Saijaku Hakugai Made Sareta Kedo, Chou Nankan Meikyuu de 10 Mannen Shuugyoushita Kekka, Tsuyoku nari Sugite teki ga inakunatta~Bocchi Seikatsu Nagai Tame, Saikyou Dearu Koto no Jikakunaku Musouitashimasu

act 3-19: những sinh vật siêu việt (lucas gijidoor)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Act 3-19: Những sinh vật siêu việt (Lucas Gijidoor)

Trans: Midz

Edit: Snökari of Myth (Aria)

Thanh đại kiếm của Caesar và thanh trường kiếm của tôi lại va vào nhau thêm lần nữa, bắn ra vô số tia lửa dưới bầu trời đêm. Tôi sử dụng ngọn lửa của mình để tấn công xác sống Caesar thêm lần nữa, nhưng tên đó giờ gạt nó đi như không hề hấn gì.

(Chuyện này tệ rồi đây!)

Tôi nhận ra rằng sau một vài lần đụng độ rằng thanh trường kiếm của tôi sẽ sớm không thể chịu đựng được nữa.

Xác sống đã kế thừa sức mạnh cũng như khả năng của Caesar, nhưng sức mạnh của hắn đã lớn hơn so với trước đây rất nhiều. Lý do duy nhất tôi có thể đối trọng trong đòn đánh của hắn ta là vì kết giới của Ket đang bảo vệ tôi.

Nếu Caesar đã trở nên mạnh đến mức như vậy, tôi phải hy vọng rằng những tên lính xác sống khác ít nhất cũng sẽ ngang bằng trình độ của hắn khi còn sống.

Như thể điều đó vẫn còn chưa đủ tệ, chúng ta vẫn phải đối phó với bộ xương đen đó. Ruby chắc chắn đã nói cách đây không lâu hắn cũng cung cấp sinh mạng cho bộ xương đen đó. Nói ngắn gọn, bộ xương đen đó giống như NÓ, là một sinh vật siêu việt. Một sinh vật siêu việt nằm ngoài khả năng của con người.

Nói tóm lại, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải phụ thuộc vào NÓ.

「【TITAN】! Đây chính là giao ước của ta. HÃY THỨC TỈNH TỪ GIẤC SAY NỒNG CỦA NGƯƠI!」

Mặt đất chợt nổi lên, tạo thành hình dáng của một cậu bé mười tuổi đang đứng khoanh tay.

Cậu bé có một nụ cười táo bạo trên gương mặt này chính là con át chủ bài của Tiểu Thư. Thổ tinh linh vương, Titan. Tinh linh thần này chính là một trong những nguyên do chính khiến cho Tiểu thư phải rời bỏ vương quốc Amelia.

『Uhm! Cũng đã qua một khoảng thời gian khá lâu kể từ lần đó diễn ra, nhưng có vẻ như bây giờ mọi thứ thú vị hơn lúc đó nhiều.』

Cái tên Tinh Linh vương khỉ gió này!! Tên nhóc đó dám tận hưởng cái tình huống như này sao!!

Thành thực mà nói, tôi gần như không thể kìm nén được cơn thịnh nộ của mình khi giả vờ trước mặt tên khốn này. Trận chiến thực sự mới bắt đầu từ thời điểm này.Chúng tôi sẽ không thể sống sót trong tình huống này nếu không triệu hồi Titan.

「Chúng tôi dâng hiến sinh mệnh của mình. Hãy bảo vệ Tiểu Thư trong vòng một tuần.」

『Ta không phiền đâu. Nhưng các ngươi có chắc về chuyện này không? Tên xương đó mạnh đấy. Ta sẽ phải đặt mạng sống của mình vào hiểm nguy để chiến đấu với tên đó.Khoản cược mà các ngươi đưa ra thậm chí còn không đủ cho điều đó, các ngươi biết đấy!』

Khoảnh khắc mà tôi thấy tên Titan nói như vậy với nụ cười nham hiểm khi đặt tay lên thắt lưng, tôi cảm thấy giống như có ai đó dội một gáo nước lạnh lên đầu mình.

「Nói rõ ràng vào! Ngươi cần bao nhiêu?」

『Tất cả mạng sống của các ngươi, để cứu được người ký khế ước với ta.』

Điều đó có nghĩa là ngoại trừ tiểu thư, tất cả chúng tôi sẽ phải chết. Tiểu thư sẽ lại cảm thấy cô đơn nếu cô ấy không thể cứu được Phong Miêu. Tôi tuyệt đối sẽ không thể để điều đó xảy ra.

「Tuổi thọ của ta, lấy tất cả nó đi. Đó chính là giới hạn cao nhất mà ta có thể trả cho ngươi!」

「KHÔNG, tuyệt đối khôngggggggggggggggggg! Ngay cả đến ta cũng có những giới hạn không thể vượt qua nữa. Đúng vậy.」

Tôi gần như bùng nổ cơn giận khi thằng nhóc đó nói điều đó với vẻ mặt tự mãn trên gương mặt thằng nhóc đó. Linh hồn độc ác này sẽ không thực hiện mong muốn của chúng tôi trừ khi hắn nhận đủ một lượng lớn sinh mệnh của con người. Đầu tiên, tên vua Titan chết tiệt này thậm chí còn không cần đến sinh mệnh để di chuyển. Sự đền bù đó không khác gì ngoài việc cúng tế cho hắn một cách vô ích mà chả được lợi lộc gì cho thứ sinh vật siêu nhiên kia.

Và ấy thế mà, tên Titan đó cứ liên tục yêu cầu đòi hỏi thêm vật tế vào thời điểm quan trọng như lúc này, nhiều lần làm tổn thương tình cảm của Tiểu thư và khiến cô ấy rơi vào vực sâu tuyệt vọng.

「Nhiêu đó là được rồi, Lucas-sama. Chúng thần sẵn lòng hy sinh mạng sống của bản thân để cứu lấy Công Chúa.」

Khi tôi quay lại, tất cả thành viên của Phong Miêu, đứng phía sau tôi.

「Đúng vậy, chúng thần rất biết ơn những gì mà công chúa đã làm cho chúng thần. Nhưng giờ đã đến lúc chúng thần phải trả món nợ ân tình này rồi.」

「Đúng, chúng tôi đã sống rất hạnh phúc rồi.」

Kỳ lạ thay, sự tức giận của tôi lại bùng lên khi nghe được những lời nói đó với vẻ mặt cam chịu như thể họ hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Những người này không hiểu gì cả. Những người đang còn lại ở đây sẽ dễ đi hơn so với lần trước. Bọn họ thậm chí sẽ chẳng cần phải cố gắng chống cự và lật ngược tình thế.

Tuy nhiên, họ không biết những người ở lại sẽ khó chấp nhận kết quả đó đến mức nào.

(Tôi hiểu rồi! Những đứa trẻ đó có lẽ cũng sẽ cảm thấy như vậy khi tôi đi xa chúng quá lâu).

Tôi chợt cắn môi khi nhớ đến đứa con trai mà tôi đã giao phó cho họ hàng, từ bỏ bổn phận làm cha nó để đi theo Tiểu Thư.

Lúc này đây, chạy trốn là sự lựa chọn dễ dàng hơn. Những người này không cần nghĩ nhiều liên rơi vào sự dụ dỗ của Titan.

Tuy nhiên, kết quả sẽ chính là Tiểu thư không cứu được bất cứ ai. Điều đó chắc chắn sẽ khiến Tiểu Thư mất đi lý trí và mất đi động lực sống. Liệu tôi có thực sự quyết tâm để tiểu thư gánh vác trọng trách nặng nề đó không? Quên ngay vụ hiến thân này đi! Liệu tiểu thư có thể sống nổi khi biết rằng những người mà tiểu thư muốn bảo vệ lại dâng hiến mạng sống chỉ để bảo vệ cho cô ấy hay không?

「Titan, đấy là cách duy nhất hay sao?」

『Đừng bắt ta phải nói lại lần hai.』

「Tôi hiểu rồi…」

Ra đây chính là khoảnh khắc của sự thực. Chúng ta nên đưa ra mức đền bù thỏa đáng để cứu chủ nhân của chúng ta hãy thách thức những điều không thể nếu không có sự hỗ trợ của Titan.

Sau khi sống với tiểu thư và Phong Miêu tôi đã nhận ngay lập tức nhận ra bởi tôi thấy nó vô số lần rồi; dáng hình hốc hác của tiểu thư mỗi khi tình huống như thế này xảy ra.

(Rốt cuộc thì đó là điều không thể.)

Ngay từ ban đầu, chúng tôi đã không nên đến sự cứu rỗi bằng cách dựa vào một tinh linh độc ác như vậy. Đúng ra tôi phải nhận ra được chuyện này.

Có lẽ tôi đã bỏ qua điều cơ bản nhất do thử thách mà chúng tôi đang đối mặt là quá lớn.

「MỌI NGƯỜI! Cầm vũ khí của mình lên!」

Tôi hét lên cho đến khi cảm nhận được cổ họng mình sắp toạc ra. Sau đó, tôi quay về phía Undead Caesar và Ruby, kẻ đang nhìn chúng tôi xoay xở với vẻ mặt thích thú.

「N-Nhưng…」

「Quên ngay cái khế ước buộc chúng ta phải dâng hiến sinh mệnh của mình đi. Mấy người có muốn công chúa của chúng ta phải gánh vác tội lỗi vì đã giết hết tất cả chúng ta hay không?」

Những thành viên của Phong Miêu không khỏi rùng mình, vẻ mặt cay đắng của họ hiện rõ trên những gương mặt ấy.

「TÔI NÓI LẠI MỘT LẦN NỮA! Cầm vũ khí của mình lên! Hãy cho bọn họ thấy chúng ta có thể làm được những gì!」

Những thành viên của Phong Miêu run rẩy không ngừng, không thể di chuyển được chân tay của họ. Đúng, đây không phải là một câu chuyện oai hùng như câu chuyện mà bạn đọc trong truyện cổ tích đã được kể trong sách. Không phải là những người chưa bao giờ biết đến chiến đấu như bọn họ sẽ cầm lấy vũ khí của mình lên và chiến đấu chỉ vì được khích lệ.

Tôi, trong số tất cả mọi người, hiểu rất rõ điều này. Nhưng tại sao tôi lại cứ thắc mắc mãi? Tại sao khi nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ khi nhìn xuống khuôn mặt của từng người một đã từ bỏ mọi hy vọng trong mắt tôi lại khiến tôi thấy vô cùng khó chịu?

「Vậy thì đã sao? Mọi người bây giờ có thể làm gì được bây giờ? Tất cả mọi người, thực sự mọi người đều từ bỏ hy vọng rồi hay sao?」

「NHƯNG MÀ! Chúng ta chính là Phong Miêu! Chúng ta sẽ không bao giờ để ngươi cướp đi gia đình của chúng ta, Felis Loto Amelia !!」

「Humph, có vẻ như đại tinh linh-sama này sẽ không can thiệp vào việc này nữa. Chà, kể cả khi hắn ta có can thiệp thì cũng chả sao. Tấn công đi.」

Caesar và những tên lính xác sống khác di chuyển theo mệnh lệnh tàn nhẫn mà Ruby đưa ra.

Bằng cách nào đó tôi có thể đối phó được Caesar, nhưng nếu bọn họ lao về phía tôi cùng một lúc, tôi chắc chắn sẽ chết.

Tuy nhiên, Tôi chính là Lucas, là người hầu đầu tiên của Felis Loto Amelia. Tôi sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!

Tôi nhìn đám xác sống Caesar và những tên khác đang từ từ tiếp cận tôi, và tôi hạ thấp trọng tâm của mình. Ngay sau đó, trước khi tôi chuẩn bị nhảy về phía bọn chúng―

「UWA!?」

Một Hắc Hỏa rực cháy bùng lên ngay trước mặt tôi. Hắc Hỏa bắn thẳng về phía trước, nuốt lấy Caesar bất tử và những tên lính bất tử khác. Nó ngay lập tức thiêu cháy bọn chúng thành tro bụi.

Một con quỷ cơ bắp cuồn cuộn với làn da đỏ được bao bọc trong ngọn lửa đen đó đứng ngay chính giữa trung tâm của luyện ngục ấy.

「N-ngươi là ai!?」

Ruby đặt ra câu hỏi với giọng điệu không che giấu được nổi sự bất ngờ, rõ ràng là hắn đang bối rối. Mặt khác, tên Titan vẫn tay phải của hắn với vẻ mặt vô tư như thể hắn gặp được lại người quen cũ.

『Ifrit, thật trùng hợp khi gặp lại ông ở đây! Ông làm gì ở chỗ này thế? Ông cũng ký khế ước với con người đúng không? Mà không sao đâu vì mùi chết chóc trong khu rừng này đã cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho chúng ta―』

『CÂM MỒM, cái con đỉa hút máu thối tha kia!』

Con quỷ lửa nhìn vào tên Titan như thể không có thứ gì trên đời còn không rác rưởi và ghê tởm bằng hắn.

Ruby và bộ xương đen của hắn không khỏi rùng mình khi nghe được giọng nói đậm vẻ khinh thường của con quỷ lửa kia.

『Đ-đỉa hút máu, t-tao á!!?』

Tên quỷ lửa còn không thèm liếc nhìn Titan lần thứ hai, hắn ta đang nhìn tên đó với một đôi mắt đỏ ngầu, anh ta khoanh tay trước ngực và hít một hơi thật sâu.

『Đấng tối thượng của các ngươi chuẩn bị giáng lâm!! Tất cả lũ các ngươi, quỳ xuống!!』

Giọng nói chói tai của nó khiến cho khu rừng thổi bừng lên một cơn gió.

Gương mặt của Ruby co giật khi nhìn thấy cảnh tượng này. Đến cả tên xương đen Deimos Lich cũng không khỏi đứng loạng choạng một lúc.

Về phần tên Titan, vẻ mặt giận dữ của hắn đã biết mất, thay vào đó, chính là sự tò mò khi hắn nhìn vào Ifrit.

『Bộ xương kia, ngươi điếc à? Tao nói rồi, QUỲ XUỐNG!!』

Những cột lửa trút thẳng xuống Deimos Lich, kẻ đang cố gắng chống cự trong khi trừng mắt nhìn con quỷ lửa— kẻ vốn đã quỳ xuống từ lâu— với đôi mắt đỏ ngầu.

『GUNUAAAAAAAAAAA!!』

Nhìn thấy Deimos Lich vẫn còn đang cố chống cự, tên Quỷ lửa bắt đầu tiếp cận hắn. Bộ xương kia phát ra một tiếng hét đau đớn khi ngọn lửa đang thiêu rụi cơ thể hắn. Sau đó, con quỷ lửa ấy tóm lấy cổ áo từ bộ lễ phục mà nó đang mặc.

『Tao cảnh cáo lần cuối. Quỳ xuống!』

Tên quỷ lửa kia đưa ra tối hậu thư cho Deimos Lich, sau đó ném bộ xương đang rên rỉ trong đau đớn kia xuống đất.

Vì vậy, Deimos Lich không còn cách nào khác ngoài cúi đầu xuống và run rẩy trong sự sợ hãi.

「Ngươi đang làm cái quái gì vậy, Deimos Lich?! Nhanh lên, giế―」

Đó chính là những lời cuối cùng của Ruby. Một trụ lửa hắc hỏa ập xuống người hắn ta, đốt cháy hắn cho tới khi đến xương cũng chẳng còn sót lại, chỉ trong giây lát.

Thành thật mà nói, não tôi thậm chí còn không thể bắt kịp được tình hình khi nhìn thấy tên phản diện đó bị đá ra khỏi sân khấu nhanh đến thế.

『Thằng đần đó! Tao đã bảo là đó là lời cảnh báo cuối cùng rồi!』

Sau khi khạc nhổ xuống đất, con quỷ lửa nhìn khu vực xung quanh với đôi mắt đỏ rực. Chỉ riêng ánh mắt rực lửa ấy cũng đủ khiến phải tôi quỳ xuống nói gì đến thành viên của Phong Miêu.

Ngay cả kẻ kiêu ngạo mang tên Titan kia cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải quỳ xuống. Chính nó cũng đang đổ mồ hôi đầm đìa như thác nước.

Tôi sẽ không bao giờ ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hắn ta sớm như vậy.

『Girimekhala-sama, Thần đã hoàn tất việc chuẩn bị để chào đón Đấng Tối Cao của chúng ta.』

『Tốt lắm!』

Thế rồi, con quỷ lửa cúi mình chào kính cẩn. Sau đó, một thanh kiếm đen tuyền khổng lồ từ trên trời giáng xuống đất. Khoảnh khắc họ chạm đất tuyệt đẹp. Sau đó, những thanh kiếm khác cũng rơi xuống, tạo thành con đường của kiếm.

Những sinh vật có vẻ ngoài kỳ dị cũng bước đi trên con đường đó. Bọn chúng dừng lại khi đến cuối con đường và đứng lại ở mỗi bên.

Cuối cùng, một con quái vật với chiếc mũi dài và làn da đen tuyền bước đến gần hơn khu vực này, mỗi bước đi của nó đều gây ra một cơn địa chấn.

Tôi chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ đó bằng đôi mắt mở của mình. Răng tôi va vào nhau không ngừng nghỉ.

Đó là điều dĩ nhiên. Rốt cuộc, khuôn mặt tự mãn của tên Titan thích hành động như thể mình là chủ nhân của nơi này đã tái nhợt như bột mì. Nước mắt hắn trào ra, và răng hắn cũng va vào nhau không ngừng nghỉ vì run sợ.

Tôi nhìn Deimos Lich ngay lập tức để xác nhận, và phát hiện ra mặc dù hắn ta không khóc, nhưng vì những lý do quá đỗi rõ ràng, bộ xương đen của hắn cũng run rẩy phát ra những tiếng kêu lạch cạch không ngừng nghỉ.

Thú thật, Titan đó đủ mạnh để tiêu diệt một phần của quân đội nếu hắn ta nổi cơn thịnh nộ và sử dụng toàn lực sức mạnh của hắn. Ngay cả khi hắn phải chiến đấu với một sinh vật khác cùng chủng tộc với mình, điều đó cũng sẽ chỉ bị giới hạn ở thế giới này mà thôi. Và tên Titan đó thực sự đang run rẩy vì sợ hãi. Đối phương rốt cuộc có địa vị gì mà khiến cho bọn chúng phải hành xử khiêm nhường đến vậy? Dù thế nào đi nữa, sinh vật đó chắc chắn không phải là thứ mà con người có thể can thiệp được.

(C-chỉ là rốt cuộc chúng ta đã vô tình gây rối với loại sinh vật nào thế!!?)

Sau khi đi đến cuối con đường, con quái vật mũi dài dừng lại ngay giữa đường, quay lại, và quỳ xuống hướng về phía khu rừng. Theo sau, tất cả các sinh vật siêu việt đã xếp hàng ngay ngắn ở hai bên đường cũng đồng loạt quỳ xuống.

M-mấy người đang đùa tôi đúng không? Cái con quái vật mũi dài kia chỉ là đang mở màn cho buổi biểu diễn thôi sao? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy?!

『MỌI NGƯỜI! Hãy cúi chào trước Đấng Tối Cao của chúng ta!』

Khi nghe được giọng nói vừa to, nhưng vẫn không kém phần trang trọng của con quái vật với chiếc mũi dài, ngay cả tôi cũng vô thức cúi đầu. Cứ như thể những lời nói đầy sức mạnh của con quái vật đó cũng ảnh hưởng đến tôi.

Một lúc sau, có tiếng bước chân từ trong rừng lại gần nơi đây hơn, vang vọng ngày một rõ ràng. Tôi vô thức nuốt nước bọt. Mồ hôi ứa ra không ngừng như thể tuyến mồ hôi của tôi đã hỏng rồi.

『Ngẩng đầu lên.』

Khi nghe được tiếng nói trang trọng của con quái vật mũi dài, tất cả chúng tôi đều ngẩng đầu lên.

Sau đó tôi nhìn thấy một thanh niên tóc đen còn rất trẻ.

「Chúc mọi người một ngày tốt lành, tất cả thành viên của Phong Miêu.」

Chàng trai tóc đen ấy chào đón chúng tôi. Sau này, tôi mới biết được đây chính là một cuộc gặp gỡ định mệnh vốn được tính toán từ trước.

Truyện Chữ Hay