Saijaku Hakugai Made Sareta Kedo, Chou Nankan Meikyuu de 10 Mannen Shuugyoushita Kekka, Tsuyoku nari Sugite teki ga inakunatta~Bocchi Seikatsu Nagai Tame, Saikyou Dearu Koto no Jikakunaku Musouitashimasu

act 3-18: mối liên kết từ quá khứ (lucas gijidoor)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Act 3-18: Mối liên kết từ quá khứ (Lucas Gijidoor)

Trans: Midz

Edit: Snökari of Wrath (Elegy)

Sau khi xác nhận được rằng chủ nhân của tôi, Felis Loto Amelia, đã nhắm chặt hai mắt của cô ấy lại, Tôi—Lucas Gijidoor— cảm nhận được vô số các cảm xúc khác nhau đang bùng nổ trong tâm trí mình: nhẹ nhõm, thương hại, tiếc nuối và vô số cảm xúc khác nhau đang hòa vào làm một.

Tôi tuyệt đối không thể để Tiểu Thư triệu hồi thứ đó. Bởi vì nó sẽ đáp ứng mong ước của Tiểu Thư có nghĩa là rất nhiều sinh mạng sẽ phải hy sinh.

Đó không phải là thứ mà người phàm có thể triệu hồi. Thành thực mà nói, thứ đó không phải là thứ mà Tiểu Thư có thể sử dụng được, một con người phàm trần. Thêm vào đó, nếu sức mạnh ma thuật của người không đủ, Tiểu Thư sẽ dâng hiến mạng sống của người cho nó. Nhưng, tiểu thư không hề biết rằng tôi và những thành viên ở Phong Miêu đã bí mật ký khế ước. Rằng những kẻ ở Phong Miêu sẽ dâng hiến một phần sinh mạng cho NÓ để giảm bớt gánh nặng mà Tiểu Thư phải gánh chịu. Ngay từ đầu, chúng tôi đã bị dồn vào chân tường nên chúng tôi càng có thêm lý do để ký khế ước.

Vấn đề là chúng tôi tiếp theo nên hành động như thế nào, dù rằng việc trốn thoát khỏi nơi này cùng với tất cả mọi người ở Phong Miêu là điều không thể. Ngay cả khi chúng ta có thể thoát khỏi nơi này một cách an toàn, chúng ta sẽ trở thành kẻ chạy trốn và mất đi địa vị cùng danh tiếng vốn xây dựng từ lâu tại chính vương quốc này. Trong trường hợp đó, có một lối thoát dành cho tiểu thư. Đó là để một sứ giả tới tìm công chúa Rosemary, người được tuyên bố sẽ là lãnh chúa của vùng đất Cực Đông này.

Lý do bá tước Ketzer cử lính đánh thuê và quân đội của ông ta đến Cực Đông chỉ đơn thuần là chưa có bất cứ công bố chính thức nào từ công chúa Rosemary. Chỉ cần công chúa Rosemary đưa ra tuyên bố, quân đội riêng của bá tước Ketzer sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải rút lui khỏi nơi này.

Đương nhiên, nếu công chúa Rosemary thua trong cuộc chiến giành ngai vàng này, quyền cai trị vùng đất này sẽ thuộc về Bá tước Ketzer.

Dù thế nào đi nữa, Phong Miêu chỉ có con đường bị tuyệt diệt. Nhưng, ít nhất chúng tôi có thể đảm bảo được sinh sống yên bình trong bốn năm dưới sự lãnh đạo của công chúa Rosemary.Chúng tôi sắp hết sự lựa chọn rồi.

Cho tới thời điểm này, lối thoát duy nhất mà chúng tôi có chính là yêu cầu NÓ bảo vệ khu vực này cho tới khi chúng tôi chạy đến lãnh thổ Akinashi với tư cách là người đưa tin cho công chúa Rose. Tôi sẽ gặp công chúa Rosemary và tuyên bố thiện chí của chúng tôi chính là muốn giúp đỡ cô ấy. Ngoài ra, Công Chúa Rosemary sẽ phải gửi văn bản tới hoàng thành thủ đô và cả Bá tước Ketzer trong đó có tuyên bố công khai của cô về việc cô công nhận Phong Miêu chính là cư dân của cô.

Và để điều đó xảy ra, trước hết tôi phải giết chết tên khốn đang ở trước mặt mình.

Gã đàn ông có vết sẹo bỏng gớm ghiếc ở bên trái của khuôn mặt, Caesar, chĩa thanh đại kiếm về phía tôi, và…

「Cứ mỗi đêm kể từ lúc ngươi đốt cháy mặt của ta, ta luôn luôn mơ về một ngày ta sẽ thiêu sống ngươi để―」

Tôi chĩa thanh trường kiếm của mình về phía hắn ta, ngắt lời của gã đó, rồi nói,

「Vào vấn đề đi, Caesar! Hãy kết thúc trò hề này ngay lập tức. Lao vào đi này! Ta sẵn sàng rồi.」

Tôi nói theo cái cách mà tôi từng đối xử với tân binh trong đội kỵ sĩ.

「THẰNG CHÓ KIAAAAAAAAA!」

Và đúng như tôi nghĩ, Caesar gầm lên trong sự giận dữ trước lời khiêu khích của tôi.

Mặc dù đã lâu lắm chúng tôi mới gặp nhau nhưng tên này vẫn trẻ con như ngày nào.

Tôi nhớ lại ngày xưa, khi chúng tôi nhận được mệnh lệnh của chính phủ đi đàn áp cuộc nổi dậy ở một vùng quê hẻo lánh. Vào thời điểm đó, Caesar đã tàn sát vô số cư dân vô tội mà không có bất cứ lý do cụ thể nào. Việc giết hại những thường dân vô tội là một trong những điều cấm kỵ trong quân đội. Vậy là tôi đã triệt để đánh cho tên Caesar—người đã vi phạm vào điều cấm kỵ đó— một trận tơi tả trước mặt toàn thể thành viên của kỵ sĩ đoàn.

「Lần này tao sẽ không mắc sai lầm tương tự nữa. Hôm nay chính là ngày giỗ của mày.」

Tôi chuyên môn làm suy yếu tâm trí của đối thủ và dẫn họ rơi vào bẫy bằng một số hành động khiêu khích. Tôi đã làm chính xác những điều đó trước mặt Caesar.

Caesar vung thanh đại kiếm của hắn về phía đỉnh đầu tôi với tốc độ vượt quá mức mà người bình thường có thể làm ra, nhưng tôi vẫn né được nó trong gang tấc.

「VÔ DỤNG RỒIIIIIIIIIIIII!」

Ngay khi mà Caesar hết lên, tôi đột nhiên cảm thấy cánh tay bên trái đau nhói mặc dù đã né được đòn tấn công đó. Khi tôi đi được một đoạn với với Caesar, tôi nhìn thấy cánh tay trái của mình và nhận ra nó đã bị khoét thủng vô số lỗ khác nhau.

「Hiểu rồi…. Ma thuật nước, à?」

Có vẻ như Caesar đã tung ra vô số giọt nước được nén lại với tốc độ siêu thanh từ thanh kiếm của hắn ta. Đây chính là một trong những thủ thuật được yêu thích nhất bởi đội trưởng Geralt vào thời đó. Đó chính là một trong những thủ thuật vô cùng hiểm ác, chắc chắn sẽ giết chết đối thủ.

「Aah, Tao đã trau dồi thủ thuật này từ rất lâu chỉ để giết được mày. Mày thậm chí có thể nói rằng tao thành thạo hơn Geralt nhiều trong việc sử dụng nó rồi đấy.」

Buồn thật đấy! Và đây chính là tất cả những gì hắn ta học được sau hàng chục năm chỉ để mài dũa cái thủ thuật này. Đúng là thứ hết cứu mà!

「Buồn thật đấy! Mày thực sự nghĩ mày có thể đánh thắng tao bằng việc sử dụng thủ thuật của người khác tạo ra sao?」

Tôi không khỏi thở dài, nở ra một nụ cười mỉa mai.

「Tao mạnh hơn. Cánh tay trái của mày giờ đã vô dụng rồi. Chiến thắng là của tao!!」

「Tay phải này là đủ để đánh chết cái loại như mày rồi.」[note61853]

Tôi lui về sau để né đòn tất công của Caesar.

「Mày không thoát được―」

Có lẽ hắn ta đã quá vui mừng khi ngủ quên trên chiến thắng của bản thân. Vì vậy, tôi dùng hết sức đá đống đất dưới chân mình về phía Caesar, người đang lao về phía tôi với vẻ mặt vui mừng.

「Eh?」

Tôi vung thanh trường kiếm của mình một cách ngẫu nhiên về phía Caesar, kẻ đang loạng choạng đứng dậy và thốt ra cái giọng ngu ngốc đó. Hắn ta gần như không đỡ được đòn của tôi nhưng―

「GUGAAAAAAAAAAA!?」

Đột nhiên, một ngọn lửa bùng cháy lên từ thanh trường kiếm của tôi và đốt cháy một nửa cơ thể của Caesar.

Sau đó, tôi chém một lần nữa về phía Caesar, kẻ mà đang gào thét ầm lên, kẻ mà đang lao về phía tôi trong khi cố gắng thoát khỏi ngọn lửa đang nuốt chửng lấy cơ thể hắn.

Caesar vừa kịp chặn đòn chém đó bằng thanh đại kiếm của hắn ta, nhưng điều đó lại càng khiến cho ngọn lửa bùng cháy hơn, thổi bay cả những cơn gió nóng bay xung quanh.

「Chỉ có thằng ngốc mới sử dụng một kỹ thuật như vậy. Mày sẽ chẳng bao giờ mạnh hơn chừng nào mày không cố gắng vượt qua kỹ thuật ban đầu.」

Tôi chậm rãi bước về phía Caesar,

「C-Chờ đã―」

Và chém thẳng vào hắn thêm một lần nữa, càng khiến cho ngọn lửa bao lấy thân thể hắn bùng cháy dữ dội hơn cả trước đó.

「D-Dừng lại―」

Có vẻ như hắn ta muốn tôi tha mạng cho hắn, nhưng đã quá trễ để cầu xin cho việc đó.

Tôi cứ tiếp tục vung kiếm cho tới khi cái xác cháy thành than của Caesar ngã xuống. Sau đó tôi triệu hồi Nhẫn Bạo Hỏa.

Chiếc nhẫn Bạo Hỏa nhanh chóng thiêu rụi lũ bọ cạp đang đe dọa tiểu thư và các thành viên của Phong Miêu trong khi đang tranh thủ cởi trói cho bọn họ.

Sau đó, tôi chĩa kiếm của mình về gã đàn ông đang mặc chiếc áo choàng xanh nước biển và có gương mặt không hề cạo râu, Ruby.

「Thế cờ đã thay đổi!」

Tôi tuyên bố chiến thắng của chúng tôi.

Những người xung quanh căn cứ của run rẩy lên vì sợ hãi khi nhìn thấy tôi tiêu diệt Caesar một cách dễ dàng như vậy, kẻ mà được cho là chiến binh mạnh nhất của bọn họ. Sau đó, giữa sự hỗn loạn―

「Chán quá đi mà! Cuối cùng thì, tao lại phải tự mình làm chuyện này. Nếu tao biết mà chuyện này đã xảy ra, tao sẽ kệ mẹ cái thằng não cơ bắp kia, thứ duy nhất mà hắn có tác dụng chỉ có mỗi lòng kiêu hãnh của hắn thôi.」

Ruby chỉ tay về phía xác của Caesar trong khi tay còn lại vuốt ve bộ râu của hắn ta.

「Đứng im! Tao sẽ cho mày cùng binh lính của mày cơ hội cuối để rời đi mà vẫn còn toàn mạng!」

Tôi áp sát khoảng cách giữa tôi và Ruby, rồi chĩa mũi kiếm về khí quản của hắn ta, đe dọa hắn ta với giọng điệu lạnh lùng.

Chỉ cần một pháp sư kỳ cựu như Ruby cũng bỏ trốn, thì phần còn lại sẽ dễ giải quyết hơn. Đặc biệt là những tên lính đánh thuê được thuê đến đây! Bọn chúng biết rằng một lãnh chúa ngu ngốc như tên Ketzer không đáng để bọn họ mạo hiểm mạng sống của bản thân.

「Tao, trốn thoát á? Mày đang đùa đúng không?」

Tôi chặt đầu Ruby ngay lập tức tôi cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng―

「N-NHAAAAAA!?」

Một bộ xương mặc lễ phục đã xuất hiện ngay trước khi thanh kiếm của tôi chạm vào da của Ruby và chặn cú chém của tôi.

Tôi thấy ớn lạnh sống lưng khi nhìn thấy thứ ánh sáng màu đỏ phát ra từ trong hốc mắt của bộ xương đó. Đúng lúc đó, tôi vội vàng lùi lại và đứng trước mặt Tiểu Thư để bảo vệ ngài ấy.

「M-Quái vật…」

Có lẽ do bản năng sinh tồn nên những tên lính bao vây thành viên của Phong Miêu đã chạy đi khi bộ xương đó xuất hiện.

「Deimos Lich, đây chính là khế ước của ta! Cứ lấy đi bao nhiêu sinh lực tùy thích từ những tên lính đó và kết thúc trò hề này ngay lập tức!」[note61852]

『Nghe hay đấy!』

Khoảnh khắc giọng nói trầm trầm đó vang lên trong đầu tôi, những tên lính ngay lập tức quỳ xuống.

Sau đó, con quái vật xương đó giơ bàn tay phải của hắn lên.

『【Biến đổi Undead】』

Khoảnh khắc mà hắn ta nói những lời đầy quyền năng đó bằng một giọng điệu lạnh lùng, vô số ma pháp hắc ám được nén lại xuất hiện ngay trước tay hắn ta. Một cảm giác ghê tởm đến khó tả xâm chiếm tôi ngay khi tôi nhìn thấy những ma pháp màu đen đó không ngừng chuyển động.

「KET! BẢO VỆ TIỂU THƯ!」

Tôi gần như không thể hét lên được. Chúng tôi được bảo vệ trong một lớp màn chắn trong suốt màu xanh nhạt. Đoạn xương đen tuyền được kéo dài ra từ những khối ma pháp hắc ám đó với tốc độ rất nhanh đang dần dần phong hóa ngay trước mắt chúng tôi.

Mặt khác, nhưng người lính tội nghiệp không được bảo vệ và xác của Caesar đã bị nuốt chửng bởi mảnh xương đen tuyền từ những khối ma pháp màu đen đó. Da của tất cả các binh lính và cả Caesar đều chuyển sang màu xanh.

「Chà bây giờ thì, hiệp hai bắt đầu!」

Ruby búng ngón tay, xác của những tên lính và Caesar đứng đó giống như có những sợi dây vô hình đang điều khiển bọn họ. Như thể điều đó vẫn chưa đủ kỳ lạ, cơ thể của bọn họ cũng sưng tấy lên.

Vì vậy, Caesar và những tên lính đó nhanh chóng biến thành xác sống với làn da xanh xao trong vòng chưa đầy một phút.

「Giết chết tất cả trừ con bé đó!」

Mệnh lệnh của Ruby trở thành ngòi nổ báo hiệu cho vòng hai chính thức bắt đầu.

Truyện Chữ Hay