại chỗ bờ biển.
À, tiện thể khi đang nói về thị trấn này, lúc tôi đi qua mấy nơi như khu trung tâm thương mại, tôi đã lướt qua mấy người mặc quân phục thứ thiệt chứ không phải chỉ cho đẹp. Rạp chiếu phim duy nhất trong thành phố, nơi khá là đổ nát, luôn trình chiếu hai bộ phim cùng lúc, là lần này họ định phát bộ phim mới nhất của Tom Cruise, và cả "Tsuribaka" nữa. Tất cả đều loạn xì ngầu hết cả lên. Và đây là bảng giá:
'Người lớn
1800
Học sinh
1200
Trẻ em
800
SDF[note38027]
1400'
"Hiểu rồi, vậy ra SDF cũng được giảm giá!" Mỗi lần thấy nó tôi lại nghĩ như thế. Vậy nếu có ai đó tham gia một tổ chức kiểu như quân đội đa quốc gia thì họ sẽ được xem phim với giá rẻ hơn, nhỉ?
Nhà tôi nằm tại một tầng của khu nhà ở xã hội đang xuống cấp thuộc thị trấn, gần khu buôn bán và nhà ga. Căn phòng nằm ở phần sâu nhất trong căn nhà 1 phòng khách 1 phòng ngủ 1 phòng ăn đã bị chiếm đóng bởi ông anh trai của tôi — tức là bao gồm cái cơ thể của anh ấy cùng với bộ sưu tập khổng lồ chứa sách, trò chơi điện tử cùng vài loại búp bê nào đó — khiến tôi và mẹ phải đặt một chiếc bàn nhỏ ở căn bếp có phần chật chội, và lôi futon ra nằm vào mỗi buổi tối.
Nếu ai đó hỏi rằng mong muốn lớn nhất hiện tại của tôi là gì, thì tôi sẽ không do dự mà đáp lại rằng mình muốn có một căn phòng riêng. Một nơi mà tôi có thể ở một mình.
Muốn đạt được điều đó, thì tôi cần phải có tiền.
Mùa hè năm mười ba tuổi, đó là tất cả những gì tôi để tâm tới.
Học sinh chuyển trường, Umino Mozuku, vào buổi sáng cái ngày mà cô ta chuyển tới đây, đã kéo cánh cửa lớp học ra một cách mạnh bạo. Nhóm của Eiko rụt rè lại gần và vây quanh bàn của cô ta với những ánh mắt hiếu kỳ.
Ngoài tôi ra, thằng Kanajima thỉnh thoảng cũng quay đầu lại và liếc nhìn Mokuzu. Rồi cậu ta lại tặc lưỡi. Đám con trai cũng không ngừng làm điều tương tự. Tôi cứ ngỡ tất cả bọn nó thật kì lạ, và rồi, tôi nhận ra, lý do cho cách hành xử của bọn nó là bởi Mokuzu, kẻ vô cùng lập dị từ lời nói đến hành động, sở hữu một khuôn mặt xinh xắn và dễ thương, giống y hệt một thần tượng trên ti vi.
Cô ta, dường như là một kẻ có xuất thân từ thành phố, trông tao nhã hơn chúng tôi rất nhiều. Làn da trắng nhợt, gần như trong suốt, cơ thể mảnh mai, cùng với—
"Chúng toàn là hàng hiệu cả đấy!"
Eiko, người vừa mau chóng trở về chỗ ngồi vì tiết học đầu tiên sắp bắt đầu, khẽ lẩm bẩm và gọi tôi quay lại bằng một cú chọc.
"Hàng hiệu ư?"
"Như bút này, cặp này, và cả khăn tay của cậu ấy nữa. Tất cả đều thuộc về những nhãn hàng nổi tiếng. Cái khăn tay đó có giá tận năm ngàn yên cơ đấy, cậu biết chứ?"
"Một cái khăn tay ư?"
"Ừ."
….. Tuy nhiên, số con gái tụ tập quanh Umino Mokuzu đã giảm dần khi mười phút giờ nghỉ trôi qua, và tới bữa trưa, chỉ còn lại một hai người. Cuối cùng, sau giờ học thì chẳng còn sót lại ma nào cả. Umino Mokuzu có vẻ không bận tâm cho lắm, cô ta tiếp tục tu ừng ực chai nước trên tay.
".... Đúng là không thể hiểu nổi cậu ấy."
Eiko phàn nàn. Trong bọn con gái, kẻ duy nhất giả vờ như cô ta không hề tồn tại duy chỉ có một mình tôi. Có vẻ như muốn tôi chú ý tới, Eiko đứng trước bàn tôi và nói,
"Cậu ấy không chỉ kỳ lạ, mà lại còn hung dữ nữa chứ. Làm gì có ai nói mấy lời như thế với một người mình vừa mới gặp đâu?"
"Cậu ta nói gì với cậu thế?"
"Chà, nhiều lắm…"
Hừm, tôi lẩm bẩm và đứng dậy, ai thèm quan tâm chứ.
Sau giờ học, tôi, Yamada Nagisa, một người thích chăm sóc các thứ từ hồi năm nhất trung học, thẳng tiến tới một góc của sân trường, nơi mấy con thỏ được nuôi dưỡng, vào trong hàng rào dây thép, dọn dẹp, thay nước, và bổ sung thêm cà rốt cùng với bắp cải. Tôi phải chăm sóc những con thú trong chiếc chuồng này, bởi nếu tôi không làm thế, chúng sẽ chết mất, và cũng bởi sự hứng thú mà tôi dành cho chúng, một sự hứng thú mà tôi sẽ không bao giờ dành cho một con người, một cái gì đó tựa như tình yêu. Nhưng thế không có nghĩa là tôi sẽ xoa đầu hay nói chuyện với chúng. Tôi làm thế thì chúng cũng có hiểu đâu cơ chứ. Bọn chúng chỉ là thú vật thôi mà.
Khi tôi ra khỏi chuồng thỏ và bắt đầu đi thẳng tới cổng trường, ngay sau đó, cái gì đấy đập vào sau đầu tôi với một tiếng 'thịch' lớn, rồi rơi xuống nền đất và bật lên. Khi tôi đặt tay lên đầu và ngoái người lại, thứ rơi xuống là một cái chai nước khoáng, còn người vừa ném nó trong khi đang làm một động tác phát bóng đầy tính phóng đại và cười toe toét, chính là học sinh chuyển trường nọ.
"..... Cái gì vậy? Đau đấy nhé."
"Tại sao không phải là cậu chứ?"
"Cái—?"
Umino Mokuzu chậm rãi tới gần tôi. Cô ta đang kéo lê cái chân trái của mình trên nền đất. Như thể nó đang bị thương vậy.
Công chúa nhân ngư….
Nếu tôi không nhầm thì trong câu chuyện đó, đôi chân của cô ấy sẽ phải chịu cơn đau như bị một con dao găm vào trên mỗi bước đi.
"Oww, oww….!
Mokuzu đã đến bên cạnh tôi, trong khi nhăn nhó khuôn mặt xinh đẹp khiến nó trở nên xấu xí như thuộc về một người hoàn toàn khác, và xoa xoa cái chân trái của mình. Tôi nhớ lại những vết thẹo mà mình đã thấy vào buổi sáng khi Mokuzu trượt ngã.
"Chân cậu bị đau à?"
"Đã bảo là có mà!"
"Thì không biết nên tôi mới hỏi chứ..."
Chuyện này sẽ chẳng đi tới đâu hết—…. Tha cho tôi đi mà.
Trong khi kéo lê chân trái với bờ vai và đôi tay run rẩy như một người ốm nặng, Mokuzu bắt đầu bước qua tôi. Không còn lựa chọn nào khác, tôi quyết định đi thẳng. Không giống như tôi, người luôn tự mình nhanh chóng trở về nhà, cô ta đi rất chậm. Làm cho tôi cảm thấy hơi khó chịu.
"Tại sao cậu không?"
Mokuzu lại thắc mắc một lần nữa.
"Tại sao tôi lại không làm cái gì cơ?"
"Tại sao cậu không?"
"Không cái gì!?"
"Hứng thú với tôi?"
Tôi ngừng bước đi.
Chúng tôi nhìn nhau, sau khi đã rời khỏi trường một lúc rồi rảo bước trên con đường đất giữa những cánh đồng và ruộng lúa xen lẫn với rơm rạ cùng đống phân bón bốc lên một mùi chua nồng.
"..... Cậu muốn tôi chú ý tới cậu à?"
"Cũng không hẳn."
"Cậu đúng là một học sinh chuyển trường lập dị đấy, cơ mà…"
Tôi nở nụ cười khinh bỉ. Thật ngu ngốc, tôi nghĩ.
"Cơ mà, cậu đâu phải là kế sinh nhai."
"Kế sinh nhai ư?"
"Đó chính là thứ mà tôi cần tới. Tôi đã quyết định sẽ không để tâm tới bất kỳ thứ gì khác. Từ ba tháng về trước."
Đằng sau Mokuzu, nằm ở phía xa, là một ngọn núi cao cao. Núi Nina. Với một đền thờ nho nhỏ ở dưới chân và một con đường dài thoai thoải, đó là một ngọn núi thuộc địa phận của thị trấn chúng tôi. Ở đằng sau nó, dù không thể nhìn thấy từ đây, là một khu đồn trú của lực lượng phòng vệ, và tùy thuộc theo hướng gió, bạn có thể nghe thấy những tiếng nổ kỳ lạ.
Trong thời buổi ngày nay, đám thanh niên ở địa phương, nhất là mấy người có hoàn cảnh gia đình đặc biệt, đều sẽ tham gia SDF. Bạn có thể kiếm được tiền, không phải trả phí sinh hoạt, và kể cả khi bạn có nền tảng học vấn tồi tệ, không giống như những công việc khác, họ vẫn sẽ đối xử bạn như người lớn, vậy nên bạn có thể mau mau mà trưởng thành.
Đó là một kế sinh nhai. Sức mạnh thực sự mà bạn có thể dùng để đập vào mặt cuộc sống này.
Vào mùa hè, đó là tất cả những gì tôi nghĩ tới. Nhưng kể cả khi tôi có chia sẻ với đứa học sinh chuyển trường tới từ một-thế-giới-khác này, người có một cái khăn tay hàng hiệu giá tận năm ngàn đô ở trong cặp, thì tôi đoán cô ta sẽ trả lời kiểu kiểu như, "Nếu không có bánh mì, sao cậu không ăn bánh ngọt?" Tôi khép miệng lại và tiếp tục bước đi.
Bên cạnh tôi, Mokuzu vẫn cứ lẽo đẽo theo sau.
Cô ta kéo lê chiếc chân trên nền đất một cách đau đớn. Đúng là một âm thanh khó chịu.
"Cậu bị sao thế? Đau chân à?"
"Một mụ phù thuỷ đã bắt được tôi."
"Cái gì cơ?"
"Khi tôi bước lên từ biển, mụ ta đã làm đôi chân của tôi bị khuyết mất một phần nên chúng sẽ bị đau mỗi lần tôi bước đi. Khá là khó chịu đấy. Và mụ ta nói rằng nếu ước nguyện của tôi không thành sự thực, tôi sẽ trở thành tảo biển chết trôi, hoá thân thành bọt biển rồi tan biến vào hư vô.
"Cậu bị ngu à?"
Khi tôi lạnh lùng nói thế và rảo bước nhanh hơn, Mokuzu trở nên nghiêm túc và bám theo tôi với đôi chân kéo lê trên nền đất.
"Đó là lý do tại sao tôi phải đạt được ước nguyện của mình. Cậu tên gì vậy?"
"Yamada Nagisa. Thế nguyện ước của cậu là gì?"
"Bí mật."
"Có phải là điều cậu nói ban sáng không? Rằng con người là giống loài ngu xuẩn…"
"Đó chỉ là một lời nói dối thôi."
Mokuzu mỉm cười.
"Tôi cứ nghĩ mọi người sẽ thấy nó tức cười, nhưng hoá ra lại không có ai thấy vậy cả."
"Dĩ nhiên là không rồi."
"Tôi sẽ nói cho cậu bí mật đó."
Mokuzu mở to đôi mắt lớn đen lay láy.
"Sự thật là tôi đến đây để tìm một người bạn thực sự. Một người bạn quan trọng. Một người bạn tốt sẽ cố gắng hết mình vì tôi. Nếu tôi không thể tìm được một người như thế, tôi sẽ trở thành tảo biển chết trôi."
"Hừmm…. Ồ….. ra vậy. Nếu cậu tìm được một người bạn thì tốt biết mấy nhỉ."
"Yamada Nagisa này, nếu người đó là cậu thì tốt quá."
"Tại sao chứ?"
"Cậu là người dễ thương nhất lớp mà, phải không? Dù có hơi ảm đạm một chút…. Mà tất nhiên rồi, vì tôi đã tới đây, nên từ ngày mai cậu sẽ bị đẩy xuống vị trí thứ hai."
Với một khuôn mặt nghiêm túc, Mokuzu nói,
"Làm bạn tôi đi."
"..... Chẳng phải sáng nay cậu đã bảo tôi rằng hãy 'Đi chết đi' sao? Tôi không nghĩ mình có thể trở thành bạn tốt với một kẻ dám nói ra những lời như thế đâu. Tôi không muốn."
"Đó là một cử chỉ của tình yêu thương."
"Cậu bị ngu thật rồi…."
Tôi có hơi bất ngờ một chút trước lời hồi đáp của cô ta và trả lời một cách lạnh lùng. Mokuzu vẫn đang cười toe toét. Tôi quyết định nặng lời với cô ta hơn một chút.
"Cậu sai rồi. Đó là một cử chỉ thể hiện sự thù ghét."
Học sinh chuyển trường kỳ lạ không thể phân biệt giữa biểu hiện của tình yêu thương và lòng căm hận, Umino Mokuzu, mở to mắt như thể đang ngạc nhiên tới tột độ. Và rồi cô ta bất thình lình cụp đôi ngươi xuống một cách đau đớn.
Sau đó, cô ta chỉ lặng thinh không nói gì, nên tôi bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi. Mokuzu mở chai nước mà cô ta đang cầm trong tay ra và lại tu ừng ực một lần nữa. Thật đáng sợ.
Một cánh đồng đầy những bông lúa trải dài phía sau Mokuzu, và từ đằng xa, tôi có thể thấy đường bờ biển đang thấp thoáng. Không có bất kỳ toà nhà lớn hay đường cao tốc nào cả. Nên tôi có thể nhìn thấy biển, kể cả từ một nơi xa xôi như thế này. Nó tỏa ra một màu xanh nhạt mờ ảo, và hôm nay, có lẽ bởi những ngọn sóng dâng cao, mà lác đác vài sủi bọt màu trắng.
Sắc xanh lá sống động hoà quyện với màu xanh huyền ảo của biển cả. Đêm đang đến và nhuộm cánh đồng và hải dương bằng một màu sắc hoàn toàn đổi khác.
"..... Ừm, tôi phải đi đây."
Mokuzu, người đã uống nước xong, cầm cái chai rỗng và ném phắt nó xuống cánh đồng. Cô ta nhìn thẳng vào đôi mắt của một tôi đang hoảng hốt, đoạn nói,
"Tôi phải tìm được một người bạn trước khi cơn bão đến."
".... Cơn bão ư?"
Đó là một buổi tối nóng nực và ẩm ướt. Tôi có thể nghe thấy tiếng vo ve của lũ côn trùng đang vang vọng. Trên con đường không được trải nhựa, ánh sáng lung linh chiếu rọi. Từ ngọn núi, một mùi hương ấm áp của đất cùng cỏ khô trôi nổi trong không khí. Đó là hương thơm được làm nên bởi đất, lá cây, và cả hơi nước.
Tôi quệt những giọt mồ hôi đang tuôn ra trên trán.
Mokuzu nói.
"Con người vẫn chưa nhận ra."
"Hả."
"Ở thành phố cảng này, mỗi mười năm, sẽ lại xuất hiện một cơn bão lớn không thể dự báo trước."
Lồng ngực tôi đột nhiên nhói đau như thể bị bóp nghẹt bởi một bàn tay lớn. Tôi nuốt nước bọt và nhìn vào góc nghiêng nơi khuôn mặt của Umino Mokuzu. Mokuzu đang hướng ánh mắt về phía những chiếc lá màu xanh rải rác khắp cánh đồng.
"Trước khi cơn bão tới, tôi phải tìm được một người bạn."
"...."
"Người cá là một giống loài phi giới tính, cậu biết đấy. Nhưng họ lại mang cơ thể của phái nữ. Tất cả những người sinh ra tại vùng biển đều phiêu bạt tới khắp các đại dương, nhưng khi mùa sinh sản tới mỗi mười năm, họ đều sẽ quay lại quê nhà dù có phải mạo hiểm cả mạng sống của bản thân đi chăng nữa. Và khi đó, một cơn bão lớn không xuất hiện trên dự báo thời tiết sẽ tới. Mùa đẻ trứng của nhân ngư. Mười năm trước cũng có một cơn bão đến đây, nhưng tôi không nghĩ là cậu nhớ đâu."
".... Tôi có nhớ chứ."
Tưởng như không thể nghe thấy điều tôi vừa khẽ nói, Mokuzu tiếp lời.
"Năm nay, một cơn bão cũng sẽ tới đây. Vào ngày mùng 3 tháng 10. Một tháng nữa, phải không? Nếu không thể chạm được tay vào thứ mình đang kiếm tìm trước lúc đó, tôi sẽ phải trở về với biển cả. Vì tôi là công chúa độc nhất vô nhị. Tôi buộc lòng phải quay về."
"Tôi vẫn nhớ cơn bão đó. Làm sao mà có thể quên được cơ chứ."
Tôi khẽ lẩm bẩm.
Sau đó, Mokuzu và tôi không nói thêm gì nữa. Không lâu sau, con đường dọc theo những cánh đồng kết thúc và chia thành hai ngã rẽ trái và phải. Tôi thẳng tiến tới khu nhà ở công cộng trong thị trấn. Còn Mokuzu thì đi về hướng khu biệt thự nơi những ngôi nhà xa hoa toạ lạc.
Trong khi tự ngẫm với bản thân rằng sẽ không nói chuyện với học sinh chuyển trường đó nữa, tôi tiếp tục rảo bước thật nhanh trên con đường.
Khi về nhà, tôi nghe thấy giọng nói của anh trai Tomohiko phát ra từ sâu trong căn nhà 1LDK[note38093] tối om om. Đó là một giọng nói thiếu tính biểu đạt, như thể anh ấy đang đọc một cái gì đó, hay niệm một lời cầu nguyện trong kinh Phật.
Mẹ tôi không có ở nhà. Bà ấy sẽ làm ở quầy thu ngân của siêu thị cho tới tối muộn. Chúng tôi sống nhờ vào số tiền mẹ kiếm được cùng một khoản trợ cấp nhỏ. Không, thực ra chúng tôi còn không đủ sống. Chúng tôi không thể mua bất cứ thứ gì cả. Không có nơi nào trong thị trấn này muốn thuê một đứa trẻ mới học năm hai trung học cơ sở, vậy nên tôi không thể làm việc.
Khi tôi dè dặt mở cánh cửa trượt ra, anh trai tôi chậm rãi ngẩng đầu lên.
Anh ấy nhẹ nhàng chải mái tóc dài phảng phất màu nâu. Khuôn mặt nữ tính, đẹp đẽ đó có mang chút dáng dấp gì đó của người ngoại quốc. Anh trai tôi là một gã xinh đẹp tới không ngờ. Dáng người cao, mảnh khảnh cùng đôi mắt mơ màng. Anh ấy cực kỳ thông minh, nhưng cũng cực kỳ vô dụng.
Anh trai tôi mở một cuốn từ điển ma thuật hay quyển sách vô nghĩa nào đó ra, rồi bắt đầu niệm phép với một vẻ mặt nghiêm túc.
"Anh đang làm gì thế?"
"Niệm phép."
"Trông cũng khá giống, nhỉ."
Tôi tới bếp và bắt đầu nấu bữa tối cho ba người. Đồ luộc cùng súp miso. Và cả sa lát nữa. Tôi vo gạo. Anh trai tôi thì vẫn niệm cái gì đó với một giọng nói tao nhã, và dĩ nhiên, còn không thèm đứng dậy. Anh ấy chỉ di chuyển mỗi khi cần sử dụng nhà vệ sinh hay là đi tắm mỗi lần một tuần. Và cả những lúc mấy thứ kỳ lạ mà anh ấy đặt trên mạng được gửi đến trước cửa.
Tomohiko có một vẻ ngoài đẹp mã, phong thái tuyệt vời, bộ não xuất chúng cùng với điểm số tốt, vậy nên khi cha qua đời, mẹ tôi đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh ấy. Anh ấy chính là đứa con trai mà mẹ tự hào. Bà cứ ngỡ anh ấy sẽ trở thành một pháp sư và đưa chúng tôi thoát khỏi cái cuộc sống này. Nhưng đó chỉ là tới năm hai trung học. Còn giờ đây, anh trai tôi thì, dưới góc nhìn của bà hàng xóm, "Tomohiko-kun là một trong những người đó phải không? Đúng không? Là cái đấy ý. Cái gì ấy nhỉ? À đúng rồi, là hi, hiii….hii….." Là hikikomori! Tôi nghĩ, nhưng không chỉ ra cho bà ấy. Giờ đây, anh trai tôi là như thế đấy. Nhưng tôi sẽ không đời nào gọi anh ấy bằng cái danh xưng đó. Kể cả có là trong tâm trí đi chăng nữa.
Tôi nghĩ anh trai tôi là một nhà triết học hiện đại.
Không làm việc, không kiếm sống, chỉ dành hầu hết thời gian của mình để đọc sách, suy ngẫm và nói về những thứ mà anh ấy có hứng thú. Anh trai tôi đã dừng tới trường trung học và không đăng ký vào cao trung, và đã ba năm trời trôi qua kể từ khi anh ấy cắm rễ trong nhà. Và giờ đây, anh ấy đang sở hữu một ngoại hình đẹp như mơ. Mẹ tôi và tôi có cảm giác rằng chúng tôi đang giấu diếm một tồn tại nào đó không phải anh trai tôi, một tồn tại xinh đẹp khỏi ánh mắt của bàn dân thiên hạ. Anh trai tôi, người sống ẩn mình dưới màn sương, theo góc nhìn của tôi, một người đang sống trong thực tại, hao phí rất nhiều tiền của.
Anh ấy cứ liên tục đặt mua những thứ vô nghĩa, khiến cho bao nhiêu tiền trợ cấp, tiền mẹ tôi kiếm được từ công việc làm bán thời gian, và tiền bảo hiểm của cha tôi cứ thế tan thành mây khói.
Tôi chẳng biết anh trai tôi có hiểu điều đó hay không, nhưng anh ấy không nói gì cả. Anh ấy cứ ru rú trong phòng suốt cả ngày.
— Nấu bữa tối xong, tôi đặt phần của mẹ qua một bên và đặt đồ ăn của anh trai lên khay một cách gọn gàng. Chúng được đựng trên những chiếc đĩa đắt tiền, kèm theo đó là một cặp đũa sáng bóng. Tôi tỉ mẩn sắp xếp những món ăn nóng sốt cùng với sa lát sao cho chúng trông thật đẹp, rồi thêm cơm và súp miso, bước tới phòng anh trai, và sau khi nhìn anh ấy, người đang nhắm nghiền mắt lại say mê thưởng thức âm nhạc trên chiếc tai nghe, bị mê hoặc một chút, rồi nhẹ nhàng đặt chiếc khay lên bàn của anh ấy. Ở bàn ăn thấp ngoài bếp, tôi đặt bữa tối của mình xuống như thường lệ, bật ti vi lên và bắt đầu ăn.
"......Nagisa này."
Tôi nghe thấy một giọng nói trong trẻo tựa tiếng chuông ngân. Khi ngẩng đầu lên, tôi được chứng kiến cảnh anh trai mình đang dùng một đôi đũa bóng loáng để gắp những món ăn mà tôi không thể tin được là giống hệt với của mình, đoạn nhìn tôi và mỉm cười.
"Nagisa."
"Cái gì ạ?"
Tôi nghiêng người về phía trước.
"Khi em tốt nghiệp trung học…."
Tomohiko tiếp tục mỉm cười.
"Khi ấy, em sẽ trở thành một binh sĩ phải không?"
"Vâng, em sẽ làm thế."
Tôi gật đầu.
Tôi chợt cảm thấy như muốn khóc.
Rồi lại gật đầu thêm một lần nữa.
"Em cũng sẽ nói thế ở buổi hướng nghiệp. Rằng em sẽ không học cao trung. Và gia nhập SDF."
"Ở đó có con gái không?"
"Tới giờ thì vẫn có. Khi em hỏi SDF, họ bảo hiện tại có năm người. Tất cả đều xuất thân từ vùng này. Họ không bị phân biệt đối xử với đám con trai, dù chỉ mới tốt nghiệp trung học cơ sở thôi cũng không quan trọng, và họ sẽ trả tiền cho em ngay lập tức."
"..... Trả tiền ư?"
Tomohiko khẽ nhăn mặt như thể anh ấy vừa phải nghe những từ ngữ thật bẩn thỉu. Rồi anh ấy, "Hừm…" và gật đầu.
"Em thích như thế sao?"
"Vâng."
"Kế sinh nhai."
"Đúng ạ…."
Tôi nuốt chửng chỗ thức ăn trong miệng rồi nói.
"Em sẽ chăm sóc cho anh cả đời, Oniichan."
"Trời ạ."
Tomohiko mỉm cười đầy tao nhã.
— Cả mẹ tôi, tôi, lẫn bạn bè của Tomohiko đều không biết lý do thực sự mà anh ấy đột nhiên nghỉ học. Nhưng có một thứ liên quan tới việc ấy, rằng có chuyện gì đó đã xảy ra giữa Tomohiko, người rất nổi tiếng với đám con gái hồi đó, và một nữ sinh học cùng lớp với anh ấy luôn tự nhốt mình trong phòng. Đó là một cô gái năng động, hoạt ngôn và rất gần gũi với Tomohiko. Nhưng chuyện gì đó đã xảy ra. Cô gái đó không đến nữa, và từ ấy Tomohiko cũng chẳng bao giờ ra ngoài.
Khi tôi gặp cô ta trên đường vào hồi còn học năm cuối tiểu học, cô ta đã cười vào mặt tôi. "Trời ạ.", cô ta nói. Rồi bảo với cô gái đi cùng với mình, "Đó là em gái của Yamada-kun đấy," rồi họ cười phá lên và bỏ đi.
Có chuyện gì đó đã xảy ra với một thứ rất đỗi bình thường là khởi nguồn, nhưng họ lại hoàn toàn bất lực trước nó, và cứ như thế, con người ta thay đổi.
Họ đánh mất sự cân bằng của bản thân, theo một cách tồi tệ, và trở về với "bản chất vốn có".
Chuyện đã xảy đến với Tomohiko, liệu anh ấy có thay đổi theo thời gian hay không, điều trước sau gì cũng phải diễn ra, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chắc rằng Tomohiko cũng không biết gì về bản thân anh ấy.
Trong khi tôi đang dùng bữa tối, Tomohiko hỏi tôi đã làm gì ở trường, như cái cách mà anh ấy đã làm ba năm về trước. Sợi dây vô cùng mỏng manh kết nối Tomohiko với thế giới bên ngoài, thứ tưởng chừng như có thể đứt gãy bất cứ lúc nào, chính là những câu chuyện của tôi. Tomohiko có vẻ rất thích cuộc sống học đường qua lời kể của tôi, và luôn ghi nhớ chúng trong não bộ như một thứ vô cùng quan trọng. Nhưng ngày hôm nay, tất cả những gì tôi nói là về học sinh chuyển trường kỳ lạ mang tên Umino Mokuzu.
"Umino Masachika sao….?"
Tomohiko nghiêng đầu.
"À, chú ấy đúng không? Người ca sĩ đó…."
"Đúng rồi ạ."
Tôi gật đầu.
Umino Masachika là nghệ sĩ nổi tiếng số một ở cái thị trấn cảng tồi tàn nằm dọc theo biển Nhật Bản này, và lý do là bởi khi chú ấy học trung học, ban nhạc mà chú ấy thành lập đã tới Tokyo, và tổ chức một buổi biểu diễn ra mắt, nó đã trở thành một cú hit lớn. Kể cả sau khi dư âm của buổi biểu diễn kết thúc, chỉ có chú ấy, người đã viết lời cho bài hát tiếp tục xuất hiện trên ti vi dưới danh nghĩa một diễn viên. Bây giờ, chú ấy đang đóng vai một yakuza của V-Cinema, và từng có một khoảng thời gian chú ấy nói về hoà bình thế giới, hay cái gì gì đấy được gọi là thế giới của Umino, thứ hoạt động khá suôn sẻ vào lúc đó, nhưng vài năm trước, sau khi bị bắt giữ vì dính líu đến cần sa, chú ấy không còn xuất hiện nữa, và rồi…
Đó là một cái tên từng rất đỗi nổi tiếng mà mọi người đã lãng quên đi một thời gian dài. Là Umino Masachika.
"Hmm…."
Tomohiko gật đầu. Rồi anh ấy mỉm cười tao nhã, nhìn vào mặt tôi, người đang tức điên lên vì Mokuzu, đoạn nói,
"Cô bé đó hẳn phải dễ thương lắm, nhỉ?"
"Hả? Cô ta thì dễ thương chỗ nào chứ?"
"Cô bé chính là thế đó. Một viên đạn bọc đường."
"Cái—?"
"Thứ em muốn bắn đi là tiền phải không? Một thứ sức mạnh có thể trực tiếp xoay chuyển cả thế giới: sức mạnh mang tên của cải vật chất. Nhưng cô bé đó đã không ngừng bắn đi những viên đạn tưởng tượng."
Tomohiko chải mái tóc dài của anh ấy và mỉm cười dịu dàng.
"Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, có một kẻ sát nhân giết người bằng cách bắn những viên đạn làm bằng đá muối. Hắn ta làm ra những đạn bằng cách nén đá muối lại sao cho thật cứng và lấy mạng những nạn nhân của hắn ở gần lò sưởi. Tại những nơi ấm áp như thế, cơ thể sẽ nóng lên, và đá muối còn sót lại trong thi thể sẽ tan chảy. Và không để lại một chút dấu vết nào."
"Ồ…?"
Tôi nghiêng người về phía trước.
"Nhưng sau này gã đó có bị bắt không? Nếu không làm sao anh biết câu chuyện đó được? Hắn có bị bắt không ạ? Vào lúc nào? Bằng cách chi?"
Tomohiko nhún vai.
"Một thám tử tài ba đã tới và nhìn thấu hành động của hắn ta một cách tài tình."
"... Ra là vậy."
Tôi khá thất vọng. Tôi nhìn vào đống tiểu thuyết kỳ bí kiểu cũ với giá trị bằng không chất lên thành núi trong phòng của Tomohiko và nói,
"Vậy ra là chuyện đó không có thật."
"Đừng thất vọng như thế chứ, Nagisa. Em phải học cách tận hưởng những lời nói dối đi."
"Vâng. Nhưng mà những lời nói dối của Umino Mokuzu khiến em khá khó chịu."
"Cô bé đó đang không ngừng bắn đi những viên kẹo. Những viên đạn sẽ tan chảy bên trong em, và dưới góc nhìn của em thì, chúng là vô giá trị. Nagisa này…"
Tomohiko đặt đôi đũa xuống một cách trang nhã.
"Ngon lắm. Cảm ơn em."
"Không có chi."
Tôi thở dài trước giọng điệu vô tư của Tomohiko và đứng dậy, đoạn lẩm bẩm.
"Chúng giống như kẹo cao su sao?"
"Đúng rồi Nagisa ạ."
Tomohiko nhìn vào khóe môi đang tạo thành hình chữ v ngược của tôi và mỉm cười khúc khích. Rồi anh ấy chợt trở nên nghiêm túc, đeo tai nghe lên rồi bắt đầu tập trung vào một chiếc đĩa DVD. Sau đó đuổi tôi ra ngoài. Tôi đã quen rồi, nên dù có chút mệt mỏi, tôi vẫn cầm cái khay lên và quay về bếp.