Hôm nay đã là ngày thứ sáu kể từ khi Diana và Souta tìm thấy nhà hàng của anh trai Gordon, và họ đã đến đây mỗi ngày để dùng bữa trưa. Ngay vào ngày đầu tiên trở lại đây, hai người đã đi lạc và phải vận dụng tối đa kỹ năng dò tìm của mình để cảm nhận được sự hiện diện của người đầu bếp. Và kể từ hôm đó trở đi, họ không còn gặp bất cứ vấn đề gì nữa vì trên đường trở về hai người đã đánh dấu con đường trên bản đồ. Ngoài những lúc đó ra họ cũng hết mình tận hưởng những ngày này để vui chơi. Hai người thường dạo quanh lễ hội, đi mua sắm, hay đến quảng trường để xem những nghệ sỹ đường phố biểu diễn.
Trong khi đó ngược lại là những hiệp sỹ từ đội một, họ được phân công theo dõi Souta và đang vô cùng hoang mang.
“Senpai.... tên đó, chẳng phải tất cả những gì hắn làm chỉ là lượn lờ xung quanh với cô bạn gái thôi sao? Trông có vẻ như họ đang thực sự tận hưởng lễ hội?”
“.... Yeah, cứ nhìn bọn họ như thế này chỉ tổ tốn công mà thôi.”
Bọn chúng được phân công thay phiên nhau giám sát Souta, nhưng tất cả những gì mà chúng có thể báo cáo với thượng cấp đó chỉ là “Không có gì mới.” Hai người hiệp sỹ càng trở nên mù mịt về công việc của mình, ủ rũ sụp vai xuống.
“...Eh? Senpai, hắn đi mất rồi.”
“Cái gì!? Đ-Đâu rồi?”
Souta đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của hai người, chỉ còn lại mỗi Diana, và cô đang mỉm cười vẫy tay với họ.
“Eh, Ehh~? Chúng ta....”
“Yo- hai người đã vất vả rồi. Tôi đã nhận ra trong suốt một tuần qua rồi và tôi không thể nói là mình thích sự giám sát này được.”
Nghe thấy giọng nói phát ra từ phía sau, hai người quay đầu lại. Souta đang đứng sẵn ở đó.
“T-Từ khi nào mà... từ đó đến đây vẫn còn một khoảng cơ mà!”
Người cấp dưới vô cùng kinh ngạc khi hắn chỉ mới rời mắt khỏi Souta một khắc và cậu đã xuất hiện ngay phía sau.
“Thật là không may khi cậu để lạc mất khoảnh khắc đó nhỉ.”
“Không, umm, chúng tôi đang trong một ca đi tuần, không hề có chuyện chúng tôi bám đuôi cậu đâu....”
Người cấp trên cố gắng bịa ra một lý do gì đó, nhưng cặp mắt của hắn ta không hề biết nói dối.
“Bỏ đi, tâm trạng tôi đang không được tốt lắm, sau khi bị theo dõi trong một tuần liền. Giờ các người muốn làm gì nào...”
Souta tuyên bố ý kiến của mình và nhìn vào hai người kia với một nụ cười, đòi hỏi câu trả lời thích đáng.
“Không, ummm chuyện này....”
“Er, cái đó...”
Cả hai trở nên lo lắng, và mồ hôi bắt đầu tuôn ra như suối.
“Nahh, tôi sẽ không làm gì nếu hai người quay trở về ngay bây giờ. Thế nhưng hai người có thể nói với cấp trên câu này: “Bắt thuộc cấp của mình luồn lách xung quanh như thế này, có vẻ như nhà ngươi cũng không được tự tin lắm nhỉ.”
Sau khi nói hết những gì cần nói, Souta khẽ vỗ vào vai hai người lính và quay trở về với Diana.
“Có vẻ như mọi chuyện cũng đi đến hồi kết rồi nhỉ.”
“Ahh, có vẻ như bọn họ cũng rút lui êm đẹp mà không gây ra bất cứ rắc rối nào. Cuối cùng thì ngày mai cuộc thi cũng diễn ra rồi và sẽ không còn bất cứ kẻ bám đuôi nào nữa.”
Souta sớm đã nhận ra được những người theo đuôi mình, nhưng vì chúng không hề gây ra bất cứ tác động nào nên cậu cứ để yên như vậy. Nhưng đã đến ngày sát với cuộc thi mà chúng vẫn không có dấu hiệu dừng lại nên cậu bắt buộc phải ra tay xử lý.
“Mọi chuyện được xử lý chỉ bằng lời nói là tốt nhất rồi nhỉ.”
“Đúng vậy.”
Trong khi tiếp tục thảo luận về kẻ bám đuôi, hai người trở lại với lễ hội.
**
“T-Tên đó, thực sự thì hắn là ai vậy? Ta có thể hiểu được tại sao đội trưởng lại muốn hắn ta bị giám sát, nhưng dù vậy ta vẫn không thể nào thăm dò được con người hắn.”
“Quan trọng hơn senpai ơi, chúng ta phải báo cáo ra làm sao đây...?”
Gã cấp trên khẽ nhấn hai hàng lông mày trong khi suy nghĩ về câu hỏi.
“...Không được, cứ bỏ qua chuyện này đi, ta không muốn mang rơm dặm bụng đâu.”
“Đúng vậy nhỉ.”
Chỉ cần tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai người báo cáo lại chuyện này, họ tự hứa với lòng mình rằng sẽ làm như thường ngày.
Hai người hiệp sỹ trở về lâu đài và mặc dù đã hứa như vậy, nhưng cuối cùng họ lại lỡ mồm nói ra những chuyện của Souta và bị vị đội trưởng hành cho một trận.
** Hôm sau, ngày đầu tiên của cuộc thi.
Souta và Diana tách nhau ra sau khi rời khỏi nhà trọ, Diana đi đến đấu trường để xem cuộc thi, trong khi Souta mang lên lớp ngụy trang và cũng đi đến đấu trường để tham dự với tư cách là Grey.
Tại quầy lễ tân.
“Tôi là Grey, người tham dự phần thi solo.”
Grey đưa bằng chứng đăng ký cho người nhân viên và nói với một giọng nghèn nghẹn. Cậu nhận ra cô ta vì cô cũng là người đã đăng lý cho cậu. Biểu cảm của cậu có thay đổi đôi chút, nhưng nhờ có chiếc mặt nạ nên cô ấy không nhận ra.
Người lễ tân cũng bị đứng hình đôi chút nhưng vì vẫn đang trong lúc làm việc nên cô cố gắng kìm lại.
“Vâng, chúng tôi sẽ giữ lại thứ này. Giờ mời anh bốc thăm chia nhóm.”
Grey làm theo đúng như những gì được bảo và trên tờ thăm là chữ D.
“Là nhóm D. Phòng chờ nằm ở bên trong, phía bên phải. Khi anh đi vào trong sẽ nhìn thấy cánh cửa có chữ D ở trên đó, hãy đi vào căn phòng đó.”
Sau khi gật đầu với những gì người nhân viên chỉ dẫn, cậu đi vào phòng chờ cho nhóm D. Như thường lệ, cô ta không thể nào đọc được cảm xúc của cậu vì chiếc mặt nạ, sự nghi ngờ của cô lại càng trở nên lớn hơn nữa.
Khi Grey bước vào căn phòng, những đối thủ khác đã tụ tập đông đủ.
Có rất nhiều du hành giả cấp A, và người đến từ tiên tộc cũng nằm trong nhóm này.
Tại đấu trường, cuộc thi được bắt đầu sau lời phát biểu của nhà vua.
Mọi chỗ ngồi đều đã được lấp kín, những tiếng reo hò vang lên làm cả đấu trường như rung động.
Sau khi bài phát biểu kết thúc, một Mc xuất hiện giữa võ đài và bắt đầu giải thích về các phần thi cũng như luật lệ. Cùng lúc đó, những điều tương tự cũng được thông báo trong các phòng chờ.
Sau khi phần giải thích kết thúc, những đấu sỹ trong bảng A được đưa lên võ đài. Carlos, bang chủ bang Nắm đấm đỏ nằm trong số này, những tiếng reo hò cổ vũ bắt đầu rộ lên ngay khi anh ta xuất hiện. Trong suốt cuộc thi, bên cạnh những trận đấu sẽ là cuộc cá cược được tổ chức bởi hoàng gia, và đối tượng đương nhiên là kết quả của mỗi trận đấu sau vòng loại.
Với sự ra hiệu của người MC, phần thi của nhóm A bắt đầu.