Act 2-34: Làm ơn đừng có thay đổi thứ gì cả.
Trans: Midz
Edit: Snökarin~
「Của ông đây! Hai triệu oars!」
Tôi đưa hai đồng bạch kim cho tên buôn nô lệ và nhận lại chiếc túi chứa khoảng hơn 80 nghìn oars. Đây chính là số tiền mà tôi nhận được từ ông của tôi. Tôi không muốn tiêu xài nó một cách quá bất cẩn chỉ vì Hội Trưởng đã đưa cho tôi quá nhiều tiền.
Xin phép được giải thích với mọi người, giá trị của mỗi đồng xu được tính như sau: một đồng sắt tương đương với 10 oars, một xu đồng tương đương với 100 oars, một xu bạc tương đương với 1000 oars, một xu vàng tương đương với 10000 oars, và cuối cùng, một đồng bạch kim tương đương với 1 triệu oars. Nói ngắn gọn, chỉ cần đánh bại lũ tép riu đó đã giúp cho tôi kiếm được 100 triệu đồng oars rồi.
Thú thật, giá trị đồng tiền mà tôi đang sở hữu đã có sự chênh lệch rất lớn. Sau cùng thì, tôi nhận được 100 triệu oars, một số lượng tôi không biết dùng vào đâu, chỉ bằng việc tiêu diệt đám sâu bọ có thể thổi bay bằng một cái hắt hơi.
「Cảm ơn khách hàng đã ủng hộ chúng tôi! Xin hãy đưa con bé ra ngoài!」
Tên đàn ông dễ dãi đã ra lệnh. Sau đó, người đàn ông mặc đồ đen bước vào trong cửa hàng và dẫn ra bé gái thú nhân tóc bạc ra ngoài. Ngay cả nước da của con bé cũng đẹp đẽ hơn trước rất nhiều chứ đừng nói đến ngoại hình. Có vẻ như những kẻ này đã giữ đúng thỏa thuận. Hoặc có thể, đây chỉ là vấn đề đơn giản giữa niềm kiêu hãnh của hắn với tư cách là một nhà buôn nô. Chà, thành thật mà nói, những điều như vậy đối với một tên bán nô lệ chỉ là vấn đề nhỏ đối với tôi.
「Tên anh là Kai Heineman. Em có thể gọi anh là Kai.」
Tôi đưa tay phải của mình ra, và bé thú nhân rụt rè chấp nhận cái bắt tay đó.
「Myu… desu.」
Em ấy giới thiệu bản thân một cách đầy khó khăn.
「D-DỄ THƯƠNG QUÁ ĐI MẤT THÔIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!!」
Cô công chúa rắc rối—người đang cuộn mình trong chiếc áo choàng trắng tinh và che khuất gương mặt của cô ấy bằng chiếc mũ trùm đầu, cố gắng hạn chế sự hiện diện nhiều nhất có thể—đột nhiên hét lên như một con chim kỳ lạ. Sau đó, cô ấy ôm lấy Myu và cọ má em ấy.
「FUE?」
Những chuyện đó chưa hề kết thúc. Rose bắt đầu chạm mọi ngóc ngách trên cơ thể của Myu trong khi bé vẫn chưa phục hồi sau cú sốc vừa rồi.
「Uhm. Em thực sự không thể kìm nổi sự yêu thích với đôi tai và chiếc đuôi mềm mại này!」
「HIIIII!?」
My co rúm người lại vì kinh hãi. Em ấy chạy về phía tôi, với khuôn mặt tưởng chừng như chực òa khóc đến nơi.
「Đủ rồi! Dừng lại ở đó thôi! Cô đang làm đứa trẻ sợ hãi đấy!」
Tôi dùng tay phải kéo gáy Rose, tách cô ấy ra khỏi Myu. Tôi càng cảm thấy kinh ngạc hơn và ngạc nhiên hơn về cô công chúa này, người vừa đóng vai một cô công chúa nhu nhược giờ thoắt cái đã trở thành một kẻ biến thái.
「Đừng lo lắng quá! Mặc dù cô này có chút biến thái, nhưng cô này là người tốt.」[note55466]
Tôi không giấu Myu khỏi bất cứ chuyện gì khi mà tôi xoa đầu em ấy bằng tay trái của mình.
「…」
Myu đáp lại bằng cách gật đầu trong sự im lặng.
「Giờ thì, rời khỏi nơi này thôi!」
Anna nhẹ nhàng nở một nụ cười mỉm trong khi nắm lấy tay phải của nhóc và dẫn em ấy đi về phía nhà trọ mà chúng tôi đang ở.
「Vâng….」
Anna trước đó chắc chắn sẽ cực kỳ tức giận sau khi chứng kiến cách mà tôi đối xử với Rose. Tuy nhiên, cô ấy giờ đây không quan tâm đến chuyện đó nữa; cô ấy thậm chí còn chẳng thèm phản ứng lại. Dù sao, đó cũng chẳng phải là chuyện xấu.
「Được rồi, Kai, đủ rồi đó! Bây giờ anh có thể buông em ra được không?」
Khi tôi nhìn vào hai tấm lưng đang rút lui của cả Myu và Anna, vô cùng xúc động với sự hoà hợp của 2 người, rồi giọng nói của cô công chúa biến thái (Rose) nào đó, cũng hàm ý vô số những lời trách móc vang vọng lại bên tai tôi.
「Uhm, xin lỗi! Lỗi tôi!」
Tôi buông tay mình ra khỏi gáy của Rose.
「Thành thực mà nói, anh sẽ làm gì nếu quần áo của em bị giãn ra do cách cư xử thô bạo của anh đây?」
Rose vừa đặt câu hỏi vừa đưa tay đặt lên vòng eo thon gọn của cô ấy.
「Tất cả đều hợp lý khi thực hiện điều đó để ngăn chặn một kẻ biến thái quấy rối trẻ em.」
「Em chỉ muốn ôm em ấy, xoa cặp má của em ấy và vuốt ve đôi tai của em ấy thôi mà!」
Rốt cuộc thì cô công chúa này thực sự có tính cách vô cùng rắc rối.
「Những người làm điều như vậy đều được xã hội coi là mấy kẻ biến thái.」
「Muuu.」
Tôi lờ đi hành động phồng má của Rose và chuyển dịch sự chú ý qua tên buôn nô, người đang quan sát sự tương tác của tôi đối với Rose trong một khoảng thời gian không lâu.
「Để tôi cho ông một lời khuyên」
「Và lời khuyên đó là gì?」
「Lý do duy nhất mà tôi thực hiện kèo giao dịch với mấy người một cách đúng đắn như thế này bởi vì mấy người đang hoạt động kinh doanh theo những quy tắc rác rưởi của vương quốc này. Thành thật mà nói, từ tận đáy lòng, tôi ghét những tên như các người, những kẻ bạo hành một bé gái và gọi đứa trẻ đó là quái vật. Đó là lý do tại sao nếu mấy người dám phá dù chỉ là một luật rác rưởi của đất nước này―.」
Khi tôi dừng lại một lúc, tôi có thể nghe thấy được tiếng nuốt nước bọt của gã trong khi chờ tôi nói xong. Vào khoảnh khắc đó, đầu môi tôi nhếch lên, tôi nhìn chúng với một nụ cười nham hiểm trên gương mặt, và tiếp tục những lời vừa rồi.
「Tôi sẽ chém mất người ra thành từng mảnh. Đừng nghĩ rằng mấy người sẽ có một cái chết yên bình và thanh thản.」
Tôi đã tuyên bố như vậy với giọng điệu khiến chính bản thân tôi cũng thấy ớn lạnh cả sống lưng.
Khuôn mặt của tất cả những tên buôn nô đều tái nhợt đi.
「Đ-đó là điều hiển nhiên rồi! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn.」
Tên đàn ông trông dễ dãi kia đáp lại lời của tôi với giọng nói cực kỳ chói tai như thể lời nói của tôi đã lật tẩy thành công gã.
「Đừng bao giờ quên chuyện này. Hiện giờ ngươi khó mà có thể giữ cái đầu của mình một cách nguyên vẹn đấy.」
Nói xong, tôi xoay người rời khỏi nơi đó. Tôi đã đưa ra một lời cảnh báo cực kỳ nghiêm khắc cho bọn chúng. Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo hoàn toàn phụ thuộc vào cách chúng hành xử. Tôi đã học được điều này trong một cuốn sách viết về tâm lý tội phạm mà tôi tìm thấy được ở trong hầm ngục đó, rằng những kẻ điều hành một doanh nghiệp như vậy đang dấn thân mình vào một con đường cực kỳ nguy hiểm. Dù có thể thoát được sau chuyện này nhưng chúng sẽ không bao giờ chịu thay đổi chức nghiệp.
「Có vấn đề gì sao?」
Tôi hỏi Rose, người đang nhìn tôi với cái đầu nghiêng sang một bên cùng nét mặt vui vẻ khi đi bên cạnh tôi.
「Đúng như em nghĩ, anh đúng là cận vệ hoàng gia duy nhất của em.」
「Thêm chữ “Tạm thời” vào đi nhé! Tôi chắc chắn sẽ tìm được người thay thế sớm thôi.」
Rose nhếch mép và để lộ một nụ cười tinh nghịch.
「Mặc cho toàn bộ những điều mà anh vừa nói, em chắc chắn rằng anh sẽ ở bên cạnh em cho đến cuối đời, miễn là đức tin của em vẫn giữ nguyên như vậy.」
Cô ấy nói như thể đó là sự thật.
「Cô đừng có mà phán xét mọi thứ theo ý của cô nữa. Tôi cũng chẳng phải là một tên ngốc yếu đuối. Tôi sẽ ngay lập tức tìm ra được người kế nhiệm và giao lại vai trò thần thánh này cho người đó.」
Tôi chắc chắn sẽ nghỉ việc và đi khám phá thế giới; quyết định này sẽ không bao giờ thay đổi. Và tôi sẽ đảm bảo rằng điều đó sẽ trở thành sự thật dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
「Thật vậy sao! Mặc dù anh chắc hẳn thực sự rất vui khi trở thành một kỵ sĩ cho một người đẹp như em!」
Tôi không khỏi thở dài khi nghe được lời nhận xét vô nghĩa của Rose và hành động cô ấy thúc cùi chỏ vào bụng của tôi.
「Một người đẹp thực thụ sẽ không tự nhận mình là một người đẹp.」
Về ngoại hình, Rose thực sự là một mỹ nhân. Tuy nhiên, ai thấy được tính cách độc nhất vô nhị này của cô ấy chắc chắn cũng sẽ đánh giá lại nhận định của bản thân. Thú thật, theo tôi, Anna, người đã trở thành một người phụ nữ ngoan ngoãn hơn, tôi chấm điểm cô ấy cao hơn.
「Muu~h, Kai,đó là một lời nhận xét thô lỗ với một quý cô đấy, anh biết chứ!」
Tôi nhún vai khi thấy Rose đưa ra lời nhận xét đó trong khi cô ấy phồng hai má của mình lên.
「Vậy sao, cảm ơn nhé! Tôi cũng không quen được với cách đối xử với một người được gọi là Quý cô-sama!」
Đây là sự thật. Nếu cô ấy thực sự chỉ muốn được đối xử như một quý cô, cô ấy chỉ nên hỏi han vị anh hùng-dono nổi tiếng của vương quốc Amelia này.
「Mong anh đừng thay đổi, Kai!」
Rose lẩm bẩm những lời nhận xét ngắn ngủi nhưng đầy sâu sắc đó với tôi.
「Mong cô cũng như vậy.」
Tôi đáp lại trong khi chúng tôi cùng nhau trở về lại quán trọ.
===