“Chừng nào vẫn còn một hoặc hai khách hàng đến, thưởng thức những món ăn của ta, và cảm thấy ngon miệng, nhiêu đó đã là quá đủ rồi.”
Người đầu bếp bước ra là người tộc hổ và ông ta đang khoác một chiếc áo đầu bếp trắng tinh.
“Anh lại nói như vậy rồi, anh yêu.”
Người nữ phục vụ có vẻ không được vui với những lời ông ta vừa nói.
“Umm, chuyện này có chút lạc đề, nhưng.... liệu ông có chút quan hệ nào với một người tên Gordon không?”
Vừa trông thấy người đầu bếp là câu hỏi này đã xuất hiện trong đầu Souta. Nguyên nhân là bởi vì ông ta trông rất giống với vị đầu bếp trong nhà trọ ở Toura, giống từ ngoại hình đến giọng nói.
“Huh? Cậu biết em trai tôi sao?”
“Em trai!!? Vậy ra ông là anh trai của Gordon-san, huh... hiển nhiên là đồ ăn của ông cũng rất ngon...”
Nhận thấy giọng của mình có lên hơi cao, Souta tự mình điều chỉnh lại.
“Có vẻ nó vẫn nấu ăn đàng hoàng nhỉ, tôi cũng được an tâm.”
“Đ-Đúng vậy, ông ta đang nấu ăn trong một nhà trọ. Nó rất đắt khách đấy.”
Nghe Diana nói vậy, người đầu bếp cùng với nữ phục vụ đều gật đầu thỏa mãn.
“Umumu, vậy là tốt. Khi một người không thân thiện như nó nói muốn làm đầu bếp, tôi cảm thấy có chút lo lắng, nhưng... mà thôi, chừng nào vẫn còn Miflana và Miri thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nhớ lại những chuyện xưa cũ, cơ mặt người đầu bếp dần dãn ra.
“Vì cậu là người quen của em trai tôi, nên tôi sẽ cho cậu một lời chào thích đáng. Nào, nói tôi nghe cậu muốn gì, mọi thứ sẽ hoàn toàn miễn phí.”
Người đầu bếp cao hứng nói liên mồm, trong khi người phụ nữ thì chán nản lấy tay che mặt.
“Em biết ngay anh sẽ lại nói vậy mà. Nhưng dù sao cũng là người quen của Gordon-san nên chắc không vấn đề gì đâu...”
“Ahh- chuyện này, cứ để tôi trả đi.”
Souta đáp lại trong khi liếc nhanh quanh cửa hàng vắng tanh, không một vị khách mặc dù đang là giờ cao điểm.
“Hahahaha~ nếu là chuyện về nhà hàng thì đừng bận tâm. Tôi làm chuyện này là vì sở thích thôi, chỉ cần có vài vị khách vô tình lạc vào đây như cậu là tôi thấy thỏa mãn rồi.”
“Hahh~ thực ra thì, nếu có thể tôi cũng muốn kiếm chút lợi nhuận.... Chúng tôi đều là cựu du hành giả như Gordon. Nhờ có khoản tiền kiếm được vào những ngày đó mà chúng tôi có thể sống thoải mái đến già, nên thật sự đây cũng đúng là một sở thích. Do đó cậu không cần phải lo lắng quá nhiều đâu.”
Lão đầu bếp bật cười cao ngạo, trong khi người phụ nữ trưng ra một nụ cười khổ. Nhưng Diana và Souta có thể cảm nhận rõ cả hai người bọn họ đều được chào đón rất nồng nhiệt.
“Hai người cứ khăng khăng như vậy thì... Nếu được tôi muốn ăn món gì đó khác làm từ honeybird.”
Vì Souta thật sự rất thích hương vị này và cậu nghĩ rằng thật tuyệt nếu được tận hưởng một lần nữa nhưng với phong cách nấu ăn khác.
“Nếu vậy thì tôi muốn một món tráng miệng.”
Diana đã khá no rồi nên cô quyết định kết thúc một cách nhẹ nhàng.
“Haiyo~! Tráng miệng là việc của em mà đúng không, đi thôi nào.”
“Vâng-vâng. Vậy, hai người chờ một chút nhé.”
Cứ thế bọn họ trở lại vào trong bếp.
“Mặc dù nơi đây là vùng đất thú nhân tộc, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp được người quen thế này đâu....”
“Em cũng ngạc nhiên lắm đó. Ông ấy thực sự giống với Gordon-san từ nấu ăn ngon đến nhiều thứ khác nữa....”
Souta và Diana cùng nói cảm nhận của mình về người đầu bếp.
Ông ta trông thật sự rất giống Gordon, nhưng lại mang những biểu cảm vô cùng phong phú và có vẻ là một người hòa nhã. Cơ thể của ông ta cũng lớn hơn và tạo ra một sức ép nặng nề hơn so với Gordon. Vì ông ta đã từng là một du hành giả nên với cơ thể cường tráng kia nếu ông ta mặc quần áo bình thường sẽ chẳng một ai nói ông là một đầu bếp đâu.
Sau khi trao đổi vài câu, Souta và Diana cho rằng hai người bọn họ đã mở lòng hơn với mình nên đánh bạo đứng dậy khỏi chỗ ngồi và lén nhìn vào bếp. Khi ánh mắt bọn họ gặp người đầu bếp, ông chỉ mỉm cười rồi lại tập trung vào công việc của mình. Có vẻ ông không hề bận tâm đến chuyện hai người đang làm.
Kỹ năng của bọn họ thật quá tuyệt vời, mọi thao tác cứ nối tiếp nhau như nước chảy mây trôi. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy rõ họ thật sự rất tận tụy với công việc của mình. Sau khi nhìn lén một lúc, cả Diana và Souta đều vô cùng thỏa mãn nên hai người cùng trở lại chỗ ngồi của mình, kiên nhẫn chờ đợi đồ ăn được mang lên.
Và khoảng mười phút sau, mọi thứ đã được bày biện sẵn sàng trước mắt họ.
“Xin lỗi vì để hai người phải đợi. Đây là món honeybird xào ăn kèm với nước sốt và thảo mộc. Về phần món tráng miệng, đó là một chiếc pizza với bốn loại quả mọng.”
Hai người đều đang bị hút mắt vào đống thức ăn đang bày ra trước mặt.
“Hãy tận hưởng món ăn với dao và nĩa.”
Hai người làm theo chỉ dẫn và từ từ đưa đồ ăn lên miệng.
“C-Cái này... nếu là món hầm thì tôi có thể hiểu được, nhưng mà đây là món xào đúng chứ, với độ mềm thế này....”
Mặc dù vẫn vô cùng thắc mắc về kỹ thuật nấu nướng, nhưng tay Souta vẫn không hề ngừng lại.
“Ha-fuuu~ Ha-fuuuu~ nóng nhưng vẫn thật ngon. Phần đá trên mặt làm đầu lưỡi tươi mát, và vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng càng làm hương vị trở nên tinh tế hơn. Thật sự rất tuyệt vời!”
Hai người đứng nhìn biểu cảm của Diana và Souta với nụ cười thỏa mãn.
“Mọi thứ bỏ ra cũng đáng nếu thực khách cảm nhận được hương vị từ những món ăn anh nấu.”
“Ufufu~ đúng vậy ha.”
“Không đâu, món này thật sự rất ngon. Thật tệ khi nhà hàng này lại khó tìm đến vậy.”
Người đầu bếp càng cười tươi hơn nữa.
“Thật tốt khi cậu thích nó. Tuy nhiên, tôi đã nói rồi đó thôi, những chuyện tôi làm chỉ là để thỏa mãn bản thân mà thôi. Với tôi thì chỉ cần một vài khách hàng quen và thi thoảng đôi ba người đi lạc là quá đủ rồi.”
Nói vậy ông ta trưng ra một nụ cười thỏa mãn.
“Souta-san, chừng nào mình còn ở lại đất nước này hãy cùng đến đây dùng bữa nhé.”
“Chắc chắn rồi, dù sao chúng ta cũng phải ở lại đây cho tới khi cuộc thi kết thúc.”
Souta hoàn toàn đồng ý với Diana.
“Ohh, vậy là hai người cũng đến đây là vì cuộc thi sao... liệu có phải một trong hai người tham dự cuộc thi không?”
“Không, chúng tôi chỉ đi thăm quan thôi. Rất lâu trước đây, chúng tôi có người quen từng tham dự cuộc thi này, chính vì vậy mà bỗng dưng cảm thấy có hứng thú thôi.”
Người đầu bếp làm điệu bộ đang suy nghĩ rất sâu.
“Hmm, tại vì hai người trông khá mạnh, nên tôi cứ nghĩ.... mà, hai người có tham dự hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần xem thôi cũng rất thú vị rồi, hãy tận hưởng đi nhé.”
Sau đó, bọn họ được kể cho nghe câu chuyện về thời người đầu bếp còn tham dự kỳ thi. Và mặc dù câu chuyện kéo dài mãi đến khi mặt trời lặn, cũng không hề có thêm bất cứ một vị khách nào khác xuất hiện....