Hai năm nữa lại tiếp tục trôi qua.
Tôi 15 tuổi và Giselle hiện giờ cũng đã 13 tuổi.
Chỉ còn hai năm nữa là tôi sẽ bằng tuổi của tôi ở kiếp trước.
Tôi tự hỏi không biết hai thành viên của hội nghiên cứu hắc ma thuật đã khoảng ba mươi tuổi chưa?
Hay là dòng chảy thời gian giữa hai thế giới khác với nhau?
Yi-chan và Yama-san không biết có khỏe không?
Đặc biệt là Yi-chan, sẽ tốt hơn nếu cô ấy không bị ám ảnh lâu dài từ cái chết của tôi.
Không, tất cả đều ổn.
Đó là suy nghĩ của tôi.
Khi ngắm trăng, tôi cứ nghĩ về khiếp trước.
Nói đúng hơn thì, đây không phải là mặt trăng, bởi vì thế giới này không phải là Trái Đất.
Tuy nhiên, tôi gọi ngôi sao lớn này là mặt trăng, xuất hiện vào ban đêm tương tự như Mặt Trăng ở kiếp trước.
Ở trong những cuốn sách hay các dân làng gọi ngôi sao lớn đó là Din, hình như có những câu chuyện thần thoại và giả thuyết xoay quanh ngôi sao lớn này.
"Có chuyện gì thế, sao anh lại đơ người khi nhìn lên bầu trời vậy?"
Shibi ngừng khắc Otem và nhìn tôi.
Kể từ cái ngày mà bọn tôi bất chợt chạm trán với Greater Bear ở trong rừng, Shibi thường xuyên đến thăm nhà tôi.
Tôi đã rất vui khi thấy cậu ta muốn tôi hướng dẫn cho cậu ta khắc Otem, nhưng cậu ta không hề tiến bộ chút nào cả.
Cậu ta dừng khi mới chỉ làm được có một nửa, khi tôi yêu cầu cậu ta cải thiện thì lại trừng ra cái khuôn mặt mệt mỏi.
Có lẽ tôi đã nói quá nhiều...
"Nii-sama rất thích ngắm nhìn Din một hồi lâu."
Giselle mỉm cười và nói như vậy.
Khi Shibi rời đi, như mọi khi: Thật tốt khi chúng ta cuối cùng cũng được ở một mình. hoặc "Thật tốt khi anh ấy rời đi, hãy đặt lại kết giới." Giselle nói. Tôi chưa bao giờ nghĩ em ấy lại là người như vây.
"Em rất thích khuôn mặt của anh khi anh ngắm Din! Tất nhiên, em vẫn thích Nii-sama bình thường, nhưng bây giờ Nii-sama trông hơi bất bình thường, giống như một khuôn mặt cô đơn ..."
Khi Giselle hào hứng trò chuyện, khuôn mặt của em ấy dần trở nên ửng đỏ, và bắt đầu nói nhanh hơn.
Ổ, cảm ơn em nhé.
Tôi bắt đầu chú ý hơn.
Quan sát tâm trạng của Giselle, đôi khi tôi cảm thấy lo lắng.
Thật vui khi được người khác quan tâm, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy rằng Bracon của Giselle là ảnh hưởng bởi tầm nhìn hạn hẹp của em ấy.
Một trong những lý do mà tôi quyết định tham gia những cái lễ hội mà từ trước đến nay tôi bỏ qua là bởi vì tôi muốn cho Giselle giao tiếp với những người khác.
À không, tất nhiên là tôi cũng có cảm giác là tôi không muốn làm mất mặt cha mình quá nhiều.
"Heh, heh, vâng! Tôi muốn nghe thêm về Abel, tôi thực sự muốn nghe nó. Nếu có thể, tôi muốn nghe những câu chuyện đó từ miệng của Giselle!"
"Hửm ..."
Giselle có chút sợ hãi thể hiện trên khuôn mặt của em ấy và dần lùi ra xa Shibi.
Shibi cúi người hướng về phía trước bằng khoảng cách mà Giselle đã lùi.
...Chuyện quái gì thế này?
Có lẽ anh chàng Shibi này, phải chăng cậu ta làm để tự của tôi là để bắt đầu với Giselle.
Nếu mọi chuyện đúng là như thế, Nếu Giselle không nghĩ theo chiều tích cực, Có lẽ sẽ tốt hơn khi làm rõ mọi chuyện với Shibi trong một lần.
Tuy nhiên, Giselle lại có rất ít mối quan hệ với những người không phải là thành viên của gia đình.
Tôi đã cố gắng đi đến các lễ hội và chủ động trò chuyện với những người khác, còn Giselle thường có thái độ miễn cưỡng, và mọi chuyện đều kết thúc không mấy tốt đẹp.
Nếu Shibi thường xuyên lui đến nhà tôi, đấy sẽ là một trải nghiệm tốt cho Giselle.
Chỉ vì tôi cực kì yêu mến Giselle, thế nên tôi đã cố giữ khoảng cách với em ấy, điều này có vẻ như là vô dụng.
......Thông thường thì tôi nghĩ đây là điều mà bậc phụ huynh sẽ phải dành ra chút thời gian mà suy nghĩ,
Mà có vẻ như họ cảm thấy không có vấn đề gì.
Đấy là sự khác biệt giữa một con người thuần túy của bộ tộc Maren và một con người có những kí ức cũ của nền văn hóa Nhật Bản?
Vẫn còn nhiều phong tục, văn hóa xa lạ của bộ tộc Maren mà tôi không tài nào hiểu nổi, có lẽ đó là do những khuôn mẫu mà tôi đã tiếp xúc từ kiếp trước.
Có vẻ như trong bộ lạc Maren, anh sẽ được công nhận là một người trưởng thành ở độ tuổi mười sáu.
Vai trò trong làng cũng sẽ tăng lên, chẳng hạn như chuẩn bị các nghi lễ.
Và tôi sẽ không thể nào tiếp tục tập luyện ma thuật như trước đây, và có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi đi theo cha mình để tìm hiểu về những sự khác biệt của các phong tục ở bộ tộc Maren.
"Này Giselle, tôi có thể nấu ăn, tôi muốn ăn, tôi, tôi thực sự rất thích ăn uống. Cậu có thể thấy điều đó nếu nhìn vào cơ thể của tôi, à chỉ là. Tôi chỉ muốn nói đùa chút thôi."
Shibi nói trong khi cao giọng.
Câu nói bông đùa của cậu ta tệ ở chỗ là liên tục bị lặp lại.
Giselle mỉm cười đáng yêu khi cậu ta đang gặp rắc rối.
"... Shibi, tại sao cậu lại không tiếp tục di chuyển bàn tay của mình?"
Mặc dù nó tăng gấp đôi khi nghỉ ngơi, nhưng cần có thời gian để học phép thuật và theo dõi các hình chạm khắc của Shibi.
Tôi không biết đâu là động lực của cậu ta. Nhưng tôi sẽ không hề cảm thấy buồn cười vì cậu ta cứ ngồi xổm ở đây và tám nhảm.
Tôi rất coi trọng phép thuật lẫn đứa em gái của mình.
Tôi đang cảm thấy đôi chút bực mình.
"Ahh, Xin lỗi Anh Rể!"
Sau khi Shibi nói, khuôn mặt của cậu ta mờ hẳn đi như sắp sửa rơi xuống.
"Ồ, vậy ai là anh rể của cậu?"
"Không, không. nãy tôi chỉ buột miệng thôi, tôi sẽ làm..."
Đấy không phải là một cái cớ.
Tôi đứng dậy và đi ra phía sau Shibi rồi xoay nắm đấm của mình vào hai bên thái dương của cậu ta.
"Xin lỗi, tôi xin lỗi! Đau quá ... ...... Well, Không đau lắm?"
......Điểm yếu của cậu ta vẫn giống như thường lệ.
-------------------------------------------------------------------------------
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!