Good Nightmare (Ác mộng tuyệt vời)
⚠️[note24768]⚠️
[note24769][note24770]
Tiếng hét thất thanh vang lên từ một góc của căn phòng bằng đá.
"Aaaaaaa!"
Mỗi khi cây roi tra tấn có các nhánh như dằm trên cây lúa, cắt qua không khí, Rene cảm thấy cơ thể mình như bị cứa ra từng mảnh.
Bình thường, tòa nhà này được sử dụng như nhà tù. Nơi mà các tù nhân sẽ bị ném vào và giam giữ cho đến khi đem ra tòa xét xử. Tuy nhiên, nơi này đã trở thành địa điểm đặc biệt, đây chính là 'món quà' của Hiệp sĩ Hoàng gia ‘chu đáo’ tặng cho Rene.
Trước đó, ở đây không phải là nơi để tra tấn tù nhân, cũng không hề tồn tại bất cứ công cụ tra tấn nào. Căn phòng lớn có thể chứa 6 tù nhân, được trang bị các công cụ tra tấn và ngăn chặn trốn thoát đến tận răng.
Hai tay Rene bị còng bởi sợi xích rủ xuống từ trên trần nhà.
Chiều dài của sợi xích được điều chỉnh khiến hai tay luôn được nâng lên cao và để các ngón chân hơi chạm xuống đất, khiến họ mất sức vì luôn cố gắng chạm đất theo bản năng và bị kéo bởi trọng lượng cơ thể. Thêm nữa, nếu người bị xích không chạm xuống đất, họ sẽ bị đau đớn gấp đôi vì sợi xích.
Có rất nhiều khách hàng (kẻ tra tấn) sẵn sàng 'phục vụ' Rene được gửi tới. Bọn chúng đều mặc bộ giáp kỵ sĩ toàn thân, như việc tra tấn một cô gái yếu đuối là nhiệm vụ hàng đầu của bọn nó, không những thế bọn cầm thú còn thấy công việc cho chúng cơ hội để thể hiện niềm kiêu hãnh của kỵ sĩ.
Mặt bọn nó luôn luôn mang cảm xúc tức giận hoặc khinh bỉ khi chà đạp một mạng sống thấp kém. Cú đánh của bọn nó luôn được ra tay cẩn thận, không bao giờ quá chớn để giết chết cô. Bọn nó luôn ra đòn đến bầm dập da cô nhưng luôn né các cơ quan trọng yếu, các cú đập luôn khiến cô bất tỉnh nhưng không hề ảnh hưởng đến hộp sọ của cô. Tất nhiên, luôn luôn có một trị liệu sư sẵn đó, hồi phục các vết thương, làm lành các đốt xương gãy, khôi phục lượng máu đã mất, nên chúng lại có thể tiếp tục rách thêm, gãy thêm và chảy máu lần nữa.
Lý do duy nhất mà bọn nó xuống tay mà không hề giết chết cô vì ngày tử hình của cô đang đến gần. Bọn tra tấn cô đã lặp lại việc này suốt ngày đêm để khiến cô trở nên điên loạn. Khiến cô mất đi bất cứ ý định phản kháng hay trốn thoát.
Rene lại hét lên một lần nữa khi roi cứa vào người cô.
Tiếng la hét không bao giờ dừng lại, cảm giác một ngọn lửa đốt cháy phổi và cổ họng cô.
“Aaaaaa- Gh- Aaaaaah!!!”
"Khóc cũng không làm được gì đâu con điếm bẩn thỉu"
Một giọng nói khàn khàn hét vào tai cô.
Cô biết rằng khóc cũng không giúp được gì. Điều đó cũng không làm chúng dừng tay. Nhưng đau lắm, sợ lắm, nước mắt không thể nào ngừng chảy, bất kể bao lần cô cố gắng trả lời.
"Con điếm kia, cái dòng máu bẩn thỉu từ thằng hề rác rưởi đó, cha mày bán mạng sống bọn tao cho đám Liên Bang! Làm sao mày có thể chui lủi ở bên cạnh biên giới với bọn nó chứ!? Mối quan hệ của chúng mày là cái gì!? Nói mau!!"
Một câu hỏi mà Rene đã bị hỏi lại nhiều lần.
Lý do mà cô sống ở gần biên giới là vì Liên bang là quốc gia có nền văn hóa phong phú và đầy màu sắc, nên hiếm khi có người có thành kiến về Rene và ngoại hình của cô, vẻ ngoài 'Tóc bạc, mắt bạc' nguyền rủa. Nên dễ dàng sinh sống dù ngoại hình đó. Và tình hình ngoại giao đối với Liên bang được ấn định( dù chỉ là quan hệ cấp bậc) nên không cần quá lo lắng về một cuộc xâm lược bất ngờ nổ ra tại biên giới.
Cô biết rất rõ điều đó, một phần vì mẹ cô lúc nào cũng nhắc về nó, khiến cô ghi nhớ nó trong lòng dù còn khá nhỏ.
Ngay cả khi cô ấy được nhắc đến như đứa con của nhà vua lúc này, cô sẽ không bao giờ biết được sự thật đằng sau nó.
Rene không hề liên quan đến các hiệp ước được ký và các hiệp ước mà tên vua mới đổ lên đầu cô, cũng như biết được hắn là thành viên của Phái chủ chiến với Liên bang.
Tuy nhiên, đó không phải câu trả lời mà tên cai ngục muốn nghe. Không quan tâm bao lần cô nói ra sự thật, máu sẽ vẫn luôn ướt sàn cho đến khi cô khai ra, chúng luôn hét lên 'sự thật là gì', và vung roi mạnh hơn.
Cô không còn làm được gì nữa trừ việc khóc và rên rỉ.
“Tôi… Aaa! Tôi không… tôi không biết- ghah!”
"Dối trá!!"
“Aaaaaah….!”
Cây roi cứa vào lưng cô.
Nếu cô nói không biết, chúng sẽ phủ nhận cô nói dối.
Nếu có câu trả lời đúng, Rene rất rất muốn biết. Cô sẽ lặp lại nó rõ ràng, từng từ một, không cần biết đó là gì.
Nhưng có lẽ, sẽ không có câu trả lời đúng. Mà có khi, nó không có câu trả lời. Nếu mục đích của câu hỏi là tra tấn tinh thần cô, cô không thể làm gì ngoài việc chịu đòn và bị hành hạ.
Hai bả vai cô đã vô cùng đau đớn, nhưng cô không thể làm gì cả
“Aa… Ghuh….”
""Tch...Con đó vẫn hét chưa đủ. Đổi đồ""
""Vâng, thưa ngài"!"
Theo mệnh lệnh, tên quản ngục rời khỏi căn phòng, nhưng sớm quay trở lại với thứ gì đó dài và nhỏ ở trên tay. Đó là một cái cào than, vật luôn thường thấy
bên cạnh các lò đốt, thường dùng để dọn sắt vụn thải và tro. Và nó đang nóng đỏ.
"Đây thưa ngài"
"Nhận lấy này."
Hắn dí cái que còn nóng đỏ vào da của cô.
Cảm giác cú đốt của hàng ngàn con ong truyền khắp cơ thể cô, tra tấn các giác quan của cô.
“Ah- Aaaaaaaaaaaaa!!”
Tiếng hét như muốn đứt dây thanh quản.
"Đệt mợ nó, con đĩ nó hét điếc hết cả tai"
Giám ngục thốt ra ý nghĩ của mình.
“Ag… hag… bỏ… bỏn quá… bỏng… quá… bỏng… qu….”
Sau khi hắn nghe lời nói yếu ớt đầy đau đớn đó, hắn túm mái tóc bạc và kéo mặt cô lên.
"Ồ thế sao? Nóng quá à? Được thôi! Làm lạnh nó đi! Đem qua đây"
Một tên khác đứng đằng sau tên giám ngục, nhìn với ảnh mắt điên dại sung sướng. Hắn bưng một chậu nước sôi.
"Ahh..."
"...Cái này lạnh hơn là một que sắt từ lò nung phải không?"
Rồi hắn hất chậu nước sôi vào--
________________________________________
"Waaaaaah!"
Rene nhảy ra khỏi giường hét lên với giọng của Iris, cô nhận ra mình đã không còn ở trong căn phòng tối tăm đó nữa, mà là trên chiếc giường ấm áp và thoải mái.
Qua khe nhỏ của tấm rèm thêu tinh xảo, cô nhìn thấy bầu trời lóe màu xanh tím, giờ đã là bình minh.
Hơi thở của cô như chạy một vòng quanh dãy Everest, còn khắp người cô đổ mồ hôi như một đứa ngu ngốc nào đó quên mang ô rồi về nhà trong cơn mưa nhiệt đới.
"...Mơ thôi, chỉ là mơ thôi..."
Cô tự nhủ, để chắc chắn đó chỉ là giấc mơ.
Từ khi trở thành Undead, Rene không cần ngủ. Dù vậy, giờ cái cơ thể bất tiện này lại cần điều đó. Iris cần ăn nếu đói, ngủ nếu mệt.
Và lúc ngủ, cô đã mơ thấy địa ngục.
Gọi là ác mộng thì vẫn còn nhẹ chán so với những chuỗi ngày đó.
Hiệp sĩ đoàn của Hoàng tộc đã bắt giữ cô chỉ với mục đích duy nhất, là để tra tấn.
Chỉ khi nghĩ lại cô mới hiểu được cái gọi là thứ công lý mà chúng muốn thực thi. Đó chính là chiến đấu chống lại con quỷ mà chúng từng luôn mồm gọi là 'Đức Vua'. Sự căm thù của bọn chúng không bao giờ hướng về cô, mà là dòng máu hoàng tộc.
Trên hết, bọn chúng là những kẻ điên cuống, bị vặn vẹo bởi sự hiểu biết nông cạn của mình và những tên điên khùng khác. Đối với Rene cái lúc dễ tổn thương ấy, bọn chúng chỉ biết hành động một cách điên loạn. Có một điều chắc chắn, là khi nắm trong tay quyền lực to lớn, con người sẽ trở thành giống loài độc ác còn hơn cả quỷ vương, đó là bản năng của loài người từ khi chúng còn là những con khỉ còn chưa tiến hóa.
Rene nhìn xung quanh căn phòng tối om. Đốm lửa trong lò sưởi vẫn còn le lói dù đã cháy cả đêm qua.
Iris và Tiểu thư Catherine ngủ ở hai phòng khách khác nhau, nếu tên sát thủ đến chúng sẽ bị phân vân ai mới là con gái của Bá tước.
Cái giường này thật là ấm áp. Nó quá là sang trọng so với số tiền mà một mạo hiểm giả có thể chi trả.
Có thể yên tâm khi ở đây. Đây không phải là nhà tù, không phải sàn đá lạnh lẽo, không có tên giám ngục nào ở đây, không có công cụ tra tấn nào...
__HaHa...Mình thật là, ngốc quá? Mình là undead mạnh nhất mà.
Rene cười phá lên.
Giờ thì sao, không cần biết chuyện gì, nếu bố con thằng nào động vào cô, hoặc vô tình biết được thân phận thực của cô, cô sẽ khiến chúng phải hối hận vì đã được sinh ra. Trừ khi mấy tên như Lawrence, đừng đột ngột chui ra ở hốc nào đó.
Kể từ khi cô lấy lại được ký ức về con người cũ của mình, cô cảm thấy ý chí mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, René trong giấc mơ của cô vẫn là một đứa trẻ, một cô gái trẻ trong sáng và ngây thơ(vô số tội :v).
"Giờ... giờ ta đã mạnh hơn rất nhiều rồi. Lần sau, ta sẽ làm gỏi tất cả bọn chúng." Cô thì thầm, tự nhủ với chính mình.
"Cô gái" đó luôn ở trong tâm trí cô, bảo cô ‘ đừng bao giờ quên mối hận thù này.'
Không bao giờ quên sự sỉ nhục mà cô đã gánh chịu, không bao giờ quên nỗi đau mà chúng gây ra cho cô, không bao giờ quên nỗi sợ hãi mà chúng khắc sâu vào da cô.
Không bao giờ quên những gì chúng đã làm với người mẹ tốt bụng và xinh đẹp của cô. Không bao giờ quên làm thế nào chúng cướp đi cuộc sống yên bình của hai mẹ con cô. Không bao giờ quên cái giá mà chúng phải trả.
Chỉ có sự báo thù mới chữa lành được vết thương mà linh hồn này đã phải chịu đựng!
René chưa bao giờ tự coi mình là người thực thi công lý.
Từ giờ trở đi, cô sẽ cướp đi nhiều hơn những gì chúng đã cướp của cô,chúng sẽ phải tổn thương nhiều hơn so với những vết thương mà cô phải chịu. Già trẻ lớn bé nam nữ, không ngoại lệ ai cả. Cho đến khi sự đau khổ của chũng vượt qua giới hạn của cái chết. Và nếu có ai muốn trả thù cô, cô sẽ cười khi nghiền nát sự tự tin của họ. Nếu cần, cô sẽ ‘thanh lọc’ toàn bộ 'huyết thống' của họ.
Chắc chắn điều đó sẽ không bao giờ được gọi là công lý. Tuy nhiên dù có đúng hay sai đều không quan trọng. Cho tới khi ngọn lửa đen nhuốm đầy hận thù đang cháy trong tim dập tắt, Rene sẽ không bao giờ dừng lại.
"Giết hết...Ta sẽ giết hết chúng"
Khi cô đấm bàn tay nhỏ bé của mình xuống giường, cô cảm thấy thứ gì ẩm ướt ở trên tay của mình. Cô lần theo chỗ đó và thấy một vùng ở phía dưới ướt nhẹp.
[note24771]
Không có ký ức đáng xấu hổ như thế này trong Iris. Nên nó chắc chắn là ký ức của Rene. Cơn ác mộng quá chân thực khiến cô vẫn còn bị ấn tượng rất lâu ngay cả khi tỉnh lại.
"Hừm...không hay rồi..." Rene thở dài.
Translator: Nhím sào rong biển (Fried Hedgehog)
Chào mừng các đồng chí đến với chap tiếp theo của, uhm, tè dầm, tui đoán vậy.
Ờm, để ngắn gọn thì. Thật tuyệt khi thấy vẫn còn vài thứ làm phiền René ngay cả sau khi bé trở thành
Undead mạnh nhất. Hi vọng sẽ có thêm mấy chap ngoại truyện về bé hơn là đi đập nhau với tên ất ơ nào đó.
Được ròi, cảm ơn đã đọc. Hãy cho tui biết lỗi đánh máy, sửa ngữ pháp, vân vân mây mây. Lặn đây~~