Note: vì đến tận chap này mới có xác nhận quản lý là nữ nên sẽ đổi xưng hô nhé.
-------------------------------------------------------------------
"Dù sao thì, mừng cậu trở về từ bệnh viện"
"Tớ chỉ có ở trong bệnh viện có hai ngày thôi mà"
Tôi ở trong bệnh viện hai ngày sau khi tôi bất tỉnh. Lí do là cho việc dưỡng thương của tôi là kiệt sức do làm việc quá sức. Tại sao tôi lại phải ở trong bện viện tận hai ngày chỉ vì làm việc quá sức? Theo như kế hoạch ban đầu, tôi đáng lẽ đã được thả hôm qua. Dù sao thì, có thằng ngu nào đó lại đi kéo phăng nó mất cái ống IV khỏi tay tôi và tay tôi sưng phồng lên, thế là tôi phải ở trong bệnh viện thêm 1 ngày nữa.
Đồng thời, tôi bị người khác giận rất nhiều. Y tá nổi giận vì tôi đã tự ý kéo cái ống IV ra, nhưng trên hết, cô ấy giận là vì tôi đã làm cho một cô gái khóc. Lúc đầu, y tá tới chỗ tôi là vì tôi ồn ào quá, nhưng thấy Miyu đang khóc, nên là y tá tưởng là tôi làm cô ấy khóc và thế là nổi giận.
Miyu đã bảo cô ấy rằng đó không phải là lỗi của tôi, nhưng vì cô ấy đang khóc, nên cô y tá còn nổi điên với tôi hơn nữa, và những y tá khác cũng tập trung lại, làm cho tình hình chả khác gì cuộc thi hét cả... Tôi là một bệnh nhân mà, phải không?
"Vậy thì, giờ ta về nhà thôi chứ?"
"Ừa, đúng vậy. Nhưng tớ có thể ghé ngang qua cửa hàng tiện lợi chỗ tớ làm rồi mới về nhà được không? Tớ muốn xin lỗi chị quản lý"
"Dĩ nhiên là được"
Bệnh viện chỗ tôi nằm điều trị cách tâm 20 phút đi bộ từ nhà tôi, nên tôi có thể đi vòng sang chỗ cửa hàng tiện lợi mà tôi làm.
"Và còn nữa, Miyu. Cậu đâu có cần phải tới tận đây để đón tớ đây, cậu biết không? Cậu biết là thường trời rất lạnh và phiền phức để đi ra ngoài mà, phải không?"
Mặc dù chỉ tốn cỡ 20 phút để đi từ nhà, đi ra khỏi nhà và đi bộ suốt 20 phút dưới cái bầu trời giữa đông này cũng khó lắm chứ đùa.
"...Huh"
Tôi nhận được một hơi thở dài đáp lại từ cô ấy... Tôi thắc mắc là tại sao nhỉ?
"Bởi vì tớ không nghĩ là nó khó khăn. Nếu tớ không thích, thì tớ đã không tới đây rồi. Tại sao cậu lại không hiểu được điều đó cơ chứ?"
"...Tớ xin lỗi"
Tôi có cảm giác là Miyu đang có tâm trạng xấu... Lần đầu tiên Miyu có tâm trạng xấu là khi mà tôi bắt cô ấy đứng đợi bên ngoài phòng của cô suốt cả một tiếng đồng hồ vào cái ngày tôi đưa cô ấy về nhà... Tôi nghĩ là cô ấy đã trở nên gắt gỏng hơn lần đó... Tại sao thế nhỉ?
"Tớ chắc là cậu có điều tốt hơn để nói đấy. Tớ đã bỏ công sức để tới tận đây đón cậu mà, nhớ không?"
"Cảm ơn?"
"Ừa"
Tôi có cảm giác là tâm trạng cô ấy đã tốt lên trở lại. Tại sao chứ? Tôi thực sự chẳng hiểu chuyện đó là sao nữa... Đồng thời, bộ tính cách của cô cũng thay đổi luôn rồi à? Tôi không biết... Cô ấy nở nụ cười rất là dễ thương... Có vẻ là mỗi lần mà Miyu khóc trước mặt tôi, tính cách của cô trở nên tốt hơn, hay gọi là dễ thương hơn, hay là tính cách của cô ấy trở nên nhu mì hơn nhỉ... Đây là cái mà ta gọi là một đứa con gái của mình ở độ tuổi của mình à?
Tôi bước đi tầm 15 phút trong khi Miyu và tôi nói về những chuyện khác và im lặng một chút, và rồi chúng tôi cũng tới cửa hàng tiện lợi nơi tôi làm... Tôi không biết là có phải do mình tưởng tượng hay là do chúng tôi bước đi gần nhau hơn bình thường, nhưng mà Miyu không có vẻ gì là để tâm cả, nên đó chắc chắn chỉ là do tôi tưởng tượng thôi.
"Tớ vào trong đây. Cậu thì sao, Miyu?"
"Tớ sẽ chờ ở đây vậy"
"Okay. Tớ sẽ ra với cậu sớm nhất có thể"
Sau khi nói thế, tôi bước vào cửa hàng. Quản lý đang đứng ở chỗ máy tính tiền. Tôi đã gọi quản lý ngày hôm qua để xin lỗi vì rắc rối và nói rằng mọi chuyện vẫn ổn, nhưng tôi nghĩ là mình nên xin lỗi một cách đàng hoàng.
"Quán lý. Em xin lỗi vì những rắc rối mà em đã gây ra cho chị!"
"Kuroshima-kun, ngẩng đầu lên đi"
"...Vâng"
"Chúc mừng em ra viện nhé. Nhưng em biết ý của chị là gì mà"
"...Vâng"
"Em làm việc quá nhiều so với một học sinh năm nhất của trường cao trung. Là một người quản lý, chị nên ngăn em lại, nhưng đó là lỗi của chị"
"Không đâu! Chị chỉ cố giúp em thôi, và tất cả là lỗi của em!"
"Không cảm ơn nhé. Đây là trách nhiệm của người lớn khi lắng nghe những gì em cần và cản em khi cần thiết, đặc
là nếu khi một người lớn lại là một đàn chị của người nhỏ tuổi hơn đang làm việc nữa"
Khi quản lý nói thế, thì tôi chẳng nói thêm được gì nữa... Tôi không biết là mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối... vì tôi đang tận hưởng kỳ nghỉ đông. Em thật sự xin lỗi...
"Nên là, Kuroshima-kun. Trong lúc này, thì nghỉ công việc bán thời gian một thời gian trong kỳ nghỉ đông này đi"
"Không đời nào"
"Kuroshima-kun. Chị vẫn giận em đấy nhé. Em đã hứa là sẽ không cố quá sức mà, phải không? Là lỗi của chị khi không ngăn em lại, nhưng em có biết đó cũng là lỗi của em không? Nghĩ tới cơ thể của em trước đi. Bên cạnh đó, không phải là chị sẽ sa thải em hay gì. Em có đồng ý làm việc cho chị lại sau kì nghỉ đông không?"
"...Vâng... Em hiểu rồi ạ"
Kể cả khi kỳ nghỉ đông có kết thúc, thì kỳ nghỉ sẽ kết thúc trong 3 ngày nữa, nhưng mà để tiền thu nhập bằng 0 trong 6 ngày là quá khó đối với tôi để có thể nuôi sống 2 người. Dù sao thì, trong khoảng thời gian này, tôi không thể nói gì hơn vì tôi là bên sai.
"Nên là,
sẽ trả trước cho em một ít tiền dưới danh nghĩa là tiền lương. Đây cũng là trách nhiệm của chị, và chị cũng hiểu cho tình hình hiện tại của em nhiều hơn em một chút"
Tôi đã nói với quản lý là cha mẹ tôi đã mất khi tôi phòng vấn xin việc. Tôi đã nói với cô ấy, mặc dù chỉ là nói ẩn dụ, rằng tôi đang sống một mình. Do đó, là để cho chị ấy biết rằng tôi sẽ làm full ca... À thì, giờ tôi đang sống hai mình rồi.
"Không, nhưng..."
"Nhưng Kuroshima-kun đã cống hiến rất nhiều cho cửa tiệm của chúng ta. Nên giờ hãy nghỉ ngơi một thời gian và cố gắng làm
lại khi mà em quay trở lại, nhé?"
Tôi thực sự không thể ngừng suy nghĩ về quản lý.............. Tôi thực sự mừng là tôi đã có được công việc bán thời gian tại cửa hàng tiện lợi này. Tôi đã rất may mắn khi được gặp chị quản lý vì đây là một trong những chuyện tốt nhất mà tôi từng gặp trong cả cuộc đời mình. Tôi không chắc là mình có thể kiếm được một công việc khác như này nữa.
"Vâng ạ!"
"Vậy thì hôm nay em nên về nhà đi"
"Vâng! Em thực sự xin lỗi vì đống rắc rối mà em gây ra cho chị ạ. Đồng thời, cảm ơn chị rất nhiều!"
Khi tôi nói thế và rời khỏi cửa hàng, Miyu đang đứng chờ tôi với cái miệng hà hơi vào đôi tay để sưởi ấm, như thế cô ấy đang cảm thấy lạnh lắm.
"Cảm ơn vì đã chờ tớ. Ta về nhà thôi chứ?"
"Ừ"
Tôi nói thế và bắt đầu bước đi, nhưng vì lí do nào đó mà Miyu không đi theo.
"Có chuyện gì thế?"
"...Tay cậu"
"Tay?"
"...Chỉ hôm nay thôi, tớ muốn cậu nắm tay tớ và đi về cùng nhau"
"Oh, được thôi"
Tôi do dự đưa tay ra, và Miyu do dự đặt tay cô ấy lên tay tôi.
"Nó ấm thật..."
Miyu xấu hổ thì thầm, nhưng tôi không nói gì cả. Không, tôi không thể nói gì cả. Tôi còn không thể nhìn vào mặt Miyu khi cô ấy mỉm cười xấu hổ mà. Cứ như thế, hai người chúng tôi trở về nhà, và mặc dù là chúng tôi chỉ mới đi có hai ngày, nó có cảm giác như lâu lắm rồi đấy. Miyu thả tay tôi ra trước của phòng, bước vào phòng trước tôi, và ngay lập tức quay người sang nhìn tôi.
"Kazuya-kun. Mừng cậu trở về"
"Ừa, tớ về rồi đây"
Tôi cảm thấy hạnh phúc khi thấy Miyu quen thuộc với căn nhà này.
-------------------------------------------
P/s: cảm ơn vì bữa ăn