Running Away From The Hero! (Remake)

chương 01: khi ấy tôi không hề biết (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thông thường, khi ta đọc các bộ light novel giả tưởng…

Nhân vật chính luôn nhận được một kĩ năng bá đạo hay vũ khí độc nhất nào đó. Vài trường hợp, có đứa còn vác cả nữ thần đi cùng (dù không phải vị nữ thần nào cũng có ích).

Hay những lần khác, nhân vật chính vốn đã tinh thông ma pháp, lại được chuyển sinh đến thế giới có hệ thống pháp thuật đơn sơ. Rồi còn cái kiểu, nhân vật chính đầu thai làm quái vật như slime hay goblin, mà họ vẫn bá đạo như thường đó thôi.

Tuy nhiên, độc giả thân mến à, đấy đều là viễn tưởng thôi! Đếch có cái nào là thật cả.

Nguyên lí của nó từa tựa như các bộ drama Hàn ấy. Bạn đâu thể cứ tình cờ chạm vai với vài thằng con ông cháu cha giàu nứt vách ở giữa đường được. Ai mà chả biết đó chỉ là nhảm nhí. Làm quái gì lũ nhóc giàu sụ ấy lại thèm đi ăn oden từ một xe hàng tầm thường, càng đừng nói đến việc chúng chịu vác mặt đến các quán ăn bé tẹo. Không đời nào, những thứ đó đều phi thực tế.

Tuy không biết lũ nhà giàu ấy thường ăn bít tết gì, ở khách sạn 5 sao nào, nhưng tôi chắc rằng loại như chúng sẽ chẳng bao giờ ngó ngàng đến các món hàng rong rẻ tiền. Vậy đã đành, tôi thì nghĩ cái thực sự hư cấu trong phim lại là nữ chính – thứ sinh vật huyền thoại mồ côi cha mẹ nhưng lại vừa xinh đẹp vừa biết vượt khó trong đời. Mà, sao chả được. Trở về với những điều xàm xí trong các câu chuyện ấy. Để tôi chỉ bạn xem một điều lố lăng không tả được. Trong rất nhiều bộ light novel, nhân vật chính được chuyển sinh sang thế giới khác mà vẫn hiểu được tất cả ngôn ngữ ở nơi đó. Không thể tin được, tính riêng ở thế giới này thôi, đã có hàng trăm thứ tiếng được sử dụng trên một châu lục duy nhất. Sao lại có chuyện tất cả cư dân ở mọi chiều không gian trong toàn vũ trụ đều nói tiếng Hàn Quốc được? Này nhé, thực tế không có chuyện đó đâu. Cũng chính vì vậy, tôi phải dành năm năm cuộc đời chỉ để học cách nói chuyện. Trẻ con ở thế giới này thường biết nói khi lên ba và đến năm tuổi thì biết viết.

Còn tôi thì mãi năm lên mười mới nắn nót viết được nét chữ ra hồn. Cha mẹ suýt thì phán rằng tôi là một thằng ngu lâu dốt bền vô phương cứu chữa. May thay, họ đã bỏ cái suy nghĩ đó khi thấy khả năng tính toán của tôi.

Một đứa trẻ chỉ cần biết cộng trừ thành thạo đã được công nhận là thần đồng ở nơi đây rồi. Tôi thì làm được cả phép nhân chia, nên xém chút bị dân làng tôn lên làm thiên tài toán học. Còn những kiến thức khác ngoài tính toán… còn thua cả cọng lông. Nơi đây không có máy tính, hiểu biết về tin học của tôi đều thành đồ bỏ. Tôi tiêu phí phân nửa đời mình trên ghế nhà trường, rốt cuộc, thứ hữu dụng duy nhất tôi học được là phép cộng trừ… Nói thật, cái hệ thống giáo dục của Hàn Quốc chẳng khác gì mớ rác cả. Thực tế lại tát vào mặt tôi một lần nữa, làm tôi nhớ kĩ rằng hư cấu sẽ mãi là hư cấu.

Chà, kiến thức thời hiện đại. Nghe cũng có ích phết. Rồi sao nữa? Biết một cái ghế trông như nào hoàn toàn chẳng liên quan đến việc biết đóng ra cái ghế. Chưa kể, việc tái tạo các dụng cụ chuyên môn cần để làm ghế là điều gần như không thể ở thế giới này. Chỉ làm một cái ghế đã khó như thế, nói gì đến việc bỏ công đi chế tạo súng ống. Dù biết súng đạn trông như nào đấy, nhưng chế tạo phụ kiện súng kiểu gì? Nếu không có đủ kỹ năng thì chỉ có nước ngồi mà mơ. Tuy rằng những thứ bạn biết đều thực sự tồn tại, rốt cuộc chúng cũng hóa thành mộng tưởng mà thôi!

Cuối cùng thì, tôi quyết định nối nghiệp làm nông trên miếng đất trồng cha mẹ để lại. Kinh nghiệm tích lũy từ nhà trường đều bỏ đi, nhưng những gì học được khi đi nghĩa vụ quân sự lại khác! Chế độ huấn luyện quân sự tàn khốc của Hàn quốc thật không chê vào đâu được. Thứ vũ khí tối thượng của nước Hàn – cái xẻng, gần như là vạn năng!

Tôi cầm xẻng điêu luyện đến mức khiến cha suýt thốt lên “Mục đích sống của mày chắc chỉ là để cầm xẻng thôi!” Thật tình, tất cả tài năng của tôi đều dành cho việc làm nông.

…Đấy là những khoảnh khắc yên bình của đời tôi.

Khi tôi vừa tròn mười ba, cha mẹ đã qua đời.

Nguyên nhân là gì? Do thí nghiệm của một pháp sư độc ác! Không phải rồi.

Do sự ngẫu hứng của tên quý tộc thối nát! Cũng không phải luôn.

Do sự tàn phá của lũ quỷ dữ trong mùa của quỷ!... Hoàn toàn sai.

Sự thật là họ đã bị điện giật đến chết. Khi một tên pháp sư xấu xa cản phá ma pháp tấn công của anh hùng, tàn dư của ma pháp ấy bị dội ngược về hướng của cha mẹ tôi.

Hệt như cái kiểu mấy chiếc ô tô bên lề cứ ngẫu nhiên va chạm với nhau rồi tự phát nổ ở mấy cảnh đuổi bắt trong phim hành động. Cha mẹ tôi cứ thế ra đi trong lúc đang cố bán nông sản để trả thuế ở thành phố.

Với cái số đen như mực của mình… đã có lúc tôi rất băn khoăn làm cách nào mới gánh vác được gia đình. Rồi cuối cùng, tôi lại xắn tay áo làm nông. Sau mọi chuyện thì nhà nước vẫn bồi thường thiệt hại một khoản tiền kha khá, đúng chứ? Tôi vẫn còn mảnh đất trồng và nông sản để tự nuôi sống bản thân mà!

… Đấy là những suy nghĩ ngây ngô một thời của tôi.

“Hohoho.”

Tôi chỉ còn biết đứng cười trước cảnh tượng tất cả nông sản

bị thiêu cháy. Mới một năm trôi qua từ ngày cha mẹ tôi ra đi. Vừa mới được một năm, tên lãnh chúa vùng tôi lại gây ra chuyện lớn, đúng hơn là, hắn đã khiến cả vương quốc bị vạ lây.

Một mỏ vàng mới được khai phá ngay trên biên giới của vương quốc này và vài quốc gia khác. Tình cờ là đất phong của chúng tôi lại nằm gần cái mỏ vàng ấy.

Tên lãnh chúa đó, sau khi bị vài thuộc hạ xúi giục, đã quyết tâm muốn chiếm trọn khu mỏ. Hắn đánh đuổi đội quân đang chiếm đóng nơi ấy - đội quân thuộc về một lãnh chúa từ vương quốc khác.

Vâng, đến thời điểm đó mọi thứ vẫn ổn. Nhưng tên lãnh chúa lại trở nên ảo tưởng quá lố khi chiếm được mỏ vàng. Hắn kéo quân sang cả biên giới nước láng giềng!

Sự thật phũ phàng chỉ ra rằng, phía bên kia biên giới chính là Đế quốc, quốc gia hùng mạnh nhất trên lục địa. Tên lãnh chúa

hoang tưởng rằng quân đoàn của hắn được thần linh ban phước, đã nhận về cái chết thảm khốc từ tay quân thù. Cùng thời điểm đó, Đế quốc coi hành động ấy là một lời tuyên chiến và nhanh chóng kéo quân đánh trả vào ngày hôm sau. Chỉ trong hai tháng, quân Đế quốc đã thành công lật đổ chính quyền tại thủ đô.

À, nhân tiện nói luôn, cả biển lửa trước mắt tôi chính là do quân Đế quốc gây ra. Bọn chúng muốn giết gà dọa khỉ, răn đe về hậu quả của việc dám chống lại Đế quốc. Thế nên chúng nhấn chìm cả vùng đất phong trong biển lửa, mà ruộng đất của tôi cũng thuộc khu ấy. Đúng rồi đấy. Coi như đi tong việc trồng trọt. Còn lâu mới đến mùa Thu, nhưng chỉ sót lại mớ tro tàn thì tôi biết cày bừa bằng niềm tin à!

“Kuh!”

Thế mới nói, đều do thế giới nghiệt ngã này đã buộc tôi phải

hành nghề ngoài vòng pháp luật. Tôi chỉ muốn một cuộc sống yên ổn, nhưng cả thế giới lại chà đạp lên mong muốn đó.

Mà nói cho rõ, tôi không phải kiểu cho vay nặng lãi hay gì đâu. Tôi chỉ đi ăn cướp người ta thôi.

Còn một việc mà tôi không chắc là tốt hay xấu nữa. Đó là quốc gia nơi tôi sống đã bị chia cắt thành bảy vùng riêng biệt. Ban đầu, Đế quốc chỉ chiếm lấy một phần tư lãnh thổ. Nhưng sau khi đức vua lâm vào hôn mê do sốc quá độ, các hoàng tử đâm ra tranh giành nhau ngai vàng. Đã thế giữa chừng còn lòi ra một tên Bá tước nổi dậy đòi chiếm quyền. Trong thời thế loạn lạc như này, rất nhiều người muốn táng tận lương tâm làm trộm cướp. Kiếm thuật của tôi khá tốt, thế là tôi tận dụng nó để kiếm tiền. Tôi đã lên kế hoạch sẽ di cư sang Đế quốc một khi có đủ tiền trong tay.

Tôi từng lập nhóm với một hoặc hai người, thi thoảng thì thông đồng với các băng nhóm có chung nguồn tin để cướp bóc làng mạc. Còn có lúc, tôi bắt tay với những tên cướp già dặn và một quý tộc rồi cùng đi trấn lột các quý tộc khác.

Tôi tiếp tục các công việc dơ bẩn đến khi có đủ tiền, rồi bắt đầu tìm một gã buôn lậu giúp tôi chuồn sang Đế quốc. Nhưng vào lúc ấy, một vị khách không mời đã đến gặp tôi.

“Thấy thế nào?”

Họ đang chiêu mộ tôi. Hoho, tôi còn nhớ rõ những tháng ngày làm việc như trâu như chó, làm đến có lúc muốn tắt thở ở kiếp trước. Nhưng khi ấy chẳng ai thèm ngó ngàng đến một thằng không có tài cán gì như tôi cả. Vậy mà giờ chỉ cần làm vài chuyện thất đức, đùng một cái, người ta trải thảm đỏ mời tôi về. Lời mời đến từ tổ chức tà ác khét tiếng nhất Đế quốc.

“Tiền công khá tốt.”

“Các ưu đãi cũng không tồi chút nào.”

“Công việc nghe khá nguy hiểm.”

“Chà, nó cũng tương tự với việc ngươi đang làm thôi.”

“Nếu họ bảo tôi đi chết thì tôi cũng phải làm theo sao?”

“Đúng thế. Nhưng ngươi cứ cẩn trọng thì sẽ ổn cả thôi.”

Tôi phải đặt cược cả mạng sống của mình vào việc này. Nhưng khác với cuộc sống địa ngục hồi còn ở Hàn, tiền lương nơi này rất hậu hĩnh. Đủ nhiều để tôi không ngại đem mạng mình ra đánh đổi.

“Tôi sẽ nhận việc.”

Cứ thế, tôi lúc mới 15 tuổi đã gia nhập vào tổ chức tà ác nhất Đế quốc.

Thời gian thấm thoát trôi, chẳng mấy chốc tôi đã bốn mươi tuổi. Hai mươi lăm năm cuộc đời tôi dành ra chỉ để cống hiến cho tổ chức.

Tôi đã chọn chức vụ an toàn hơn là huấn luyện viên. Hiện tôi đang là một huấn luyện viên cấp cao, đào tạo các thực tập sinh non nớt bước đi trên con đường ác nhân. Công tác không nguy hiểm đến tính mạng, lương bổng cao, ưu đãi lại còn rất tuyệt vời.

Tôi xin tuyên bố tổ chức tà ác là đỉnh nhất!

“Cứ như thường lệ. Ta sẽ lấy từ hạng một đến năm mươi, và từ hạng chín trăm năm mươi đến một nghìn.”

Các huấn luyện viên khác chỉ biết ngậm họng mà nghe tôi nói.

“Lần này ngài cũng muốn lấy những đứa đứng đầu à?”

“Thêm mấy đứa đứng cuối nữa… sao ngài không thử chọn bọn xếp giữa?”

Các huấn luyện viên khác tỏ vẻ bất đồng quan điểm. Nhưng tôi đã nghĩ kĩ về lựa chọn của mình rồi.

“Từ hạng một đến năm mươi, và từ hạng chín trăm năm mươi đến một nghìn.”

Chỉ có số ít người được chiêu mộ vào tổ chức như tôi, hầu hết các thành viên còn lại đều bắt đầu khi còn là trẻ mồ côi hay nô lệ. Những đứa như thế sẽ được huấn luyện trong vòng hai năm.

Việc của các huấn luyện viên chúng tôi là đảm bảo cho bọn này no bụng lẫn no đòn. Mãi đến khi chúng đủ lông đủ cánh để làm thành viên chính thức của tổ chức.

Trong số cả nghìn đứa trẻ, tôi ưng ý nhất là năm mươi đứa đầu và năm mươi đứa đứng cuối!

Những đứa hạng đầu luôn rất xuất chúng. Đứa kém nhất trong số này vẫn có đủ năng lực để được đánh giá là thành viên trung cấp trong tổ chức. Đôi lúc, ta còn phát hiện được vài đứa thiên tài lẫn trong đám đó. Tiếc là huấn luyện những đứa thiên tài như thế chỉ kiếm được tí tẹo tiền thưởng. Nên là tôi phải bù đắp những bất lợi ấy bằng cách huấn luyện nốt năm mươi đứa đứng chót. Đa số chỉ toàn phế vật trong năm mươi đứa chót, nhưng thỉnh thoảng cũng có đứa lội ngược dòng lên đầu bảng. Tiền thưởng cho những đứa như thế nhiều không đếm hết. Kết quả là tôi được thăng cấp trong cương vị huấn luyện viên, tiền thưởng được phát thì tăng thêm một số không!

Đó là lý do tôi luôn chọn năm mươi đứa đầu và năm mươi đứa cuối. Những đứa kiên cường nhất đằng nào cũng sống sót thôi. Phương pháp đào tạo của tôi luôn chừa cho những đứa biết nhẫn nại chịu đựng một con đường sống. Những huấn luyện viên khác thường lỡ tay làm chết cỡ mười đứa thực tập sinh mỗi lần tuyển chọn. Nhưng tôi thì được phong cho chức huấn luyện viên gương mẫu mà không có thương vong nào trong lúc tuyển sinh cả!

“Nghe đâu đợt này có nhiều đứa tài năng lắm… Tôi cá rằng sẽ có tầm năm đứa giữ được mạng?”

“Nhóm ngài ấy đứa nào cũng khá xuất sắc, tôi nghĩ cỡ mười đứa sẽ trụ lại.”

“Nhóm thực tập sinh trước đó được cho là đỉnh nhất lịch sử tổ chức, sau cùng chỉ sót lại vẻn vẹn bảy đứa.”

“Biết sao được, cách huấn luyện của Naruan vốn nổi danh vì vô cùng tàn bạo mà.”

“Ông không nghĩ rằng những thực tập sinh trong nhóm ấy cũng có lòng tự tôn sao? Trừ năm tới bảy đứa ra, tất cả những đứa khác nếu bị loại thêm lần nữa thì sẽ phế hết cả lũ. Tôi sẽ đặt cược vào sự trâu bò của chúng, ba mươi nghìn đồng vàng cho mười đứa sống sót.”

“Hoho, ông định chơi lớn đúng không? Tôi cá bốn mươi nghìn vàng là chỉ còn năm đứa.”

“Hai mươi nghìn vàng là còn bảy đứa nhé.”

“Tôi cũng cá ba mươi nghìn vàng cho năm đứa.”

“Tôi thì… cược luôn ba mươi nghìn là sẽ chết hết.”

Có vẻ như các huấn luyện viên khác chẳng có tí đạo đức nghề nghiệp nào gương mẫu như tôi cả. Thử nhìn xem, họ nghĩ sao mà lại đi cá cược có bao nhiêu đứa nhóc còn sống trong tay tôi…

“Ngài nghĩ sẽ có bao nhiêu đứa trụ lại được, huấn luyện viên

cấp cao?

Một huấn luyện viên cất lời hỏi tôi. Bao nhiêu đứa sẽ sống hả?

“Nếu chúng kiên cường thì ắt sẽ sống thôi.”

“…Kiên cường, thế à.”

Tôi không ép ai phải vào đường chết bao giờ. Những đứa không chịu được mới là lạ lùng đó. Tôi chẳng có gì là kì quặc hết, mấy đứa sống không nổi mới kì quái!

“Đúng vậy. Chỉ cần có tính kiên cường, ai cũng sẽ mạnh lên.”

Không sai. Rốt cuộc thì, tôi đây vốn là một người không có mana, nhưng vẫn sinh tồn được trong cái thế giới của ma pháp nơi mà cả Elf và Orc rất phát triển. Nghiêm túc mà nói, nếu bạn có mana mà cũng không ráng sống nổi, thì bạn lạ đời lắm.

Kiếp trước tôi đã sống ba mươi năm, thêm bốn mươi năm kiếp này nữa. Vậy là tôi đã giữ được mạng trong bảy mươi năm chỉ nhờ việc nỗ lực không ngừng.

#1 Chuyện của họ: Một thực tập sinh nào đó.

Thật không thể tin được. Hoàn toàn điên rồ.

Mọi thứ gần như điên loạn cả rồi.

“Hohoho, họ bảo nhóm các ngươi thuộc hàng đỉnh nhất lịch sử cả tổ chức. Ta nghĩ họ đã đúng, bọn nhóc các ngươi đang làm rất tốt.”

Ma pháp rơi như mưa từ bầu trời. Mới năm ngày kể từ lúc khóa huấn luyện nâng cao bắt đầu mà chỉ còn ba mươi người sống sót.

Vào lúc nửa đêm của ngày thứ nhất, khu sinh hoạt mà bọn tôi đang ngủ bỗng dưng bị đánh bom bằng ma pháp, khiến một nửa nhóm bị loại bỏ. Còn chúng tôi đã sống sót trong năm ngày, một khoảng thời gian mà theo tôi biết là khá dài. Dù vậy đi nữa, sức chịu đựng của bọn tôi đều sắp tới giới hạn rồi.

“Hmm, khóa thực tập sinh này rất đáng kỳ vọng.”

Tôi có thể thấy rõ huấn luyện viên Naruan, ông ấy mang khuôn mặt vô cảm khi trò chuyện cùng pháp sư liên lạc để chỉ huy các đợt đánh bom lâu lâu lại giáng xuống một lần.

Tôi từng nghe nói rằng ông ta đã tự tay uốn nắn nên rất nhiều trụ cột của tổ chức hiện tại. Người ta còn nói tôi có thể gia nhập hàng ngũ những người quyền lực của tổ chức.

Nhưng mỗi khi tôi nghe câu đó, các huấn luyện viên khác toàn nhếch mép cười rồi bảo rằng: “Dù là vậy, bình thường trong hai mươi đứa mới có một đứa thành công bước lên đỉnh. Đôi khi chỉ có được một trong mỗi năm mươi đứa.” Phần lớn đều phải quay lại vào năm sau để tái huấn luyện.

Khi nghe thấy họ nói thế, tôi luôn tự nhủ rằng bản thân sẽ trở thành một trong những người thành công xuất sắc.

Tôi đã rũ bỏ ngôi làng bị chiến tranh tàn phá của mình để dấn thân vào con đường tội lỗi.

Sự quyết tâm của tôi khác hẳn lũ nhóc đến đây chỉ vì bị dồn vào đường cùng.

Thật ra thì, nhờ vào sự quyết tâm của bản thân mà tôi đã leo lên đứng hạng hai mươi bảy trong tổng cộng một nghìn đứa trẻ khác.

Nhưng mà… làm thế này không phải rất quá đáng sao?

Lúc đi ngủ, tôi đã rất hào hứng khi nghĩ đến những bài học mới vào ngày hôm sau. Ngay lúc tôi vừa nhắm mắt, tiếng còi báo động chợt réo lên và rồi cả khu nhà ở bị tàn phá chỉ trong nháy mắt. Tôi thoát ra khỏi đấy với tâm trạng mất hồn mất vía. Chỉ để nghe thông báo nếu không lết xác được đến địa điểm đã giao trong thời gian quy định, thì tôi sẽ bị loại.

Thứ mà tôi nghe được khi đặt chân đến địa điểm ấy có lẽ là thứ nực cười nhất tôi từng được nghe trong đời.

“Ồ. Ta nghe rằng có bốn mươi chín đứa còn sống sau đợt công kích đầu, vậy mà ở đây lại có mặt đủ hết bốn mươi chín đứa… Với tư cách một huấn luyện viên, ta thấy lòng mình sướng vui vô cùng! Vô, vô, vô cùng vui sướng. Mà thật ra, giờ ta đang mừng đến phát khóc luôn ấy chứ, khóc những giọt lệ hân hoan!”

Giọng nói khoái chí chẳng ăn khớp gì với biểu cảm lạnh lùng của ông ấy. Ánh mắt vô tình và đôi môi run rẩy của ông ta lại như muốn chỉ ra rằng ông đang cố kiềm nén tiếng cười.

“Aah, người ta hay nói rằng lời thầy dạy cũng như trời dạy. Các ngươi làm ta cảm động phát khóc thế này… Chắc ông trời trên cao cũng mừng rớt nước mắt đến nơi rồi.”

Naruan ngước mắt nhìn trời cứ như đang chờ đợi gì đó, rồi ông lại đưa mắt nhìn xuống chúng tôi.

“Đúng vậy. Những giọt lệ từ thiên đường sắp rơi xuống đầu chúng ta rồi, các ngươi chuẩn bị bung dù đi.”

Điều đầu tiên tôi nghĩ đến chính là: ông ta mất trí rồi sao?

Bầu trời quang đãng không một áng mây. Không có dấu hiệu nào cho thấy trời sắp mưa cả. Hơn nữa, cây “dù” mà ông ta phát cho chúng tôi chẳng khác gì nhánh cây gỗ. Nhánh cây này chắc không cản nổi một giọt nước.

“…Đợi đã, cái này sao?”

Tôi còn đang bối rối thì bị một giọng nói the thé lôi về thực tại. Khi quay người lại, tôi thấy được cô gái xếp cao hơn mình mười hạng, thực tập sinh số mười bảy.

“Oho. Chưa gì đã có người nhận ra cây dù rồi à. Vậy mọi chuyện đơn giản rồi.”

Tách.

Khoảnh khắc Naruan búng tay, một người bỗng xuất hiện cạnh ông ấy.

“Hãy cho mưa tuôn xuống nơi đây.”

Vào thời điểm ấy, cơn mưa bạc bắt đầu giáng xuống chúng tôi.

Truyện Chữ Hay