Act 3-13: Diệp Độc (Rosemary)
Thành phố mỏ, tại dinh thự của lãnh chúa quản lý lãnh thổ Akinashi!
「Thần hiểu cảm giác của Điện hạ. Chỉ một lần thôi, thần sẽ sắp xếp một cuộc gặp gỡ để Điện hạ có thể thuyết phục được nhân vật đó.」
Tôi lấy hết cam đảm để nói ra những lời nói đó trước người đàn ông vô cùng đẹp trai với mái tóc vàng óng đang đứng ngay trước mặt tôi.
Điều này là lẽ thường tình bởi vì gã tóc vàng hoe đẹp trai này không ai khác chính là Kỵ Sĩ Oliver Akinashi. Cho tới thời điểm này, anh ta vẫn nhất quyết phủ nhận rằng anh ta biết một người tên là nữ công tước Felis. Bây giờ thì tôi cuối cùng cũng có cơ hội để thuyết phục được chị Felis-sama rồi.
「Cảm ơn ngài rất nhiều!」
Tôi nói trong khi thực hiện động tác cúi đầu.
「Làm ơn hãy dừng lại, thưa Điện Hạ! Người phải làm việc đó là thần mới đúng. Dù sao đi nữa, chúng thần đã sắp đạt đến cực hạn trong việc duy trì hoạt động của chúng thần rồi. Đó chính là lý do tại sao Điện Hạ muốn giúp đỡ một nhân vật như thế không khác gì một vị chúa ban ơn cho họ cả.」
Oliver đáp lại với tông giọng vô cùng mệt mỏi.
「Ta mong đợi sự hợp tác giữa hai chúng ta. Ta chắc chắn sẽ ưu tiên ban thưởng cho lãnh chúa Oliver vì đã lựa chọn tin tưởng ta.」
「Vâng, thần cũng rất mong chờ sự hợp tác của chúng ta trong tương lai. Ngày mai thần sẽ đích thân dẫn đường cho Điện hạ trong việc đàm phán với nữ công tước. Vì ngày mai mọi thứ sẽ trở nên bận rộn vì vậy mong ngài hãy tận hưởng và nghỉ ngơi trong dinh thự của thần tối nay ạ!.」
「Được thôi.」
Vì vậy, từng bước đi của tôi bay bổng tựa mây khi mà tôi quay trở lại căn phòng nơi tôi được chỉ dẫn để nghỉ ngơi.
「Tuyệt vời! Bây giờ cuối cùng mình cũng có cơ hội để chiêu mộ những thành viên của Phong Miêu trở thành cư dân chính thức của thành phố!」
Tôi ngồi xuống ghế sofa ngay khi chúng tôi bước vào phòng và giọng điệu phấn khích không thể kìm nén nổi nữa.
Đương nhiên, tôi mừng vì mọi chuyện đã diễn ra đúng như kế hoạch dự tính. Nhưng lý do khiến tôi cảm thấy phấn khích đơn giản là vì cuối cùng tôi cũng có cơ hội gặp lại chị gái của mình Felis-sama.
Quả thật vậy. Một trong những điều khiến tôi ngạc nhiên mà tôi nghe được từ Kai trước khi khởi hành đến lãnh địa Akinashi chính là chị Felis-sama, người vốn mất tích từ lâu, thực chất lại là thủ lĩnh của Phong Miêu.
(Cách mà Kai giữ chữ tín như vậy chính là điều mà tôi muốn. Nhưng…)
Chị Felis-sama là một trong số ít những người hoàng tộc mà tôi có thể tin tưởng. Do đó, việc biết được rằng chị ấy vẫn còn sống cũng đủ khiến tôi cảm thấy ngây ngất chin tầng mây. Trái ngược lại với tâm trạng vui vẻ của tôi…
「Uhm, phải rồi.」
Zack có vẻ như không hề đồng ý với ý kiến của tôi.
「Thật ngây thơ.」
Asta thốt ra sự thật một cách tàn nhẫn mà thậm chí không hề có ý định che giấu nó.
「TẠI SAO CHỨ! Mục đích của tôi chính là một ai đó sở hữu ngoại hình giống như chị Felis-sama cơ mà. Một khi tôi gặp được lại cô ấy, tôi chắc chắn rằng sẽ ―」
「Nah, đấy không phải là vấn đề. Đúng hơn là, cô đã làm rất tốt trong quá trình đàm phán, công chúa bé nhỏ.」
Lời nhận xét của Zack như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tâm trạng vui vẻ đang bùng cháy của tôi. Và anh ta đã thực sự làm như vậy khi mà đổ thêm rượu vang vào cốc gỗ của anh ta.
「Vậy thì vấn đề nằm ở đâu cơ chứ!?」
「Chính là người mà đã lên kế hoạch, Sư phụ.」
「Quả thực là vậy, mặc dù người đóng vai trò nhiều nhất trong kế hoạch này là Kai. Nhưng, tôi mới là người thực hiện những phần chính trong kế hoạch của anh ấy, có thể kể đến như, thuyết phục lãnh chúa Oliver. Và đó chính là lý do tại sao Kai để cho tôi đảm nhiệm phần này!」
「Tôi biết điều đó. Tôi cũng ở đó khi mà Sư phụ giao trách nhiệm cho cô trong việc đàm phán. Vấn đề ở đây chính là, cô có nghĩ đến bây giờ Sư Phụ đang làm cái quái quỷ gì không?」
「Hah? 【Quỷ Lâm】 của khu vực Cực Đông, không phải à? 」
Đúng vậy, Kai hiện tại đang ở 【Quỷ Lâm】để đề phòng vạn nhất bá tước Ketzer thực hiện bất cứ hành động nguy cấp nào ảnh hưởng đến kế hoạch.
「Đúng như vậy. Và đó chính là lý do tại sao Sư Phụ không ở cùng với chúng ta. Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là thuyết phục ông chú Oliver đó. Nhưng nếu kế hoạch đơn giản như thế, Sư Phụ sẽ là người ở lại đây trong lúc mà chúng ta sẽ rời đi để bảo vệ nhóm Phong Miêu.」
Sau khi Zack uống xong hớp rượu, lời nhận xét của anh ấy khiến tôi nhớ lại cảm giác bất an khi mà tôi cảm nhận được lúc kế hoạch được bắt đầu.
「Đó cũng là điều mà ta quan tâm ngay từ đầu,nhưng ta nghĩ đó chỉ là lo lắng thái quá mà thôi?」
Zack hết lòng tin tưởng Kai. Và ý “ hết lòng” ở đây, nghĩa là TẤT CẢ MỌI THỨ, không chỉ riêng mình võ thuật. Nhưng sau đó, tôi đoán là mọi thứ cũng diễn ra tương tự đối với tôi. Ý tôi là, tôi cũng đánh giá quá cao từng hành động và lời nhận xét mà Kai đưa ra.
Nữ quản gia của Kai, Asta, người mà đang đọc sách cho tới thời điểm hiện tại, cuối cùng cũng nhìn về phía tôi.
「Rose, theo một cách nào đó, thì cô cũng đã hiểu nhầm ý của chủ nhân chúng tôi rồi. Người ấy không phải là một nhân vật tầm thường. Ngay cả việc gọi ngài ấy là “kẻ ngoại đạo” cũng là một cách đánh giá kém cỏi để miêu tả hết con người của ngài ấy. Ngay cả khi sự phát triển hiện tại của kế hoạch này, tôi chắc chắn những thứ đang diễn ra hiện tại sẽ thành một thứ gì đó vượt ngoài sức mà chúng ta có thể tưởng tượng được ra.」
Cô ấy tuyên bố như vậy với giọng điệu vô cùng táo bạo bất chấp vẻ mặt u ám đang phản bội lại từng lời mà cô ấy nói ra.
Mạch suy nghĩ của Kai đã trở nên không còn bình thường nữa rồi sao, huh! Tôi đoán là tôi cũng đã nhận ra được điều đó. Ý tôi là, không đời nào anh ấy có thể mạnh dạn nghĩ ra một kế hoạch như chiêu mộ những kẻ được gọi là Đạo Tặc Hào Hiệp trở thành công dân của vương quốc Amelia trừ khi đầu anh ta bị chập mạch IC nặng.
「Cô có thể nói như vậy. Nhưng―」
Tôi định phủ nhận những gì Asta vừa nói, nhưng cửa của căn phòng đã mở ra vào cái lúc mà không khí căn phòng vang lên một tiếng gõ cửa.
Sau đó, một hầu nữ tóc đỏ tiến vào căn phòng. Người hầu nữ ấy cúi mình trịnh trọng.
「Thần đem bữa ăn đến ạ.」
Cô ấy đẩy xe đồ ăn vào trong phòng cùng với đó là cô ấy bắt đầu bày biện những chiếc đĩa để phục vụ chúng tôi đặt ngay ngắn trên bài.
Sau đó, cô ấy giới thiệu bản thân rằng cô ấy tên là Jane, hầu nữ mới được tuyển dụng gần đây. Trông cô ấy có vẻ là một cô gái lịch thiệp.
Lãnh chúa Oliver thường xuyên tiếp đãi khách như vậy. Anh ấy sẽ giao những công việc phù hợp, mặc dù chỉ là tạm thời trong chính dinh thự của mình cho bất cứ ai phải chịu cảnh bị cái nghèo đeo bám và không có người thân, không nơi nương tựa. Vì vậy, một số phụ nữ có hoàn cảnh tương tự như Jane đều đang làm việc trong chính dinh thự này.
「Cảm ơn cô rất nhiều vì sự nỗ lực cố gắng làm việc thật tốt mỗi ngày.」
「Không có gì đâu ạ, thần chỉ đang thực hiện công việc của mình mà thôi.」
Tôi cảm nhận được nụ cười dịu dàng ấy mà cô ấy cho tôi thấy khiến tôi như được cảm thấy tâm trí mệt mỏi này đang được chữa lành.
「Chà vậy thì, đã tới giờ ăn rồi, thưa Công Chúa Điện Hạ.」
Zack giục tôi để bắt đầu ăn khi anh ta cầm nĩa trong tay.
「Vậy thì thần xin phép cáo lui.」
Jane rời khỏi căn phòng sau khi cúi chào tôi như thể cô ấy đang cực kỳ gặp chuyện gì đó cần vội đi xử lý gấp.
Chà, đúng là như vậy thật, ở vương quốc Amelia, đó chính là phép lịch sự khi người phục vụ cần phải rời đi ngay sau khi đã phục vụ xong bữa ăn trong phòng của khách. Chà, có thể được vào làm ở phòng khách cũng là một sự nỗ lực kỳ công lắm rồi.
Ngay khi mà tôi vừa gạt bỏ vấn đề đó trong tâm trí và ngồi xuống ghế, tôi nhìn thấy Zack đang nhìn chằm chằm vào lối vào của căn phòng, nơi mà người hầu gái bước ra, với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Ngay sau đó, anh ấy đứng bật dậy khỏi ghế, chộp lấy đĩa của anh ta và ném nó ra ngoài cửa sổ phòng mà chúng tôi đang ở.
「Zack, anh đang làm cái quái gì vậy?」
「Im lặng đi, và bây giờ thì hãy nhìn đi kìa.」
Một lúc sau, những chú chim nhỏ đậu trên cành cây cũng ngừng di chuyển. Chúng nằm sõng soài trên mặt đất sau khi ăn vài miếng trong đĩa thức ăn của Zack.
「Eh?」
Giọng tôi thốt ra âm thanh chứa đựng sự hoang mang cùng kinh hoàng.
「Những món ăn này đã tẩm một loại thuốc ngủ cực mạnh đủ để khiến cho một người bất tỉnh nhân sự, cho tới tận sáng ngày hôm sau. Tuy nhiên, nó không có tác dụng với chúng ta.」
Sự mỉa mai của Asta khiến cho tôi có cảm giác những chiêu trò như thế này thực sự là trò trẻ con.
Tôi cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp sống lưng.Cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng tôi chính là người duy nhất mất cảnh giác trong dinh thự này.
Việc phải bản bội lãnh chúa ở chính dinh thự này làm tôi cảm thấy trái tim mình như bị ngàn đao tàn phá.
「Cô có nghĩ lãnh chúa Oliver chính là người ra lệnh cho chuyện này hay không?」
Sau khi cảm nhận được đủ sự thất vọng đến mức tâm trạng giờ đây của tôi như đang ở tầng sâu nhất của địa ngục, tôi lấy hết cam đảm, để hỏi ý kiến của hai người bạn đồng hành, những người mà đã đi cùng tôi suốt chặng đường để đến được đây.
「Không, ông chú Oliver đó khác với Sư Phụ. Ông ấy là một người tốt, thông thái và thấu tình đạt lý. Ông ấy sẽ không thể làm được chuyện gì đó mà đậm chất sát ý như thế này. Làm như vậy, không khác gì ông ấy đang tự mình mạo hiểm sinh mạng của tất cả người dân trong thành phố này. Thành thật mà nói, ông ta chẳng được lợi lộc gì trong việc làm ra việc như thế này cả.」
Trái tim của tôi như được sưởi ấm khi nghe những lời mà Zack trấn an về tính cách của Lãnh chúa Oliver. Bây giờ thì, cuối cùng tôi cũng có thể bình tĩnh phân tích tình hình sau khi đã bình tĩnh được lại đôi chút.
Đúng như những gì mà Zack đã nói. Lãnh chúa Oliver chẳng được lợi gì trong việc ám hại tôi. Ngay cả khi ông ấy bị ép buộc phải làm như vậy, ông ấy cũng sẽ không ra tay trong chính thành phố của mình.
「Vậy điều đó có nghĩa là Kai cũng dự đoán được chuyện như thế này sẽ xảy ra đúng không?」
「Chính xác mà nói, Sư Phụ bảo rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nhưng Sư Phụ không biết rõ thời điểm mà chuyện đó xảy ra là khi nào. Vì vậy, Sư Phụ đã cử đại tỷ Asta, người mà có kỹ năng Thẩm Định, đi cùng với cô, chỉ để phòng ngừa hậu quả mà thôi.」
Bây giờ, thực sự tôi cũng bắt đầu cảm thấy việc Kai không đi cùng là một điều gì đó thực sự không hề thoải mái và tự nhiên chút nào. Tại thời điểm này, tôi gần như bị thuyết phục rằng công việc của tôi không đơn giản chỉ là việc thuyết phục Lãnh Chúa Oliver.
「KUKUKU! ĐÃ QUÁ TRỄ RỒI!Không còn đường để quay lại một khi Chủ Nhân đã thực hiện kế hoạch của ngài ấy!Cô chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng mà thôi. Chỉ cần đảm bảo rằng cô đã chuẩn bị cho một đêm cuối cùng sẽ còn tệ hơn những tình huống như bây giờ rất nhiều. VÀ đây không phải là một trò chơi để cô đùa giỡn!」
Asta nói với giọng điệu đắc thắng, giơ hai tay lên trời với nụ cười kỳ lạ trên gương mặt của cô ấy.
Tôi nhìn qua Zack. Qua biểu cảm mà anh ấy đang thể hiện trên gương mặt, tôi đánh giá rằng anh ấy đang có cùng quan điểm với Asta.
「Những đĩa thức ăn này đều đã được người hầu nữ đó tẩm độc hết rồi ! Và cô đang nói rằng sẽ có thứ còn hỗn loạn hơn nhiều sẽ tìm đến chúng ta hay sao!」
Vào khoảnh khắc đó, Zack đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu cho tôi im lặng.
Anh ấy nói với tôi, người mà anh ấy đã thành công khiến cho phải ngậm miệng.
「Bây giờ thì chúng ta phải làm gì? Liệu chúng ta có nên nhanh chóng giả vờ ngủ không? Làm như thế có thể dụ ra được kẻ đã nghĩ ra trò hề ngu ngốc này xuất hiện trước mặt chúng ta hay không, anh nghĩ sao?」
Anh ấy thì thầm.
「Không, thức ăn của chúng ta có thể không phải là món duy nhất mà tên đó tẩm độc. Mọi chuyện sẽ trở thành thảm họa nếu như thức ăn của những người khác đều bị phủ thuốc mê. Chúng ta nên thông báo cho những người ở trong dinh thự này ngay lập tức.」
Khóe môi của Zack khẽ nhếch lên.
「Tôi biết là cô sẽ nói như thế mà, Công Chúa.」
Anh ấy thì thào lời nhận xét đó bằng một giọng điệu cực kỳ tràn đầy sức sống và đậm chất ngây thơ vô số tội.