Act 2-38: Khát vọng ( Riku Salvatore)
Trans: Midz
Edit: Snökari waiting for Star Ensnarled ost
Riku Salvatore đang lê từng bước chân đầy nặng nề về phía sàn đấu hình tròn kia. Chờ đợi ở trên khu vực chiến đấu chính là đối thủ vòng cuối cùng của giải đấu lần này.
Địch thủ của Riku, Zack Prower, là kẻ hơn anh không chỉ về thứ bậc ở giải đấu mà còn cả về sức mạnh, đồng thời anh ta cũng là một trong những ứng cử viên vô địch cho giải đấu lần này.
Tuy nhiên, mặc dù Riku trước trận đấu đó có thể đã vô cùng háo hức khi được đứng trên đấu trường, nhưng hiện tại thì anh ta không hề có được cảm giác như vậy.
Nguyên nhân chính là do trận đấu kia. Nó đã tát anh ta đến mức phải nhận thức ra được rằng đạo lý cậu ta chẳng hơn gì một con ếch ngồi đáy giếng, còn có cả một khoảng bầu trời còn rộng lớn hơn cả bầu trời mà anh ta đang quan sát.
Kai Heineman― không hề có lý do gì mà cần phải điều tra hơn nữa, nhưng Riku đã nhận ra được rằng Kai đã che giấu sức mạnh thực sự của cậu ta khi còn ở Lamour.
Mặc dù sư phụ của Riku, thầy Shiga, luôn khẳng định rằng chiến thắng của Kai trong trận đấu ở vòng loại là nhờ vào việc sử dụng vật phẩm để gian lận, Riku biết rằng vấn đề thực sự không nằm ở sức mạnh thể chất đơn thuần. Bị những lời nhận xét của Kai nói ra làm cho thực tỉnh, Riku cuối cùng cũng hiểu được ra một sự thật mà đến cả thầy của cậu ấy cũng không hề nhận ra. Một bức tường không thể nào vượt qua được đặt giữa Kai và những người khác tham gia trận đấu, bao gồm cả Riku. So với Kai Heineman, Riku và những người khác tham gia trận đấu này không khác gì những đứa trẻ mới biết đi, biết bò.
Và trường hợp tương tự cũng xảy ra với đối thủ của Riku trong trận đấu này, Zack. Zack đã đạt đến trình độ đỉnh cao võ thuật vượt xa cả trình độ hiện tại của Riku. Khán giả hò reo khi Riku bước lên đấu trường. Riku đã lọt vào vòng cuối cùng của giải đấu này hoàn toàn là nhờ vào may mắn. Anh ta đã run rẩy vì sợ hãi ở rìa đấu trường khi Kai tha cho anh ta. Tiếng hò reo của khán giả vang vọng bên tai, nhưng không hề dành cho anh, người đã bước vào trận chung kết theo một cách thức vô cùng khó coi như này. Nói tóm lại, khán giả đang cổ vũ cho Zack.
(Chà, đó là điều hiển nhiên rồi.)
Riku chỉ đang nhận lại nhân quả từ những gì mà anh ta đã gieo lấy. Anh ta giờ đây tự trách bản thân mình vì chưa bao giờ coi trọng võ thuật thực thụ trước lúc giải đấu này diễn ra. Đối với anh ta, võ thuật chỉ là một thứ phương tiện để giúp anh ta đạt được danh tiếng trong xã hội.
Riku hối hận vì đã vượt qua được vòng sơ khảo. Vì ngay cả khi anh ta thua cuộc ở vòng loại cuối cùng, ít nhất anh ta vẫn giữ được cho mình niềm kiêu hãnh của bản thân như một kiếm sĩ.
「Mình thậm chí còn chẳng đủ tiêu chuẩn để trở thành một chiến binh nữa…」
Lời lẩm bẩm của anh ta biến mất trong tiếng hò reo của khán giả khi mà nữ MC giới thiệu Zack.
Thí sinh được phép ngay lập tức bỏ phiếu đầu hàng ngay sau khi trận đấu bắt đầu ở vòng chung kết. Riku rõ ràng đã theo dõi một số trận đấu của Zack. Zack rõ ràng không có chút hứng thú nào với một đối thủ hèn nhát. Anh ta sẽ không tấn công đối thủ của mình miễn là họ tuyên bố đầu hàng khi trận đấu bắt đầu.
Vào thời điểm này, Riku đã đạt được mục tiêu mà thầy của cậu đặt ra, tiến vào vòng cuối cùng của giải đấu. Việc không đầu hàng lúc này chỉ khiến cho danh tiếng của kiếm phái Heineman trở nên tệ hơn. Vì vậy, sư phụ của Riku, Shiga, đã nghiêm khắc hạ lệnh cho Riku đầu hàng ngay khi trận đấu bắt đầu.
Quan điểm mà thầy Shiga nói ra chẳng có gì sai cả. Rốt cuộc thì, Riku đánh bại được Zack là điều không thể xảy ra. Và đó cũng là ý định ban đầu của Riku.
Trọng tài cuối cùng cũng tiến vào đấu trường.
「BẮT ĐẦU!」
Ông ấy ra hiệu trận đấu bắt đầu.
Riku cố gắng giơ tay phải lên để đầu hàng, nhưng kỳ lạ thay, cơ thể của cậu ta cứ không chịu cử động. Cơ thể ấy run rẩy, cậu ta nắm lấy thanh kiếm gỗ mà cậu ta chưa hề quan tâm đến nó bao giờ, không hề buông nó ra.
「Không tính đầu hàng à, eh?」
Zack, người không hề tỏ ra thái độ chú ý đến Riku, giờ đây đang nheo lại mắt trái của mình và nhìn cậu ta.
「…」
Riku chĩa thanh kiếm gỗ của cậu ta về phía Zack trong im lặng,
(Bây giờ mình đang làm cái quái quỷ gì thế?)
Ngay cả bản thân Riku cũng không biết tại sao chính cậu ta lại chĩa thanh kiếm gỗ về phía Zack. Chẳng có gì xấu hổ khi phải đầu hàng trước một đối thủ mà mình không thể nào đánh bại. Và trên hét, thầy Shiga của cậu ta đã ra lệnh cho cậu ta thực hiện điều đó. Shiga là thầy hướng dẫn đến từ Phân Gia của Gia tộc Heineman, Phân Gia có sức ảnh hưởng lớn nhất trong võ đường kiếm thuật nhà Heineman. Chống lại một người đàn ông như vậy sẽ chỉ khiến Riku mất đi vị thế của mình trong võ đường Heineman.
Chưa hết, tứ chi không ngừng run rẩy của cậu ta đã tự mình hạ thủ vào thế chiến đấu.
「Đã vậy thì, tôi sẽ nghiền nát cậu.」
Zack vừa nói vừa bẻ các khớp ngón tay.
「UWOOOOOOOOOOOOO!」
Hét lên một tiếng, Riku lần đầu tiên trong cuộc đời cậu ta, bước vào một cuộc chiến mà cậu ta không thể nào chiến thắng.
Nắm đấm tay phải của Zack, cứng như đá, giáng thẳng một đòn vào bụng của Riku, khiến cậu ta bay đi. Riku bật trở lại sàn đấu cho tới khi cậu ta bay gần tới mép rìa của sàn đấu.
Khi mà Riku đang cố gắng chống đỡ cơ thể bằng thanh kiếm gỗ, một cơn đau nhói chạy dọc khắp cơ thể của cậu. Mí mắt trái của cậu sưng lên do chảy máu trong, khiến cậu mất đi một nửa thị lực.
「Riku, đừng có thể hiện bộ dạng khó coi như vậy nữa! Đầu hàng ngay bây giờ đi!」
Giọng nói khàn khàn của thầy cậu ta,người vẫn đang hét lên một mệnh lệnh tương tự từ ghế khán giả cách đây một lúc không lâu, vang lên trong tai của cậu ta.
「Oioi,thằng đó vẫn muốn thử mặc dù cậu ta quá yếu.」
「Cậu ta yếu đến nỗi ngay cả tôi cũng có thể đánh thắng cậu ta chỉ bằng một tay.」
Riku có thể nghe thấy được tiếng chế nhạo xen lẫn những lời phỉ báng khác phát ra từ hàng ghế khán giả.
Kỳ lạ thay, hiện tại cậu ta lại không hề quan tâm đến điều đó. Chắc chắn rồi, cuộc chiến giữa anh và Zack giống hệt như cuộc đấu giữa người lớn và một đứa con nít; nó thậm chí còn không được coi là một trận đấu. Riku nghĩ rằng bản thân cậu trước “ trận đấu đó” có thể cũng đang cảm thấy như vậy nếu cậu xem trận đấu này từ hàng ghế khán giả.
「RIKU, Dừng ngay lại việc làm ô uế thanh danh của kiếm phái Heineman nữa!!」
「ĐCM CÂM CON MẸ CÁI MỒM VÀO! Đây là cuộc chiến của tôi! Kết thúc cuộc chiến này như thế nào là do tôi quyết định!」
Những lời phát ra từ miệng Riku chính là một sự phản kháng chống lại thầy của cậu ta, một điều mà cho thậm chí cho đến bây giờ anh ta chưa bao giờ từng cân nhắc đến điều đó.
Với hành vi vừa rồi, Riku chắc chắn sẽ mất toàn bộ địa vị trong võ đường kiếm phái nhà Heineman mà anh ta đã dày công xây dựng cho tới nay. Tuy nhiên, anh ta thậm chí còn không cảm nhận được sự hối hận nào dù chỉ là một chút. Thực sự, anh ta cảm thấy rất sảng khoái. Khi Zack nhìn nhận ra được điều đó, một nụ cười dữ tợn xuất hiện trên gương mặt của cậu ta.
「Đúng thực là cậu yếu. Điều đó không thể nào đúng hơn được. Nhưng ít nhất, cậu là đối thủ giỏi nhất mà tôi từng chiến đấu ở trong giải đấu lần này. Đó chính là lý do tại sao kể từ giờ phút này trở đi, tôi sẽ đối xử với cậu giống như một chiến binh thực thụ.」
Khoảnh khắc mà Zack nói như vậy, bóng dáng của anh ấy biến mất khỏi tầm mắt của Riku. Khoảnh khắc tiếp theo, một cú sốc chạy khắp đám rối dương của Riku. Gần như cùng lúc đó, mặt của cậu ta đập thẳng xuống sàn đấu vừa cứng vừa lạnh của đấu trường.
Đòn tấn công cuối cùng bất ngờ đó đã khiến cậu ta bất lực hoàn toàn. Sau đó, giữa ý thức mơ hồ của cậu ta ―
「Hãy nhớ quan sát trận đấu giữa tôi và Kai Heineman. Cậu sẽ tìm ra được thứ mà cậu đang tìm kiếm thông qua trận đấu đó.」
Riku nghe được lời nhắn của Zack trước khi chia tay.
◇◆◇◆◇◆
Vào thời điểm Riku tỉnh lại trong phòng y tế, bóng hình của những người bạn tập sự và thầy của anh ta, Shiga, không thể nào tìm thấy được ở Lusherhall này nữa.
Họ hàng của Riku sống ở Lamour. Cậu chính là niềm tự hào của bố mẹ cậu. Riku dự đoán được rằng sự ngu ngốc của anh trong trận chiến với Zack đã lan truyền khắp Lamour. Mặc dù cảm thấy xấu hổ đối với người thân ruột thịt của mình nhưng cậu không hề hối hận vì sự lựa chọn này.
Cậu đang tìm xe ngựa để đi đến Lamour, nhưng…
Hãy nhớ quan sát trận đấu giữa tôi và Kai Heineman. Cậu sẽ tìm ra được thứ mà cậu đang tìm kiếm thông qua trận đấu đó.
Anh nhớ lại lời nói cuối cùng của Zack trước khi chia tay. Thứ mà anh đang luôn tìm kiếm. Nó hiện tại giống như ánh sáng dẫn đường cho Riku, người đang tìm kiếm mục tiêu cho đời mình.
Vì vậy, anh quyết định ở lại Luserhall cho đến khi giải đấu kết thúc.
Vì Kai Heineman là người sở hữu phước lành『Kẻ Vô Năng Nhất trên thế giới』, nên ban tổ chức giải đấu thậm chí còn không cho phép cậu ấy có một trận đấu một cách đường hoàng.
Tên bội giáo bất tài đó! Đó là cái mác mà mọi người đã ấn định và chấp thuận là nó dành cho kai. Họ tin rằng Kai sẽ không thể vô địch giải đấu này chỉ bởi vì phước lành mà cậu đang sở hữu.
Lý do như vậy là vô cùng bình thường ở Lamour, quê hương của Riku. Và Riku cũng chẳng hề có ý định đổ lỗi cho khán giả. Lý do là bởi vì họ đã bị giáo lý làm lu mờ đi tư tưởng, giống như anh trước khi phải đối mặt với TRẬN ĐẤU ĐÓ.
Vì vậy, Riku phải chịu đựng cảm giác khó chịu đó khi nhìn thấy trò hề của ủy ban tổ chức giải đấu. Sau đó, một ông già tóc trắng xuất hiện và đứng lên nắm quyền kiểm soát tình hình. Bất cứ ai có mong muốn trở thành cao thủ trong giới võ thuật đều vô cùng thân thuộc với người đàn ông này. Ông cụ ấy chính là bạn cũ và là đối thủ của người sáng lập ra kiếm phái Heineman và cũng là người sáng lập gia kiếm phái Kaien, Aaron Kaien.
Aaron đảm nhận vai trò trọng tài và tuyên bố bắt đầu trận đấu giữa Kai và Zack.
Cả sân vận động im lặng trong suốt khoảng thời gian trận đấu diễn ra. Ngay cả những khán giả đang lo ó cho đến khi quan sát được trận đấu tưởng chừng như vô nghĩa trước mắt họ đều để lộ ra bộ mặt chết lặng.
Zack, người có sức mạnh không thể nào vượt qua đối với bản thân Riku hiện tại, thậm chí còn không thể nào đánh trúng được Kai. Ngay cả khi trước đây cậu không hề quá coi trọng kiếm thuật, Riku đã luyện kiếm thuật từ nhỏ. Những gì mà Kai Heineman thể hiện trong cuộc chiến không phải là những thủ thuật hời hợt như tài năng hay sức mạnh thể chất đơn thuần. Đó chính là đích đến cuối cùng của tất cả những ai bước đi trên con đường võ đạo.
「Eh?」
Khi Riku tỉnh lại, tầm nhìn của cậu ta lại mờ đi. Cậu ta lấy tay áo lau mắt đi thì chợt nhận ra đó chính là nước mắt của bản thân cậu. Sau đó, Riku lại căng mắt ra như muốn đốt cháy từng khoảnh khắc của trận chiến đấu giữa người mạnh nhất Kai Heineman và kẻ thách thức anh ta, Zack.
◇◆◇◆◇◆
―Trường Lũy Thành Lamour, Võ đường kiếm pháp Heineman.
Lớp da bàn tay của anh ta, thứ mà đã bị chai sần bởi thanh kiếm gỗ, tiếp tục rách da. Thật đau đớn nhưng Riku vẫn tiếng tục vung thanh kiếm gỗ của anh ta như một kẻ điên. Lúc này, Riku ngày xưa đang đi chơi cùng với đám bạn bè ở khu thương mại của Lamour.
Cơ thể của cậu ta đã đạt tới cực hạn từ lâu. Tuy nhiên, cậu ta vẫn tiếp tục vung thanh kiếm gỗ của bản thân, tất cả là bởi vì trận đấu mà cậu ta đã xem ngày hôm đó.
(Một ngày nào đó, Mình cũng sẽ ―)
Trận đấu giữa Zack và Kai đã để lại những ấn tượng lâu dài cho những võ sĩ đầy tham vọng kia. Dù cho đó là kỹ năng, khả năng đến từ sức mạnh thể chất hay là trí tuệ, Zack đều là người nổi trội hơn cả. Nhưng cấp độ của Kai đang đạt được còn hơn cả thế. Không, có lẽ “ cao hơn” chỉ là một cách nói vô cùng nhẹ nhàng.
Kai Heineman đã phá vỡ được giới hạn của loài người. Vì vậy, mục tiêu của Riku không phải là Kai. Mục tiêu của anh ta chính là Zack, kẻ đã dám thách thức võ thần với cái tên Kai Heineman.
Riku không biết phải mất bao lâu để anh có thể đạt được đến đẳng cấp của Zack. Nhưng, một ngày nào đó anh ta cũng sẽ thách đấu võ thần giống như Zack, và biểu diễn những vũ điệu võ thuật đỉnh cao bằng chính đôi tay của anh ta.
Đó chính là mục tiêu cả đời của Riku. Vì vậy, anh ta liên tục vung thanh kiếm gỗ trên tay.
「Nhóc đang làm điều quá sức rồi.」
Có lẽ là bởi vì cậu ta quá chú tâm vào việc luyện tập, vì thế không hề để ý rằng có một người khác đang tiến vào võ đường.
Vì Riku đã ngang nhiên phản đối lại mệnh lệnh của thầy hướng dẫn Shiga, nen giờ đây cậu bị mọi người mà cậu coi như là bạn bè đều đồng loạt xa lánh cậu. Cậu bị đối xử giống như là không khí ở trong võ đường.
Nếu có ai đó người mà nói chuyện với cậu ta ―
「Đại sư phụ!」
Riku hoảng sợ đứng dậy và cúi chào ông cụ đang đứng trước mặt cậu ta. Mặc dù vị trí hiện tại của ông ở trong kiếm phái Heineman còn khá yếu nhưng Đại sư phụ Elm vẫn luôn là thần tượng và là mục tiêu mà các kiếm sĩ trẻ như Riku hay những đồng đạo khác của anh hướng tới.
「Đừng bận tâm đến ta. Hãy tiếp tục việc mà con đang làm.」
Đại sư phụ vui vẻ nói trong nghìn ngồi lên sàn của võ đường. Có vẻ như ông ấy không hề có ý định nói chuyện phiếm với Riku. Ông ấy chỉ muốn quan sát quá trình rèn luyện của một đệ tử.
Sau khi trấn tĩnh lại bản thân, Riku lại bắt đầu vung thanh kiếm gỗ.
Cuối cùng, khi mà anh ta quá yếu ớt đến nỗi không thể đưa kiếm lên nữa, Riku ngã thẳng xuống dưới sàn, Điều này đã trở thành thói quen, và anh chỉ trở về nhà khi mà đôi tay không thể nào vung kiếm thêm được nữa.
「Có chuyện gì đã xảy ra với con sao?」
Đại sư phụ hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
Người này chính là ông nội của Võ Thần đó, Chẳng phải ông ấy chính là người đầu tiên phát giác ra được sức mạnh của Kai Heineman, vị võ thần hiện tại đó hay sao? Không, Đại sư phụ cũng là một con người. Mặt khác, Kai Heineman lại là một võ thần. Nếu Kai thực sự muốn che giấu sức mạnh của bản thân cậu, có lẽ ngay cả ông nội của cậu ta cũng không thể nhận ra được điều đặc biệt đó. Đặc biệt là vì Kai chính là cháu trai của ông ấy.
Elm không biết gì về việc Kai Heineman tiếp vào được vòng cuối cùng của giải đấu. Dù sao thì Shiga cùng với phân gia của tộc Heineman đã dốc hết sức để có thể che đậy được tin tức đó.
Vì tin tức được giấu kín cho tới tận bây giờ nên Riku cũng nghĩ rằng có thể Kai cũng muốn che giấu sức mạnh này của mình đối với ông nội. Vì vậy, không có lý do gì để Riku tiết lộ bí mật của Kai cả.
Đó chính là lý do tại sao―
「Con được chứng kiến đỉnh cao của võ thuật ở cuộc thi đấu」
Riku quyết định nói ra sự thật mà không hề tiết lộ danh tính của Kai.
「Đỉnh cao của võ thuật… Con đang nhắc đến Roman hay là những người thầy hướng dẫn?」
Riku lắc đầu trước câu hỏi của Đại sư phụ.
「Không phải những thứ giả mạo đó. Đó là một võ thần thực thụ.」
Cậu ta đáp lại.
「Võ thần? Liệu cậu ta thậm chí còn mạnh hơn cả ta sao?」
「Vâng.」
Kỳ lạ thay, Đại sư phụ lại không hề tức giận khi nghe được câu trả lời của Riku.
「Vậy con đang vung kiếm để đánh bại được vị Võ Thần đó à?」
「Không, con sẽ không thể nào đánh bại được người đó bằng chút tài năng ít ỏi này của con.」
「Ta hiểu rồi. Thế vậy tại sao con lại vung kiếm?」
「Để có thể thách đấu với người đó! Và sau đó, có thể khắc thật sâu võ nghệ của con vào trong ký ức của người đó!」
Ngay cả bản thân Riku cũng bị sốc trước câu trả lời của cậu ta.
「Võ Thần…. Võ Thần,eh….」
Đại sư phụ gật đầu liên tục với vẻ mặt thích thú, nhưng…
「Kiếm sĩ Riku, hãy đến võ đường vào sáng sớm đi. Ta sẽ tự mình dạy dỗ cậu.」
Đây là một cú đánh cực kỳ bất ngờ đối với bản thân Riku hiện tại.
「V-Vâng. Chắc chắn rồi ạ!」
Riku đứng dậy mặc dù gặp khó khăn trong việc đó và cúi chào trước Đại Sư.
Ngay cả khi Đại sư đã rời khỏi võ đường, Riku vẫn không thể ngừng run lên vì sung sướng. Sự dạy dỗ của Đại Sư phụ không phải là thức mà cậu có thể thường yêu cầu trừ khi cậu ấy đến lớp của thầy hướng dẫn. Và từ cách mà Elm nói, Riku cho cho rẳng đích thân Đại Sư Phụ sẽ huấn luyện cho cậu.
「Với điều này, mình có thể thậm chí trở nên mạnh mẽ hơn nữa!」
Riku lại bắt đầu vung thanh kiếm gỗ của cậu ta, mơ về một ngày cậu có thể cuối cùng thách đấu được người đó, Võ Thần.
===