Al POV
Tôi di chuyển đến chỗ Leo.
Cần phải biết chính xác vị trí của một người mới có thể dịch chuyển đến chỗ người đó.
Vì không biết vị trí Leo nên tôi đang bay đến chỗ em ấy. Trên đường đi, bụi mù bên dưới tôi bị thổi tung cả lên.
Đúng như tôi nghĩ, ngay lúc này, Leo đã bắt đầu di chuyển. Em ấy và các hiệp sĩ dưới trướng mình đang chạy về Kiel với tốc độ tối đa.
Tôi đáp xuống cách Leo một khoảng phía trước và chờ.
Sau một hồi, có lẽ Leo đã nhận ra sự hiện diện của tôi và dừng ngựa lại.
"...Anh là Silver phải không?"
"Đúng thế. Hân hạnh được gặp ngài, Hoàng tử Leonard."
"Giờ tôi không có thời gian mà giới thiệu đàng hoàng được. Anh xuất hiện ở đây vào lúc này, tôi nghĩ anh đến đây để tiếp viện, đúng chứ?"
"Yeah, đó là ý định của tôi. Thế nhưng, ngài nên từ bỏ việc chạy đến nơi đó."
"Ý anh là sao?"
Leo hỏi với giọng giận dữ khác thường.
Em ấy chắc chắn biết về Tsunami và muốn đến Kiel mà không lãng phí bất kỳ giây phút nào. Thế nên tôi mới chọn cách xuất hiện ở đây.
Tôi không thể để cậu ta đi tới chỗ bầy quái vật chỉ với nhóm hiệp sĩ ít ỏi này.
"Với số lượng quái vật tấn công Kiel, dù mang theo vài hiệp sĩ hoàng gia bên mình mình, số lượng này chỉ là muối bỏ bể mà thôi."
"Nếu chưa thử thì sao anh biết! Ít nhất thì chúng ta có thể cứu được ai đó!"
"Ý chí tuyệt vời đấy, nhưng ngài không thể nào cứu được mọi người chỉ bằng sĩ khí được. Các hiệp sĩ xung quanh ngài phải biết điều đó chứ?"
Leo nhìn vào các hiệp sĩ.
Thấy sự nghiêm trọng trên gương mặt các hiệp sĩ, nét mặt cậu ta hơi tức lên.
Tôi gây áp lực lên cậu ta lần nữa.
"Chỉ cần Tsunami còn diễn ra, ngài phải cần đến một đội quân mới dừng nó lại được."
"Tôi có thể tìm một đội quân ở đâu cơ chứ...? Anh đang nói tôi nên đứng ngoài vì tôi không thể làm gì sao? Cha tôi, chị tôi, và cả người dân, những người mà tôi bằng mọi giá phải bảo vệ đang ở đó! Nếu tôi bỏ rơi họ thì tôi sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân được!"
"Haa...Tôi không nhớ mình đã nói là ngài nên bỏ rơi họ. Tôi chỉ nói ngài nên chuẩn bị thêm tiềm lực để chiến đấu trước khi đến đó thôi."
"...?"
Leo nóng máu lên, nhưng nghe lời giải thích của tôi, cậu dần bình tĩnh lại.
Và rồi, tôi đi thẳng đến điểm chính.
"Hoàng tử Leonard, hiệp sĩ ở miền đông không chỉ bao gồm hiệp sĩ hoàng gia xung quanh ngài thôi đâu."
"...Anh đang nói tôi cầu viện từ Lãnh chúa khu vực này?"
"Ngu ngốc! Để sử dụng số hiệp sĩ dưới trước các Lãnh chúa địa phương, ngay cả hoàng tử cũng không đủ thẩm quyền để huy động! Thậm chí nếu các Lãnh chúa cứ nhắm mắt mà giao hiệp sĩ ra đi nữa, anh nghĩ sẽ tốn bao nhiêu ngày để huy động số hiệp sĩ đó!"
Đội trưởng Hiệp sĩ bực bội nói.
Ông ta hẳn đã nghĩ một giải pháp như thế không thể thực hiện được. Đúng là sẽ cần đến vài ngày mới huy động được số hiệp sĩ đó.
Không thực tế chút nào để tập hợp số hiệp sĩ đó. Tuy nhiên, nếu là tôi, tôi có thể biến điều đó thành hiện thực.
"Cứ để tôi lo vụ di chuyển. Câu hỏi ở đây là hoàng tử có gan mà làm việc này không. Ngài có thể bị khiển trách khi mọi chuyện kết thúc. Ngài sẽ chấp nhận khả năng đó hay không? Ngài nghiêm túc đến mức nào khi nói mình muốn cứu lấy gia đình và người dân?"
"...Nếu có thể cứu họ thì ta chẳng màng gì đến vị trí của mình cả. Anh có thể dùng tên ta để huy động số hiệp sĩ đó. Nói tôi cách làm."
"Thưa ngài!?"
"Đây là trường hợp khẩn cấp. Nếu việc này là để bảo vệ Bệ hạ, ta có thể chịu đựng bất cứ thứ gì. Không có vấn đề gì cả. Giờ, Silver. Nói tôi cách cứu họ đi."
"...Ý chí trên cả tuyệt vời. Cách thức thì đơn giản thôi. Tôi sẽ dùng ma thuật dịch chuyển mở cổng tới ngọn đồi gần Kiel. Dùng cánh cổng, ngài sẽ thuyết phục họ. Giải thích tình hình cho các hiệp sĩ đó và dẫn họ đi qua cổng."
Đây là một phương pháp nực cười.
Không nắm trong tay bằng chứng nào chứng minh mình là hoàng tử, em ấy phải thuyết phục các hiệp sĩ nhảy vào một cổng ma thuật đáng ngờ.
Các hiệp sĩ đó làm việc trực tiếp dưới các Lãnh chúa. Nếu lãnh chúa chỉ đạo họ không được nghe lời Leo, thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Mọi chuyện đành phải dựa vào Leo.
Nếu cậu ta chỉ có thể tập hợp lại vài hiệp sĩ thôi, thì tôi sẽ lãng phí thời gian và ma năng quý báu của mình.
Tuy nhiên, vẫn đáng để thử việc này, vì lễ hội vẫn đang diễn ra.
Carlos, người đang ở hạng nhất, có lẽ sẽ mất tư cách tham gia, và tôi, người ở vị trí thứ hai, cũng vậy. Trận chiến chỉ còn lại Leo và Gordon, hai người cùng hạng ba mà thôi. Nếu em ấy bằng cách nào đó tập hợp các hiệp sĩ lại và săn lũ quái vật đó, em ấy sẽ thắng. Hơn nữa, bằng việc tiếp sức các hiệp sĩ đang rối bời, chúng tôi cùng lúc có thể giải quyết tình hình.
Vấn đề duy nhất là liệu Kiel có trụ nổi cho đến lúc đó không. Thế nên tôi mới gửi Elna đến đó. Ở Kiel chắc chẳng còn vấn đề gì nữa. Nếu ngay cả Elna cũng khó lòng mà cầm cự ở đó, thì đem thêm ít hiệp sĩ của Leo đến chẳng làm được gì.
"Ngài sẽ làm gì? Ngài không đủ tự tin sao?"
"Đúng...Tôi không có sự tự tin đến thế. Nhưng tôi sẽ làm. Nii-san có lẽ sẽ bảo tôi cứ thử thử một lần."
"Tôi không thể nào tưởng tượng vị hoàng tử đần độn đó lại làm thế."
"Anh chỉ là không hiểu anh ta tôi. Sự quả quyết của anh trai tôi hơi bị xuất sắc đó. Ngay cả bây giờ, anh ấy chắc chắn đã quyết định sẽ làm gì đó cho vụ này rồi."
Nghe em ấy nói, phía sau mặt nạ, tôi tròn mắt lên.
Ai mà ngờ Leo lại nghĩ về tôi như thế.
Cái này không tệ cho lắm.
"Tôi hiểu rồi...hãy thử đi."
Nói thế, tôi đưa hai bàn tay lại. Cái mà tôi đang làm bây giờ không phải là ma thuật dịch chuyển cho cá nhân mình xài. Nó là ma thuật mở ra cánh cổng để người khác đi qua được.
Sau một khoảng thời gian ngắn, một cánh cổng nối đến ngọn đồi đã hoàn thành. Nó đủ lớn để 10 người có thể đi vào cùng lúc.
Một cánh cổng méo mó không ổn định thế này không phải là thứ mà ai đó muốn nhảy vào. Thế nên, tôi đi qua trước.
Không có chút do dự nào, Leo đi qua theo tôi.
Tầm nhìn tôi biến dạng trong khoảnh khắc, nhưng sau đó tôi đứng trên ngọn đồi.
"Thế ra đây là ma thuật dịch chuyển..."
"Mọi thứ giờ mới thực sự bắt đầu."
Nói những lời tự trấn an bản thân đó xong, tôi mở cánh cổng tương tự đến bảy thị trấn xung quanh Kiel.
Giờ, mọi sự tuỳ vào Leo.
"Tôi sẽ dùng ma thuật để khuếch đại giọng ngài. Giờ ngài có thể bắt đầu."
"...Hỡi các hiệp sĩ miền đông đang nghe lời ta nói, hãy nghe ta. Ta là Leonard Lakes Adler, Hoàng tử thứ Tám của đế quốc."
Leo chậm rãi nói.
Em ấy biết mình không thể thất bại. Không chút vội vã, em ấy đảm bảo tất cả bọn họ đang lắng nghe giọng nói của mình.
Leo đang rất bình tĩnh. Chiêu này có lẽ thực sự hoạt động sao.
"Ngay bây giờ, Tsunami đang xảy ra ở miền đông này, và Kiel đang nằm trên lộ trình mà nó sẽ quét qua. Kiel đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Hiện giờ, ta đang tập hợp các hiệp sĩ để cùng ta đến đó. Nếu có thể nghe giọng ta, ta muốn mọi người bước qua cánh cổng ma thuật dịch chuyển ở gần đó và tham gia cùng ta. Mọi người không cần phải xin phép Lãnh chúa của mình. Ta muốn mọi người tự mình quyết định có tham gia hay không. Ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm cho việc này."
Dù đã nói xong, Leo hít vào và rút kiếm ra.
Cậu ta tuyên bố với giọng lớn và hùng hồn hơn trước.
"Bảo vệ người dân Kiel! Hỡi các hiệp sĩ vẫn còn trái tim! Hỡi các hiệp sĩ vẫn còn lòng quả cảm! Những ai có chung chí hướng với ta, hãy tham gia cùng ta! Ta mong chờ quyết định các ngươi!"
Khi Leo kết thúc bài diễn văn, bóng hình em ấy trông giống như cha trên chiến trường.
Các hiệp sĩ hoàng gia xung quanh chắc hẳn cũng lay động, họ kính phục nhìn Leo.
Tuy nhiên, chỉ Leo nhìn cánh cổng với nét mặt nghiêm trọng.
Không có ai bước qua cả.
Khi tôi nghĩ chúng tôi đã thất bại, một chàng trai trẻ bước ra từ một trong số cánh cổng.
Chàng trai trẻ ngạc nhiên khi lần đầu tiên trải nghiệm ma thuật dịch chuyển, nhưng khi vừa nhìn thấy bóng dáng Leo, anh ta vội vàng bước xuống lưng ngựa và cúi đầu.
"Hiệp sĩ của Hessen! Hans, báo cáo có mặt! Tôi đến để tham gia cùng ngài, thưa Hoàng tử Leonard!"
"Anh làm tốt lắm, Hans, ta biết ơn anh."
"Không! Chính tôi mới là người nên biết ơn mới phải! Kể từ khi nghe được tin Điện hạ đã ghé thăm vô vàn làng mạc, mong ước của tôi chính là được chiến đấu vì ngài, Hoàng tử Leonard!! Những người có cùng suy nghĩ như thế không chỉ có tôi mà thôi! Họ đang tập hợp lại! Xin hãy chờ bọn họ!"
Thứ đã thu hút lấy ánh mắt của mọi người và tập hợp họ lại chính là uy tín.
Hiện tại, chính bản thân Leo là uy tín.
Bước qua cánh cổng, các hiệp sĩ lần lượt tập trung lại.
Và ở đó.
"Tên thần là Folker, lãnh chúa của Ulm! Thần mang đến đây 500 hiệp sĩ để chiến đấu cùng ngài, thưa Hoàng tử!"
Một người đàn ông già cưỡi trên lưng ngựa xuất hiện.
Ông ta chắc hẳn đã ngoài 60, nhưng hình thể vẫn rất tốt. Tuy nhiên, mái tóc bạc trên đầu lại làm tôi lo lắng.
"Folker, tôi rất vui khi ông tham gia cùng chúng tôi, nhưng liệu ông sẽ ổn chứ?"
"Thần sở hữu cả trái tim lẫn lòng quả cảm! Ngài không hài lòng về thứ gì sao!"
"Không, nếu ông thấy ổn thì đừng để tâm làm gì. Cám ơn vì đã tham gia cùng chúng tôi. Ông có thể đòi tôi trả tiền sau vụ này. Còn giờ thì tôi đành nhờ ông vậy."
Thấy được sức mạnh trong đôi mắt Folker, Leo mỉm cười nói.
Có lẽ do bị bất ngờ trước những lời đó, Folker mở to đôi mắt và ngay lập tức dõng dạc đáp lại.
"Ha, HaHa! Hãy để thần cho ngài thấy sức mạnh của thần!"
"Tôi rất mong chờ nó đấy."
Các hiệp sĩ miền đông dần dần tập hợp lại, số lượng giờ đã vượt qua ba nghìn. Họ có lẽ hơi lộn xộn, nhưng sĩ khí lại rất cao vì họ không tập hợp về đây bởi ai đó ra lệnh, họ ở đây vì chính bản thân muốn thế.
Thấy thế, tôi cảm thấy an lòng.
Với lực lượng này, thì sẽ không có vấn đề gì cả.
"Silver. Cám ơn anh vì đã hợp tác với tôi."
"Với tư cách là mạo hiểm giả, tôi chỉ hành động vì lợi ích của mọi người thôi. Và vẫn còn sớm để cám ơn tôi. Ngài có thể nói điều đó với tôi sau khi cứu được Kiel. Giờ tôi đi đây."
Nói thế, tôi dùng ma thuật dịch chuyển đến Kiel.
Ở đó, tôi thấy một cảnh tượng nực cười phía trên bầu trời.