Running Away From The Hero! (Remake)

chương 03: khi ấy tôi không hề biết (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bầu trời đổ xuống cơn mưa màu bạc.

Các mảnh vỡ lấp lánh đắm mình trong ánh trăng lao xuống nơi mọi người tập hợp, chúng nghiền nát mọi thứ khi đáp xuống mặt đất tạo nên một khuôn cảnh vô cùng hùng vĩ.

“Cả, cả tảng đá vừa bị nghiền thành từng mảnh rồi kìa!”

“Cứu tôi!”

Một mớ hỗn độn.

Theo truyền thống, đối với mọi thành viên thuộc tổ chức tà ác thì yên lặng là cả mạng sống.

Chính vì vậy mà lũ gà mờ kia chẳng đạt yêu cầu chút nào.

Kể cả khi đứng trước một con rồng đang say giấc nồng, chuyện bạn cần nghĩ đến chính là thở cho khẽ và chuồn cho nhanh.

Những kẻ hoảng loạn lên mà to mồm thế kia, chỉ có thể làm Kẻ ác 1, Kẻ ác 2 được đặt sẵn trên thực đơn rồi thường bị mang ra làm thịt bởi các anh hùng .

“Dám nhúc nhích là chết ngay!”

Ohh. Trong tình cảnh hỗn loạn thế này mà vẫn có vài đứa nổi trội.

Một là đứa đầu tiên chính xác chỉ ra được ‘cây dù’ và thêm một đứa chỉ biết ngước mắt nhìn cơn mưa bạc trên trời như đang ngắm mưa sao băng.

Đứa trước thì có kiến thức về ma pháp, trong khi đứa sau hoặc là đã mất trí hoặc chỉ đơn giản là loại cực kì thành thục.

Là kiểu nào cũng được. Mấy loại như thế sống khá dai.

Đặc biệt là kiểu sau. Dù chúng có điên hay vô cùng thành thục, sự thật rằng chúng có khả năng để hành động như thế trong tình huống này, nghĩa là chúng rất đáng được kì vọng.

Cho đến lúc này, đã có vài đứa thuộc kiểu đó rồi. Nếu không lầm thì lũ đấy cực kì giỏi trong việc bảo toàn mạng sống đấy, bạn biết không?

“Dù đâu, mau dùng cây dù!”

Đứa đầu tiên nhận ra loại ma pháp kia đã giơ cao cây dù được tôi phát cho rồi hét lên.

“Con khùng này, thế quái nào lại nói đấy là cây dù!”

Giữa chừng thì một thằng não tàn lại kiếm chuyện gây gổ. Nếu không nhìn thấu sự đời thì bạn cần phải biết tin tưởng vào người khác.

Không. Nếu một người không có mắt nhìn đời mà lại mù quáng tin tưởng vào kẻ khác thì người ấy khác gì một tên nhẹ dạ cả tin đâu.

“Thà bị khùng còn đỡ hơn thứ thiểu năng. Ngươi đấy, kẻ với cái bộ óc sạch bóng chỉ toàn nước lã chứ chả có tí chất xám nào. Dỏng tai lên mà nghe. Nếu đây mà mưa thật, thì toàn nhân loại, không, toàn thể sự sống đã bị diệt vong hoàn toàn vào mỗi mùa mưa rồi. Đúng như đứa kia đã nói, đây chính là kiểu đánh bom của Đế quốc được phát triển trong cuộc đại chiến vừa rồi. Còn đấy đích xác là một cây dù, là cây trượng bảo hộ có ma pháp phòng vệ khắc trên ấy.”

Chỉ có thế thôi. Khi trời đổ mưa, người ta sẽ bung dù ra. Đây là loại dù đặc biệt được đặc chế để ngăn chặn cơn mưa bạc chết chóc kia.

Thành thật mà nói, chỉ đơn giản vì bọn kia không nghĩ tới thôi, nhưng đánh bom kiểu đó thì đâu phải ai muốn dùng cũng được.

Theo lẽ thường thì một khi Đế quốc đã sử dụng rồi, tất cả các thế lực đáng kinh sợ khác trên thế giới sẽ ngay lập tức học theo, kể cả vương quốc Merdeia từng bị tiêu diệt hoàn toàn bởi kiểu đánh bom ấy cũng không phải ngoại lệ.

Nợ máu phải trả bằng máu, thế nên mọi người đều bắt đầu sử dụng chiến lược này, còn về phía mặt trái, phần lớn các sư đoàn pháp sư đã bị tận diệt.

Chẳng có gì phải giấu giếm cả! Tôi thích nhất là câu ‘bị lưỡi rìu mình tin bổ vào bàn chân’.[note41817]

Và để đáp lại niềm tin đó, các sếp lớn ở chỗ làm cũ của tôi đã nghĩ ra chiến lược phòng vệ này!

Bọn tôi nghĩ có khả năng cao là chiến lược đánh bom kia sớm muộn gì cũng bị kẻ địch sử dụng, thế nên bọn tôi đơn giản là vắt óc suy nghĩ ra phương pháp để trả đũa kẻ thù, và thành quả chính là cây trượng phép khắc ma pháp phòng hộ.

+1 điểm cho đứa đã nhận định được cây dù đầu tiên. Trong sổ lý lịch, nếu đủ 10 điểm thì sẽ được cho tốt nghiệp sớm.

“Nhưng chỉ có lính Đế quốc mới biết cách dùng cái này thôi chứ!”

“Nếu không biết dùng thì chúng ta chết chắc. Nhanh tìm cách đi.”

Khóa này trông khá được việc đấy chứ? Cũng không phải là có nhiều đứa chẳng nhận ra cây trượng kia là gì ở khóa huấn luyện trước của tôi, nhưng có vài thằng ngu cứ chạy lông nhông với cây trượng ngay sau khi nghe mấy câu đó, vào lúc đấy tôi suýt phải ghi nhận ca thương vong đầu tiên trong xuyên suốt sự nghiệp làm huấn luyện viên của mình.

Tôi với ông sếp cũ cũng không phải hạng ngu đần gì nên đã tính đến mấy khả năng thứ này có thể bị trộm mất trên chiến trường, hay bị mấy thằng gián điệp trong phe đồng minh và quân đội của mình làm rò rỉ ra ngoài. Hoặc giống như tôi, người đã chôm sản phẩm hoàn chỉnh rồi bí mật bán cho quốc gia kẻ thù với cái giá trên trời. Sau khi tính hết các khả năng đó, chúng tôi đã làm cây trượng không thể tự chắn bom khi bạn chỉ dùng nó một mình được.

Nói từ đầu thì, phương thức đánh bom này được thực hiện bởi các nhóm gồm hai pháp sư, họ không dùng băng ma pháp mà trực tiếp làm đông lại độ ẩm trong tầng bình lưu, rồi thả cho chúng rơi. Chính vì thế nên dù có sử dụng rào chắn ma pháp để chặn ma pháp băng đi nữa, rào chắn ấy cũng bị đập cho tan tành bởi nó đâu thể chặn được nhưng mảnh băng đá đơn thuần lao xuống với khối lượng và vận tốc cực lớn, vậy là khuyến mãi thêm việc người bên dưới rào chắn cũng tan xương nát thịt theo!

Do đó nên phương pháp kích hoạt cây trượng kia cũng khác với các loại trượng thông thường. Và đó cũng là thông tin mật Cấp 1 của Đế quốc.

Nhưng có câu nói rằng, hãy dạy người khác cách câu cá chứ không phải bắt cho họ một con cá

Thế nên tôi sẽ không đi bắt cá cho lũ kia mà sẽ dạy chúng cách tự bắt cá.

“Hãy thu hẹp phạm vi lại một chút.”

“Phạm vi đang được thu hẹp lại.”

Chẳng phải người ta hay nói rằng chỉ khi cận kề cửa tử thì con người mới lập nên những chiến công ngoạn mục nhất sao?

Thấy mấy đứa nhóc này còn chưa mò ra cách giải quyết, nên tôi quyết định sẽ nhân từ mà chỉ cho bọn chúng giải pháp.

Loại giải pháp mà nếu không tìm ra được thì chúng sẽ chết chắc.

“Nó đang đến gần hơn kìa!”

“Những người ở ngoài rìa, mau chạy vào trung tâm!”

“Chết tiệt! Họ thật sự muốn giết hết cả lũ chúng ta!

Những âm thanh của sự tuyệt vọng tột cùng. Khi con người đứng trước bờ vực cái chết, năng lực của họ sẽ tăng vọt lên.

Ngay bây giờ não của chúng đang xoay chuyển siêu siêu nhanh. Vậy nên hãy tra thêm dầu vào để giúp não chúng xoay chuyển nhanh hơn nữa.

“Thêm vào vài tảng lớn hơn đi.”

“…Ngài thực sự nghiêm túc khi nói không muốn giết chúng sao?”

“Chỉ để làm màu thôi. Cứ bắn chúng ra xa ấy.”

Theo lời của tôi, người pháp sư truyền tin hơi chần chừ rồi mới liên lạc với các pháp sư đang ở trên không, và chỉ một chốc sau, các tảng băng lớn bằng cơ thể con người đã bắt đầu đâm xuống mặt đất tạo ra các hố sâu.

Đùng!

Cái kết hoành tráng đã ở ngay trước mắt.

Khi mà một khối băng có đường kính khoảng 50 mét vừa đục một cái lỗ khổng lồ trên mặt đất, sự tĩnh lặng lạ lẫm đã bao trùm lấy toàn bộ thực tập sinh.

“Ah, chó má. Cỡ đó thì chặn kiểu gì.”

Ai cũng im phăng phắc. Rồi thì đứa nhóc thành thạo pháp thuật nhất đã luôn lạnh lùng chỉ huy mọi người mở miệng văng tục, những đứa chỉ vừa bình tĩnh lại thì bắt đầu cuống cuồng lên lần nữa.

“Aahhh, trông hay đấy.”

“Như thế mà hay sao?!”

Tôi chỉ định tự bình luận với bản thân thôi, nhưng hình như lỡ bị người khác nghe thấy.

Chắc chỉ do tôi tự tưởng tượng ra việc người pháp sư truyền tin vừa đứng bên cạnh chợt lùi lại một bước rồi nhìn tôi cứ như tôi là quỷ dữ hay gì đó.

Phải không nhỉ?

“Không đúng sao? Một cơn khủng hoảng đầy bất lực. Cơn khủng hoảng mà dù có cố gắng đấu tranh đến mức nản lòng hay tuyệt vọng cũng chẳng thể giải quyết nổi. Thông thường thì những cá nhân xứng danh anh hùng luôn có thể mạnh mẽ vượt qua những tình huống như thế.”

Trong bất kì sự kiện nào, những cá thể mang tên rồng luôn là thứ sinh vật mà mỗi khi đối đầu thì bạn cần phải mạo hiểm sự sống còn của cả một quốc gia nhỏ. Nhưng trong các câu chuyện cổ tích về anh hùng, loài rồng và quỷ vương luôn bị đánh bại như một điều hiển nhiên.

“Đây đâu phải chỗ đào tạo anh hùng.”

“Đúng là không phải thế. Hoàn toàn trái ngược luôn ấy. Tuy nhiên. Khi những người được mệnh danh là dũng giả hay anh hùng xuất hiện, lúc nào cũng khiến tổ chức của chúng ta phải hứng chịu những tổn thất vô cùng nặng nề.”

Dù trông thế này thôi, nhưng chúng tôi vẫn là tổ chức tà ác lớn mạnh nhất Đế quốc đó.

Đúng là cứ mỗi năm thì chúng tôi lại thủ tiêu hàng trăm thằng trẻ trâu tự nhận là anh hùng, nhưng số lần mà chúng tôi thật sự đen đủi và bị bón hành bởi mấy tên anh hùng chính hiệu cũng ít nhất lên đến hai chữ số vào mỗi năm.

“Chính vì thế nên chúng ta cũng cần những người hùng của phe phản diện nữa.”

Đưa mắt nhìn đến khu vực đang chìm trong hỗn loạn, tôi khẽ mỉm cười.

Aah. Tăng lên đi nào. Phải tăng nhanh và mạnh lên nhé tiền thưởng của ta ơi!

Nhưng khi ấy tôi đã không hề nhận ra. Thứ sinh vật được mệnh danh là anh hùng chính hiệu sẽ thực sự được sinh ra từ cái xó này.

#3 Chuyện của họ: Chuyện người anh hùng tương lai.

Raina Rel Swin.

Dù mang bộ dạng như thế này nhưng tôi có xuất thân từ gia tộc công tước Raina, một trong những trụ cột quân sự của Đế quốc Karuan hùng mạnh nhất lục địa.

Ở quốc gia mạnh nhất lục địa, nằm trong số các đại quý tộc quyền lực nhất với dòng máu hoàng gia chảy trong huyết mạch.

Nghe nói thế cũng hay đấy.

Cũng bởi vậy mà tôi chỉ đứng hạng 37 trong hàng kế vị ngôi vua.

Có mặt trong danh sách kế vị ngôi vua thì tuyệt quá rồi. Được trao cho cơ hội để trở thành người nắm nhiều quyền lực nhất, chính là Hoàng đế!

Nhưng để được thế, bạn phải xếp hạng cao thì mới thực sự có giá trị. Huống chi hạng 37 còn chẳng đáng để xếp lên. Hay đúng hơn, đây giống như điều kiện hoàn hảo để nhận ngay một vé bị thủ tiêu trong thầm lặng bên bờ mương nào đó.

Thêm vào đó, vấn đề liên quan đến việc kế vị cũng đã được giải quyết một nửa – không, gần xong hết luôn rồi.

Hai hoàng tử và một công chúa đã tham gia vào cuộc chiến ba phe, nhưng rồi một hôm nọ vị công chúa kia đã dồn hết lực lượng để chống lưng cho một trong hai hoàng tử.

Kể cả đến bây giờ, người ta vẫn hay nói rằng nếu vị công chúa kia là con trai thì chắc cuộc chiến giành ngôi vương sẽ chẳng bao giờ nổ ra.

Cả hai hoàng tử đều nửa hợp tác nửa đề phòng công chúa, nhưng vì cô ta đã trao hết lực lượng cho một người duy nhất, trò chơi liền kết thúc.

Vì việc này mà các anh trai tôi đã từ bỏ kế hoạch giành ngôi vương mà thay vào đó là chuyển mục tiêu nhắm đến chức vị công tước.

Đúng rồi đấy. Cũng tốt mà, giành lấy quyền thừa kế cho chức công tước!

Chức vị cao chỉ ngay sau hoàng đế! Là đàn ông phải nuôi chí lớn!

Nhưng bạn biết đấy, tôi chả dư hơi để quan tâm đâu. Mong muốn của tôi chỉ là được ăn chơi vui vẻ trong lãnh thổ mà thôi.

Nhưng để quản lí một thằng như tôi, họ cứ luôn mồm phun ra mấy câu nhảm nhí như ‘Vì Đế quốc!’ hoặc là ‘Vì Hoàng đế bệ hạ!’ trong khi quăng cho tôi một nhiệm vụ bí mật với tư cách là con trai của công tước.

Nó được gọi là nhiệm vụ bí mật. Này nhé. Tôi phải xâm nhập vào tổ chức tà ác Howling, cái tổ chức hình như đã có mặt từ thời lập quốc của Đế chế.

Mấy người rớt não hết rồi à! Nếu đã tận tụy với Đế quốc và hoàng đế đến vậy thì mấy người tự đi mà làm!

Cũng chỉ vì tôi được nuôi dưỡng bởi một gia tộc quân sự, thật ra cũng không phải, mà là một gia tộc tồn tại hoàn toàn chỉ để đấu tranh từ lúc mới ra đời. Trong quá trình được huấn luyện như con cháu của tộc Raina, tôi đã đạt được nhiều kết quả xuất sắc hồi còn ở các doanh trại cấp thấp. Tôi nhận được sự chỉ định cao cấp ở hạng nhất, rồi dấn thân vào địa ngục.

“Giờ thì, chào mừng các ngươi, lũ gà non nớt còn dính vỏ trứng trên lông à. Từ giờ Đội 1 sẽ được phụ trách bởi ta, huấn luyện viên Naruan.”

Người đàn ông đang phát biểu cho chúng tôi từ trên bục là huấn luyện viên Naruan, cái tên không còn xa lạ với chúng tôi kể từ khi còn ở các doanh trại cấp thấp và cũng thường xuyên được nhắc đến bởi các huấn luyện viên khác.

Rõ ràng ông ta là một kẻ bị thánh thần nguyền rủa. Chính vì thế mà ông chẳng thể cảm nhận hay sử dụng được mana.

Rõ ràng ông ta mang trên mình dấu ấn của quỷ. Chính vì thế mà ngay khoảnh khắc thứ ma khí của quỷ nằm trong tay ông ấy lên tiếng thì đến bậc thần thánh cũng phải nằm bò dưới chân ông.

Rõ ràng đây là khóa huấn luyện tuyệt nhất cho sự nghiệp trong toàn tổ chức. Nói đơn giản, chỉ cần bạn có thể an toàn sống sót vượt qua khóa huấn luyện này, thì sẽ được giao cho chức đội phó, hay thậm chí là trở thành một trong mười người đứng trên đỉnh cao tuyệt đối của tổ chức, đây chính là khóa huấn luyện tuyệt vời nhất dẫn đến thành công.

Luôn đầy quả quyết, ấy là người tái chế đỉnh cao nhất tổ chức. Ông dùng tay mình để phân ra đâu là rác thải đâu là con người.

Ấn tượng đầu tiên của tôi đối với ông ấy rất đơn thuần.

‘Ông nào phải con người. Ông là một con quỷ!'

Huấn luyện viên nhìn xuống chúng tôi với biểu cảm lạnh nhạt.

Nhưng tôi đã thấy. Chỉ phớt qua thôi, nhưng chắc chắn là nụ cười hệt như một đứa trẻ vừa được bố mẹ mua cho đồ chơi mới.

“Các huấn luyện viên khác đều bắt đầu huấn luyện vào ngày hôm nay. Nhưng. Chỉ. Hôm nay. Thôi. Ta sẽ thưởng cho các ngươi một ngày nghỉ. Giờ mà nói nữa cũng chỉ thêm mỏi miệng và làm các ngươi thấy phiền thôi. Tất cả hãy giải tán về kí túc xá được chỉ định và tận hưởng cho tốt ngày nghỉ này đi!”

Tôi có thể nghe được tiếng của mấy thằng ngu đang vui mừng từ xung quanh mình.

Aah, mấy thằng đần độn này! Không có ai nào hiểu luôn hả? Ý của ông ta khi ông nói sẽ cho tụi mình nghỉ ‘chỉ hôm nay thôi!’

Và rồi khóa huấn luyện thật sự bắt đầu vào ngay giây phút chuyển sang ngày mới.

-WOOOOOOOOooooooooWOOOOOOOOOOooooo~

-Tỉnh giấc đi nào, các chiến sĩ ơi!

“Mẹ nó.”

Họ nói sẽ bắt đầu từ lúc sớm. Họ nói từ lúc bắt đầu thì mọi chuyện sẽ rất khó nhằn.

Thế là họ bảo bọn tôi đi nghỉ để còn mau lớn.

Bởi vậy nên đa số đã đi ngủ vào lúc 22:00 giờ. Thậm chí có mấy đứa ngủ muộn tầm 23:00 giờ.

Nhưng so với những người đang nằm ngủ thật yên bình, lòng tôi thì lại tràn đầy lo âu và bất an nên đã không chợp mắt mà luôn chuẩn bị sẵn sàng.

Tại thời điểm sớm nhất của buổi rạng sáng.

Nhưng mà lại nổi lên vào ngay lúc nửa đêm!

Thêm vào đó thì tôi còn có thể thấy các dấu hiệu của đợt đánh bom ma thuật ngay bên ngoài ô cửa sổ.

“Cái quỷ gì thế!”

“Dậy hết đi lũ óc chó này!”

Trong phòng có bốn người. Tôi đạp văng hết mấy đứa còn đang ngủ rồi nhảy ra cửa sổ.

Tôi đã chọn tầng trệt vì tháo chạy ở đây sẽ an toàn hơn đáng kể so với những tầng cao bên trên, kết quả rất thành công.

Và rồi tôi thấy trên bầu trời là vô số các vòng thi triển pháp thuật.

Khung cảnh rất ấn tượng, nhưng nghĩ lại mục tiêu của họ chính là mấy căn phòng mà tôi vừa ở thì tôi lại thấy lạnh hết cả sống lưng.

“Oh ho. Đứa đó đã thức dậy và sẵn sàng rồi kìa.”

Người đàn ông nhìn vào cảnh tượng phân nửa kí túc xá bị hóa thành tro tàn cứ như đang nhìn một trò hề, chính là huấn luyện viên Naruan khi ông quay sang phía tôi.

Chúa ơi! Kiếp trước tôi đã làm nên tội tình gì mà giờ phải đơn thương độc mã bị gửi đến một tổ chức tà ác thế này. Nhưng rồi còn bị số phận đưa đẩy đến với tên huấn luyện viên ác quỷ kia nữa?!

Chỉ một chốc sau khi tôi tự đắm mình vào sự cay đắng và tuyệt vọng của bản thân, tôi chợt nghe thấy giọng nói hài lòng của huấn luyện viên Naruan.

“Bốn mươi chín người đã thành công tỉnh giấc.”

Huấn luyện kiểu quái gì mà đi loại hết phân nửa thực tập sinh trước cả lúc bắt đầu thế này!

“Có vẻ như phần huấn luyện cơ bản này vẫn còn khá khó cho các ngươi. Ta không phải loại huấn luyện viên ác quỷ gì cả. Vì đồng đội của các người chỉ muốn ngủ, nên ta liền cho chúng kha khá thời gian để ngủ đấy thôi.”

Năm mươi mốt người không thể tỉnh dậy có lẽ đã yên giấc ngàn thu mất rồi. Từ những gì tôi nghe được, họ sẽ bị gửi trả về huấn luyện cơ bản lại từ đầu.

Những người với kĩ năng tốt có lẽ sẽ bị chuyển về huấn luyện nâng cao, nhưng số còn lại chắc là sẽ bị uốn nắn thành các tấm khiên thịt chất lượng cao?

“Vậy bây giờ, đến với bài huấn luyện đầu tiên.”

Huấn luyện viên ném cho tôi một mảnh giấy da vì tôi đứng ở hàng đầu.

“Hm thời điểm hiện tại là 00:34 giờ. Hmm… Được rồi, hãy cứ thong thả mà đi đến địa điểm đã được đánh dấu trên bản đồ trước 03:00 giờ nhé.”

Nghe ông ta nói, tôi thẫn thờ nhìn chằm chằm vào chỗ được đánh dấu trên bản đồ.

Nếu các kĩ năng định hướng tôi học từ khóa huấn luyện cơ bản vẫn còn dùng được, thì nơi được đánh dấu trên bản đồ cách đây ít nhất là hai giờ chạy nước rút.

Cái thời gian để “thong thả” mà huấn luyện viên nói đến chỉ vỏn vẹn vừa đủ 20 phút. Hơn nữa, việc này cũng tốn HƠN hai giờ chạy nước rút xuyên suốt.

Nếu người ta đã dốc hết sức để chạy thì họ cũng cần được nghỉ ngơi và đi chậm lại chứ. Cụ thể mà nói thì điều kiện trên là bất khả thi.

“Oh, nếu các ngươi cảm thấy mình không thể đi đến đích được thì cứ tự nhiên mà xin rút lui. Các ngươi vẫn có thể quay về ngủ chung với mấy đồng đội còn lại đấy thôi.”

Ông ta nói cứ như đang trấn an bọn tôi. Nhưng lúc nhìn thấy nụ cười quái lạ của huấn luyện viên Naruan thì tôi, không đúng, tất cả mọi người đứng đây đều có cùng một suy nghĩ.

Lỡ bị tụt lại phía sau thì chết chắc.

Và rồi tôi đã chứng kiến được giới hạn của con người.

TẤT CẢ ĐỀU SỐNG SÓT.

Đấy là khoảnh khắc mà mỗi chúng tôi đều nhận thấy được nỗi sợ có thể thúc đẩy con người vươn lên đến cỡ nào, cũng như những việc mà loài người có thể làm được.

Nhưng địa ngục vẫn chưa bắt đầu đâu.

“Ồ. Ta nghe rằng có bốn mươi chín đứa còn sống sau đợt công kích đầu, vậy mà ở đây lại có mặt đủ hết bốn mươi chín đứa… Với tư cách một huấn luyện viên, ta thấy lòng mình sướng vui vô cùng! Thiệt tình, ta rất tự hào về các ngươi, những thực tập sinh được cho là đáng để kì vọng nhất trong lịch sử gần đây! Ta rất, rất, rất là vui sướng đó. Mà thật ra, giờ ta đang mừng đến phát khóc luôn ấy chứ, khóc những giọt lệ hân hoan!”

Nói năng thì tầm phào. Nhưng khuôn mặt ông ta vẫn lạnh lùng và vô cảm như thường. Thế còn đáng sợ hơn nữa.

“Aah, người ta hay nói rằng lời thầy dạy cũng như trời dạy. Các ngươi làm ta cảm động phát khóc thế này… Chắc ông trời trên cao cũng mừng rớt nước mắt đến nơi rồi.”

Ông ta nhẹ đưa mắt lên ngước nhìn bầu trời, trong giọng nói như ẩn chứa sự điên cuồng.

Thấy ông làm thế, hai mắt tôi cũng tự nhiên mà ngước lên nhìn theo.

Bầu trời thì trong trẻo, các ngôi sao thì sáng lấp lánh. Thời tiết trông cứ như sẽ chẳng bao giờ chuyển mưa nổi với cái nền trời không một đám mây như thế. Cũng vì vậy mà tôi chợt thấy rợn người. Trước đây tôi đã từng nghe qua chuyện này rồi.

Những người lính hoàng gia, cụ thể hơn là các đơn vị lính chịu kiểm soát trực tiếp của hoàng gia đã dùng ‘mưa’ như một từ lóng.

“Đúng vậy, là những giọt lệ từ thiên đường. Có vẻ như mặt đất sẽ bị những giọt lệ hóa thành mưa làm cho ướt đẫm đấy. Nếu lỡ các đệ tử thân thương của ta bị mưa làm cho cảm lạnh thì sẽ gây ra vấn đề đó. Thế nên hãy sử dụng cây dù của các ngươi đi.”

“Đợi đã, cái này sao?”

Cây trượng được ai đó đã quăng cho chúng tôi theo lời của huấn luyện viên. Và rồi lại thêm một thực tập sinh thét lên hãi hùng.

Cái quái gì thế này.

Nội tâm tôi thì đang gào thét nhưng lại có cảm giác những lời định thốt ra bị mắc nghẹn tại cổ họng.

Đấy là khí cụ ma pháp đặc biệt để chống đánh bom được phát triển bởi chính lực lượng hoàng gia. Tại sao loại khí cụ phòng vệ Cấp 2 được đích thân hoàng tộc giám sát nghiêm ngặt lại xuất hiện ở một nơi như thế này!

“Oho. Chưa gì đã có người nhận ra cây dù rồi à. Vậy mọi chuyện sẽ đơn giản thôi.”

Loại trượng phòng vệ vô cùng đẳng cấp. Nó được các lực lượng đặc biệt của Đế quốc gọi là “cây dù”. Trong trường hợp này, cơn mưa mà chúng tôi được nghe nói từ đầu đến giờ chỉ có thể là một thứ.

“Hãy cho mưa tuôn xuống.”

Chỉ bằng lời nói ấy, bầu trời đã được phủ kín bởi cơn mưa màu bạc.

Truyện Chữ Hay