Với nhà Anh hùng đảm bảo an toàn cho Finne, cuối cùng chúng tôi đã có thể hành động mà không vướng bận gì.
Trong hai ngày vừa qua, Zandra tiếp tục lôi kéo những ‘đồng minh’ mà tôi có linh cảm sẽ đổi phe. Tuy nhiên, trong đêm thứ hai, cuối cùng Zandra đã ngửa bài.
“Kẻ thù sao.”
“Cuối cùng chúng đã đến.”
Sebas nói nhỏ trong khi chúng tôi đang ngồi trên xe ngựa.
Dù đã biết trước, nhưng tôi vẫn không khỏi thở dài. Con ả đó nóng máu thật. Dám chọn nơi này để đặt bẫy. Bộ mụ ta không nghĩ là Eric và Gordon sẽ nhân cơ hội này mà tấn công phe ả? Ngoài ra, tôi còn được Sebas bảo vệ. Mà dù có ám sát thành công đi nữa, chắc chắn quyền lực trong tay mụ ta sẽ sụt giảm.
Dù phải đối phó cùng lúc với hai phe kia, ả ta vẫn muốn lấy mạng tôi để làm gương nhỉ.
“Con quỷ cái đó thiển cận thật.”
“Theo cách nào đó thì cô ta thật sự ghê gớm đấy. Có lẽ ả đã nhắm vào ngài ngay từ đầu rồi.”
“Thế ư? Cơ mà cám ơn, tôi rất mong chờ mụ ta tấn công đấy.”
“Vâng. Chắc hẳn phe cánh Zandra muốn làm nên chuyện lắm nhỉ.”
Sức mạnh của Zandra đến từ những pháp sư ủng hộ ả.
Tất nhiên, dù Zandra có vài đồng minh không đứng trong hàng ngũ pháp sư, nhưng phần lớn quan chức dân sự lẫn quân sự đều đã về phe Eric hoặc Gordon. Hệ quả là chỉ vài người trong phe Zandra sở hữu tầm nhìn thời cuộc thôi. Thế nên dù có rất nhiều pháp sư mạnh mẽ trong phe mình, ả ta vẫn không đấu lại Gordon và Eric.
Cơ mà mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác nếu ai đó có tài làm cố vấn cho Zandra.
“Thần sẽ dọn lũ này.”
“Được. Còn tôi về lâu đài vậy.”
“Xin hãy cẫn thận. Có khả năng ngài sẽ bị phục kích trên đường.”
“Tới lúc đó thì ta tự lo được.”
Nói xong, Sebas nhảy khỏi chiếc xe ngựa đang chạy.
Tôi dám chắc có vài kẻ đang phục kích tôi. Mặt khác, trên xe ngựa này, ngoài tôi ra chỉ còn anh chàng lái xe mà thôi. Từ góc nhìn kẻ thù, dường như chúng đã thành công tách Sebas khỏi tôi. Lần này có lẽ bọn chúng đã cài nội gián vào trong.
Moi tí thông tin từ bọn này nào, được chứ?
Khi những kế hoạch độc ác đang định hình trong đầu tôi, anh chàng lái xe thét lên.
“Hiii!!?? T, Thưa Ngài! Có người đứng trước mặt chúng ta!?”
“Kệ mịa hắn đi, cứ chạy tiếp.”
“K, Không!? Mình không muốn chết!”
Đúng như dự đoán, những tên sát thủ đang chờ ở phía trước.
Anh chàng lái xe liền hãm phanh lại và ngay lập tức phóng đi, để lại tôi một mình.
Bên trong xe ngựa, tôi thở dài. Dù biết chuyện này sẽ xảy ra, và tình huống này cũng làm tôi dễ dàng đối phó với lũ sát thủ hơn, nhưng tôi vẫn không khỏi buồn phiền khi nghĩ về mức độ tệ hại của danh tiếng mình. Nếu xe ngựa này đang chở Leo thì chắc chắn tên tài xế không bao giờ tự mình trốn đi.
“Bước xuống mau. Nếu không bọn ta sẽ lôi ngươi xuống.”
“Bọn mày chỉ muốn xác nhận lại danh tính ta thôi, đúng chứ?”
Vừa lẩm bẩm đáp lại tên sát thủ, tôi ngoan ngoãn rời khỏi xe.
Trước mặt cỗ xe là một ông chú trung niên với mái tóc nâu. Khuôn mặt rắn rỏi và nghiêm nghi là minh chứng cho thấy ông ta từng phục vụ trong quân đội. Dường như lần này Zandra khá nghiêm túc nhỉ. Trong số đệ của Zandra, ông già này có lẽ mạnh thứ năm.
Nhìn sơ qua thì tôi nghĩ ông ta mạnh ngang ngửa mạo hiểm giả hạng A.
Dám tấn công bất thình lình như này, chắc tên này phải mạnh lắm. Ngay cả mạo hiểm giả hạng A cũng khó mà thoát chết nếu bị một kẻ có sức mạnh tương đương tấn công bất ngờ. Dù gì thì sát thủ rất giỏi giết người, còn mạo hiểm giả thì không.
“Bị cấp dưới bỏ mặc mình mà trốn đi, tội nghiệp ghê.”
“Dù gì thì ta cũng đầy tai tiếng mà.”
“Ngươi chẳng bận tâm gì mấy nhỉ. Ngươi tin tưởng tên quản gia đó đến thế sao?”
“Yeah, Sebas sẽ đến ngay thôi.”
“Mối quan hệ chủ tớ đẹp đấy. Nhưng lần này hắn không cứu được ngươi đâu. Dù tên quản gia đó giỏi cỡ nào thì cũng éo đánh nổi mười hai sát thủ cùng lúc.”
“Để xem ai đúng nhé.”
Tôi vẫn giữ thái độ thờ ơ ấy.
Có lẽ hắn đang nghĩ đây chỉ là trò lừa, nên hắn tiến lại gần tôi với nụ cười chua chát.
Rồi, hắn vận ma lực và tạo một ngọn hoả thương trên tay.
“Ta được lệnh ám sát ngươi, nhưng ta không giết ngươi đâu. Ta sẽ biến ngươi thành phế nhân rồi ném ngươi trước mặt Đại tỷ.”
“Ta không muốn đi thăm con chị mê tra tấn ấy đâu.”
Tên này biết suy nghĩ đấy chứ.
Trong tình huống này, lựa chọn tốt hơn là bắt cóc tôi. Nếu tôi mất tích, bọn chúng có thể làm bất cứ điều gì với tôi. Eric và Gordon chẳng hơi đâu mà giải cứu tôi. Có khi hai kẻ đó lại muốn thay tôi làm phụ tá cho Leo ấy chứ.
Chỉ cần bắt cóc và đem tôi ra khỏi thủ đô trước khi lệnh tìm kiếm bắt đầu, chúng có thể tha hồ tra tấn tôi ở đó. Một khi tâm trí tôi vỡ vụn, Zandra muốn bắt tôi làm gì chả được. Ngay cả khi tôi được giải cứu, những kẻ đã được Zandra 'dạy dỗ' sẽ không dám hé răng lời nào. Hoặc mụ ta có thể biến tôi thành kẻ tàn phế và thả tôi ra. Lúc đó phe Leo phải nhận nhiều thiệt hại hơn, còn vụ mưu sát cũng ít rủi ro đi.
“Chán thật đấy. Nếu muốn đổ tội ai đó cho chuyện này thì hãy nguyền rủa thằng em xuất sắc của ngươi đi.”
Nói thế, hắn phóng ngọn hoả thương vào tôi.
Nhưng tôi đã triển khai kết giới phòng vệ quanh người rồi. Cái ma pháp yếu đuối ấy chả thể nào vượt qua nổi đâu.
Vì thế, tôi vẫn vô tư lự. Đột nhiên, một thanh kiếm xuất hiện từ bên cạnh tôi và đánh bật ngọn hoả thương.
“!?”
“Ai đó?”
“Một mạo hiểm giả vô tình đi ngang thôi.”
Trong cơn kinh ngạc, tôi quay đầu lại nhìn.
Một cô gái với mái tóc nâu được buộc lên đang đứng đó. Tuy vậy, chiếc mũ trên đầu và dáng người rắn rỏi làm cô giống một chàng trai hơn.
Tôi nhớ đã từng thấy cô gái này lúc trước.
Cô ấy là một trong số những mạo hiểm giả hạng A đã nhận nhiệm vụ tiêu diệt Slime Mẹ ở lãnh địa Công tước Kleinert.
“Là mạo hiểm giả sao? Vậy thì rời khỏi đây đi. Cô không nhận được bất kỳ yêu cầu nào bảo vệ hắn, phải không?"
“Đúng là ta không nhận nhiệm vụ nào như thế. Tất nhiên, ta không biết ai đang đứng sau lưng ta, hay tại sao hắn lại bị nhắm vào. Ta chẳng có nghĩa vụ giúp hắn.”
“Thế thì —“
“Nhưng chứng kiến một người bị giết ngay trước mắt sẽ làm ta ám ảnh mất. Hơn nữa, anh ta còn bị người hầu bỏ mặc. Nếu ta không giúp thì anh chàng này hơi đáng thương nhỉ?”
“Con đĩ… bảo vệ hắn đồng nghĩa với việc ngươi muốn làm kẻ thù của một thế lực cực lớn đấy. Ngươi dám chứ?”
“Thay vì ân hận vì bỏ rơi anh chàng này, hối hận sau khi cứu anh ta vẫn tốt hơn.”
Nghe câu trả lời ấy, tên sát thủ liền đánh giá cô gái này là kẻ thù.
Hắn lôi dao găm ra và phóng về cô gái. Không giống như lúc trước, những thanh dao này không làm từ ma thuật.
Cô gái dùng kiếm gạt đi. Nhưng ngay sau đợt dao đầu tiên, những ngọn băng tiễn liên tục phóng đến. Nếu cô ấy né chúng, thì tôi, người đứng đằng sau, sẽ chết chắc.
Tên sát thủ này đỉnh đấy chứ, nhưng cô nàng trước mặt tôi còn đỉnh hơn.
Cô biến thanh kiếm thành khiên và chặn những ngọn băng lại.
“Một thanh ma kiếm có thể thay đổi hình dạng sao, cô kiếm được món tốt nhỉ…”
“Ta kiếm được nó ở hầm mộ đấy. Nó còn làm được trò này nữa.”
Nói thế, thanh kiếm trên tay liền biến ngọn giáo giáo. Cô xoay vòng nó và chậm rãi tiến lại gần tên sát thủ.
Nhìn qua thì đó chỉ là ngọn giáo bình thường, nhưng thằng cha ấy liền nhận ra điều kỳ lạ.
“Kuh…!?”
“Đúng như dự đoán, ngươi không gục ngay nhỉ. Âm thanh phát ra từ món này có thể ru ngủ một con quái mạnh mẽ đấy.”
“Âm thanh sao…!”
Nó phát ra âm thanh ru ngủ kẻ thù sao. Từ chỗ đang đứng thì tôi chẳng nghe gì, nhưng dường như thằng cha ấy đang được nghe lời hát ru từ ngọn giáo.
Cái hiệu ứng phiền phức thật. Chẳng vui chút nào khi ngủ gục giữa một trận chiến nghiêm túc. Cho dù có chịu được cơn buồn ngủ, không ai lại chiến đấu tốt trong tình trạng đó cả.
Chắc chắn tên đó đã nhận ra điều này.
Hắn liền nhảy lui để tạo khoảng cách. Hắn lườm tôi, tặc lưỡi, và rút lui.
Không lâu sau đó, Sebas đã đến.
"Giờ trả lời tôi, tôi vừa dính vào chuyện gì thế?"
"Cô vừa cứu tôi trong đường tơ kẽ tóc đó. Cám ơn cô nhiều"
"Không, chỉ là tôi không thể đứng im nhìn người khác bị giết được. Nhân tiện, theo như cỗ xe kia, có vẻ anh là nhân vật nào đó khá quan trọng nhỉ?"
"Yeah, xin lỗi. Tôi là Arnold Lakes Adler, hoàng tử thứ bảy của Đế quốc."
"Hoàng tử thứ bảy? Tôi hiểu rồi, vậy là cuộc chiến kế vị trong lời đồn sao. Mình chỉ cố giúp đỡ người khác, nhưng có vẻ như mình sắp đạt được mục tiêu rồi."
Cô gái liền cởi mũ ra và quỳ xuống đất.
Khuôn mặt thanh tú nhưng có phần phi giới tính hiện lên. Có lẽ cô ấy cũng tầm tuổi tôi.
"Thưa Hoàng tử. Thần là Lynfia. Ngài có thể nghe yêu cầu này để trả ơn cho việc thần cứu mạng ngài không?"
Không, không. Tôi nhớ tôi không đòi cô ra cứu mà. Hơn nữa tôi còn vuột mất cơ hội tóm được một sát thủ của kẻ thù đấy.
Cô nàng này không biết tôi chính là Silver. Nên dù có muốn hét lên như thế, trong thân phận Arnold này, tôi không thể nào bỏ ngoài tai lời thỉnh cầu từ người vừa cứu mạng mình được. Nếu tôi từ chối ở đây thì sau này chẳng ai dám giúp tôi hoặc Leo nữa.
Nhưng, từ kinh nghiệm bản thân, tôi dám chắc chuyện này sẽ rất phiền phức.
Tuy nhiên,
"Đến lâu đài rồi nói sau cũng được. Giờ bước lên xe đi. Ta không biết mình có đủ thẩm quyền để giúp cô không."
Với câu nói mang tính phòng ngửa ấy, tôi mời Lynfia lên xe.
Hết rắc rối này lại đến phiền phức khác.
Tôi chỉ có thể thở dài phiền não trước vận rủi của mình.
——————————
Lynfia