Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ánh mắt Âu Dương Thần nhìn lên mặt cô, thấy sắc mặt cô kiên định như thế, anh ta khong nói những lời ủ rũ nữa mà đứng thẳng người, nhấc chân đi về phía trước.
Sương không còn nhiều như lúc nãy, đã có thể nhìn thấy rõ cây cối trên đường.
Lê Hiểu Mạn thấy anh ta đi đứng không vững, cô tiến lên đỡ lấy anh ta nhưng anh ta không chịu.
Anh ta nhìn cô, giọng nói có chút vô lực: “Tôi… bị thương, sức của cô… cần phải giữ gìn, một lát nữa…. Nếu lại gặp… chuyện gì nguy hiểm, sức của cô… là dùng để… chạy trốn, bởi vì đỡ tối… rất tốt sức lực của co.”
“Anh…” Lê Hiểu Mạn không biết nói sao cho tốt: “Âu Dương Thần, anh không nghĩ cho mình chút gì sao?”
Chỗ nào cũng nhĩ để cô chạy trốn và anh toàn, anh ta không nghĩ tới gì cho mình sao?
Âu Dương Thần thu hồi tầm mắt, chịu đựng cơn đau đớn trên người, cố gắng đi thật nhanh về phía trước mà không trả lờ cô.
Lê Hiểu Mạn thấy Âu Dương Thần kiên trì không cho cô dìu, cô cũng không kiên trì nữa.
Bởi vì Âu Dương Thần bị thương nên việc để lại kí hiệu dành cho Lê Hiểu Mạn.
Đi hơn một tiếng, sương dần dần tản hết.
Đọ sức với bốn con thú xong, Âu Dương Thần vốn bị thương nặng, máu lại chảy không ngừng, đi được một đoạn đường như vậy, anh ta đã không còn sức, lung lay cả thân thể.
“Âu tiên sinh.”
Lê Hiểu Mạn lo lắng nhìn, vừa gọi anh ta một tiếng, liền nhìn thấy anh ta ngã nhào xuống đất.Cô lập tức tiến lên đỡ lấy anh ta: “Âu tiên sinh, anh bị thương nặng như vậy, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đi.”
Tầm mắt Âu Dương Thần có chút mơ hồ, anh ta cố gắng duy trì tỉnh táo: “Tôi không sao” sau đó gạt tay cô tiếp tục đi.
Anh ta vừa đi được hai bước cả người lại lảo đảo ngã xuống đất.
“Âu tiên sinh.”
Thấy Âu Dương Thần lại ngã xuống, Lê Hiểu Mạn tiến lên, chưa đỡ được anh ta thì xung quanh truyền đến tiếng đinh tai nhức óc, giống như động đất vậy.
Nghe thấy âm thanh, Âu Dương Thần tỉnh táo hơn nhiều, anh ta ngẩng đầu nhìn đằng xa, mơ hồ nghe thấy có rất nhiều con thú lớn đang tiến gần họ.
Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu, nhìn một đàn thú khổng lồ chạy tới, cô há miệng thở dốc, mặt mày tái mét.
Vừa nãy là bốn mà bây giờ là một đàn.
Âu Dương Thần thấy Lê Hiểu Mạn còn đang thất thần thì đưa tay ra đẩy cô: “Nhanh… chạy mau.”
Lê Hiểu Mạn lấy lại tinh thần nhìn Âu Dương Thần: “Được, chạy, đương nhiên là chạy.”
Lập tức cô dùng tốc độ nhanh nhất đỡ Âu Dương Thần chạy.
“Cô.. Làm gì vậy?”
Hiện tại tình huống khẩn cấp, Lê Hiểu Mạn chẳng muốn nhiều lời với Âu Dương Thần, cô đặt đôi tay đầy máu của anh ta lên vai mìnhsau đó mang anh ta cùng chạy.
Dù sao cô cũng là đàn bà, sức lực không bằng đàn ông, mang theo Âu Dương Thần chạy đi có chút gắng sức.
Âu Dương Thần vẫn chống đỡ để bản thân không ngã xuống cũng cố gắng không đặt hết sức lực lên người cô.
Anh ta cúi đầu nhìn Lê Hiểu Mạn, thấy cô rất gắng sức, lại vẫn kiên trì đỡ anh ta, trong lòng anh ta có chút rung động.
Anh ta đẩy cô ra dựa vào thân cây, có chút vô lực nói: “Cô đi… đi, đừng động vào tôi.”
Lê Hiểu Mạn thấy đám quá thú cách mình ngày càng gần, cô trừng Âu Dương Thần: “Anh đừng có lề mề ở đây, anh có thể phối hợp với tôi một chút hay không? Anh cứ như thế cả anh và tôi đều không thoát nổi.”
Dứt lời cô kéo tay anh ta khoác lên vai mình, sau đó đỡ anh ta nhanh chóng chạy về phía trước.
Hiện tại cô không còn nhận ra phương hướng, chỉ tiến về phía trước, có đi đúng hướng hay không không còn quan trọng nữa, chuyện quan trọng trước mắt chính là tìm một nơi an toàn để trốn.
Phái sau tiếng bước chân của quái thú ngày càng lớn, Lê Hiểu Mạn không dám quay đầu xem bởi vì cô sợ nhìn rồi sẽ sợ, sau đó không còn nghị lực để trốn.
Âu Dương Thần không có sức lực, anh ta nhình Lê Hiểu Mạn vừa gắng sức vừa mệt mỏi: “Cô đỡ tôi… Căn bản cô trốn không thoát, cùng với… chuyện cả hai chúng ta đều… chết trong miệng quái thú, không bằng tôi…”
Lê Hiểu Mạn trừng anh ta: “Âu Dương Thần, anh không thấy mình nói lời vô nghĩa hơi nhiều sao? Anh không muốn liên lụy tới tôi thì chống đỡ cho tôi, trốn không thoát cũng phải trốn, tôi tin ông trời không tuyệt đường người sống.
Dứt lời cô đỡ Âu Dương Thần chạy nhanh hơn, cô vẫn cắn răng chống đỡ, dù thế nào, không tới một khắc cuối cùng cô sẽ không buông tha, cô nhất định phải sống rời khỏi nơi này.
Âu Dương Thần bị sư kiên nghị của cô cuốn hút, không nói để cho cô không cần lo lắng cho mình nữa.
Vì có thể để cô thoải mái một chút, anh ta cố gắng đứng thẳng người không dồn sức lên người cô.
Phía sau còn có thú dữ đuổi theo, hơn nữa tốc độ của chúng rất nhanh, mất chục con lên tiếng, lộ ra răng nanh thật khiết cho lòng người sợ run.
Nghe thấy âm thanh từ đằng sau, Lê Hiểu Mạn biết chúng cách cô và Âu Dương Thần ngày càng gần.
Trước mặt bọn họ đều là đường núi, cũng không dốc, nhưng vô cùng hẹp, mà phía đối diện là một ngọn núi, muốn qua đỉnh núi nhát định phải nhảy vào sơn cốc.
Trong cốc có nước chảy qua, xung quanh cây cối vô cùng rậm rạp.
Lê Hiểu Mạn quay đầu nhìn đám thú cách bọn họ vài chục mét, cô nhìn Âu Dương Thần: “Từ nơi này nhảy xuống anh không chết chứ?”
Âu Dương Thần cũng quay đầu nhìn đám dã thú ngày càng gần, anh ta không trả lời cô mà kéo cô nhảy vào sơn cốc.
Sau khi nhảy xuống, Âu Dương Thần hết sức rơi xuống, trên người đều là nước chảy qua và hoa cỏ màu xanh, trên đầu cây cối rậm rạp, cốc này rất nhỏ va fhepj, cây cối hai bên vừa lúc có thể che chở cho Lê Hiểu Mạn và anh ta.
Cho nên nơi này trở thành nơi ẩn nấp thật tốt.
Lê Hiểu Mạn thấy cô và Âu Dương Thần nhảy vào sơn cốc, đám dã thú hình như không phát hiện ra bọn họ nên thoáng yên tâm.
Cô cúi đầu nhìn Âu Dương Thần đã ngất đi liền nhẹ nhàng đỡ anh ta dậy.
Nằm trên hoa cỏ, nơi đó đều là máu của anh ta.
Lê Hiểu Mạn nhìn thoáng qua, cô nhíu mày, cẩn thận nhìn xung quanh, phía bên trái cô là một nơi rộng rãi, mà bên phải là ngày càng hẹp, cho nên đi bên trái là lựa chọn tốt.
Chờ tiếng gào thét không còn nữa, cô ngẩng đầu nhìn đám thú đã rời đi, cô nâng Âu Dương Thần lên, đi về phía tay trái của mình.
Đi được một hồi cô mới dừng lại.
Lúc này cô đã đỡ Âu Dương Thần tới một nơi rộng rãi trong cốc, cô không tiếp tục đi nữa mà đỡ anh ta tới một nơi không có nước để anh ta nằm trên cỏ.