Khi mà phạm vi vòng đánh bom dần thu hẹp lại, mọi người cũng bắt đầu tập hợp ở trung tâm.
Nếu đây mà là một cuộc chiến thật sự, tôi sẽ tung ra hẳn một phát thật hoành tráng ngay khu trung tâm! Nhưng vì đây chỉ là cuộc huấn luyện cho lũ nhóc nên tôi sẽ làm vừa phải tới mức độ cho chúng thấy tận mắt cảnh mặt đất bị đục thủng, chỉ vậy thôi.
Tìm đâu cho ra một huấn luyện viên có tâm như tôi chứ!
Quay về thời của tôi, mất một hay hai thực tập sinh trong một tháng thì không đáng nói. Nhưng có lần vào một ngày tệ hại kia, tận mười thực tập sinh đã dắt nhau đi đầu thai cùng lúc. Nói vậy cũng nguy hiểm phết.
Bọn tôi đã từng đi bán hành cho vài con goblin dưới danh nghĩa là huấn luyện thực tiễn, nhưng lại lòi đâu ra một con orc. Nhưng nói thật, những người khác đều rất tức cười.
Lúc ấy tôi 19 tuổi, nếu ở kiếp trước thì cỡ tuổi đó bạn đã nhận được căn cước công dân rồi, vậy nên ít nhất bạn cũng có thể dễ dàng đánh bại được một hay hai con orc chứ.
Không quan trọng là bạn có chuyên về việc chiến đấu với con người hay không, nhưng cứ nghĩ xem, bọn họ thế mà lại trở tay không kịp rồi bị đánh cho tơi tả bởi một lũ có bản chất là heo được nhân hóa.
Cũng bởi thế mà tôi đã nghĩ rằng mình sắp tắt thở đến nơi lúc phải một thân một mình còng lưng ra giết hết cả mười con orc.
So với hồi đó, khóa huấn luyện của tôi là nơi sẽ chẳng có ai phải chết mà còn được trao cho những cơ hội đầy thử thách và có thêm một vị huấn luyện viên độ lượng là tôi đây. Nhưng bạn đúng rồi đấy, mấy đứa nhóc kia có nghĩ giống thế đâu.
“Bọn mình sắp chết cả rồi!”
“Đúng là tên huấn luyện viên ác quỷ!”
“Nếu tôi chết thì tôi sẽ nguyền rủa ông!”
Ai ngờ được lũ kia lại mất nết đến thế trong khi tôi vừa quay đi… Đứa đó là số 960, bên kia là số 72, ồ hô, hình như số 25 và 40 cũng rủa tôi nữa kìa. Cho điểm trừ, cho điểm trừ.
Ấn tượng ban đầu coi như tan tành. Nếu chúng vượt qua đợt huấn luyện này, tôi sẽ mang chúng đến nơi có những con quỷ hàng thật giá thật cư ngụ.
Chà, dù chúng không sống nổi đợt này thì cuối cùng cũng bị gửi trả về trung tâm huấn luyện sơ cấp thôi, lúc đó thì tôi chỉ cần nói vài lời rồi làm chúng chuyển đến cơ sở huấn luyện ở Kanaria – nơi có tỷ lệ tử vong cao nhất.
Thời gian không ngừng trôi qua, dù đã có một số nhóm trông như đang nghiêng ngã giữa hai bờ sống chết, nhưng vẫn chưa có đứa nào đáp trả lại.
“Cũng sắp đến lúc thích hợp để một hai đứa bắt đầu vượt qua rồi đấy…”
Nếu rớt hết cả lũ thì phiền phức lắm.
Bởi vì bản báo cáo đánh giá tổng kết phải bao gồm những đứa nhóc đã được đào tạo bởi các huấn luyện viên khác và những đứa do tôi đào tạo, nên tôi chỉ cần ít nhất là một đứa sống sót.
Nói thẳng ra là, nếu các huấn luyện viên khác cử ra một trăm đứa thì tôi chỉ cần cử ra một để cân hết một trăm thôi.
Đã nói thế, nếu lỡ không ai vượt qua thì cũng không thể nào tiến hành kì đánh giá được. Lúc đó tôi sẽ bị cắt lương và phải chào tạm biệt tiền thưởng của mình.
Bản báo cáo đánh giá của tôi có thể phải ghi một câu như [Không thể đạt được kết quả vì quá trình huấn luyện quá sức con người.] viết trên đó.
Trong trường hợp ấy, sau khi nghỉ hưu khỏi cương vị huấn luyện viên, tôi có thể phải chạy ngược xuôi ngoài tiền tuyến hay bị chuyển đến những nơi nguy hiểm có thể khiến tôi bay đầu như chơi vào bất cứ lúc nào như ở chỗ làm trước đây.
Thù lao của những việc đó chỉ xứng đáng khi bạn còn trẻ trung và có sức kiếm ra tiền. Nhưng giờ đây tôi chỉ mong muốn một công việc sau hậu phương với đồng lương ít hơn thôi.
“Chúng ta có nên giảm hỏa lực lại không?”
Người pháp sư truyền tin cẩn thận hỏi ý tôi.
Dù trông như thế thôi, nhưng những người có khả năng sử dụng ma pháp trong tổ chức tà ác chính là một dạng tài nguyên cực kì quý giá.
Các pháp sư có thể hành động ở cả tiền tuyến và hậu tuyến luôn trong tình trạng thiếu hụt ở bất cứ nơi nào bạn đặt chân tới.
Tôi đã từng đặc biệt nhờ đệ tử cũ của mình đến làm cho bọn họ trong một tuần, nhưng việc đó cũng sẽ được thêm vào lịch sử công tác của chúng sau này. Và nếu chúng bị ghi nhận lại là có xác suất thành công bằng 0% trong chuyến thực hành đầu tiên cùng huấn luyện viên, thì sẽ rất khó để chúng có thể tìm được dù chỉ là một công việc hỗ trợ ở hậu tuyến.
Nhưng mà.
“Đứa nào tránh được thì sẽ tránh tiếp thôi.”
Thế cũng thật vô nghĩa. Cảnh tượng những tảng đá đổ bể và các hố sâu bị đục thủng trên mặt đất hiện ra ngay trước mắt sẽ khiến chúng liên tưởng đến việc bị bể đầu ít nhất là một lần.
Những đứa chưa gì đã sợ thì sẽ không dám cầm dù chạy đi chỉ vì cơn mưa nhẹ lại chút ít.
“Chỉ cần một đứa vượt qua thôi, cả đám còn lại sẽ noi theo.”
Từ trước đến giờ, bạn có thể thấy tại các cột đèn giao thông khi chỉ một người bắt đầu qua đường, những người khác cũng sẽ tự động đi theo và nghĩ rằng đèn giao thông đã chuyển màu.
Đã có lần tôi được chứng kiến cái cảnh tượng nực cười khi mà một người qua đường kéo theo cả đám đông cùng đi dù lúc ấy đang là đèn đỏ.
Chà, chuyện đó chỉ hơi khác so với việc này thôi. Nhưng khi bạn nhận ra đằng nào mà mình chả chết, bỗng dưng lại có một người vượt lên thoát chết, thì chẳng phải những người khác sẽ bất thình lình có suy nghĩ là ‘có lẽ mình cũng làm được thế nữa?’.
Vấn đề ở đây là bạn cần phải có một người như thế.
Và rồi người đó đã xuất hiện.
“Cái quái gì thế kia?”
Đến cả tôi cũng nghĩ đấy là một đứa điên.
#4 Chuyện của họ: Chuyện của Mirua.
Mirua. Cái tên này là thứ duy nhất còn sót lại của tôi từ những con người tôi từng gọi là cha mẹ.
Từ lúc vừa sinh ra, quốc gia nơi tôi sống đã luôn vướng vào
một cuộc chiến rất lớn – cuộc Đại Chiến.
Cho đến tận bây giờ tôi vẫn chẳng thể hiểu nổi chiến tranh là như thế nào.
Tôi chỉ biết rằng cái chết của mọi người xung quanh đã trở thành một phần thường nhật trong cuộc sống. Và vấn đề ngặt nghèo nhất chính là sự thiếu thốn thức ăn.
Cũng bởi điều đó, từ lúc lên sáu thì tôi đã mồ côi.
Khi mới ba tuổi, trong những kí ức nhạt nhòa, người tôi gọi là cha đã hoàn toàn không tồn tại. Rồi vào cái ngày tôi vừa tròn sáu tuổi, mẹ đã đi đến trại đóng quân để kiếm cái bỏ bụng, nhưng rồi quân địch đến phục kích càn quét mọi thứ, mẹ cũng không bao giờ quay về.
Chà, bây giờ nghĩ lại, vẫn có khả năng lúc ấy mẹ tôi đã chạy thoát được rồi, tôi muốn tin là như thế.
Vậy là mẹ đã đi mất, sau đó tôi lang thang khắp nơi để kiếm ăn.
Trật tự xã hội lúc bấy giờ rất hỗn loạn. Bởi thế mà không ai buôn bán gì cả, vậy nên cũng chẳng có gì để trộm cắp. Ở những ngọn đồi lân cận, rất khó để tìm được dù chỉ là một chiếc lá xanh, động vật thì chết sạch, đến cọng cỏ cũng khó mà mò ra được.
Nhờ ấy mà tôi phải vật lộn với những con mèo hoang đi đào thùng rác, rồi còn lảng vảng quanh các trại đóng quân tìm thức ăn ôi thiu để sống cho qua ngày.
À. Có một lần tôi dựa vào bức tường ở khu trại đóng quân để ngủ, đêm đó cũng là lúc mà quân địch đánh tới. Giờ nhìn lại tôi cũng chả hiểu sao mình vẫn còn sống trơ trơ.
Và rồi tôi cứ tiếp tục lang thang rày đây mai đó để kiếm miếng ăn, cho đến ngày kia, tôi đã gặp được một thiên thần.
“Ta sẽ cho ngươi đồ ăn. Ngươi muốn đi theo ta không?”
“Được chứ!”
Mẹ thường lo lắng vì tôi không để lộ nhiều cảm xúc lắm, nhưng lúc ấy tôi đã tự thấy kinh ngạc trước sự phấn khích của bản thân.
Rồi tôi đi theo vị thiên thần mặc trang phục đen kia trong khoảng chừng vài ngày?
Tôi đã đặt chân đến chốn thiên đường.
“Fwaa..”
Lần đầu tiên trong đời, tôi được nếm thử cái loại thức ăn được gọi là thịt.
Cho đến bấy giờ tôi cứ ngỡ rằng những mảnh vụng màu nâu trong thứ cháo loãng của quân đội là thịt, rồi tôi cứ ăn lấy ăn để, sợ rằng người khác sẽ đến giành mất.
Aah, cứ nhìn vào vẻ mọng nước ánh lên tuyệt đẹp đó đi, tôi phải dành ra một lúc để tự suy ngẫm lại sự ngu muội của bản thân trước đó. Nhưng suy ngẫm vẫn chỉ là suy ngẫm mà thôi.
Đưa một miếng vào miệng, nó tan chảy ngay trên đầu lưỡi của tôi.
“Bây giờ có chết cũng không còn gì luyến tiếc…”
Tôi đi đến một nơi có rất nhiều người thích mặc đồ đen, tôi còn được phát cho một bộ quần áo màu đen y hệt cái họ mặc.
Tôi nhận được cái tên Số 875, nắm thanh kiếm trên tay như họ bảo, rồi sau đó học cách vung thanh kiếm ấy.
Đâm thẳng vào con người nộm, chém đứt nó, rồi ăn no. Đâm rồi chém người nộm lần nữa, rồi lại ăn no.
Tôi không mấy thích việc chạy cự li dài mà họ bắt chúng tôi làm vì nó khiến bụng tôi đói nhanh hơn. Nhưng dù sao họ cũng cho chúng tôi ăn nên thế cũng ổn.
Huấn luyện viên nói rằng tôi chẳng có tí tài năng nào cả. Họ bảo các kĩ năng của tôi không tiến bộ lên được, nhưng họ vẫn cho bọn tôi ăn nên tôi không quan tâm lắm.
Về sau, tôi được gọi là Số 1000. Lúc nghe rằng bọn tôi sẽ phải rời khỏi nơi này, tôi đã thấy buồn vì nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ được ăn thức ăn của chỗ này nữa. Nhưng đồ ăn của nơi mới đến còn ngon hơn chỗ cũ nên cũng chẳng sao cả.
“Đẹp quá nhỉ.”
Dù rằng tôi chả mấy thích việc họ đánh thức bọn tôi bằng loa và bom như hồi tôi còn ngủ ở cạnh khu đóng quân, nhưng mà bây giờ thấy cũng không tệ lắm.
Bầu trời đêm trong trẻo.
Các mảnh băng lấp lánh ánh bạc tắm mình trong ánh trăng tựa như những ngôi sao băng.
Sao tôi không để ý đến cảnh tượng đẹp đẽ này sớm hơn nhỉ?
Tôi thường thấy được thứ kia mỗi khi căn cứ bị xâm nhập, nhưng hồi đó tôi chỉ có thể cảm nhận được nỗi sợ, đến mức chẳng thể nuốt trôi bữa sáng của hôm sau.
Khi tôi cứ yên bình mà ngắm nhìn nó thế này, đây thực sự là một cảnh tượng tuyệt mỹ.
“Bọn mình sắp chết cả rồi!”
“Đúng là tên huấn luyện viên ác quỷ!”
“Nếu tôi chết thì tôi sẽ nguyền rủa ông!”
Những tiếng la hét và chửi rủa vang lên xung quanh tôi đều thân quen. Chỉ có mỗi mục tiêu bị nói đến là lạ thôi.
Sao họ lại có thể chửi rủa một vị huấn luyện viên đã đưa bọn mình toàn đồ ăn siêu ngon và còn cho bọn mình xem khung cảnh tuyệt vời này nữa chứ.
So với các huấn luyện viên sơ cấp, những người mà chỉ toàn bắt bọn mình rống lên rồi đâm rồi chém và làm bọn mình đói meo, chẳng phải ông huấn luyện viên này tốt lắm sao?
“Ah…”
Trong lúc tôi đang nhìn chằm chằm vào người huấn luyện viên hiện đang là mục tiêu của bao lời chửi rủa bất công, một cây nấm to bỗng hiện lên trong tầm nhìn của tôi ở đằng xa.
Tôi không biết cây nấm ấy tên gọi là gì, nhưng nó ngon lắm. Lần đầu tôi nếm thử nó là vào lúc còn lang thang đó đây trong thời chiến. Lúc ăn thử, nó ngon đến mức khiến tôi suýt ngất xỉu.
Lạ ở chỗ, chỉ có mỗi cây nấm đó là bị chừa lại dù cỏ cây xung quanh nó đều bị người khác hái ăn trơ trụi.
Thậm chí là hồi còn ở các trại huấn luyện sơ cấp, mỗi khi đi lên núi để huấn luyện, tôi sẽ hái vài cây nấm này rồi lén lút nướng chúng lên.
Cũng tầm lúc đó là lần đầu tiên tôi thực sự nỗ lực và học được ma pháp lửa.
‘Hái nó luôn được không ta?’
Vì vài lí do nào đó mà những người khác đều xúm lại với nhau, nhưng họ cũng thường hay làm thế khi còn ở trại huấn luyện sơ cấp nữa.
Họ tụm lại quanh những người mạnh mẽ hoặc có tiếng tâm. Tôi nghĩ bây giờ họ cũng đang làm việc đó.
Dù sao tôi cũng chỉ làm mọi chuyện một mình, vậy nên tôi có tự đi đến đằng kia rồi tự đi về một mình cũng không sao cả.
Nghĩ đến việc cũng lâu rồi mới được ăn lại loại nấm này khiến tôi lấy làm vui thích.
Bước chân như nhẹ hẳn đi. Đến nỗi những mảnh băng đá rơi ngay cạnh bên, cũng chẳng thể cản nổi đôi chân vui sướng này.
Tôi sẽ toi mạng nếu bị thứ kia rơi trúng. Bản năng mách bảo tôi là nó rất nguy hiểm.
Không, thậm chí không cần đến bản năng, tôi vẫn thường xuyên thấy được những người bị thứ đó va vào sẽ bị nghiền thành cám đỏ tươi hết.
Và tôi đã quá quen với nó rồi.
Tôi có thể vừa đi vừa nghĩ ‘mình chỉ cần đi hướng đó là được’. Chẳng có gì là lạ cả.
Và lúc tôi tiến về phía trước với bước chân nhẹ bẫng, cũng là lúc các mảnh băng đá bắt đầu rơi cả ở sau lưng tôi.
“Có nhiều cây quá này!”
Tâm trạng tôi như tươi sáng hơn chút ít. Không, phải là tươi sáng hơn hơi bị nhiều nên tôi thấy hào hứng lắm.
Nếu có nhiều cỡ này, tôi có thể ăn no nê tối nay mà vẫn còn thừa lại cho hôm sau.
Aahh, hôm nay quả thật là một ngày hạnh phúc.
===
Cả đời trước lẫn đời này, cộng lại cũng được 70 năm.
Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi đã thấy qua rất nhiều tên điên tính ở trường học, quân đội và cả chỗ làm hợp lại. Từ khi đến với tổ chức thì tôi còn gặp được thêm nhiều thằng có đầu óc không bình thường nữa, tôi cứ ngỡ mình đã thấy đủ các loại rồi.
Nhưng bây giờ tôi nhận ra được bản thân đã nông cạn đến mức nào. Dù đợt đánh bom này không được thiết kế cho việc giết chóc, nhưng nó vẫn là một đợt đánh bom ma pháp.
Trong trận Đại Chiến mới đây, nó chính là kĩ thuật đã khiến tất cả các vương quốc khác nhận ra ai mới là kẻ nắm quyền thực sự.
Chờ chút, để mà nói từ đầu thì, chẳng phải đây chính là một kĩ năng được tạo ra cho việc tàn sát sao, vì nếu bị bắn trúng thì coi như tiêu đời.
Vậy mà thằng nhóc kia lại né tránh mưa đạn một cách vô cùng tự nhiên, cứ như nó đang nhảy múa vậy.
Nếu việc né bom là khả thi, vậy thì những chiến lược gia và chuyên gia từ các gia tộc ưu tú của toàn bộ các quốc gia khác cũng đâu đến nổi phải vò đầu bứt tóc để tìm ra cách chống trả.
Nhưng chỉ nhiêu đó thì tôi còn hiểu nổi. Nhưng việc mà thằng này đang làm, nó đi xuyên qua làn mưa đạn dày đặc bằng những bước chân tựa như nhảy múa, chỉ là để hái nấm thôi đó.
Không hề bận tâm đến việc mình bị người khác xem như một đứa thiểu năng, thằng đấy vừa lầm bầm hát một cách vui vẻ vừa rút ra một con dao găm và cần cù hái nấm bỏ vào túi.
Khoan đã, chẳng phải đống kia là Nấm Sốc sao?
Loại đó cũng có tên chính thức riêng, nhưng người ta thường gọi chúng là Nấm Sốc, một loại nấm độc mà khi ăn vào sẽ khiến cơ thể bạn tê tái như vừa bị điện giật, kèm theo là triệu chứng tê liệt và nguy cơ đột tử cao vì đau tim.
Loại nấm độc ấy đến cả đứa nhóc bốn tuổi cũng nhận biết được, vậy mà thằng kia lại vừa cười vừa hái lên sao?
Bộ nó định giết tôi bằng cách lén bỏ nấm độc vào đồ ăn của tôi à? Nếu vậy phải tránh ăn mấy món có nấm trong vài tuần tới thôi.
Có tin đồn rằng loại nấm kia ăn ngon như thấy được cả thiên đường, nhưng cũng vì khả năng được ban cho tấm vé một chiều đến thẳng thiên đường còn cao hơn, nên chẳng có thằng ngu nào lại đi ăn nó cả.
Thử ngó qua tư liệu của thằng kia nào.
Hả, Số 1000.
Cái đứa được xem là có tài năng kém cỏi nhất trong tất cả các thực tập sinh.
Phần lớn của bản cáo chi tiết đều nói rằng thằng này không có năng khiếu dùng kiếm, lại lười nhác, còn hay thẫn thờ nhìn chằm chằm vào khoảng không, và nhiều việc nữa.
Chẳng có lời đánh giá nào tốt cả. Để tôi thêm vào ở đây một dòng nữa.
-Dạng thần kinh, nên được quản lí một cách cẩn trọng.
Nhìn lại thì, kiểu đánh giá này khá tương tự với đứa con gái duy nhất của nhóm từ năm ngoái.
Dù con nhỏ đó là một thiên tài đã tự phấn đấu để đạt được chức vị phó chỉ huy của quân đoàn tình báo, nhưng nó vẫn là một con thần kinh dù có nhìn một cách khách quan đi chăng nữa.
Cách mà nó từng nhìn vào tôi đặc biệt giống với cách một con rắn đang rình mồi, tới cái mức mà tôi phải sống trong cái cảnh luôn chực chờ bị phục kích bất cứ lúc nào.
Thật ra đã từng có hai trường hợp mà nhỏ đó xông vào phòng tôi luôn rồi chứ.
“Ngươi mang đứa nhóc ở đằng kia đến đây được không?”
“Vâng, thưa ngài.”
Ghi nhận mức độ nguy hiểm hiện tại là ‘cao’.
Do vẫn chưa chắc chắn, tôi nghĩ mình nên quan sát thằng kia ở gần hơn trước khi đưa ra quyết định, nhưng vào ngay giây phút mà tôi đưa lệnh cho pháp sư truyền tin đứng kế bên, Số 1000 đã lập tức quay sang phía này.
Ma pháp tuyệt vời thật đấy! Ai lại cần điện thoại chứ! Nhưng tôi có dùng được ma pháp đâu!
Cố đè nén sự ghen tị cùng tuyệt vọng nhỏ nhoi, tôi đối mặt với người đang đứng trước mắt mình.
Đứa nhóc nhỏ nhắn, tóc thì ngắn. Nhưng tôi gần như hoàn toàn chắc chắn đây là một đứa con gái.
Không giống với các thực tập sinh khác, cô bé có thêm hai con dao găm vắt ở hai bên thắt lưng, còn cái túi của con bé – loại túi mà kiếp trước tôi thường gọi là túi bánh quy, thì đang được lấp đầy với những cây Nấm Sốc tươi mới hái lên.
“Ngài cho gọi tôi à?”
Giọng hơi tẻ nhạt. +1 mức nguy hiểm.
“Sao ngươi lại hái những cây nấm kia.”
“Ah…”
Trong một chốc, con bé đã nghẹn lời và nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh giác. Lại +1 mức nguy hiểm.
“Ng…ngài có muốn ăn thử không?”
Con bé dùng bàn tay run rẩy lấy ra một cây nấm từ trong túi và dâng lên cho tôi.
Mm. Không. Nhìn tôi giống kẻ mất trí lắm à?
Tôi vẫn chưa muốn chầu trời đâu.
“Ta không cần.”
“Nó, nó ngon lắm đó.”
Trái với lời con bé nói, nó lại cất cây nấm vào trong túi với vẻ mặt nhẹ nhõm.
Vậy nó thật sự hái nấm lên để ăn à…
Chuẩn rồi. Mức nguy hiểm -20.
Nhưng nếu có kẻ thù, không phải, nếu có vài tên anh hùng chuyển sinh tốt bụng nào đấy làm kẻ thù của nó, con bé rất có khả năng sẽ đổi phe khi bị dụ dỗ bằng thức ăn, nên là phải nâng mức độ nguy hiểm lên cao lại thôi. Tôi sẽ cứ đánh giá mức nguy hiểm tổng kết là ‘cao’.
“Hãy ăn những thứ này trong lúc chờ đi.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều!”
Quào, nhìn vào con nhóc này mà xem.
Chỉ cần cho vài cọng thịt khô là giọng nó vót cao ngay.
Để bản đánh giá được hoàn thiện, tôi liền thêm ngay một dòng vào phần ghi chú về con bé.
-Nếu không được cho ăn thì có nguy cơ cao là con bé sẽ gí dao đâm sau lưng ai đó, vậy nên ít nhất cũng phải cho nó ăn đầy đủ trong mọi trường hợp.
“Không thể nào!”
Lúc tôi đang miệt mài ghi chép lại các đánh giá về đứa thực tập sinh với tư cách là huấn luyện viên nó, người pháp sư truyền tin kế bên tôi lại kinh hãi mà há hốc mồm lần nữa. Lại gì nữa đây? Có đứa nào bị trúng đạn trong cuộc đánh bom rồi à? Tôi vừa nghĩ vừa quay đầu nhìn.
“Cái quái gì thế kia.”
Lại một con điên, à không, lần này là một thằng khùng đã nhập bọn.