"Kazuya này"
"Sao thế?"
"Hôm nay chúng ta chỉ học có nửa ngày thôi, phải không? Nên là, đi chơi sau giờ học không?"
Đúng như Shinya nói, hôm nay chúng tôi chỉ học nửa ngày. Nói cách khác, giờ là kì kiểm tra kiêm thiên đường cho công việc bán thời gian. Trong vòng tầm 10 ngày tới, tôi sẽ bắt đầu kì nghỉ xuân, tức là tôi sẽ có thể làm được nhiều ca làm bán thời gian hơn! Nhưng mà, còn sớm mà... Người ta thường nói thời gian trôi qua như gió thoảng*. Tôi chỉ vừa kết thúc kì nghỉ đông, và giờ thì tôi sắp bắt đầu kì nghỉ xuân rồi đây. (TN*: cái này bên Eng là 'January goes, Fabruary runs and March leaves', có ý kiến nào thì cứ cmt nhé)
"Xin lỗi, hôm nay tao phải đi làm thêm"
"Cứ xin nghỉ hôm nay đi. Đi chơi thôi, okay?"
"Ehh..."
"Sao mày cứ suốt ngày bị ám ảnh bởi công việc thế? Mày nên quan tâm đến tao một chút đi chứ!"
Thằng này cứ làm phiền tôi mãi, nói rằng tôi lâu lâu nên dành chút thời gian cho nó. Đồng thời là, tôi không nghĩ mấy đứa phiền phức mang giới tính nam đang được xã hội ưa chuộng.
"Bộ mày không muốn thư giãn ở nhà khi mà mày không có ca làm thêm à?"
"Sắp tới kì nghỉ xuân rồi. Tao có thể thư giãn mọi lúc tao muốn!"
"Mày thì kiểu gì cũng làm việc nguyên cả kì nghỉ xuân, phải không. Nếu mày phải chọn giữa tình bạn và một cộng việc bán thời gian, thì mày vẫn sẽ chọn công việc bán thời gian à?!"
"Không phải rõ ràng là thế à?"
"Thằng ch* vô tâm này!"
Shinya đã từng than phiền về chuyện này rồi, nhưng cũng đâu còn cách nào khác. Không phải là tôi cũng muốn chơi à? Nếu bạn hỏi tôi rằng tôi có muốn chơi bời hay không, thì đương nhiên là có rồi. Nhưng vì là kì nghỉ xuân và tôi đã có ca làm bán thời gian 5 ngày một tuần (theo tôi là vậy), thì tôi muốn nghỉ ngơi ở nhà vào những ngày không có ca làm cơ...
"Mày... tại sao mày với Shiroyume-san không đi chơi đi...? Tụi mày, không như tao, còn sống chung một mái nhà cơ mà..."
"Tao muốn nói là tại sao lại không chứ, nhưng vì tao đã có hẹn trước rồi, nên đối với tao thì sao cũng được"
Tôi đã hứa với Miyu vào cái ngày mà cô làm sushi cho tôi rồi. Đúng hơn là, tôi miễn cưỡng hứa để xoa dịu tâm trạng của Miyu cơ. Tôi cũng có hứa là sẽ đi ăn bánh crepe với nhau nữa.
"Tại sao mày lại thấy ổn với Shiroyume-san và còn tao thì không...?"
"À thì, cũng đâu còn cách nào khác... Thì, lần tới mày có muốn đi đâu đó chơi với tao không?"
"Thiệt hả?"
"Tao cũng không để tâm nếu mày không muốn"
"Tao chắc chắn sẽ tới!!"
Tại sao Shinya lại hào hứng chỉ vì một bữa ăn thôi nhỉ? Tôi khá là chắc rằng Shinya có nhiều đứa bạn khác ngoài tôi ra mà. ...Ehhh? Nhắc mới nhớ, tôi chưa bao giờ thấy nó chơi với ai khác ngoài tôi cả. Bộ nó cũng thuộc tuýp người cô độc như tôi à? Mà, tôi cũng chẳng quan tâm.
"Uhmm, tớ cũng tham gia được không?"
"Hmm? Miyu à? Đương nhiên rồi... Hả cái gì cơ?"
Cô ấy bắt chuyện với tôi tự nhiên quá nên tôi cũng bị cuốn theo bầu không khí mà trả lời như thường lệ... Tôi không thể tin được rằng Miyu lại nói chuyện với tôi ngay trong lớp.. Tôi cá là mấy người khác trong lớp còn ngạc nhiên hơn cả tôi nữa cơ.
Bằng chứng là, tất cả những người khác trong lớp đồng loạt im lặng và nhìn chúng tôi. Tôi đoán là bọn họ không ngờ rằng Miyu, người đã luôn cắm mặt vào sách và không có ý bắt chuyện với ai khác, lại đột nhiên nói chuyện với bạn cùng lớp. Và theo những gì tôi biết, thì đây là lần đầu tiên mà Miyu bắt chuyện với người khác trong lớp. Và chúng tôi sẽ đổi lớp trong vòng 10 ngày tới mà, phải không?"
"Không được à?"
"Không, nhưng... Có được không, Shinya?"
"Huh-yah. Tao thì không thành vấn đề"
"Nên là, Shiroyume-san, cậu có muốn đi ăn trưa với bọn tớ không?"
Tôi không biết vì sao cô ấy lại không vui khi tôi nói vậy. Không, ừ ha, tôi hiểu rồi. Cô ấy không vui vì tôi không gọi cô ấy bằng tên, đúng không? Nhưng mà, cô ấy cũng biết rằng, đâu còn cách nào khác đâu, phải không? Mới nãy tôi gọi cô ấy bằng tên là vì mọi thứ diễn ra tự nhiên quá, nhưng tôi dám chắc rằng không ai nhận ra chuyện đó cả. Tôi nói với cô ấy bằng ánh mắt và cô ấy gật đầu. ngon... Tôi nghĩ là mình đã làm cho cô hiểu được rồi...
"Cảm ơn nhé, Kazuya-kun. Nhưng tại sao cậu lại dùng họ của tới thế, Kazuya-kun? Cứ gọi tớ bằng tên như bình thường đi chứ"
Yeah, tôi méo có làm cho cô ấy hiểu ra được gì cả. Có chuyện gì với cái gật đầu mới nãy thế? Tất cả mọi người trong lớp đang nói mấy thứ như là, "Có khi nào hai người họ đang...?" Tôi không biết. Mà, ai mà lại chẳng nghĩ thế chứ, phải không... Nếu đặt tôi vào vị trí của họ, thì tôi cũng sẽ nghĩ thế thôi. Chúng tôi không có cái mối quan hệ như thế đâu nhé. Nhưng mà, thì, tôi không thể giả ngu nếu cô ấy làm thế này...
"Tự nhiên có chuyện gì với cậu thế, Miyu?"
Mỗi khi tôi gọi tên Miyu, bạn cùng lớp của cô phản ứng như thế họ biết rằng tôi sẽ gọi tên cô ấy vậy, nhưng tôi có làm lơ họ. Tôi không nghĩ là mình sẽ có thể giải quyết được chuyện này nếu cứ phải để tâm đến họ.
"...Tớ cực kì ghen tị khi thấy hai người nói chuyện vui vẻ với nhau đấy"
"T-Tớ hiểu..."
Tại sao cậu lại tự nhiên xấu hổ thế?... Tớ thực sự muốn cậu đừng có như thế... Thiệt tình, nó không tốt cho tim mình tí nào... Đám con trai trong lớp nghĩ rằng Shiroyume rất dễ thương, nhưng tôi không nghĩ là cô ấy có thể làm ra vẻ mặt như thế... Tôi chẳng biết phải nói gì nữa.
Tôi có thể hiểu cái cảm giác đó. Nhưng tại sao lại là cái này? Tôi không muốn mấy thằng khác biết Miyu dễ dương đến mức nào. Đây là cái mà người ta gọi là tính chiếm hữu đấy à? Tôi còn chẳng có hẹn hò với Miyu nữa mà, nhưng tôi lại có cảm giác muốn chiếm hữu... Thật là quá ích kỉ mà.
"Um, hai người? Hai người hoàn toàn quên mất tôi có tồn tại luôn, phải không? Hai người có thể tán tỉnh nhau khi mà tôi không có ở gàn được không? Tôi khóc thật đấy"
"Hmm? Oh, xin lỗi. Tao quên mất. Và tớ không nghĩ là chúng ta có đang tán tỉnh nhau, đúng không?"
"Tại sao mày lại không chịu thành thật đi!? Đồng thời, nó ngọt quá, tao có cảm giác như là tao sắp nôn ra đường rồi đây!"
Tôi nghĩ là đám bạn cùng lớp của tôi đang gật gù đồng tình trước những lời này của Shinya, nhưng tôi chắc nó chỉ là ảo giác thôi. Chắc chắn là do tôi tưởng tượng thôi ha.
Một lát sau, giáo viên chủ nhiệm bước vào và tiết chủ nhiệm buổi sáng bắt đầu. Sau tiết chủ nhiệm, tôi nghĩ là mình sẽ bị nhiều người tới bắt chuyện lắm, nhưng có vẻ nỗi lo đó của tôi là thừa thãi rồi. Người duy nhất nói chuyện với tôi là Shinya, và hắn biết chuyện tôi với Miyu sống chung với nhau, nên là nó sẽ không hỏi gì cả vì đã quá muộn rồi.
Tôi nhìn về chỗ Miyu và thấy có vài cô gái có vẻ đã nghe chúng tôi nói chuyện đang ở đó, nhưng bọn họ đang nói với vẻ mặt bình thường, và khi Miyu đỏ mặt, mấy cô nàng đó cười khúc khích. Quả đúng là con gái thích nói chuyện tình cảm quá nhỉ...
Tôi chắc rằng cô ấy không có nói với họ rằng chúng tôi đang sống chung, nhưng tôi biết chắc rằng đó là về tôi. nên tôi có quyền hỏi mà. Tôi có hơi lo về những gì cô ấy đã nói, nên tôi quyết định là mình sẽ hỏi cô ấy sau.