Hai tuần đã trôi qua kể từ cuộc tấn công. Vì có quá nhiều lộn xộn, cuộc chiến ngôi vương không có bước tiến đáng kể nào.
Trong lúc đó, tôi và Leo đang trên đường đến thăm một nơi.
Nơi đó được gọi là Nội Cung.
Đó là nơi mà các phi tần của Hoàng đế sống.
Nó nằm ở phía sau cung điện hoàng gia. Chỉ có Hoàng đế và những ai được ông cho phép mới bước vào được.
Chỉ có một lý do để chúng tôi đến nơi này.
Đó là để gặp mẹ.
Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi gặp mẹ mình nhỉ? Có lẽ khoảng tầm ba tháng. Cơ mà đó chỉ là tôi thôi.
Có vẻ như Leo luôn đến thăm bà ấy mỗi khi cậu ta có thời gian rảnh. Cậu đúng là đứa con hiếu thảo.
"Mẹ, Al và Leo đến thăm mẹ nè."
"Vào đi. Mẹ mới nướng ít bánh. Thử một ít đi."
Có lẽ chỉ có mẹ tôi mới tốt với đứa con trai đã không đến thăm bà trong khoảng thời gian dài như vậy.
Tên bà là Mitsuba. Mẹ tôi có mái tóc và đôi mắt đen. Bà trông trẻ và đẹp đến mức bạn không thể nào nghĩ bà ấy đã có hai đứa con trai rồi. Dù vậy tôi phải lảng tránh chủ đề đó trước mặt bà ấy.
Mẹ tôi là một vũ công đến từ phương đông. Bà ấy đã viết nên một giai thoại khi cha tôi rơi vào lưới tình bởi vẻ đẹp của bà và cầu hôn ngay tại sân khấu. Cho đến bây giờ, câu chuyện đó vẫn nổi tiếng ở kinh đô.
Dù tốc độ đi đến lời cầu hôn nhanh đến chóng mặt đã làm nền cho giai thoại về bà, nhưng mẹ tôi không có thành kiến gì về việc giáo dục chúng tôi. Trong chuyện này, bà ấy khá kỳ lạ, nhưng đó mới là người mẹ của tôi.
Trên thực tế, khi nhắc đến chuyện dạy dỗ chúng tôi, bà không nói lời nào với Hoàng đế.
Nhờ đó, kẻ như tôi mới được tạo ra. Nhưng vì Leo đã trưởng thành rất tốt, nên có lẽ phương pháp ấy khá hiệu quả.
Chúng tôi ngồi xuống chiếc bàn được chuẩn bị sẵn và thử ít bánh. Sau đó.
"Khá lâu rồi nhỉ, Al."
"Vâng, cũng lâu rồi con mới thăm mẹ."
"Là do con bận rong chơi đến mức quên mẹ mình? Hay là do con tìm thấy tình yêu đời mình?"
"Vì con bận chơi."
"Trả lời chán thế. Cả hai con đều biết quá ít thiếu nữ. Đôi khi kể mẹ nghe vài chuyện tình cảm đi được không."
Vài lúc tôi nghĩ bà mẹ này quên rằng hai đứa con trai bà đều là hoàng tử.
Bỏ tôi sang một bên, nếu Leo có người yêu thì đó sẽ là tin lớn. Tôi sẽ phải điều tra xem bạn gái cậu ấy là ai hoặc liệu cô ấy có đến từ một gia tộc tốt đẹp hay không.
Chúng tôi được nuôi dạy như những đứa trẻ bình thường và không cần phải lo mấy chuyện như thế. Dù được dạy cách cư xử tối thiểu nhưng đó là tất cả rồi.
Phương châm giáo dục của mẹ tôi là để cho con bà làm bất cứ thứ gì chúng muốn. Vì có người mẹ như vậy, ngay cả khi tôi chán học và cố cúp lớp, bà không bao giờ nổi giận. Thế nhưng, bà luôn dặn chúng tôi rằng [nếu con nghĩ điều đó sẽ cần thiết trong tương lai thì hãy học nó đi].
Ngẫm lại, điều đó quả thật đáng sợ. Mẹ tôi nghĩ một hoàng tử nên được giáo dục thế nào vậy?
Kết quả của lối sống tự do tự tại đó là, thằng anh chả được tích sự gì, còn đứa em lớn lên thành một hoàng tử tuyệt vời. Có thể nói phương pháp của bà đã bộc lộ hết tính cách chúng tôi ra ngoài.
"Vậy thì, sao hôm nay hai con lại đến đây?"
"Mẹ. Lần này, con được bổ nhiệm làm đại sứ đặc mệnh toàn quyền, còn Nii-san sẽ làm phụ tá của con. Có lẽ trong tương lai gần, chúng con phải rời đế quốc. Nên chúng con muốn báo mẹ một tiếng."
"Ara? Thật sao? Vậy thì con mang cho mẹ ít đồ ăn làm quà lưu niệm được không? Nếu con mang trang sức về thì mẹ gặp rắc rối mất."
"Haa..."
Ngay cả với tính cách như vậy, mẹ tôi vẫn sống rất tốt trong chốn nội cung này.
Hiện tại, nội cung đang ở giữa cơn bão tranh giành quyền lực. Có vẻ vài người mẹ đang âm mưu chuyện gì đó để đưa con họ lên ngai vàng. Vì Hoàng hậu và Hoàng đế luôn để mắt đến nội cung, bọn họ vẫn chưa gây ra chuyện gì quá đáng, nhưng chắc chắn đây là nơi mà bạn phải rất cẩn thận.
"Mẹ, mẹ không lo sao?"
"Con muốn mẹ lo à? Con vẫn là một đứa trẻ huh, Leo. Mẹ không định nói hai thằng con mười tám tuổi nên làm gì, nhưng nếu Bệ hạ đã giao việc cho hai con, thì mẹ nghĩ ông ta biết hai con đủ sức làm việc đó."
"Con hiểu rồi... Vậy thì con sẽ cố hết sức hoàn thành nhiệm vụ."
"Cuối cùng cha đã giao con việc gì đó, nên con sẽ cố hết sức."
"Cứ làm như hai con muốn đi. Dù thất bại đi nữa thì chẳng ai giết hai con đâu."
Mẹ nói trong khi nhấm nháp trà
Nếu là người khác thì chắc chắn họ sẽ nói rằng chúng tôi tuyệt đối không được thất bại, hoặc đó là cơ hội để thuyết phục Bệ hạ.
Khi tôi đang nghĩ về chuyện đó, có tiếng gõ cửa vang lên.
Mẹ tôi mở cửa ra, và nằm ngoài dự đoán, Christa đã đến đây.
"Ara, Christa. Vào đi."
"Okaa-sama!"
Với biểu cảm vui tươi khác thường, Christa chạy đến chỗ mẹ và ngồi trên đùi bà.
Christa bé nhỏ căn chỉnh lại tư thế trên đùi mẹ tôi trong khi dán mắt vào chỗ bánh trên bàn.
Có vẻ như em ấy biết rằng bánh đó được chuẩn bị cho chúng tôi.
"Ăn ít bánh đi Christa. Dù sao thì Al và Leon không ăn nhiều lắm."
"Thật sao? Al-niisama, Leo-niisama."
"Yeah, ăn đi. Cứ ăn thoả thích."
"Anh đã ăn một ít rồi. Hay là chúng ta cùng ăn đi, Christa."
"Un!"
Nhìn Christa với tay đến chỗ bánh làm tôi cảm thấy thật bình yên.
Trông như phụ huynh và đứa con vậy.
Mẹ Christa qua đời khi Christa vẫn còn nhỏ. Vào lúc đó, chính mẹ tôi đã tuyên bố rằng bà muốn chăm sóc Christa.
Kể từ đó, Christa coi mẹ tôi như thể đó là mẹ ruột mình vậy. Thấy bọn họ như vậy, tôi và Leo cảm thấy cay cay.
"Nói mới nhớ, hôm trước Elna có tạt qua. Cô ấy xin lỗi mẹ về chuyện của Al, con đã làm gì thế?"
"Chỉ là cô ta làm vài chuyện không cần thiết. Thế nên giờ con mới mắc kẹt với cái chức danh đầy rắc rối này."
"Nii-san mới là người rắc rối—!"
Christa dùng cánh tay con thỏ nhồi bông để chỉ vào tôi.
Trông như tôi đang bị con thú bông trách mắng vậy. Thấy tôi cau mày lại, mọi người cười phá lên.
Thời gian thong thả trôi qua. Khi tôi đang tính đi về thì mẹ đột nhiên hỏi.
"Ah, đúng rồi. Mẹ quên hỏi cái này."
"Chuyện gì ạ?"
"Ai trong số hai con sẽ cưới Blau Mowe?" [note33359]
""Buh!!""
Cả tôi và Leo đều đồng loạt phun trà trong miệng ra.
Chúng tôi đều bị sặc nước trà. Rồi cả hai lau miệng mình bằng chiếc khăn mà Christa đưa cho.
Bỗng dưng mẹ lại hỏi cái gì thế, ôi trời.
"Chúng con không có mối quan hệ như thế với Finne-san, thưa mẹ..."
"Nhưng rất bất thường khi hai con lại làm quen được với cô gái nào đó, đúng không? Vậy có phải cô ấy là bạn gái Leo?"
"Cũng có lý, ai cũng nói hai người họ đẹp đôi thật."
Tôi sẽ đẩy mọi chuyện sang Leo.
Vẻ mặt Leo như thể muốn hét lên [Anh bán đứng em!?] hoặc chỉ là lời than phiền về những lời đó. Tha cho tôi đi, tôi không muốn nói về chủ đề phiền phức này.
Khi tôi đang nghĩ mình nên rời đi, ngọn lửa bất ngờ được châm thêm dầu.
"Okaa-sama, Finne là bạn của Al-niisama đó."
"Ôi trời! Thật vậy sao?"
"Vâng. Finne rất xinh đẹp và chị ấy cũng xứng đôi vừa lứa với Al-niisama."
"Ara Ara."
"Không không..."
Dường như tôi không thể nào xem thường em ấy được. Và thế là mẹ đang nhìn tôi với ánh mắt mở to đầy kinh ngạc.
Sao em dám kể câu chuyện như thế chứ, cô gái nhỏ. Finne mà lại xứng đôi với tôi? Nếu em mà lan truyền tin này ra thủ đô thì mọi người sẽ cười vào mặt em là cái chắc.
"Chúng con biết nhau vì vụ việc ở chỗ Công tước Kleinert. Không có gì giữa chúng con cả."
"Nhưng cô ấy vẫn là người đẹp nhất trong đế quốc. Đúng không, Christa?"
"U-n... Nhưng Okaa-sama đẹp hơn nhiều!"
"Cám ơn con, Christa. Mẹ nghĩ Christa mới là người đẹp nhất đấy."
Nhìn hai mẹ con ôm chầm lấy nhau, tôi thở dài và đứng lên.
Tôi cúi đầu và chuẩn bị rời khỏi đó.
"Con về rồi sao?"
"Con ở đây được một lúc rồi. Con còn phải gặp một người trong hôm nay. Em ở đây thêm một lúc nhé."
"Al-niisama, chào anh."
"Yeah, chào em, chào mẹ."
"Yeah, bảo trọng nhé. Con luôn ép bản thân mình đấy."
"Con chưa từng ép bản thân dù chỉ một lần trong đời, mẹ biết đấy. Con vẫn luôn thong thả tận hưởng cuộc sống mình mà."
"Thế sao? Vậy thì được rồi, cố lên nhé."
Được mẹ tiễn về, tôi rời nội cung cùng với động lực vừa được tiếp thêm.
Tôi vẫn phải tính xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Tôi phải bảo vệ nơi đó.
Tôi không thể nghỉ ngơi được.
"Sebas”
"Vâng, thưa ngài."
"Đi tìm điểm yếu của những quý tộc trong phe trung lập. Ta phải làm tất cả những gì có thể làm khi còn ở kinh đô."
"Chắc chắn rồi."
Thế là, tôi tiếp tục hành động trong bí mật.