Vừa trở lại thư viện, thứ chào đón họ là một chồng sách cao ngất ngưởng tại quầy lễ tân. Đây chắc hẳn là kết quả so tài tìm kiếm thông tin của hai vị thủ thư.
“Err, thế này là...”
Mãi đến khi Diana lên tiếng thì hai người kia mới chú ý đến Souta và cô.
“Ah~ tôi đã đợi mãi đấy!”
Người phụ nữ nhanh chóng rời khỏi quầy và lao đến chỗ bọn họ.
“Chào m- Ah!”
Cũng không muốn kém cạnh, người đàn ông đứng dậy theo, nhưng anh ta lại đánh đổ chồng sách làm chúng rơi hết xuống sàn nhà. Anh ta vội vàng nhặt từng cuốn sách một, đặt trở lại lên bàn.
“Ah~ cứ để mặc anh ta thế có ổn không vậy?”
Đáp lại câu hỏi của Souta, người phụ nữ cười thật tươi và gật đầu.
“Không sao đó là hình phạt cho anh ta vì đã đối xử thô bạo với những cuốn sách.”
“Err, đây là vài cuốn sách mà anh đang tìm, cả đây nữa.... tôi tin là nó sẽ giúp ích cho anh đấy.”
Cô ta cầm lấy vài cuốn sách và đưa cho Souta. Vậy là đống sách trên quầy kia là để tìm ra chỗ nguyên liệu này.
“Cảm ơn cô, chuyện này thật sự giúp đỡ chúng tôi rất nhiều đấy. Và có vẻ nó cũng làm công việc của cô tăng lên nữa, xin lỗi nhé.”
“Không hề, tìm kiếm những cuốn sách mà khách hàng mong muốn cũng là một phần công việc của thủ thư mà, vậy nên không có vấn đề gì hết!”
Cô ta tự hào ưỡn ngực ra đáp lại, ý rằng chuyện này là lẽ dĩ nhiên.
“T-Tôi nghĩ rằng cô cũng nên làm những công việc khác của mình nữa.”
Người đàn ông vừa dọn xong đống sách cũng tham gia bằng một câu phàn nàn với Rena.
“Dù cậu nói vậy, nhưng tôi cũng cho rằng Gai-kun nên đối xử với những cuốn sách tốt hơn đấy.”
Rena quay mặt đi trong khi đe dọa lại Gai.
“Không, chuyện này là trùng hợp do tôi đang vội thôi, chứ bình thường thì.... Mà quan trọng hơn, cô đấy, cô Rena, cô nên thôi cái trò làm mọi thứ chỉ để tìm mấy cuốn sách đi. Chắc chắn giúp khách hàng tìm sách là quan trọng, nhưng việc thường ngày của cô cũng quan trọng không kém đâu. Một khi đã xong rồi thì hãy hoàn thành công việc của mình đi.”
Rena nói một thì Gai đáp lại đến năm sáu lần. Biết rằng đây là hệ quả do mình cãi lại mà ra, Rena ủ rũ cúi đầu.
“Mà ngay từ đầu thì Rena....”
Diana đứng bên cạnh không thể chịu đựng hơn được nữa, quyết định ra tay.
“U-Ummm xin lỗi vì đã làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người, nhưng chúng tôi muốn xem qua đống tài liệu này, chúng tôi đi trước được không?”
Gai nhớ rằng chính mình cũng đã tham gia tìm kiếm sau khi nghe lời giải thích của Rena.
“T-Tôi thật sự xin lỗi. Thật là không tốt khi một thủ thư như tôi lại tự mình to tiếng trong thư viện.”
Khi Gai xin lỗi, Rena cũng cúi đầu xuống, trông vô cùng chán nản.
“Chuyện này đôi khi cũng xảy ra mà. Cũng may là không có khách hàng nào khác ngoài chúng tôi, vậy nên nếu tôi không phàn nàn thì cũng không sao cả. Dù sao chúng tôi cũng mang ơn hai người chuyện tìm sách mà.”
“Đúng vậy ha! Auu.”
Rena vừa mừng rỡ ngẩng đầu lên đã ăn ngay một cái cốc từ Gai.
“Đừng có vội mừng, hành động của cô vẫn là vô cùng không tốt.”
“Geez, đau đấy Gai-kun. Cậu dám ra tay với phụ nữ sao, thật kinh khủng.”
Dù luôn đối đầu nhau nhưng có vẻ hai người này vẫn thật sự thân thiết, còn về phần Diana và Souta thì họ vẫn thích quay trở lại với cuộc nghiên cứu của mình hơn.
“Ahh, hai người cứ tiếp tục trò vui của mình đi. Chúng tôi sẽ đi đọc sách, cảm ơn nhé.”
Souta muốn nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng một giọng nói vang lên gọi cậu lại.
“Oh, xin chờ chút.”
Souta khẽ trợn ngược mắt lên khó chịu ra mặt rồi quay người lại.
“Chuyện gì nữa đây? Tôi muốn được đi đọc sách ngay bây giờ, nhưng....”
“Tôi xin lỗi, đây là lần cuối cùng, tôi cũng đã chuẩn bị vài cuốn sách cho cuộc điều tra của anh, hãy dùng nó nữa.”
Trên tay Gai lúc này là một vài cuốn sách, và Diana nhận lấy.
“Cảm ơn rất nhiều. Vậy đi thôi?”
Diana giữ đống sách bằng một tay trong khi dùng tay còn lại đẩy vào lưng Souta đi đến chỗ những cái bàn.
“Họ đã tốn rất nhiều công để chuẩn bị chỗ này, hãy cùng đọc nào Souta-san.”
“Đúng vậy.”
Sau khi sắp xếp lại những cuốn sách vừa nhận được, họ bắt đầu nghiên cứu.
Một lần nữa lại chỉ có những tiếng lật sách vang lên, nhưng khác với lần trước Souta đã phải dừng lại giữa chừng. Cả Diana cũng vậy, cô dừng tay và đọc đi đọc lại nhiều lần một trang sách. Sau khi đã đánh dấu những phần mình thấy hứng thú, họ lại chuyển qua những cuốn sách mới. Bằng với lúc họ kết thúc đống sách này thì mặt trời cũng đã lặn gần hết.
“Fuhh~ cứ nhìn vào những tiến triển mà chúng ta có vào lúc này đi, buổi sáng nay quả thật là một sự lãng phí mà.”
Khẽ xoay hai bả vai, hắn nói với Diana.
“Vâng, đúng như em nghĩ, dân chuyên nghiệp vẫn thật tuyệt vời.”
Diana đã đọc xong từ một lúc trước đã sắp xếp lại đống sách theo kích thước.
“Vậy, em có tìm được thông tin nào không?”
“Tất nhiên rồi, Souta-san cũng vậy chứ?
Đáp lại Diana, Souta gật đầu.
“Um, anh tìm được vài điểm đáng quan tâm, dù vậy thì cũng không nên tìm hiểu hay nói về nó ở đây đúng không? Hãy cùng trở về nhà trước khi nói chuyện tiếp nhé.”
Vì họ sắp bàn về những chuyện một ngàn năm trước, để tránh không bị nghe lén Souta muốn về nhà trước đã.
“Anh nói phải, vậy còn những cuốn sách.... Chúng ta nên mang đi đâu đây? Em đoán là mình nên mang về chỗ quầy lễ tân nhỉ?”
Diana đứng dậy cùng chỗ sách và đi về hướng những người thủ thư, Souta cũng nhanh chóng theo sau và nhận lấy một nửa chỗ sách.
Về phần hai vị thủ thư có vẻ đã nghe được đám Souta đang tìm họ nên cùng tiến đến.
“ “Sao rồi?” ”
Cả hai cùng hỏi một lúc.
“A-Ah nó thật sự rất có ích, tôi đã có thể tìm được những thông tin mà mình muốn rồi.”
Vì hai người kia cùng rướn người qua quầy lễ tân để hỏi, nên Souta theo phản xạ khẽ nghiêng người về phía sau.
“Vậy cuốn sách nào anh thấy hữu ích?”
Rena càng rướn người ra xa hơn và hỏi.
“Hm, tôi chỉ đọc sách được đưa bởi Rena. Diana, em đọc sách của Gai đúng không? Vậy nên tôi cũng không biết bên nào là hữu ích hơn nữa. Có lẽ vậy?”
Nghe thấy câu trả lời của Souta, Rena trở nên bất mãn.
“Ehh~ vậy là chúng tôi không thể biết ai là người thắng cuộc rồi.”
Rena phồng má và quay sang Gai tìm kiếm sự đồng thuận.
“Đúng như Rena nói... anh không thể quyết định bằng một cách nào đó sao?”
Có vẻ hai người họ đã biến chuyện này thành một cuộc thi và không hề muốn nó kết thúc mà không được quyết định.
“Đúng như tôi nghĩ, hai người thân thiết thật đấy.”
Diana thật lòng nói về cảm nhận của mình.
“Ai thân thiết cơ!”
“Đúng thế, ai mà lại thân thiết với cái gã này chứ!”
“Hai người quả thật hợp nhau nhỉ...”
Souta cũng có cùng cảm nhận với Diana.
“L-Làm gì có chuyện đó. Gai là một gã độc mồm độc miệng, cứng đầu, hoàn toàn là một người không thể ưa được.”
“Cô nói cái gì hả! Cái đồ trẻ con, ích kỷ, không bao giờ chịu làm việc một cách nghiêm túc.”
Hai người bọn họ lại bắt đầu cuộc khẩu chiến, để tránh không bị kéo vào, Diana và Souta nhẹ nhàng đặt đống sách lên quầy và lặng lẽ rời khỏi thư viện.