Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô chạy được một lát không biết Âu Dương Thần như thế nào rồi.
Cô nhìn phía sau, đô mắt đầ lo lắng, Âu Dương Thần cứu cô vài lần, nếu cô một người chạy đi thì quá phong ân phụ nghĩa rồi.
Cho dù cô rất muốn rời khỏi nơi này nhưng cô không thể ích kỉ chạy trốn một mình.
Xiết chặt vòng cô trong tay, cô lại ra sức chạy trở lại.
Không tệ, cô chạy vẫn chưa xa, chạy một quãng ngắn còn chưa lạc đường.
Nhưng lúc cô chạy tới chỗ cũ thì cô không thấy Âu Dương Thần và tung tích bốn con thú kia đâu.
Xung quanh, cây cối đều ngã, dưới mặt đất có rất nhiều máu, nơi này một bãi nơi kia một bãi, máu đỏ tươi, mùi hương nồng đậm.
Lê Hiểu Mạn không biết máu dưới đất rốt cuộc là của dã thú hay là của Âu Dương Thần, trong lòng cô vô cùng lo lắng.
“Âu Dương Thần… Âu Dương Thần…”
Cô gọi vài tiếng, không nghe thấy tiếng đáp lại, cô nhíu mày, trong mắt đầy lo lắng.
Cô tìm kiếm khắp con đường, nhìn thấy cây bị ngã liền chạy tới.
Ở trên lá cây sẽ có vết máu đọng.
Sương quá nhiều, cô không có cách nào nhìn xa, đột nhiên có tiếng rống truyền tới, nghe thấy âm thanh cô liền chạy tới.
Chạy lại gần thì thấy mặt, tay, cả người Âu Dương Thần đều lá máu, anh ta nắm con dao găm bị máu tươi nhuộm đó, máu còn theo lưỡi dao chảy xuống.
Lúc này anh ta đang dựa vào một cây cổ thụ to lớn, như đang dùng nó để chống đỡ thân thể muốn ngã xuống, đôi mắt tràn đày sát khí nhìn bốn con thú.
Mà bốn con thú đều bị thương, có hai con co lớn có mấy miệng vết thương đang chảy máu.
Bốn con thú lại làn Âu Dương Thần, lộ ra hàm răng sắc bén.
Cây gậy trong tay cô ước chừng dài 2m.
Cô lập tức chạy tới dùng hết sức vung lên, sau đó ngay lúc bốn con thú dùng móc vuốt sắc bén đánh tới Âu Dương Thần, cô cầm gậy đứng trước mặt anh ta ngăn cản bốn con thú tập kích.
Âu Dương Thần thấy trước mặt mình đột nhiên có nhiều hơn một cây gậy gỗ, anh ta nhìn qua thấy Lê Hiểu Mạn quay trở lại, anh ta nhíu mày: “Cô quay lại… quay lại làm gì?”
Cây gậy gỗ dài không khác hai cánh tay là bao, Lê Hiểu Mạn cầm rất chặt, cứ thế vung cây gậy lên, trán cô lấm tấm mồ hôi, cô không có thời gian và sức lực để trả lời anh ta: “Bớt nói nhảm đi, im lặng cho tôi.”
Thấy Lê Hiểu Mạn cố hết sức ôm cây gậy, Âu Dương Thần không nói gì nữa mà né tránh sau đó chịu đựng cơn đau từ vết thương truyền tới, dùng tốc độ nhanh nhất đến trước người Lê Hiểu Mạn.
Bốn con thú thấy thế gầm lên, sau đó đánh tới.
Âu Dương Thần nhanh tay lẹ mắt túm lấy cây gậy trong tay Lê Hiểu Mạn, dùng sức đánh về phía bốn con vật.
Bốn con thú lùi ra sau, lập tức vung chưởng tới, dùng chân trước nắm lấy cây gậy.
Âu Dương Thần bị thương nặng, lại tốn nhiều sức như vậy lúc này đương nhiên không đủ sức như bốn con thú đó.
Cây gậy trong tay bị đoạt đi, rắc một tiếng thô bão bẻ gãy.
Thấy vậy Âu Dương Thần kéo Lê Hiểu Mạn lùi ra sau.
Mà một con trong đó đột nhiên đánh tới.
Âu Dương Thần thấy trốn không kịp liền dẩy Lê Hiểu Mạn sang bên cạnh còn mình thì bị con thú nhào tới ngã xuống đất.
Con thú lớn như vậy nhào tới, lúc này Âu Dương Thần hộc máu.
Mà con thú lộ ra hàm răng của mình hung ác cắn Âu Dương Thần.
“Âu Dương Thần.”
Lê Hiểu Mạn thấy thế không kịp nghĩ nhiều giơ súng trong tay bắn một phát về phía con thú.
Ầm một tiếng, con thú đang muốn tập kích về phía cô dừng lại.
Mà con thú đang tập kích Âu Dương Thần bị bắn một phát vào đầu, phịch một tiếng ngã xuống nhưng vẫn chưa chết.
Ba con thú khác thấy vậy rống lên như muốn tìm viện binh.
“Âu Dương Thần, anh thế nào rồi?”
Lê Hiểu Mạn chạy tới chỗ Âu Dương Thần, đưa tay nâng anh ta lên.
Âu Dương Thần đưa tay lau vết máu nơi khóe môi mượn sức cô đứng lên.
Anh ta lung lay vài cái mới đứng vững.
Nhìn trên người anh ta đều là vết máu và vết thương, khóe mắt Lê Hiểu Mạn ẩm ướt.
Chờ một chút ba con thú gào thét đánh tới, Âu Dương Thần vội nói: “Mau ném súng ra.”
Nghe vậy Lê Hiểu Mạn cầm súng không đạn ném đi.
Ba con thú nhìn thấy cây súng bắn bị thương đồng loại của nó, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.
Lập tức dùng sức giẫm xuống cây súng, bộ dáng hung ác như muốn băm thây vạn đoạn khẩu súng vậy.
Âu Dương Thần thấy lực chú ý của con thú đang đặt lên khẩu súng liền nhìn Lê Hiểu Mạn nói: “Chạy mau.”
Lê Hiểu Mạn gật đầu, đỡ anh ta, Âu Dương Thần nhìn cô nói: “Tôi không sao, tôi… vẫn còn chịu đựng được, cô chạy đi, đừng để tôi làm… liên lụy tới cô.”
Nghe anh ta nói, Lê Hiểu Mạn rơi nước mắt.
“Anh chạy chậm mới liên lụy tới tôi.” Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta nói xong liền đỡ lấy anh ta, đồng thời chạy đi.
Cả người Âu Dương Thần đều là vết thương, vừa chạy, miệng vết thương bị gió thổi càng đau hơn.
Trước kia anh ta chưa từng bị thương nặng như vậy, miệng vết thương không ngừng chảy máu, mà sức lực anh ta hao hết, cho dù được Lê Hiểu Mạn đỡ nhưng lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Đột nhiên anh ta dừng lại, dựa vào thân cây thở hổn hển, đôi mắt phượng nhìn Lê Hiểu Mạn: “Đừng… đừng động đến tôi, cô chạy trước đi, tôi không còn sức nữa, nhân lúc… nhân lúc mấy con thú kia còn chưa đuổi theo, cô chạy mau đi.”
“Tôi chạy thì anh làm sao bây giờ?”
Âu Dương Thần ngước mắt nhìn cô, nhếch môi cười: “Dù sao người thân của tôi… đều không còn, tôi… vào đây… Liền không nghĩ còn có thể... Sống ra ngoài.”
“Âu tiên sinh, sao anh tiêu cực như vậy hả? Sự cuồng vọng và hung hãn của anh đi đâu hết rồi hả?”
Trong ấn tượng của Lê Hiểu Mạn, anh ta là người thích đùa bỡn tính tình, tính cách cổ quái, rất không cho người ta mặt mũi, anh ta tự đại làm cho người ta chán ghét nhưng mà lúc này đây giống như hai người khác vậy.
Âu Dương Thần nhắm mắt, ánh mắt mơ hồ, khóe môi nở nụ cười nhạt: “Thiết kế Many, mỗi người… đều có trong mình hai tính cách, có đôi khi… có đôi người chính là tính cách như vậy, có đôi khi có đôi việc cũng sẽ thay đổi thành một người khác, có đôi khi sẽ… dùng tính cách quỷ quái để ngụy trang bản thân, cô có hiểu không?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta: “Anh đừng nói nhiều như vậy, anh cứu tôi, tôi không thể mặc kệ anh, để tôi đỡ anh.”