Rose Princess of Hellrage: Although I got Killed for Political Reasons, I got Revived as the Strongest Undead

chương 24: fufufu~~

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi Iris (Rene) bước vào phòng ngủ, Catherine đã bật sẵn chế độ.

Có hai cốc sữa nóng trên chiếc bàn cạnh giường.

"Giờ, kể chuyện về cậu cho tui nào?” \(≧▽≦)/

“Hahaha…”

--Với tôi điều này khá là hoài niệm.

Khoảng khắc xáo trộn giữa người thật và thế thân là thói quen hằng đêm. Bởi thế cuộc trò chuyện giữa Iris (Rene) và Catherine là điều diễn ra mỗi ngày.

Hiện tại Iris không còn vai trò của một thế thân, và mặc dù họ cũng không nhất thiết phải vào cùng một phòng, cuộc trò chuyện hằng đêm vẫn diễn ra theo yêu cầu của Catherine.

"Cậu không hỏi Benedict sao?”

“Hông đâu, tớ muốn nghe từ cậu cơ… từ cậu ó.”

“Được rồi, vậy hôm nay tớ sẽ nói về lần đập bọn goblin đang cư trú bên trong lâu đài cũ của Hầu tước Arwen.”

Ngồi trước mặt Catherine, Iris (Rene) gật đầu.

Sữa nóng pha cùng lượng đường và mật ong phù hợp, tạo nên vị ngọt và ấm.

Không cần phải lo lắng về những gì phải nói.

Rene, người chiếm hữu Iris, có thể truy cập và đọc ký ức của Iris.

Cấp bốn, đối với mạo hiểm giả chỉ ở mức độ “mạo hiểm giả bình thường”. Việc chiến đấu với những con quái vật được đặt tên (Tất nhiên là yếu hơn Công Chúa Tường Vi), khám phá những thông đạo bí ẩn, phá đảo hầm ngục và những hoạt động của một mạo hiểm giả, “Iris” đều được trải nghiệm.

--Kiến thức của những mạo hiểm giả có thể được tận dụng trong tương lai, Với mình, tận dụng nó thì chả có vấn đề gì.

Những ký ức và kiến thức đọc được trong giai đoạn chiếm hữu sẽ được lưu trữ trong tâm trí của Rene, nhưng những ký ức không được đọc thì bị mất khi vật chủ được giải phóng.

Rene phải đọc kí ức từ Iris càng nhiều càng tốt để nâng cao kiến thức bản thân.

"Và thứ đó ó, nhìn kiểu gì cũng thấy là bẫy, nhưng mà Hugh bảo nó chỉ là mồi nhử được thiết kế bắt mắt cho giống một cái bẫy thôi, Chả thể làm gì, thế là tớ phóng <> từ xa…”

“Ara, ngớ ngẩn thật đấy”

“Một bọn goblin ma thuật sư sử dụng những cái bẫy tinh vi hơi đáng ngạc nhiên. Tớ nghĩ bọn chúng đã bắt chước làm nó.”

Catherine nhiệt tình lắng nghe câu chuyện của Iris (Rene).

Tuy nhiên, ngoài mặt cô ấy trông có vẻ bình tĩnh, nhưng khi nói đến chủ đề ma thuật, ......, khả năng nhận thức cảm xúc của Iris (Rene) phát hiện ra rằng trái tim cô ấy đang rối loạn, đặc biệt là khi Iris sử dụng ma thuật.

“Cậu ghét những câu chuyện về ma thuật.”

”Hở…?”

Bởi vì câu hỏi thẳng thắng của Iris. Catherine vội vã lắc đầy tỏ vẻ khó chịu.

"......Này Iris. Cậu thấy đấy? Bộ tớ phản ứng rõ ràng thế á?”

“Không. Không hẳn, nhưng đại loại là ......”

Tôi không thể nói “À, tại tui đọc cảm xúc của cậu bằng <> đó"

Catherine với đôi lông mày chữ “H” tỏ vẻ khó chịu, sau đó cô ấy hét lên.

"Vâng, cậu nói đúng! Tớ không thể sử dụng ma thuật như mẫu thân! Anh chị em tớ đều có tài năng về ma thuật hoặc kiếm thuật, mỗi vậy đã làm tớ điên rồi, vì vậy khi nhắc về ma thuật, tớ ghét bản thân mình vì không có tài năng…vậy đó. Nhưng mà tớ không hề ghét câu chuyện của Iris nhé.” (#`Д´)

Có lẽ Iris đã đánh thẳng vô sự phức tạp của Catherine

--Một nỗi lo nhẹ nhàng…

Một chút ghen tị và cô đơn

Catherine rất nhạy cảm theo suy nghĩ của Iris (Rene)

“Mắt cậu, có chuyện gì sao…?”

“Không có gì đâu”

“Nếu cậu có chuyện gì muốn nói, hãy nói rõ ra”

Iris giữ khuôn mặt đang cố né tránh của Catherine, buộc Catherine phải nhìn vào cô ấy.

Giọng cô thốt lên mà không do dự

“Tớ nghĩ rằng thật hạnh phúc khi có mẹ”

Iris là trẻ mồ côi, nạn nhân của chiến tranh. Cô ấy mất cha mẹ và sống trong một trại mồ côi được điều hành bởi một ngôi đền, nhưng Diana, người tình cờ đến thăm, đã phát hiện ra tài năng ma thuật của cô và gửi cô cho một ma thuật sư quen biết để đào tạo.

Còn với Rene thì khỏi nói.

Những từ thẳng thắng của Iris.

Trông có vẻ đơn giản

Nhưng Catherine làm vẻ mặt “Ơ chết mẹ tôi rồi” sau đó thoáng mất (; ̄Д ̄)

“Uhmm, đúng ha, Iris đã mất gia đình, khi nói về điều này, theo quan điểm của cậu, đó là một điều xa xỉ”

Tuy nhiên Iris (Rene) lắc đầu.

“Thật sự thì… tớ nghĩ rằng bản thân mình bất hạnh hơn, tuy nhiên đó không phải lí do để tớ phủ nhận sự bất hạnh của cậu. Mức độ và chiều hướng có lẽ khác nhau. Mọi người đều khác nhau, nhưng không có ai hạnh phúc cả”

"Iris…”

Đây không phải là diễn xuất của “Iris”, mà là lời của Rene.

Rene là một kẻ báo thù. Cô thương tiếc cho nỗi đau của mình và sẽ trả thù những kẻ đã đem lại nó.

Đó là lý do tại sao Rene không phủ nhận sự bất hạnh của người khác.

Nếu cô nói “Đừng lo lắng về điều đó” trên nỗi đau của người ta, chả khác nào cô tự phủ nhận nỗi đau của bản thân.

“Cảm ơn cậu”

"Đừng để tâm, tớ chỉ nói những gì tớ nghĩ.”

Catherine, người đang mang một vẻ mặt nhẹ nhõm, đột nhiên quay lại và nhìn tôi chằm chằm.

“Có chuyện gì sao?”

" Iris, ra sẽ nói về những cuộc phiêu lưu sau, giờ nói về cậu được không?”

(ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧

“Đó là, kiểu như việc nuôi dạy hay đại loại thế à?”

“Không! Iris chả bao giờ nói “Làm ơn hãy hiểu tôi hơn một chút đi” cứ như thể cậu đã từ bỏ việc hòa hợp ấy, nó làm tớ cảm thấy khó chịu”

“à uhm, chuyện đó…”

Iris (Rene) không nói nên lời.

...... nhạy cảm quá.

--Vì thế này không thể được…! Cô làm gì hiểu hoàn cảnh của tôi!

Đó là lí do tại sao tôi sợ rằng nếu nói về Iris quá nhiều, nó sẽ trở nên lộn xộn.

Vì vậy, tôi đã cẩn thận để không cuốn vào nó quá nhiều, nhưng dường như bức tường phòng thủ của tôi đã bị để ý [note31349]

"Lại nữa rồi, thói quen cọ giày khi gặp sự cố” ヾ(`ヘ´)ノ゙

"Ah, Tớ xin lỗi… Khi có điều gì đó mắc kẹt trong lồng ngực, tớ cảm thấy khó chịu”

"Sửa lại đi. Tớ không có thói quen đó!... nói ba lần rồi mà.”

Catherine trỏ vào chân Iris như một giáo viên lễ nghi.

--Nghiêm túc mà nói, nếu mình vô tình thể hiện một thói quen mà Iris không hề có trước mặt các thành viên “Dragon's Throat”, mình sẽ trở nên đáng ngờ. Hiện tại thì không sao vì mình vẫn đang ứng xử tốt, nhưng phải cẩn thận

Lén lút thế này thật không dễ dàng.

"Iris ......, Cậu biết tớ sẽ sớm dọn đến Thủ đô mà, đúng chứ?”

“Vâng.”

Tình hình xung quanh Iris đã nghe.

Có vẻ như Hilbert yêu cầu gia đình của các lãnh chúa, sống ở thủ đô. Tôi nghe nói rằng thông báo được ban hành khá sớm sau khi Hilbert lên điều hành chính quyền.

Có rất nhiều lí do, nếu bạn là một người Nhật hiểu biết về lịch sử, bạn có thể hiểu rằng họ đang định làm gì, giữ các gia đình lãnh chúa làm con tin. Thời Mạc phủ Edo nó được gọi là “Hệ thống Nhân chứng Daimyo” [note31347]

Oswald lẽ ra muốn từ chối, nhưng nếu làm vậy, ông ta sẽ bị coi là "nổi loạn". Ông ta liên tiếp trì hoãn, lấy lý do là trận chiến với Night Python, nhưng không thể né tránh được nữa, họ dự định sẽ chuyển đi vào ngày mốt.

“Vậy chúng ta không thể trò chuyện mỗi đêm. Ta sẽ phải chia tay một thời gian đến khi Iris ghé chơi”

“…Chứ bộ hiện tại không phải đang chơi à?”

“Nhớ đến đấy, Chúng ta sẽ uống trà. Tớ sẽ kêu Benedict đến nữa”

Catherine trông có vẻ tự mãn, như thể cô ấy đã chiếu tướng

Nhưng thật không may, tương lai đó không thể xảy ra. Vì lúc đó, “Iris” này sẽ không còn tồn tại nữa.

“Không phải là chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại, chỉ là trước khi li biệt tớ muốn tìm hiểu cậu một chút.”

Catherine nghiêng người về phía trước và nhìn vào mặt Iris.

Khuôn mặt của cô ấy được phản chiếu qua đôi mắt to màu tro và đỏ.

- Màu tro của tro tàn và đỏ của lửa. ......

Nó làm tôi nhớ đến hỏa táng. Đó là một điềm xấu đối với tôi (undead).

“Iris, cậu có bạn không?”

Đó là điều Catherine đột nhiên hỏi.

"Bạn bè…”

Iris chợt suy nghĩ

Tính cả Choujiro, kiếp trước sống trên trái đất. Rene là linh hồn (kiếp này), lẫn Iris là cơ thể (chiếm hữu)

Những từ này hơi xa vời đối với tất cả bọn họ.

Choujiro bị bạn bè ghẻ lạnh kể từ những ngày còn đi học cho đến khi trưởng thành. Quan hệ giữa anh ấy và đồng nghiệp không đủ để gọi là 'bạn bè'.

Rene thường bị bắt nạt vì mái tóc bạc và đôi mắt của mình, và vì mẹ cô sống một cuộc sống ẩn dật, cô không có bất kỳ người bạn nào.

Và Iris, ......

“Tất cả thành viên của Dragon's Throat là bạn của tớ, và ngoài ra… tớ còn quen biết một số người thông qua công việc”

“Nói thẳng ra là hông có” [note46301]

Nỗi đau của Iris bị nói toẹt ra

“…tiểu thư Catherine đã nói vậy.”

“Với tớ, liệu họ có thể xem là những người bạn không, tớ khá là hoài nghi về điều đó?” (Catherine)

Tôi không hiểu điều đó nghĩa là gì, Catherine đành nhún vai.

“Vì thật là mệt mỏi! dù có gọi họ là bạn, nếu thất bại trong cách ứng xử, họ sẽ coi tớ là đồ ngốc sau lưng, nếu vô tình mắc sai lầm, những thứ mà chúng tớ đã ăn cùng nhau sẽ không còn ngon nữa, ngoài ra họ còn quan tâm đến danh hiệu và tước vị của gia đình… kết bạn là một trận chiến!” (Catherine)

[note31348]

Iris (Rene) cười chua chát trước lời nói của Catherine, dường như có rất nhiều vấn đề chất đống

Có vẻ mối quan hệ của tầng lớp thượng lưu liên quan đến vấn đề chính trị, ngay cả đối với những đứa trẻ.

Cô, con gái của Bá tước, sống một cuộc sống nguy nga tách biệt với thường dân, cũng gặp những rắc rối của riêng mình

“Sau cùng, mọi người đều khác nhau, không ai hạnh phúc cả.”

”Đúng vậy. Nhưng đó là lí do tại sao tớ nghĩ những người bạn không bị tổn thương là rất quan trọng.”

Đôi mắt xám và đỏ nhìn Iris (Rene).

"Cậu có muốn làm bạn với tớ không?”

Cuộc tâm sự tựa như một lời thổ lộ tình yêu của cô gái trẻ

Catherine dường như hơi lúng túng.

—Trả lời sao ta?

Iris (Rene) suy nghĩ một lúc về cách trả lời.

Hiện tại, cô chỉ mượn cơ thể Iris để sử dụng Dạ Xà cho Huyết Hội, khi mọi thứ kết thúc, cô sẽ biến mất.

Từ đầu, Catherine muốn làm bạn với “Iris”, nhưng người mà Catherine đang nói chuyện là Iris đang bị chiếm hữu bởi linh hồn báo thù Rene.

Vì vậy, cô không thực sự có cơ hội làm bạn với Catherine.

...... Không đời nào tôi có thể.

Nếu đúng như vậy, tôi cần một câu trả lời phù hợp cho đến khi tạm thời chia tay với Catherine.

Nhưng thế nào là phù hợp?

Trong khi tôi đang cân nhắc một lúc, có tiếng gõ cửa phòng ngủ.

“Tiểu thư, đã đến lúc”

Ôi hên quá xá là hên, người giúp việc đến đón tui lúc này là quá chuẩn.

Thời gian nói chuyện đã kết thúc. Đã đến lúc Catherine đi ngủ và là thời điểm để Iris (Rene) hóa thành một ninja thần bí. Iris vẫn đang sử dụng phòng ngủ dành cho khách thay vì phòng tiệc, vì cô ấy có thể sẽ trở lại với vai trò chiến binh thế thân nếu có bất cứ điều gì xảy ra. May mắn quá đi mất, tôi đã thuận lợi trốn thoát.

“Moooo, đã trễ rồi, Iris, chúng ta sẽ nói điều này sau. Hãy nghĩ kĩ trước khi trả lời nhé.”

"Uh, ......, được rồi.”

- Tốt thôi. Tôi sẽ nghĩ ra điều gì đó để nói vào ngày mai.

Không, ngay cả khi câu trả lời của tôi mà lỡ dặm bãi mìn, Cũng không sao cả vì Catherine sẽ sớm rời đi, Iris đang tính toán một cách suy tư.

"Hẹn gặp lại cậu vào ngày mai”

“Ukm.”

Iris đáp lại và tiễn đưa Catherine

Và đó là lời chia tay của họ.

Truyện Chữ Hay