Saikyou Degarashi Ouji no An’yaku Teii Arasoi Munou wo Enjiru SS Rank Ouji wa Koui Keishou-sen wo Kage kara Shihai Suru

chương 24: yêu cầu bảo vệ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ghuhaa!?”

Trúng phải chiếc gối đang bay toàn lực, tôi liền ngã nhào ra sau, còn đầu thì đập vào tường.

“Ahg!? Đầu tôiiiiiii!?”

Cơn đau xé ngang mặt và sau gáy.

Tôi lăn lộn trên sàn trong khi cố nghĩ xem mình đã gây nên tội tình gì.

Còn Elna đóng sầm cánh cửa lại.

Vào lúc đó, Anna và Sebas vừa bước đến với trà và bánh trên tay.

“Có chuyện gì sao? Al? Cháu nhớ ra chuyện gì đó xấu hổ à?”

“Không, không! Elna và Finne đang thay quần áo trong phòng, nên họ đánh cháu!”

Tôi vặn lại con mụ phù thuỷ Anna-san ấy, nhưng bà ta vẫn làm mặt ngây thơ không biết gì.

Cái người này thật là….!

Bà tính làm quái gì thế hả?

“Cô đã nói cháu là bọn nó đang tắm rồi mà...cơ mà kệ đi. Chuyện quan trọng hơn nè, cháu nghĩ sao về Elna? Bị con bé hớp hồn rồi phải không?”

“Chẳng có gì vui vẻ cả. Trước khi bị hớp hồn thì cháu đi hớp cám rồi…”

Sao bà lại thốt lên [Cơ mà kệ đi] rồi lái sang chuyện đó chứ? Bà bị ngốc kinh niên à.

Nếu đó không phải là gối thì giờ tôi nằm nơi chín suối rồi đấy, mụ già ạ.

Tôi xoa xoa khuôn mặt vẫn còn đau. Chỉ một chiếc gối mềm mại đã đau đến mức này. Nếu thứ gì đó cứng hơn được phóng đi thì sao đây hả?

Trong khi tâm trí tôi cố giũ bỏ cái ý nghĩ ấy, cánh cửa đột ngột mở ra.

Người vừa bước ra khỏi căn phòng… tất nhiên là Elna rồi.

“Al~? Cậu không thèm trốn nhỉ, tốt lắm. Tôi có lời khen cho cậu đấy. Thế nên tôi sẽ cho cậu một cơ hội để giải thích. Giờ, tại sao cậu lại nhìn trộm?”

“O, Oi! Đó không phải là kiếm tập đâu đấy!? Bình tĩnh lại đi! Là Anna-san đã —!”

“Đừng có đổ lỗi cho mẹ tôi! Là lỗi của cậu khi không thèm gõ cửa!”

“Cô chưa từng gõ cửa khi bước vào phòng tôi đấy, phải chứ?”

“Tôi là ngoại lệ!”

“Vô lý khiếp!”

Elna vung thanh kiếm xuống, còn tôi thì lăn sang một bên để né.

Nếu là Elna thì một thanh kiếm tập không lưỡi cũng đủ nguy hiểm lắm rồi, thậm chí cô ấy còn chả cần dùng toàn lực nữa. Tôi không nghĩ đòn đó đủ để giết tôi, nhưng dám cá là vài phần ký ức trong đầu tôi sẽ biến mất nếu lãnh phải nó.

“Elna. Con đang bất lịch sự đấy.”

“N, Nhưng Okaa-sama! Al đã —!”

“Cậu ta chỉ mới thấy đồ lót thôi mà, chả có vấn đề gì cả, đúng chứ? Chẳng phải hồi nhỏ hai đứa toàn tắm chung với nhau sao?”

“Đ, Đó là hồi nhỏ! Giờ chúng con là người lớn rồi!”

“Nếu là người lớn thì ráng học cách bình tĩnh lại đi.”

Vậy nhưng, Elna vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt tựa nghìn dao ấy.

Sao lại là tôi chứ…

Suốt thời gian qua, tôi luôn nghĩ “Thế giới này thật bất công mà”. Đúng thế. Hồi nhỏ cũng thế. Mỗi khi ở cùng với Elna thì tâm trí tôi luôn than vãn “bất công”.

“Giờ thì, dùng ít trà nào.”

Nói thế, Anna-san bước vào phòng với nụ cười tươi rói trên môi.

Elna cũng bước vào theo. Vì lý do nào đó, cô đóng sầm cửa lại. Con nhỏ này…

Chỉ còn lại tôi và Sebas.

“Ngài chịu khổ rồi nhỉ.”

“Oi, Sebas…”

“Vâng? Ah, cho thần nói điều này đã. Thần không biết gì về chuyện này đâu. Thần chưa từng nghĩ hai cô gái đó lại đang thay quần áo trong phòng. Thần chỉ nghĩ hai quý cô ấy bận gì đó thôi.”

Nếu ông biết bọn họ đang làm gì thì nói tôi biết với chứ. Tôi cố nuốt lại những tiếng thét trong tâm trí mình.

Hồi nhỏ cũng như này. Sebas chẳng bao giờ nói hay làm gì cả, trừ phi gặp phải nguy hiểm.

“Tôi khá ngạc nhiên đấy….ai mà ngờ sau khi lớn lên mình lại nghiêm chỉnh thế chứ.”

“Nghiêm chỉnh? Ngài biết đùa đấy.”

“Tôi thách ông nói lại lần nữa đấy.”

Tôi bước vào căn phòng trong khi mắt vẫn lườm Sebas.

Lần này tôi đã không quên gõ cửa.

————

“Xin lỗi, Al. Cô không nghĩ hai đứa nó lại đang thử đồ ở trong này.”

“Không, xin cô đấy, đủ lắm rồi…”

“Em xin lỗi… Là do em làm mấy chuyện vô nghĩa.”

“Không phải lỗi cậu đâu, Finne. Là lỗi Al.”

Finne cố xin lỗi, còn Elna cố đổ lỗi. Tính cách hai người này tương khắc nhau thật.

Tóm lại:

Vì có rất nhiều quần áo cho khách, nên trước khi tắm Elna và Finne tạt sang đây để kiếm một bộ. Và vì lý do nào đó, bọn họ đắm mình trong màn trình diễn thời trang còn thời gian thì trôi nhanh như chó chạy.

Thế nên, Anna-san nghĩ hai cô gái đã bước vào phòng tắm rồi nên mới dẫn tôi đến đây.

Và bi kịch đã xảy ra.

Cơ mà, dù chẳng có điểm nào đáng nghi, nhưng tôi vẫn có cảm giác đây là tác phẩm của mụ ta. Sao bà ta lại cố ý chỉ tôi đến căn phòng này chứ? Chắc hẳn bà ấy đã nhắm đến tình huống này ngay từ đầu. Thế nhưng, giờ có nói cũng chả giúp ích gì. Tôi không tài nào chiến thắng Anna-san trong một cuộc tranh luận được.

“Dù gì thì tớ đã trả giá cho lỗi lầm của mình rồi. Hoà nhé, Elna.”

“Anh nghĩ tôi sẽ tha cho anh chỉ với ngần ấy!? Anh đã nhìn trộm hai thiếu nữ chưa chồng đấy!? Hơn nữa, tôi là con gái gia tộc Anh hùng, còn Finne là con gái Công tước đấy!”

“Thế con muốn Al phải chịu trách nhiệm sao? Được luôn, mẹ đồng ý.”

“Cái!?”

“Eehhhhhh!!??”

“Haa…”

Trước quả bom mà Anna-san nhẹ nhàng thả xuống, mặt Elna đỏ ửng lên, còn Finne cũng ngớ người ra và không biết nên làm gì.

Thật luôn, cái con mụ này…

“Nếu là Al thì chẳng có vấn đề gì cả, con biết đấy? Con muốn làm gì giờ?”

“C, Con muốn làm gì ư?...C...Chuyện đó...Con là một hiệp sỹ nên…”

“Nếu con không thể tha thứ cho cậu ta vì đã nhìn thấy mình trong bộ đồ lót, thì tất nhiên chả còn cách nào khác nhỉ? Vấn đề là ăn nói sao với Công tước Kleinert đây. Cậu nổi tiếng thật đấy, Al.”

“Đúng, chúng ta phải liên lạc với gia đình của Finne-sama và bàn về chuyện này.”

“Hwawawa!? L, Liên lạc với Otou-sama!? Chuyện, Chuyện đó…”

“Đừng có đem cuộc sống cháu ra làm trò cười nữa. Cho cháu xin lỗi nhưng giờ cháu chả muốn cưới ai cả.”

“Cậu không muốn chịu trách nhiệm?”

“Không.”

“Chán thật.”

Nói xong, Anna-san đưa bánh vào mồm.

Lúc này đây, Elna đã nhận ra mình bị trêu từ nãy đến giờ, nên cô đành quay gương mặt đỏ ửng đi.

Finne hẳn đã nhận ra đây chỉ là trò đùa thôi, bởi gương mặt Finne cũng nhuộm màu đỏ chót.

“Được rồi, Al. Vào chuyện chính nào. Cậu không đến đây chỉ để chơi, phải không?”

Đúng là Quý cô Amsberg. Bà ấy biết rồi nhỉ.

Tôi quay mặt sang Anna-san.

“Yêu cầu này có hơi trơ trẽn, nhưng trong thời gian tới, cháu giao lại Finne cho cô được chứ? Và, cháu muốn cô ấy ở bên Elna càng nhiều càng tốt.”

“Là do cuộc chiến kế vị, phải không? Thế thì chịu rồi. Đây là Gia tộc Anh Hùng. Bọn cô không dính dáng đến cuộc chiến kế vị được.”

Đúng là thế thật.

Tôi biết bà ấy sẽ đáp lại như thế.

Để Finne ở lại đây trong vài ngày là một chuyện, nhưng nếu trong thời gian dài thì chắc chắn sẽ có người nghi ngờ nhà Anh Hùng đang ủng hộ phe chúng tôi.

Bọn họ không thể để chuyện đó xảy ra được.

Tuy nhiên.

“Blau Mowe là con cưng của Hoàng đế. Nếu có mệnh hệ gì, thì chắc chắc Bệ hạ sẽ nổi điên. Cháu nghĩ nhà Anh hùng nên bảo vệ cô ấy thì hơn.”

“Ara? Cậu tính dùng lý do đó sao?”

“Chừng đó chưa đủ thấu đáo sao?”

“Ngay cả khi cậu không dùng nó, chỉ cần nói ‘xin cô giúp cháu’ thôi, thì cô rất sẵn lòng. Đúng là, cháu vẫn kém khoảng thuyết phục người khác bằng cảm xúc nhỉ. Phí thật đấy.”

Anna-san thờ ơ nói.

Hay nói cách khác, bà ấy chấp nhận yêu cầu này.

Và như thế, sự an toàn của Finne được đảm bảo cho đến khi Zandra ngừng tấn công. Chừng nào còn được nhà Anh hùng bảo kê, thì chẳng kẻ nào ngu mà đi gây chuyện với Finne cả.

“Cháu sẽ nhớ kỹ điều đó. Cám ơn cô rất nhiều. Chắc chắn ngày nào đó cháu sẽ trả đủ ơn huệ này.”

“Đúng, cháu phải trả ơn đấy. Nhưng...thời gian trôi nhanh thật. Ai mà ngờ Al lại tham gia vào cuộc chiến kế vị chứ… nhớ hồi đó cháu luôn khóc nhè, mà giờ đã khác hẳn rồi.”

“Dù gì thì cháu chả thể nào khóc mãi được. Rồi, Finne. Hãy ở lại đây một thời gian nhé. Đừng lo quá, tình hình sẽ lắng xuống trong vài ngày thôi.”

“Vâng...Uhm, anh sẽ không làm gì nguy hiểm chứ, Al-sama?”

“Ở bên cạnh tôi thì cô chắc chắn sẽ gặp nguy. Nên tôi muốn cô ở lại nhà Anh hùng ít lâu. Thành thật mà nói, hoàn toàn có khả năng Zandra bỏ qua lý trí mà tấn công tôi. Hiện giờ, ả ta đang rất muốn giết tôi đấy.”

Zandra có tính cách cực tàn nhẫn và khó đoán. Từ những cuộc tấn công vào lúc này, chắc chắn phe kẻ thù không có ai kiềm chế nổi Zandra. Ít nhất thì giờ chẳng có ai đủ khả năng cả.

Vì thế, tôi không thể nào mong chờ ả ta sẽ hành động đúng như tính toán cả.

Vài ngày tới sẽ cực kỳ nguy hiểm. Chắc chắn Gordon sẽ tấn công phe Zandra. Điều đó sẽ làm giảm khả năng phe chúng tôi bị tấn công, nhưng dù Gordon có mạnh đến mức nào đi nữa, chúng tôi không có lựa chọn nào ngoài chờ vài ngày.

Thách thức đặt ra là chúng tôi có trụ nổi cho đến lúc đó không.

“T, Thế thì tốt hơn Al-sama cũng nên trốn luôn…”

“Nếu tôi trốn thì Leo sẽ thành mục tiêu mất. Tôi không thể trốn vì tôi còn phải hướng sự chú ý của Zandra vào mình. Chắc chắn ả ta sẽ gửi sát thủ đến lấy đầu tôi.”

“Nếu thế thì!?”

“Đừng có lo. Tôi có Sebas luôn ở bên mình, và chắc chắn sẽ có một người khác giúp chúng ta trong cơn hoạn nạn.”

Nghe thế, Finne cuối cùng đã xuôi tai.

Tôi cảm thấy thật có lỗi khi để Finne lo lắng ra mặt, nhưng tôi sẽ không bị ám sát đâu.

'Nếu vượt qua được Sebas thì chắc chắn sẽ giết được hắn'. Có lẽ đó là những gì mấy tên sát thủ đang nghĩ. Nhưng tôi có hẳn biện pháp phòng vệ cho riêng mình.

Trừ khi nhận ra tôi chính là Silver, không ai ám sát được tôi đâu.

Truyện Chữ Hay